Chương II.7: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người hầu phủ Lãnh gia bước lên ngăn cản nàng:

"Hàn tướng quân, cô nương này là một người bạn thân thiết với nhị thiếu của chúng nô tài. Chỉ vì bạn mình mất mà quá đau lòng nên mới khi quân phạm thượng, mong tướng quân lượng thứ, tha cho nàng ấy."

Tử Lam nghe là hiểu Song Bảo vẫn đang trong sự truy bắt của Lãnh phủ, để nàng ấy rơi vào tay Lãnh phủ coi như Lãnh Kiên nhọc công vô ích. Nghĩ xong, nàng liền nói:

"Thánh chỉ của bệ hạ, dù là ai hay vì lí do gì cũng không thể làm trái, cô nương này sẽ do người của triều đình bắt về chịu tội."

Nói rồi nàng nhanh chóng sai người đưa Song Bảo vào trong, không để lũ người kia tìm cách chống đối. Người của Lãnh gia vốn dĩ vẫn định đôi co với Tử Lam, dù gì đây là người quan trọng mà Lãnh gia truy đuổi mấy ngày nay. Nhưng họ lại bị Đại thiếu gia ngăn lại, lệnh làm đúng việc hôm nay được yêu cầu.

Vừa vào đến trong, Tử Lam ra lệnh cho binh lính tiếp tục quay trở lại canh gác, thi hành công vụ. Song Bảo thì để nàng tự đưa về thẩm tra. Nàng bế ngang Song Bảo đang bất tỉnh lên, quay người định đi tiếp nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tử Lam kính cẩn chào hỏi:

"Thái tử điện hạ, ngọn gió nào đã đưa người đến nơi này?"

Khuôn mặt hắn tĩnh lặng như nước, đôi mắt lại hiện rõ có chút tức giận, nhưng lại không thể nói gì. Tử Lam cũng không muốn nói nhiều, tiến lên đi lướt qua hắn nhưng lại bị Giai Thành giữ lại, hắn nói:

"Hàn tướng quân, ta đã dặn nàng đừng nhúng tay vào chuyện này, rất nguy hiểm. Mau giao Song Bảo lại cho ta."

"Điện hạ, giao nàng ấy lại cho người, thần không dám chắc liệu đến ngày mai còn nhìn thấy nàng ấy không."

Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, Giai Thành không nói lên lời, bèn thả tay ra để nàng đi. Tử Lam trong cơn tức giận, vốn không để ý lời mình nói lúc nãy có bao nhiêu phần tổn thương đến đối phương. Nàng cứ thế bước đi để lại Giai Thành một mình đứng im ở đó.

=============================

Ở Lãnh phủ, hạ nhân đi lại không ngớt, công việc bận không kịp nghỉ ngơi. Nhưng có nhiều người lại không thể tập trung vào công việc, họ đứng đó lắng nghe những tiếng chửi mắng quen thuộc mà lão gia dành cho Đại thiếu gia.

"Ta nuôi ngươi khôn lớn bằng này để ngươi phản lại ta như thế sao?"

"Người ở ngay trước mắt, ngươi lại để cho thoát khỏi tầm tay dễ dàng vậy sao?"

"Đến cả một con chó ngươi cũng không bằng, súc sinh, cút ra ngoài kia quỳ cho ta, ăn năn hối lỗi đi."

Từng tiếng mắng chửi xen lẫn với tiếng roi vọt, từ lâu đã không còn là điều xa lạ với đám hạ nhân của Lãnh phủ.

Hạ nhân đứng ở ngoài rất nhiều, họ đang bàn tán không ngớt. Đến khi thấy Đại thiếu gia mở cửa bước ra, họ mới dừng lại, chỉ dám lén nhìn người phía trước. Thân hình cao gầy chỉ mặc độc một chiếc áo trắng mỏng, nay lại bị nhuộm đỏ một màu máu, không chỉ ở lưng, mà vết thương do roi vọt đánh xuống còn hằn ở trên khuôn mặt gã. Lãnh Bân tiến đến vị trí ngoài sân, quỳ trên nền đất lạnh giá. Lão quản gia thấy vậy liền tiến tới, nói với gã:

"Đại thiếu gia, lão gia chỉ là nhất thời nóng giận, để ta xin cho người."

Lãnh Bân chỉ cười trừ, nói:

"Lưu quản gia, không cần đâu. Ta cũng đã quen rồi."

Đúng là đã quen thật rồi, không chỉ đối với Đại Lãnh, hạ nhân làm việc lâu năm trong nhà cũng quá quen rồi. Đại Lãnh và Nhị Lãnh là hai anh em song sinh, nhưng từ sau khi phu nhân mất, hai người luôn bị lão gia đánh đập tàn nhẫn mỗi khi làm việc gì sai hay cả khi người không vui. Càng quá đáng hơn, đến cả tang lễ của Nhị thiếu gia cũng không hề có sự xuất hiện của lão gia. Còn Tam thiếu gia từ sau khi trở về từ trận chiến với Chu Sa đã đi biệt tích. Hiện tại lão gia đang rất tức giận, người có thể làm nguôi cơn giận này chỉ có Tứ tiểu thư.... Đúng rồi Lãnh tiểu thư đang trên đường về.

=============================

"A Kiên, đừng mà."

Song Bảo bừng tỉnh khỏi cơn mê, chưa kịp hoàn hồn, cô cảm nhận được ai đó đang chạm nhẹ vào người mình liền lùi lại phía sau.

"Song Bảo, ta là Hàn Tử Lam, nàng yên tâm, có ta ở đây rồi sẽ không ai làm hại nàng đâu."

Nghe được cái tên này rất quen thuộc, Song Bảo nghĩ một lúc liền lên tiếng dò hỏi:

"Hàn tướng quân."

"Đúng, là ta đây."

Tử Lam vừa dứt lời, Song Bảo liền tiến lên phía nàng, nắm chặt hai tay, tha thiết cầu xin:

"Hàn tướng quân, ta cầu xin người, nói cho ta biết, A Kiên đang ở đâu được không? Cầu xin người."

Nhìn cô nương đang khóc nấc lên trước mặt mình, thân hình gầy gò cùng với dải băng trắng nhuốm đỏ quấn quanh mắt, Tử Lam không khỏi chua xót. Nhưng cũng không thể giấu diếm nàng ấy, càng giấu lâu khi biết sẽ càng đau. Tử Lam tiến lại ôm Song Bảo vào lòng, nói:

"Xin lỗi, Lãnh Kiên đã không còn."

Song Bảo không muốn chấp nhận sự thật đã bày ra trước mắt này, người cô yêu đã không còn nữa. Họ đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài vậy mà đến khi có cơ hội thì đã vĩnh viễn không thể gặp lại. Người cô yêu đã nằm ở dưới nền đất lạnh lẽo, bây giờ chàng đã mãi mãi là người tồn tại trong hồi ức của cô.

"Tại sao chứ, chàng cứ thế mà đi sao. Vậy ta nhìn thấy để làm gì, không có chàng thế gian này còn có ý nghĩa gì nữa."

Tử Lam ôm Song Bảo chặt hơn, cố gắng an ủi:

"Song Bảo, cô phải sống thật tốt. Sống thay phần đời của hắn, Lãnh Kiên sẽ rất vui khi cô có thể mỉm cười."

Song Bảo đau đớn quằn quại trong lòng Tử Lam, khóc đến ngất đi. Tử Lam ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

Song Bảo một lần nữa tỉnh dậy, nhưng lần này không phải khóc lóc gào thét nữa. Cô mang một bộ dạng rất bỉnh thản, im lặng một lúc, Song Bảo mới nói:

"Hàn tướng quân, cảm ơn người đã chăm sóc và bảo vệ hạ dân."

Dứt lời, Song Bảo bước xuống nền đất, quỳ xuống trước mặt nàng, dập đầu. Tử Lam thấy vậy vội định đỡ cô lên, Song Bảo lại nói:

"Lãnh Kiên đã chết, hạ dân nay đã không còn gì vướng bận. Nhưng hạ dân không thể để chàng chết oan uổng như vậy, tội của ai phải do người đó gánh. Tại đây, hạ dân sẽ khai ra toàn bộ những gì bản thân cùng Lãnh Kiên đã phải gánh chịu trong những năm qua."

"Song Bảo, sao tự nhiên lại nói cho ta?"

"Hàn tướng quân, người đối đãi với hạ dân như nào, từ đầu đến giờ hạ dân đã hiểu rõ, hạ dân tin tưởng người có thể trả lại sự trong sạch cho Lãnh Kiên."

Song Bảo kể hết những chuyện mình đã trải qua cho Tử Lam. Giai Thành ở bên ngoài cũng đã nghe được toàn bộ câu chuyện, lời khai hoàn toàn khớp với những gì Lãnh Kiên đã khai. Giai Thành mỉm cười, thì ra đây là cái gọi là tấm lòng xuất phát từ trái tim mình mà Tử Lam đã nói, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nàng đã có thể khiến Song Bảo tín nhiệm như vậy. Nhưng người như nàng, làm sao sống yên ổn ở trong chốn hoàng cung máu tanh này đây.

Song Bảo còn cung cấp thêm một số bằng chứng:

"Mặc dù Lãnh thừa tướng cẩn thận che dấu hết bằng chứng nhưng có một số sổ sách buôn nô lệ liên quan trực tiếp đến Lãnh thừa tướng. Số sách đó ở một nơi tên là Thừa Chỉ đường"

Cô ngập ngừng một lúc, rồi lại kính cẩn cúi xuống nói:

"Nhưng mà Hàn tướng quân, nếu người có thể hạ được Lãnh thừa tướng. Xin người đừng giết một người được không?"

"Là ai?"

"Là người đã chữa mắt cho hạ dân. Hạ dân chỉ có thể ngửi được mùi, trên người người đó có mùi Xạ Nhật rất nồng, không biết là do Lãnh thừa tướng tìm được từ đâu về"

"Nếu hắn không làm quá nhiều việc ác, ắt sẽ được có hình phạt xứng đáng, ngươi không cần phải lo lắng"

Sau khi khai cụ thể từng chi tiết, Song Bảo đã được cho uống thuốc, sau đó cũng thiếp đi. Tử Lam biết chuyện Song Bảo đang ở bên cạnh mình sẽ đến tai của Lãnh thừa tướng, lão ta sẽ không tha cho Song Bảo bằng mọi giá. Vì vậy, Tử Lam vẫn luôn ở bên cạnh cô canh chừng.

Trời chuyển sang tối, Tử Lam có chút buồn ngủ, liền chợp mắt một lát. Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng của thanh kiếm đang chém xuống.

"Đã đến rồi sao"-Nàng nghĩ

Tử Lam xoay người lại, rút Bỉ Ngạn kiếm ra đỡ lấy thanh kiếm đang định chém xuống người nàng. Bên cạnh đó còn có một tên khác, đưa kiếm nhằm vào Song Bảo, Tử Lam đưa tay trần đỡ thanh kiếm đó. Sau khi xác định chỉ có hai tên, nàng đá vào bụng tên trước mặt, đưa Bỉ Ngạn kiếm chém sang tên bên cạnh. Tên đó định né đường kiếm của nàng, liền bị tay đang ở trên lưỡi kiếm kia của Tử Lam bóp cổ, Tử Lam dùng lực ép hắn xuống đất, đưa cán kiếm đập vào đầu hắn với lực mạnh khiến người kia ngất đi. Tên còn lại xông đến đưa kiếm hướng thẳng về phía nàng, Tử Lam dùng Bỉ Ngạn kiếm trực tiếp chém đôi thanh kiếm của hắn. Khi nàng định đưa cán kiếm đập ngất hắn, tên đó liền bỏ chạy. Tử Lam vội vàng chạy đến kiểm tra tên đang bị ngất, quả nhiên như nàng nghĩ, hắn đã tự kết liễu mình trước khi nàng đánh ngất.

"Có chuyện gì vậy?"

Giai Thành ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, liền xông vào. Chỉ thấy một tên áo đen nằm đó cùng với bàn tay đã ứa máu của Tử Lam. Hắn liền cầm lấy tay nàng, lệnh cho cung nữ bên ngoài lấy thuốc chữa thương, Tử Lam nói với Từ Nhiên:

"Mau lên, còn một tên nữa chạy từ hướng cửa sổ."

"Vâng"

Căn phòng hiện tại chỉ còn mỗi hai người, Song Bảo vì được cho uống thuốc an thần nên hiện tại vẫn đang ngủ. Giai Thành cẩn thận rắc bột thuốc giảm đau vào vết thương rồi nhẹ nhàng cuốn băng, hắn nói:

"Ta đã dặn nàng chuyện này rất nguy hiểm, sao nàng cứ cố chấp muốn nhúng tay vào."

Tử Lam không biết phải phản bác điều gì, vì những lời hắn hiện tại đều là hiện thực mà nàng đang phải đối mặt. Lãnh thừa tướng là người nham hiểm, lão ta sẽ bằng mọi cách diệt trừ mối tai họa có thể gây hại cho lão. Tử Lam chỉ đành cười trừ, nói với hắn:

"Điện hạ, người biết hiện tại người có thể bảo toàn tính mạng cho Song Bảo chỉ có ta thôi."

Giai Thành vừa nghe dứt liền dừng động tác tay, nhìn Tử Lam một lúc. Hắn mới mệt mỏi nói:

"Hàn tướng quân, từ khi nào nàng đã đánh mất lòng tin vào người khác dễ dàng như vậy."

Tử Lam trầm tư hồi lâu, như đang hồi tưởng lại điều gì đó đau đớn mà nàng cất nó tận sâu đáy lòng. Cuối cùng chỉ đành nói một câu:

"Điện hạ, Tử Lam ta trước nay ghét nhất là bị phản bội, ai ai cũng đều biết."

Giai Thành vốn không quan tâm lắm đến người nữ nhân trước mặt, những người cố chấp, thẳng thắng như nàng sẽ rất dễ gặp nhiều biến cố trong hoàng cung này. Chỉ là nàng từng giúp đỡ hắn, quan tâm nàng như này đã là chuyện đi quá giới hạn với hắn.  Giai Thành nghĩ không cần phải giải thích với nàng chuyện của Lãnh Kiên, nàng không cần thiết phải biết quá nhiều chuyện của hắn, không thì mọi chuyện trở nên rắc rối. Nhưng Giai Thành cảm thấy vẫn nên khuyên nàng vài câu, dù gì hai người tương lai cũng là phu thê:

"Hàn tướng quân, có chuyện ta muốn nói với nàng. Chiến trường nơi nàng lớn lên cùng đã tạo nên cho nàng tính cách quá thẳng thắng, quá hiếu thắng. Khi tham chiến, chuyện nàng luôn hướng tới chính là cái đầu của kẻ tướng địch, ngọn cờ địch mà nàng muốn chém. Nhưng ở hoàng cung này không như vậy, nàng tưởng một bằng chứng nhỏ nhoi có thể khiến lão ta thân bại danh liệt sao, không, nó chỉ khiến cho nàng bị chú ý hơn, khiến chính bản thân càng thêm nguy hiểm."

Tử Lam nghe những lời này xong, nàng cảm thấy lời hắn nói rất hợp lý. Hai người họ là hai con người lớn lên trong môi trường khác nhau. Tính cách và suy nghĩ sẽ có điểm bất đồng.

Giai Thành thấy có vẻ Tử Lam đã hiểu ra điều gì đó. Nhưng Lãnh thừa tướng dường như đã để ý đến nàng, lão ta sẽ không dừng việc làm ban nãy lại, hắn cảm thấy mình cần làm gì đó, liền nói với nàng:

"Tử Lam, hiện tại để Song Bảo cho ta canh chừng, nàng hãy về tắm rửa thay y phục đi."

Tử Lam do dự một hồi, cuối cùng nàng cũng có chút lay động với lời hắn nói vừa rồi, liền nói:

"Vậy điện hạ, thần nguyện ý tin tưởng người thêm một lần nữa."

Nàng nghĩ người trước mặt có thể để nàng tin tưởng được, dù sao hắn cũng là thái tử Bạch Hi, còn nàng một lòng trung thành với Bạch Hi, tin tưởng vào việc hắn làm là chuyện hiển nhiên.

===========

Dường như Tử Lam đã nghĩ quá nhiều, quá tin tưởng vào người mà mình chỉ mới thân thiết trong thời gian ngắn rồi. Hiện thực trước mắt khiến nàng như chết lặng, thậm chí nàng không tin thứ đang xảy ra có phải là nàng đang mơ thấy hay không. Hình ảnh nằm gọn trong đôi mắt của nàng quá đỗi bi thảm. Khuôn mặt của Giai Thành hiện lên như ác quỷ đến từ địa ngục, trên khuôn mặt hắn còn dính dòng máu đỏ tươi giống hệt với dòng máu bám đầy trên thanh kiếm hắn đang cầm trên tay, và nạn nhân của lưỡi kiếm vô tình đó. Chính là thân xác của Song Bảo đang nằm sụp dưới chân hắn, một thân hình yếu ớt đến đáng thương cứ thế mà trở lên bất động, lạnh lẽo. Tử Lam cảm nhận được từ khắp cơ thể truyền đến sự phẫn nộ cực điểm, nếu có Bỉ Ngạn kiếm ở đây, nàng đã lao vào giết chết con người với bộ mặt đáng sợ trước mắt. Tử Lam tức giận hét lên:

"Điện hạ, ta tin tưởng người như vậy."

Dường như Giai Thành lại chẳng thèm để ý con người với sự phẫn nộ đến đáng sợ trước mặt. Bình thản buông thanh kiếm trên tay, ra lệnh cho Từ Nhiên đem xác Song Bảo ném ra ngoài cung. Tử Lam phẫn nộ lao đến, dùng hết sức đưa tay định sống chết với hắn một phen. Giai Thành nắm chặt hai tay nàng, nói:

"Hàn tướng quân, bình tĩnh lại, chính ta và nàng là người điều tra vụ án của Lãnh Kiên, nàng ta là người hận chúng ta nhất. Hiện tại tiếp cận chúng ta chỉ để báo thù của Lãnh Kiên, nàng không thể tin tưởng Song Bảo nhiều như thế."

Nếu vừa rồi, Tử Lam không thể tin vào mắt mình, giờ lại là không tin tưởng những gì mình vừa nghe. Rốt cuộc Giai Thành đang nói điều hồ đồ gì vậy, hiện tại cơn tức giận đã không thể kiểm soát, nàng hét lên truy hỏi hắn:

"Điện hạ, rõ ràng ban nãy người cũng đã nghe thấy, Song Bảo đã...ưm"

Chưa kịp để nàng nói hết câu, Giai Thành đã đột nhiên tiến tới, chặn đứng giọng nói của nàng lại bằng một nụ hôn. Tử Lam đứng hình một lúc mới kịp phản ứng lại, ra sức đập vào ngực đối phương, đẩy hắn ra xa. Nhưng Giai Thành không cho nàng được như ý nguyện, hắn đưa tay ra sau gáy nàng, kéo lại gần, càng hôn sâu hơn. Đến khi Tử Lam đã không thể thở được, hắn mới buông ra. Tử Lam hết hơi đến nỗi không thể nói gì nữa, có lẽ đây là mục đích thật sự của hắn. Giai Thành tiến lại gần sát bên tai đang đỏ ửng của nàng, nói nhỏ:

"Ở phía sau có hai tên đang quan sát, nhớ những gì ta từng nói với nàng không?"

Tử Lam bình tĩnh suy nghĩ một lúc, liền như hiểu ra vấn đề gì đó. Nàng quyết định cứ cùng tiến cùng lùi với hắn diễn một vở kịch mà không có kịch bản sẵn:

"Tại sao người lại giết Song Bảo?"

Giai Thành như đã nhận được tín hiệu đồng ý hợp tác của nàng, bèn nói:

"Ta biết nàng giận ta vì đã không để nàng tham gia tiếp tục điều tra vào vụ án Lãnh Kiên. Nên mới định tiếp cận Song Bảo khiến ta khó xử. Nhưng nàng biết điều đó quá nguy hiểm."

"Đúng vậy, đúng là ta rất giận, khó khăn lắm mới tìm ra hung thủ vậy mà người lại ngăn ta tiếp tục điều tra. Vậy nên ta mới định lợi dụng Song Bảo gây khó dễ cho người."

Hai người cứ người đưa người đẩy đã thành công lừa được hai tên đang nghe lén ngoài cửa. Bọn chúng nghe theo lệnh của lão gia đến đây tiếp tục nghe ngóng. Trùng hợp khi họ đến, đã thấy thái tử điện hạ chém một đường kiếm sâu trên người nữ nhân tên Song Bảo kia. Hiện tại họ chỉ cần đi theo đám người Từ Nhiên, xác nhận liệu xem Song Bảo có chết thật không.

Hai tên áo đen chờ đến khi Từ Nhiên rời đi, mới đến xác nhận Song Bảo trong đám người chết đầy mùi hôi thối kia. Quả thật toàn thân người đã trắng bệch, mạch đã không còn nhịp đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro