Chương II.6: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Thành trầm tư một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía cửa, nói:

 

"Lục Bắc."

 

Ngay lập tức, một thân ảnh tiến vào, người kia tháo lớp mặt nạ xuống. Lộ ra khuôn mặt quen thuộc đối với Lãnh Kiên. Một trong những tay sai đắc lực của phủ thừa tướng, nhưng cũng là tay sai đắc lực của thái tử điện hạ.

 

"Lục Bắc được phụ thân ngươi phái đi thám thính tình hình, nên yên tâm, chuyện ngươi nói với ta, nửa chữ Lãnh thừa tướng cũng không biết."

 

Lục Bắc là người hắn đã ra tay giúp đỡ từ khi còn nhỏ, y lại là người thật thà, chịu nhiều đau khổ nên toàn tâm toàn ý phục vụ theo mệnh lệnh của Giai Thành. Hắn đã đưa Lục Bắc vào phủ thừa tướng từ nhỏ, theo nhiều năm phục vụ nên đã trở thành một tay sai đắc lực.

 

Lãnh Kiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mỉa mai nhìn Giai Thành, nói:

 

"Thái tử điện hạ, nếu ta nhớ không nhầm, Lục Bắc từng bị ngươi đánh đến trọng thương suýt thì bỏ mạng trong một lần làm nhiệm vụ. Thật tàn nhẫn"

 

Giai Thành nhíu mày, không hiểu ý tứ của Lãnh Kiên nên đáp lại:

 

"Việc cần làm thì nên làm."

Nhìn Giai Thành như vậy, ánh mắt của Lãnh Kiên có chút thất vọng, im lặng một lúc, y nói:

 

"Xin lỗi thái tử điện hạ, dù người có tra tấn thần đến chết thì thần cũng không khai."

 

Giai Thành nhìn vào đôi mắt kiên định của Lãnh Kiên, lạnh lùng quay người bước đi, chỉ để lại một câu:

 

"Giữ lại mạng."

 

Một câu nói vô tình này của hắn, Lãnh Kiên đã phải chịu sự tra tấn cực kì dã man, thừa sống thiếu chết, đúng như hắn nói, chỉ giữ lại mạng.

 

========================

 

Tối hôm đó, một mình Giai Thành đứng trên tòa lầu cao trong cung, cô độc nhìn ánh trăng. Dưới khung cảnh tuyệt đẹp của kinh thành và ánh trăng sáng rực rỡ. Ánh mắt Giai Thành tuyệt nhiên vẫn không có tí cảm xúc gì. Từ Nhiên cúi đầu chào hắn, rồi nhanh chóng báo cáo:

"Điện hạ, thần dùng đủ mọi cách để tra hỏi, nhưng Lãnh Kiên vẫn không khai ra bất cứ điều gì."

Giai Thành chỉ lặng lẽ gật đầu, ra lệnh:

"Chữa thương cho hắn, đừng để hắn chết, mai còn tiếp tục."

"Vâng"                                        

Từ Nhiên lui xuống được một lúc, Giai Thành phát hiện có tiếng động ở sau lưng, quay lại thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tử Lam. Nàng biết hắn đã phát hiện ra mình, liền miễn cưỡng cười tươi rồi chạy lại, cung kính chào hắn:

"Thái tử điện hạ."

"Hàn tướng quân, có chuyện gì mà đêm khuya lại lên đây?"

"Ta không ngủ được, liền đi dạo quanh đây, thấy bóng dáng người ở trên cao, không kìm được nên mới lên xem thử."

Giai Thành chỉ nhẹ nhàng cười khẩy, nói:

"Dám hỏi Hàn tướng quân, phải thần kỳ làm sao mới có thể từ dưới đất nhìn lên đỉnh của tòa lầu cao như vậy, nhìn thấy bóng dáng của con người, còn nhận ra đó là ai."

Tử Lam biết được không thể nói dối thêm nữa, liền nói ra sự thật:

"Ta không kìm được nên mới đi dò hỏi tình hình của Lãnh Kiên, đại khái nắm được tình hình hiện tại. Xin điện hạ thứ tội"

"Lần này ta bỏ qua, nhưng nếu còn lần sau, không dễ vậy đâu"

Im lặng hồi lâu, Tử Lam để ý dường như hắn có suy tư, nàng hiểu hắn đang bế tắc vì điều gì. Liền lên tiếng:

"Điện hạ, có điều này thần muốn nói. Vì thần biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết khuyên điện hạ một điều. Những người cứng đầu như Lãnh Kiên, hắn dám nhận hết tội lỗi về mình, kể cả mạng sống của mình để bảo vệ điều gì đấy. Nên điện hạ phải hiểu, dù có tra tấn đến thế nào hắn cũng không nói ra thứ điện hạ cần."

"Vậy theo nàng, ta phải làm gì?"

Tử Lam suy nghĩ một lúc, lại nghĩ đến lời hồi nãy Từ Nhiên nói với nàng.

"Từ bé điện hạ đã không được yêu thương, bệ hạ lại không thèm để ý đến người. Đã phải chịu nhiều khổ cực. Sinh ra tính cách vô tình như hiện tại, người chỉ dùng những phương thức tàn nhẫn nhất để giải quyết vấn đề, thần lại không đủ khả năng để khuyên can điện hạ."

"Điện hạ, người hãy thử dùng sự trân thành trong lòng của mình để khiến hắn nói ra. Thần biết bên trong chỗ này, sau lớp băng giá là một trái tim ấm áp." Tử Lam vừa nói vừa chỉ vào vị trí trái tim của hắn, nàng tin bên trong đó là cậu bé cần sự yêu thương. Nàng nói tiếp:

"Hãy dùng sự trân thành của mình để đảm bảo với hắn rằng người có thể giúp hắn làm điều mà hắn muốn. Người cứng đầu và đánh đổi mọi thứ để bảo vệ thứ mình yêu thương như hắn chỉ cần một trái tim trân thành đủ để hắn tin tưởng người rồi."

Giai Thành im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói ba chữ:

"Cảm ơn nàng." Rồi nhẹ nhàng quay người bỏ đi.

Tử Lam tin hắn nghe hiểu những lời nàng nói khi nãy, và lời cảm ơn này đến từ sâu thẳm trái tim hắn.

==========================

Tối đến ngoài sự tĩnh lặng cô độc phảng phất trong không khí, thì chỉ có ánh trăng sáng len lỏi qua thanh sắt chiếu sáng một khoảng tối làm bạn với Lãnh Kiên. Mặc dù đã lạnh đến nỗi trái tim như đã đóng băng, cực khổ cựa quậy thân người với những vết roi hằn sâu vào da thịt, ứa máu tươi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hình bóng kia, ngày mà nàng ấy nhìn thấy ánh mặt trời, hình dáng của cái thế giới tươi đẹp này, y lại bất giác mỉm cười. Vốn là sắp không chịu đựng được nữa, chuẩn bị sức cùng lực kiệt rồi thiếp đi thì y lại nghe thấy tiếng động, xuất hiện trước mặt lại là một bóng đen thoát ẩn thoát hiện không rõ là người hay ma. Đến khi người đó cất tiếng nói:

"Nhị thiếu gia."

Qua khung của gần như che lấp hết thân người tên kia, Lãnh Kiên có thể biết đây là ai, y gượng ép mình nói ra một câu yếu ớt:

"Vô Danh, sao ngươi lại đến đây?"

Vô Danh tự trách bản thân đã khiến cho nhị thiếu ra nông nỗi này. Mặc dù là người của Lãnh gia nhưng từ bé hắn đã lên núi theo học sư phụ, khi là thiếu niên thì lại đi theo tiểu thư, vừa mới được sư phụ lệnh về để làm nhiệm vụ. Mấy ngày nay luôn là bôn ba khắp nơi không về phủ. Cho nên hắn tuyệt nhiên không hề biết người đứng sau vụ buôn người này lại là nhị thiếu gia, đã tham gia không ít giúp Tử Lam điều tra. Khi biết chuyện, hắn đã luôn tự trách, hiện tại đứng ở đây để tạ lỗi với Nhị Lãnh.

"Nhị thiếu gia, ta đến giúp người trốn thoát."

Lãnh Kiên cười rồi lắc đầu:

"Vô Danh, ta biết ngươi có lòng muốn giúp ta ra khỏi đây, nhưng ta định sẵn là sẽ phải chết rồi."

Vô Danh hiểu lời hắn nói có ý gì, chỉ là hắn không cam tâm nhìn nhị thiếu gia bị tra tấn đến mức này chỉ vì hắn. Lãnh Kiên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền nhanh chóng nói:

"Vô Danh, ngươi biết nàng ấy sắp phải trải qua điều gì mà phải không? Coi như ta nhờ ngươi việc cuối cùng, sau khi nàng ấy được chữa mắt xong, ngươi hãy giúp ta đưa nàng ấy ra khỏi Lãnh gia, giúp nàng ấy được tự do. Ngươi biết tính phụ thân ta, sau khi ta chết, người sẽ không từ thủ đoạn để kết thúc mạng sống của nàng. Vậy nên ngươi hãy đem nàng đi thật xa, chạy trốn khỏi phụ thân ta. Vậy mới bảo vệ được nàng."

Vô Danh nghe xong không nhiều lời, quỳ xuống gập đầu tạ lỗi lần cuối, nói với Nhị Lãnh:

"Xin tuân lệnh nghe theo."

Vô Danh không ở lại lâu được nên lập tức đi ngay, coi như Lãnh Kiên đã yên tâm được vài phần nhưng y vẫn cần sự giúp đỡ của một người, đó là thái tử.

================================

Buổi sáng ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào mắt của Lãnh Kiên làm y tỉnh giấc, vừa lấy lại được ý thức, cơn đau lại đột ngột kéo đến, khiến y nghiến chặt răng. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Lãnh Kiên là bóng dáng cao cao của Giai Thành.

"Thái tử điện hạ, hôm qua người đã tra tấn ta đến kiệt sức rồi, hôm nay nhất quyết không tha cho ta sao. Điện hạ, người định dùng những lời khai của ta để hạ gục phụ thân ta sao, chuyện đó là quá xa vời"

Giai Thành chỉ nhìn y với ánh mắt khinh bỉ, hắn đang khinh bỉ tại sao Lãnh Kiên lại nghĩ hắn sẽ có những hành động nông cạn như vậy.

"Ta không ngây thơ đến nỗi như vậy, hiện tại ban ngươi án tử đã đủ để lão ta mất đi một cánh tay phải. Ta muốn ngươi tự tay viết ra những tội lỗi của Lãnh thừa tướng, cùng với những bằng chứng xác thực. Rồi chờ đến thời cơ thích hợp, ta sẽ phanh phui chuyện này ra, khiến cho lão ta bị hạ gục hoàn toàn."

"Điện hạ, người nghĩ thần có thể nghe theo người được sao?"

Giai Thành nắm chặt tay, đột nhiên hắn lại nhớ đến lời Tử Lam nói tối qua liền thả lỏng bàn tay ra, nói với Lãnh Kiên:

"Ngươi nghe đây, cuộc đời ta là do một tay phụ thân ngươi tạo nên bi kịch. Lão giết Tử gia, giết mẫu thân ta, từ nhỏ đến lớn ta luôn là bị lão áp bức. Phụ thân ngươi chính là nỗi căm hận lớn nhất của ta, ta sẽ làm mọi cách để khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng mẫu thân ta, người đã dạy ta phải luôn hiểu rõ trắng đen, phân biệt đúng sai. Mặc dù ngươi bị sai khiến bởi Lãnh thừa tướng, nhưng những việc ngươi làm tuyệt không thể dung thứ. Vậy nên, hình phạt này là xứng đáng với ngươi. Nhưng ta đảm bảo, Lãnh thừa tướng sẽ phải trả cái giá xứng đáng cho những việc lão ta làm. Và đối với người mà ngươi đang bảo vệ, chỉ cần ngươi nhờ, ta cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô nương ấy, bởi vì nàng vô tội."

Lãnh Kiên ngạc nhiên khi nghe những lời hắn vừa nói, sự vui mừng tràn ngập trong lòng y, cuối cùng y cũng có thể tin tưởng Giai Thành mà giao sự an toàn của nàng cho hắn. Lãnh Kiên cố gắng ngồi dậy gập đầu, nói:

"Thái tử điện hạ, xin người hãy cứu Song Bảo."

Song Bảo và y là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tình yêu của y đối với nàng không có thứ gì có thể so sánh được, nhưng lại không ngờ đó chính là thứ phụ thân lợi dụng để sai khiến y. Từ nhỏ nàng đã bị mù, điều Song Bảo luôn ước mong chính là được nhìn thấy thế giới này. Phụ thân đã hứa với y, nếu nghe theo sự sai khiến của lão, Song Bảo có thể được chữa khỏi mắt. Từ đó nàng không có được sự tự do, bao nhiêu năm nay vẫn bị nhốt trong phủ thừa tướng.

Giờ đây, Lãnh Kiên lại biết được muốn cứu được nàng thì phải cần đôi mắt của người sống, nhưng nếu nàng biết mắt mình lại làm cho người khác mù, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho y. Nên y mới không chạy trốn khỏi cái chết trước mắt, dùng cái chết làm lý do chính đáng cho việc đôi mắt của y trở thành đôi mắt của nàng. Mong Song Bảo có thể thay y nhìn thế giới tươi đẹp suốt quãng đời còn lại. Lãnh Kiên biết Vô Danh dù có cứu được nàng ra cũng không thể bảo vệ nàng, vì hắn còn có sự kiểm soát của phụ thân. Lựa chọn đúng đắn và cuối cùng của y chính là Giai Thành, chỉ có thái tử mới bảo vệ được Song Bảo. Y đã lệnh cho Vô Danh đưa nàng đến căn nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng và nhờ Giai Thành đến đón nàng, bằng mọi gia bảo vệ nàng khỏi sự truy đuổi của Lãnh Lam Xung, vì y biết, nàng là bằng chứng cuối cùng của vụ này.

===========================

Nửa tháng sau, cuối cùng ngày thi hành án tử đối với Lãnh Kiên cũng đã đến, trước đó một ngày, Giai Thành đã đồng ý cho người đến lấy đi giác mạc của Lãnh Kiên. Vì người thi hành án là hắn, nên hắn đã đến pháp trường từ sớm. Vừa yên vị được một lúc, Tử Lam đột nhiên xông đến, tức giận nói với hắn:

"Điện hạ, rõ ràng là đã lấy được chứng cứ, tại sao không nhanh chóng buộc tội Lãnh thừa tướng? Tại sao đến hiện tại chỉ có Lãnh Kiên chịu tội?"

Giai Thành vẫn sắc lạnh như trước, lạnh nhạt nói với nàng:

"Ý của Hàn tướng quân là Lãnh Kiên không xứng đáng với tội chết sao?"

"Điện hạ, người biết thần không có ý đó, Lãnh Kiên làm việc xấu là do bị sai khiến nhưng tội chết là xứng đáng với hắn. Nhưng không thể để hắn chết mà việc gì cũng đổ lên đầu hắn được."

"Hình như Hàn tướng quân đã đi hơi sâu vào vụ này rồi, ngay từ đầu là bệ hạ giao cho một mình ta, Hàn tướng quân hãy hiểu rõ."

Tử Lam nắm chặt tay, kìm nén cơn tức giận:

"Điện hạ, uổng công lúc đầu ta tin tưởng người."

Nói rồi nàng quay người không thèm nhìn hắn, bước xuống dưới đài. Một lúc sau đã đến giờ, dân chúng vây quanh rất đông rồi cùng bàn tán xôn xao. Lãnh Kiên đội trùm đầu được bính linh đưa vào, lúc này người dân liên tục chửi rủa y, ném đồ vào người y. Những câu khó nghe lọt vào tai Tử Lam khiến nàng càng thêm tức giận, nhìn về phía Giai Thành, hắn vẫn giữ bộ mặt không hề xao động khi đã biết toàn bộ sự thật.

Lãnh Kiên bị sử án treo cổ, bính lính nhanh chóng buộc sợi dây vào cổ y, chỉ chờ Giai Thành hạ lệnh thì lập tức cánh cửa phía dưới chân Nhị Lãnh sẽ mở ra, kết thúc mạng sống của y. Lúc này Lãnh Kiên lại không thấy có cảm giác sợ hãi, y nhớ đến những người mình yêu quý.

Đại ca luôn thương yêu y, nhưng vì phụ thân mà đến cuối cũng không thể bảo vệ y. Lãnh Kiên nói một câu: Cảm ơn

Tam đệ dù không thân thiết, nhưng nếu y cần giúp đỡ, đệ ấy cũng sẵn lòng. Một người cũng phải chịu đau khổ do chính phụ thân mình gây ra như y. Lãnh Kiên nói một câu: Cảm ơn.

Tứ muội mà y luôn cưng chiều, từ nhỏ đến lớn muội ấy luôn bên cạnh an ủi y mỗi khi buồn, bao che cho y khỏi những trận đòn roi của phụ thân. Lãnh Kiên nói một câu: Cảm ơn.

Và qua đôi mắt đã tối đen, y tưởng tượng ra được cuộc sống trước đây của người con gái y yêu. Hình dáng cùng nụ cười của nàng, đến lúc cận kề với cái chết, y lại mỉm cười thật tươi, ngắm nhìn nụ cười của Song Bảo trong kí ức.

Giai Thành ban lệnh, Lãnh Kiên vẫn chỉ mỉm cười nói câu cuối cùng: "Không thể ở bên nàng suốt cuộc đời. Song Bảo, ta làm đôi mắt cho nàng, bóng tối vô tận kia ta thay nàng chịu đựng"

Nói dứt lời, tấm ván mở ra, ngay tức khắc cướp đi mạng sống của y.

Tử Lam không nhịn được đã đi ngay vào trong, nhưng cũng không quên gửi một chút cơn tức giận lên hắn. Giai Thành thấy thế, liền nói với Từ Nhiên:

"Hình như nàng ấy thực sự rất tức giận."

"Điện hạ, đúng là như vậy."- nhưng cũng không trách được, Giai Thành không phải là người sẽ quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Xác của Lãnh Kiên không được ngay lập tức lấy đi, mà treo ở đó hai ngày để răn đe dân chúng. Trong hai ngày này, Tử Lam tuyệt nhiên không mở miệng nói một câu nói chuyện với Giai Thành. Đến khi Tử Lam quay lại nhìn Lãnh Kiên lần cuối trước khi y được Lãnh phủ đem đi, nàng bất lực tìm kiếm bóng dáng của Lãnh thừa tướng nhưng vẫn không thấy, lão ta ngay cả trong lúc con trai mình sắp lìa xa trần đời cũng không thấy đâu. Chỉ thấy Đại Lãnh cùng đám người hầu ở đó.

"A Kiên"

Không gian yên tĩnh bị xé toạc bởi tiếng gọi thảm thiết của một cô nương, Tử Lam nhìn nàng ấy bộ dạng thê thảm, trên mắt còn đeo một dải khăn trắng xóa. Đột nhiên nàng nghĩ ra một người, cô nương ấy mặc kệ sự ngăn cản của binh lính, mò mẫm bò về phía thi thể của Lãnh Kiên. Người hầu Lãnh phủ nhìn thấy cô nương mà mấy ngày nay lão gia luôn tìm kiếm liền muốn bắt nàng về. Chưa kịp tiến đến, Tử Lam đã gằn giọng nói lớn:

"Kẻ nào dám to gan trái mệnh lệnh, ai cho phép dân thường được động vào thi thể của phạm nhân. Người đâu, bắt lại cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro