Chương II.9: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Bảo nhẹ nhàng xoa xoa cảm nhận hoa tiết được khắc trên ngọc bội, đó là hình hoa tường vi. Lúc đó Song Bảo nói với chàng:

"A Kiên, đừng ngu ngốc như vậy. Hôm nay lão gia yêu cầu chàng giết một người, ngày mai có khi nào sẽ khiến tay chàng vấy bẩn máu tanh."

Lúc đó Lãnh Kiên đang rất lo lắng cho những vết thương hằn lên da thịt cô, máu không ngừng rỉ ra phủ trắng cả mảnh áo mỏng của cô. Nhìn thấy thân hình yếu ớt run rẩy không ngừng của Song Bảo, vậy mà vẫn mặc kệ lo cho y.

"Song Bảo, ta nợ nàng nhiều quá."

Nếu không phải do Lãnh thừa tướng, cô đã không phải chịu đựng những đả kích về tinh thần như này.

"Chàng mặc kệ ta đi được không, phải làm những điều như vậy, ngay cả ta cũng không thể chịu được."

Lãnh Kiên lấy ra miếng ngọc bội, đưa vào tay cô. Y ôm cô vào lòng, nói:

"Ta chẳng cầu mong gì cả, chỉ mong người ta yêu có thể thực hiện được ước mơ."

"A Kiên, hà tất phải cực khổ như vậy."

"Ta chỉ mong, ta và nàng, có thể nắm tay nhau, ngắm nhìn thế gian này, cùng nhau trải qua một tình yêu vĩnh cửu."

Song Bảo trầm tư một lúc, kí ức cứ hiện về như vậy, khiến đau xót càng thêm đau xót, tiếc nuối càng thêm tiếc nuối. Hoa tường vi tượng trưng cho lới hứa bên nhau đến suốt cả cuộc đời, chàng muốn cùng cô nằm tay nhau đi hết một cuộc đời đẹp đẽ.

"Vậy mà chàng lại bỏ ta đi trước."

Trang điểm đã xong. Song Bảo không thể kìm được mân mê chất liệu loại vải qua làn da, cô lại nhớ đến khoảng thời gian chàng cùng cô đi đặt bộ y phục này. Lúc đó Lãnh lão gia giao cho chàng phải tiếp quản vụ buôn nô lệ, nhằm giao thương tạo quan hệ với các nước bên ngoài. Chàng còn nói đó chính là nhiệm vụ cuối cùng mà lão gia yêu cầu chàng làm, nào ngờ đó quả thật là nhiệm vụ cuối cùng.

"A Bảo, cuối cùng hai chúng ta cũng đã được giải thoát rồi. Phụ thân nói với ta đây chính là nhiệm vụ cuối cùng. Phụ thân còn nói sẽ giúp nàng chữa khỏi mắt, ta hứa với nàng sẽ nhanh chóng hoàn thành vụ này. Cho nàng một hôn lễ đẹp nhất, cùng dắt tay nàng đi ngắm nhìn thế gian này, theo đúng nguyện vọng của nàng khi xưa."

Mặc xong y phục, cô nhìn bản thân trong gương từ đầu đến chân, không biết nước mắt từ khi nào đã không ngừng rơi xuống, lem hết lớp trang điểm xinh đẹp. Song Bảo vội vàng lau nước mắt, cố gắng cho chúng không tiếp tục tuôn rơi. Vì chàng đã hứa khiến cô trở thành một tân nương đẹp nhất, vậy nên tâm nguyện của chàng, cô không thể phá hủy nó.

Song Bảo cầm bát thuốc độc đã chuẩn bị từ trước lên, không do dự uống cạn hết. Cô ôm hũ tro cốt của Lãnh Kiên lại gần phía cửa sổ, nơi có ánh nắng ban mai chiếu vào, cũng là nơi có những bông hoa tường vi đẹp mĩ lệ mà Lãnh Kiên đã tự tay trồng cho cô.

"A Kiên, chàng đánh đổi cả mạng sống chỉ để ta có thể ngắm nhìn thế gian này. Trong một tháng này, ta đã đi khắp nơi để tận hưởng vẻ đẹp đó. Đúng như chàng nói, A Kiên, thật sự đẹp ngoài sức tưởng tượng của ta."

"Chỉ có điều, lúc ta nói ra ước mơ đó, thật ra thế gian muôn màu mà ta nói đến chỉ có duy nhất một thứ, chính là nụ cười cùng khuôn mặt của chàng thiếu niên mà ta yêu."

"Vậy mà đến khi ta có thể nhìn được, chàng lại vĩnh viễn rời xa thế gian này."

Cơ thể Song Bảo dần dần bị tra tấn bởi thuốc độc, cũng là để báo cho cô biết cô đã sắp đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Giọng nói trở nên run rẩy:

"Nụ cười chàng thiếu niên

Ta vĩnh viễn không nhìn được

Khuôn mặt chàng thiếu niên

Ta chỉ có thể tưởng tượng

Một tình yêu vĩnh cửu

Ta và chàng lại lìa xa."

Hơi thở của cô gái nhỏ ôm chặt trong lòng hũ tro cốt dần dần đứt đoạn, có lẽ cô sắp phải rời xa thế gian, mang theo đôi mắt của người cô yêu đến kiếp sau tìm chàng, nguyện cùng chàng tạo nên một tình yêu vĩnh cửu, thế gian tươi đẹp hai người nguyện ý cùng nắm tay nhau ngắm nhìn. Mong ước nhỏ nhoi mà hai con người tội nghiệp này cả đời không thể thực hiện được, vậy thì đành để kiếp sau vậy.

========

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy bên trong có tiếng động, Tử Lam và Giai Thành dường như đã đoán được có chuyện gì xảy ra. Hai người liền vội vàng lao vào. Quả nhiên, bên trong chỉ có một tân nương tội nghiệp ôm trong lòng hũ tro cốt của phu quân mình, chỉ có điều, nàng ấy đã chút hơi thở cuối cùng trong nụ cười hạnh phúc.

"Họ có một tình yêu thật đẹp, khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa thương xót, đúng không điện hạ?"

"Phải"

========

Chôn cất xong cho cả hai người, đột nhiên Tử Lam mới nhớ ra một chuyện, liền nói:

"Điện hạ, tại sao người lại có được tro cốt của Lãnh Kiên?"

"Là Lãnh Bân, hắn đã đến tìm ta mong ta có thể chôn cất cho em trai mình với người Lãnh Kiên yêu."

Lãnh Bân thì nàng chưa nghe tên nhiều, nhưng hôm trước đã từng gặp qua. Là con người ác độc giống phụ thân mình, nhưng có vẻ gã rất thương em trai của mình, đúng là tình thân ruột thịt luôn vượt lên tất cả. Nhưng tại sao Lãnh thừa tướng lại đối xử tàn độc với con trai mình như vậy. Đến nay nàng vẫn không hiểu rõ.

"Còn không mau đi ta sẽ bỏ nàng lại."

Tiếng nói của Giai Thành vọng lại từ đằng xa mới đánh thức Tử Lam khỏi dòng suy nghĩ, hắn đã đi được một đoạn bỏ Tử Lam lại phía sau. Nàng liền chạy nhanh đến chỗ hắn, thật ra đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện thân thiết sau lần cãi nhau đó, nên Tử Lam nhiều chuyện một chút. Nàng như một chú chim nhỏ bay xung quanh một khúc gỗ là hắn, không ngừng hót vang. Nhưng Giai Thành lại chẳng thấy phiền, ngược lại còn nhiệt tình trả lời nàng.

"Điện hạ, có phải người tránh mặt ta vì muốn ta có thời gian suy nghĩ kĩ phải không?"

"Phải"

"Điện hạ, người và Từ Nhiên là huynh đệ từ nhỏ sao?"

"Phải, bọn ta cùng học văn võ, rất thân thiết"

"Điện hạ...Điện hạ...Điện hạ..."

Giai Thành không hiểu sao lại để cho chú chim nhỏ này lộng hành như vậy. Chỉ là có người không ngừng chạy quanh người, cùng với hương thơm và màu sắc tuyệt trần mà hoa tường vi đem lại. Khiến người ta có cảm giác ấm áp lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro