Chương III.3: Cẩm Chướng nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay thời tiết lạnh hơn rất nhiều, Tử Lam với đôi tay đã đông cứng lại từng bước từng bước rời khỏi Hoa Quy cung của Lãnh quý phi. Cả ngày nay nàng ngồi đến nỗi thân dưới không còn cảm giác, ngồi nghe mấy vị phi tần nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu mà cũng hết một ngày, cuộc sống như vậy không phải quá chán sao. Để ý một chút thì thấy mấy người này dẫn nàng đi qua cả Hàn Long điện, Tử Lam mở to mắt nhìn Minh nương, hỏi:

"Các người định dẫn ta đi đâu vậy?"

"Thưa thái tử phi, đi đến Hàn Băng điện, là chính điện của người"

Tử Lam bây giờ mới nhớ ra nàng cũng có điện riêng của mình, vậy là nàng sẽ được độc chiếm giường ngủ và sẽ không bị đánh thức, có thể ngủ thêm một lúc nữa rồi. Nghĩ đến đây, Tử Lam vui sướng trong lòng, nhanh chân bước nhanh vào điện. Nhưng đến lúc Tử Lam nhìn khung cảnh bên trong thì tròn mắt bất ngờ, đây không phải phủ của nàng ở Hàn gia sao. Mọi thứ bài trí đều giống hệt, sân vườn, bàn đá hay mấy khóm hoa đều như một bản sao. Tử Lam quay sang nhìn Minh nương, người bên cạnh chỉ cười nhẹ, nói:

"Thưa thái tử phi, một tháng trước thái tử điện hạ đã sai người tu sửa lại Hàn Băng điện, sao cho giống với phủ của người nhất có thể. Vì nơi ở của người được bái trí cũng khá đơn giản, rất nhanh đã hoàn thành xong."

Tử Lam không nói gì thêm, vì hiện tại niềm xúc động đã ngập tràn tâm trí nàng. Trước đây nàng còn lo lắng sẽ không thể ngắm nhìn khung cảnh này mỗi khi thức giấc. Vậy mà hiện tại, có người vì nàng để tâm, thay nàng giảm bớt nỗi phiền muộn trong lòng. Cảm giác như ở nơi này, nàng vẫn có thể là cô nương vui vẻ không chút phiền muộn vậy. Xúc động hồi lâu, Tử Lam mới nhẹ nhàng nói:

"Thái tử điện hạ dụng tâm rồi"

===================

Tử Lam chán nản tựa đầu vào cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, tay phe phẩy quạt giấy mỏng giảm bớt không khi nóng bức xung quanh. Dù đã mặc áo mỏng, nhưng không tránh khỏi sức nóng của mùa hạ đem đến. Tiếng ve bên ngoài cứ kêu miết, nhiều người có thể sẽ khó chịu với tiếng ve không có tí tiết tấu nhịp điệu này. Nhưng Tử Lam lại rất thích, nó giống như hương vị của mùa hè vậy, nhìn những cây cối xanh tốt bên ngoài phát ra những tiếng kêu vui tai như vậy, trong lòng Tử Lam mới không cảm thấy quá chán nản.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua mấy tháng kể từ ngày nàng chính thức trở thành thái tử phi. Công việc rất nhiều, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ thảnh thơi. Nhưng gần đây nàng được giao cho chuẩn bị lễ hội  hoa sen. Đó cũng là lễ hội truyền thống của Bạch Hi  do đích thân hoàng cung tổ chức, hai tuần nữa là sẽ chính thức khai hội, kéo dài suốt một tháng hè, vào thời điểm hoa sen nở rộ nhất. Chính là kiểu người dân từ các nơi khác sẽ về kinh thành, thưởng thức hoa, cũng sẽ có những người ngoại quốc được mời đến hoàng cung ngắm hoa. Vào ngày lễ hội chính thức bắt đầu, sẽ có một lễ cầu chúc cho vạn dân an lành, sung túc ấm no. Cái lễ đó chính là được giao cho nàng chuẩn bị. Nhưng mà không sao cả, vì sắp tới, Lãnh quý phi sẽ được tấn phong làm hoàng hậu, sẽ là người giúp đỡ cho nàng những việc này. 

======

Sáng hôm đăng cơ phượng vị của Lãnh quý phi, Tử Lam đã phải dậy từ rất sớm. Vì vậy hiện tại có chút thất thần, có lẽ là do  không ngủ đủ giấc, trước mắt là các vũ công xinh đẹp đang nhảy múa cùng rất nhiều quan đại thần, phía trên còn có hoàng đế và tân hoàng hậu một uy nghiêm một trang nhã đều chăm chú thưởng thức. Chỉ có Tử Lam là không mở được mắt, khiến Giai Thành bên cạnh phải đẩy nhẹ mấy lần. Không khí đang rất vui vẻ, Lãnh thừa tướng lên tiếng:

"Bẩm bệ hạ, nhân ngày vui này,  thần muốn giới thiệu đứa con gái nhỏ của mình. Vì từ bé đã đi ra ngoại thành học hỏi, nên thời gian gần đây mới trở về, cảm thấy có chút nuối tiếc vì không thể tham dự đại hôn của thái tử và thái tử phi, nên hôm nay muốn kính hai người một ly"

Bạch Nam Long nhìn cô nương bên cạnh Lãnh thừa tướng, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, lớn nhanh như vậy, đã thành một thiếu nữ đoan trang rồi. Ông gật đầu một cái.

Bây giờ Tử Lam mới để ý đến cô nương bên cạnh Lãnh thừa tướng. Phải nói sao nhỉ, tuyệt đẹp như được vẽ ra vậy. Từng cử chỉ đi đứng, lễ nghi đều giống hệt như những gì Tử Lam đã học. Phong thái đoan trang, ôn hòa như nước. Còn về diện mạo, đẹp đến nỗi Tử Lam cũng phải rung động, như những cô nương trong tranh vẽ giai nhân mà nàng đã từng xem qua. Được cô nương này để ý đến thì người đó đã nhận được sự may mắn trong nửa cuộc đời mất. Đối phương đến trước mặt Tử Lam, nàng từ từ đứng dậy, vận dụng hết những lí thuyết mà nàng từng được dạy để đối mặt với người phía trước, cái áp lực đáng sợ gì đây chứ. Bây giờ Tử Lam mới nghe được người trước mặt lên tiếng, đúng là ôn thuận gió hòa, nhẹ nhàng thổi hồn vào những câu nói:

"Tiểu nữ tên Lãnh Cơ Uyển, vì do bị bệnh nên không thể cùng chung vui với thái tử điện hạ và thái tử phi, trong lòng hổ thẹn không thôi, hiện tại ở đây kính hai người một ly"

Nói rồi Cơ Uyển từ từ uống ly rượu, Tử Lam cũng uống cạn, nhã nhặn nói:

"Được rồi, được rồi, không cần phải cảm thấy hổ thẹn."

Cơ Uyển nhìn Tử Lam cúi đầu cảm tạ, rồi từ từ lui về chỗ ngồi. Tử Lam nhìn sang Giai Thành, hắn từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, mĩ nhân tựa như hoa như ngọc vậy mà hắn lại chẳng thèm liếc nhìn, đúng là một khúc gỗ, Tử Lam đột nhiên thì thầm với hắn:

"Điện hạ, Cơ Uyển cô nương không phải phù hợp với chức vị thái tử phi hơn sao? Cả tài lẫn sắc đều không có chỗ nào để chê cả."

Giai Thành bất lực nhìn người bên cạnh mặt mang đầy tò mò chờ câu trả lời của hắn, rồi lại liếc nhìn Lãnh Cơ Uyển. Hắn đột nhiên nảy ra một ý muốn trêu chọc nàng, liền nói:

"Nàng ấy hợp với chức vị thái tử phi, còn nàng hợp làm người bên cạnh ta."

Câu nói này có thể làm cho Tử Lam không ăn cũng phải mắc nghẹn trong cổ họng, ai mà đoán trước được với câu hỏi nghiêm túc của nàng hắn lại có thể trả lời đùa cợt đến như vậy, định lén nhéo vào tay hắn một cái thì hoàng hậu bỗng nhiên hỏi:

"Thái tử phi, chuyện lễ hội hoa sen con làm đến đâu rồi?"

Tử Lam chỉ có thể thu lại cục tức, mỉm cười nói:

"Thưa mẫu hậu, mọi chuyện đều  tiến hành một cách thuận lợi, người yên tâm."

"Được, nếu có gì khó khăn con cứ nói với ta, ta có thể giúp con"

"Thưa vâng"

Đột nhiên hoàng hậu lại nhớ đến điều gì đó, nói tiếp:

"À phải rồi, cháu gái ta cũng vừa mới từ ngoại thành trở về, chắc hẳn sẽ có cảm giác xa lạ. Nếu thái tử và thái tử phi không phiền thì có thể để nó theo sau học hỏi."

"Thưa vâng, mẫu hậu yên tâm."-Tử Lam đáp.

Gần đến lễ hội hoa sen, Bạch Hi đã đông lại càng đông hơn, có những thương buôn lợi dụng việc những người ngoại quốc vào thành vui chơi hội để buôn bán, vì thế có những hàng quán thú vị hơn xuất hiện trong chợ. Tử Lam cùng Giai Thành và Cơ Uyển dạo bước trên đường, nhớ đến những lời dặn dò của hoàng hậu, nàng quay sang Cơ Uyển nói:

"Cơ Uyển cô nương, ở đây có rất nhiều thứ thú vị, trước khi đến đài sen ta nghĩ chúng ta nên đi vòng quanh trước"

"Thưa vâng" –Cơ Uyển nhẹ nhàng đáp.       

Cơ Uyển cũng không có nhiều thú vui gì, đi dạo một vòng nàng lại dừng chân ở trước một gian hàng coi bói. Nàng có chút do dự, vì từ bé nàng đã hứng thú với những việc tâm linh và rất tin vào nó. Nhưng hiện giờ đi với thái tử và thái tử phi, Cơ Uyển ngại ngùng không dám bước vào.

Tử Lam để ý thấy sự do dự của Cơ Uyển liền hiểu ý, bèn quay sang Giai Thành nói:

"Thái tử điện hạ, ta chợt nhớ ra có thứ đồ cần mua, người đi cùng ta được không?"

Tất nhiên Giai Thành không từ chối, hắn không nói gì chỉ gật đầu đồng ý. Tử Lam lại nói với Cơ Uyển:

"Cơ Uyển cô nương, ta và điện hạ phải đi mua một chút đồ vật. Cô nương có thể tự do vui chơi quanh đây. Một lúc nữa chúng ta quay lại"

Cơ Uyển nhìn Tử Lam cảm động không thôi, cúi thấp người hành lễ, cung kính:

"Thái tử và thái tử phi đi thong thả"

Khi hai người rời đi, Cơ Uyển cùng người hầu mới đi vào trong gian hàng đó, có một bà lão tóc bạc phơ, chùm đầu kín đáo ngồi ở trước mặt nàng. Lãnh Cơ Uyển nhẹ nhàng ngồi xuống, bà lão mới nói:

"Cô nương, cô muốn xem cái gì?"

Cơ Uyển nghĩ ngợi một lúc, rồi suy cho cùng chỉ muốn hỏi một thứ mà các cô nương luôn để tâm:

"Tình yêu"

Bà lão nhìn chằm chằm nàng, nhắm mắt một chút, rồi nói:

"Cô nương, hôm nay cô sẽ gặp một đại nạn"

Vừa nghe xong, Ngọc Linh bên cạnh nàng đã lớn tiếng:

"Ăn nói linh tinh, sao bà dám trù ẻo tiểu..."

Chưa để cô nói hết câu, Cơ Uyển đã ngăn lại, trái với thái độ của Ngọc Linh, nàng lại nghe rất chăm chú, thành tâm từ đáy lòng, bà lão thấy thế nói tiếp:

"Cô nương, người sẽ cứu cô trong đại nạn hôm nay, là người cô sẽ yêu sâu đậm cả cuộc đời này"

Cơ Uyển nghe xong thì trầm lặng, "sâu đậm cả một đời", rốt cuộc là ai đây.

Để ý đã đến lúc hai người kia quay về, Cơ Uyển đứng dậy chào tạm biệt bà lão, đột nhiên đối phương lại nói:

"Cô nương, thứ gì không thuộc về mình thì đừng cố chấp, buông bỏ là điều tốt nhất"

Cơ Uyển quay lại cảm tạ lời dặn cho có lễ, nàng suy nghĩ cẩn thận một hồi vẫn chưa thể hiểu được rốt cuộc trong lời nói đó có hàm ý gì.

Đợi một lúc thì Tử Lam và Giai Thành cũng đã quay về, thì ra thứ đồ quan trọng cần mua mà Tử Lam nói đến chính là mấy cây kẹo đường mà nàng đang cầm trên tay. Bọn họ lại tiếp tục lên đường đến đài sen. Dọc đường đi đến đó là một dòng sông, theo đường đi của dòng nước sẽ dẫn đến đài sen, Tử Lam vừa đi vừa phổ biến về nghi lễ mà nàng đã chuẩn bị:

"Đầu tiên, người dân sẽ tự tay làm những bông hoa sen, ghi ước nguyện của họ vào đó. Đến ngày lễ chính thức, họ sẽ đi men theo con đường này, thả những bông hoa sen do họ tự làm xuống dòng suối này. Những đóa sen sẽ từ từ đi theo dòng nước đến đài sen. Lúc đó hoàng thượng và hoàng hậu sẽ đứng trên cầu, họ sẽ chọn bất kì mười đóa hoa sen nào đó trên dòng suối, treo nó trên đỉnh những cánh hoa của đài sen, những cánh hoa theo sức nặng sẽ từ từ hạ xuống, khi đài sen mở ra pháo hoa bên trong sẽ bắn lên, đó chính là thời khắc lễ hội chính thức bắt đầu. Để bảo vệ cho hoàng thượng, hoàng hậu và một số người trong hoàng tộc, ta đã đặc biệt thiết kế tấm màn che để chắn toàn bộ ánh nhìn vào những người đang đứng trên cầu. Điện hạ, người thấy như thế có ổn không?"

"Được, mọi chuyện cứ theo nàng làm là được"- Giai Thành rất nhanh đã đáp lại câu hỏi của Tử Lam, nàng làm việc cẩn trọng, ổn định, hắn sẽ không phải lo lắng quá nhiều.

Giai Thành và Tử Lam cẩn thận bàn lại lại một lần nữa trình tự và những thứ cần nhanh chóng sắp xếp lại. Còn Cơ Uyển đi dạo xung quanh trên cây cầu ngắm nhìn tổng quát những thứ mà Tử Lam đã chuẩn bị.

"Khụ khụ"

Vốn đang nói chuyện rất hăng say, đột nhiên Tử Lam ho lên một tiếng, Giai Thành nhìn nàng, hắn để ý từ nãy nàng đã ho không ngừng, liền hỏi:

"Tử Lam, nàng sao vậy?"

"Thưa điện hạ, không có vấn đề gì, ta chỉ là hơi bị cảm một chút thôi"

Hắn đánh giá một lượt, thấy khí sắc nàng vẫn tốt, liền nhắc nhẹ cẩn thận một câu:

"Cẩn thận đừng động vào nước lạnh, bệnh sẽ nặng hơn"

Bên này, Lãnh Cơ Uyển đứng một lúc, lại nghĩ đến những lời bà đồng ban nãy nói, nghĩ đi nghĩ lại vẫn rất tò mò, giả dụ như:

"Đại nạn hôm nay của nàng là gì?"

"Người đàn ông mà nàng yêu sâu đậm là người như thế nào?"

"Và lời nhắc nhở cuối cùng có..."

"Aaaaaaaa...."

Những suy nghĩ của Cơ Uyển bị ngắt quãng bởi một tiếng gào dữ dội, chưa kịp để nàng phản ứng gì, một người đàn ông với thân hình to lớn đã lao đến vồ lấy Cơ Uyển, đẩy nàng đến mép cầu. Cơ Uyển cố vùng vẫy, nhưng càng phản kháng, gã kia lại càng hung hăng hơn, cuối cùng gã đẩy mạnh nàng xuống dòng suối.

"Bùm" một tiếng, Tử Lam và Giai Thành đều giật mình quay lại, chỉ thấy trên cầu rất hỗn loạn. Khi chạy đến, một gã đàn ông mất kiểm soát tấn công những người tiến đến gần gã và quan trọng hơn, Cơ Uyển cô nương bị rơi xuống dưới sông. Tử Lam lao về phía người đàn ông kia, tránh những nắm đấm mất kiểm soát của đối phương, nàng đưa tay bóp cổ gã. Đưa chân gạt hai chân của đối phương khiến gã mất thăng bằng, đồng thời dồn lực ấn cổ gã xuống đất. Sau khi giao cho đám người xung quanh chế trụ người đàn ông kia, nàng ngay lập tức lao ra mép cầu, định nhảy xuống thì đột nhiên lại bị ai đó cầm cổ áo kéo mạnh lại. Tử Lam cố gắng nhìn người kia, chỉ thấy Giai Thành ném nàng lại phía sau, nói một câu:

"Nàng ở trên"

Rồi hắn nhảy xuống, Tử Lam bị kéo đến mức mất thăng bằng ngã xuống đất, có cần phải hung hăng như vậy không.

Cơ Uyển bị bất ngờ rơi xuống nước, trái tim đập mạnh liên hồi. Nàng cố gắng dãy dụa nhưng vô tác dụng. Làn nước xung quanh đình chỉ mọi hoạt động của nàng, đến cả hơi thở cũng không còn là của chính mình. Nàng hoảng hốt, sợ hãi rồi lại bất lực, trong lòng thầm cầu xin ai đó hãy cứu mình, cái cảm giác dần dần chìm xuống một cách vô vọng như này làm nàng sợ hãi. Thì ra đây là đại nạn mà bà đồng kia nói đến, vậy nên làm ơn, ai đó hãy cứu nàng thoát khỏi nơi tăm tối này. Nhưng những gì nàng nhận được là sức lực đã mất hết, cơ thể không thể cử động, cùng với ý thức dần dần biến mất.

Đến khi Cơ Uyển cảm thấy sẽ không ai đến cứu mình, từ bỏ việc chờ đợi thì một bàn tay ôm lấy cơ thể mất hết sức đó đưa nàng lên. Cơ Uyển lúc đó như thể người chết vớ được cọc. Người đó đưa nàng lên bờ, Cơ Uyển ho một ngụm nước từ trong lồng ngực ra, lúc này nàng mới tìm lại được hơi thở của mình. Nàng cố nhìn rõ người kia, từ làn hơi nước mờ mờ ảo ảo, cuối cùng gương mặt ấy cũng đã lộ rõ. Lúc đó, tất cả mọi vật như tĩnh lại. Mọi thứ xung quanh ngừng lại để nàng thấy rõ hơn những chuyển động dù là nhỏ nhất của người ấy, âm thanh xung quanh ngừng lại để nàng có thể nghe rõ từng nhịp thở của người ấy.

Đó là người đàn ông Lãnh Cơ Uyển sẽ yêu sâu đậm, thái tử điện hạ.

Tử Lam nhanh chóng chuẩn bị hai cái áo choàng cho Giai Thành và Cơ Uyển rồi lại sắp xếp người đưa Lãnh Cơ Uyển về lại phủ thừa tướng. Trong quá trình đó, nàng để ý thấy Cơ Uyển cô nương luôn nhìn chằm chằm thái tử điện hạ, nhưng rồi lại không quá để tâm chuyện đó. Vì phải thay y phục đã ướt ra nên Giai Thành được Cơ Uyển ngỏ ý ghé vào phủ thừa tướng, cũng như biểu đạt thành ý của nàng ấy. Tử Lam liền nói thầm với Giai Thành:

"Điện hạ, người nên đi đi, người ta muốn báo đáp, từ chối e là không tiện"

Nghe vậy Giai Thành mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, trước khi rời đi còn dặn dò Tử Lam xử lý cẩn thận tên điên khi nãy, hắn nghĩ chuyện này có nhiều điều sâu xa hơn. Đương nhiên Tử Lam biết bản thân cần phải làm những gì, nên khi Giai Thành vừa rời đi, nàng đã hạ lệnh đem gã kia về ép cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro