Chương III.5: Cẩm Chướng nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy nên một trong hai người phải uống, nhưng mà điện hạ của nàng không thể uống thứ thuốc này được, người là bậc quân tử, loại thuốc dơ bẩn này không được phép liên quan đến người. Vì vậy Tử Lam đưa ra một quyết định, nàng cầm lấy viên thuốc, nuốt nó một cách dứt khoát. Tử Lam nghĩ làm như thế có thể giúp bản thân ít cảm thấy mùi vị kinh tởm của thuốc. Nàng bất giác nắm chặt tay Giai Thành, điều đó như một sự chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp diễn ra trong cơ thể mình. Giai Thành cũng dự đoán được hành động liều lĩnh của Tử Lam và định ngăn nàng lại nhưng mà hắn lại không dự đoán được hành động của nàng lại nhanh như vậy.

Cuối cùng chỉ còn cách bình tĩnh nắm chặt lấy tay Tử Lam, nhưng điều kì lạ là, nàng không có bất kì phản ứng nào với thứ đó. Những người xung quanh tỏ ra bất ngờ với chuyện này, họ thì thầm bàn tán một lúc, nhìn nàng với ánh mắt rất kì lạ. Sau đó họ tản đi như phải thực hiện một nhiệm vụ nào đó. Trước những hành động của họ, Tử Lam không thấy kì lạ cho lắm, vì nàng cũng không khác gì họ, cực kì bất ngờ là đằng khác. Vì cơ thể nàng, nàng biết rõ hơn ai hết, nó không có bất cứ phản ứng gì xảy ra cả. Giai Thành kéo Tử Lam đến một góc tối, sau đó là những hành động như thể nàng đi kiểm tra sức khỏe vậy.

"Điện hạ, người làm gì vậy?"-Tử Lam không chịu nổi nữa liền phản kháng.

"Có thật là nàng không làm sao không?"- Giai Thành lo lắng hỏi, chuyện này rất kì lạ, tại sao lại có người không phản ứng gì với loại thuốc này. Lẽ nào cơ thể Tử Lam đặc biệt hay là nó phản ứng chậm hơn. Dù sao thì cũng rất nguy hiểm.

"Điện hạ, ta nói thật mà, người nghĩ ta sẽ nói dối người sao?"

Giai Thành lúc này đã bình tĩnh hơn, bắt đầu nói:

"Lần sau không được hành động liều lĩnh như vậy nữa, nàng biết sẽ có cách khác mà."-Giai Thành đã tính đến cách khác đó, chính là sẽ giả vờ uống sau đó khi họ rời đi sẽ lập tức nhổ ra.

"Điện hạ, cái cách đấy sẽ không an toàn, vì lúc đó ta nghĩ, nếu giả vờ uống rồi có phản ứng khác với thông thường thì sẽ bị nghi ngờ. Nhưng ai mà biết được cơ thể ta không có phản ứng gì họ lại bỏ qua. Vả lại, người là thái tử điện hạ, người không thể để thứ thuốc dơ bẩn đấy bên trong cơ thể được"-Tử Lam nói hết những điều cần nói và biết rằng Giai Thành sẽ không nổi giận.

Hắn im lặng một lúc, rồi nói:                                                            

"Ta sẽ không trách nàng vì hành động vừa rồi nữa, nhưng nàng cần chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, ta là thái tử nên ta rất quan trọng. Nhưng nàng là thái tử phi cũng quan trọng không kém. Vậy nên ta phải bảo vệ được thê tử của mình và việc đầu tiên ta làm đó là khiến nàng đừng có hành động liều lĩnh như vậy"

Sau khi bị giáo huấn một lượt, Tử Lam chỉ đành ngậm ngùi nghe theo:

"Vâng thưa điện hạ, lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa"

"Ngươi nói cái gì, mang thứ thuốc này truyền ra cho lũ hèn kém kia thử nữa sao"

Giai Thành còn định nói thêm gì đó nhưng tiếng nói bên vách tường đã thu hút hai người. Họ đi theo lối đi và tìm thấy một cánh cửa, trong đó chính là nơi phát ra tiếng nói vừa nãy. Người đàn bà vừa nãy lại nói tiếp:

"Đưa nó lan ra rộng như vậy không phải là điều tốt, chúng ta có thể bị kinh thành phát hiện"

"Chỉ cần cho họ thử một lần là được."-lần này là giọng của một nam nhân.

"Cái gì, thứ thuốc này có phải đồ chơi đâu mà cho vào tay ai cũng được"

"Bà nên nhớ, mục đích thực sự của việc lan truyền viên thuốc này là gì, để tìm được người không phản ứng với loại thuốc này, đây là nhiệm vụ của phía bên trên, có vẻ họ không chờ được nữa rồi. Chỉ cần cho những người dân thử một lần, sẽ không gây chết người, phía bên trên sẽ bao che cho việc này"

Khoan đã, người không phản ứng với thứ thuốc này, hình như họ vừa tìm được người đó rồi thì phải. Bởi vì Tử Lam chính là người đó, nhưng điều nàng quan tâm hơn là vì sao phải tìm người không phản ứng với thuốc.

"Bấy lâu nay lão gia đã dung túng cho bà buôn bán trái phép thứ thuốc này, nhưng phía bên trên đã phát hiện ra và trách phạt rất nặng nề. Tôi nghĩ chúng ta nên thực hiện nhiệm vụ ban đầu đi."-Người đàn ông nói tiếp

Vậy là có cấp trên của cấp trên, sự tình bắt đầu phức tạp hơn nàng nghĩ.

"Này, hai người lén lút cái gì vậy, người đâu bắt hai người kia lại."

Sự tình bắt đầu không ổn, hai người đã bị bọn chúng phát hiện ra, náo loạn ở đây cũng không phải cách tốt, họ cần nhiều cơ hội để tìm kiếm thông tin hơn. Vì thế... Tử Lam lại nắm chặt tay Giai Thành và chạy một mạch nhảy ra khỏi cánh cửa sổ ở phía trước. Đúng vậy, 36 kế, chạy là thượng sách. Để tránh bị nhiều người nhìn thấy, hai người chạy vào trong một con hẻm nhỏ, sau khi cắt đuôi được bọn chúng bằng cách trốn vào trong một ngôi nhà cũ kĩ.  Lúc này Tử Lam mới có thể yên tâm ngồi xuống hít thở, nàng quay sang phía Giai Thành vẫn đang quan sát bên ngoài.

"Điện... điện hạ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"

Giai Thành quay sang phía Tử Lam, thật ra hắn vẫn chưa nghĩ được nên làm gì tiếp theo, dù sao cũng chạy một đường dài nên hắn đã bảo nàng trước tiên hãy nghỉ ngơi. Tử Lam quan sát xung quanh một lượt, ở đây phơi rất nhiều loại thuốc khác nhau, có vẻ đây là nơi phơi thuốc của một tiệm thuốc nào đó ở làng, cũng không lớn lắm, có vẻ là làm ăn để sống qua ngày thôi. Trong khi hai người còn đang quan sát, đột nhiên một người đẩy cửa bước vào, hai người còn chưa kịp phản ứng, người kia thấy có người lạ thì chất vấn:

"Hai người là ai vậy?"

Bộ dạng người kia vừa bất ngờ và có chút cáu kỉnh, đồng thời bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng xì xào.

"Họ chạy đi đâu rồi?"

"Ngươi lên phía trước kiểm tra đi?"

Đám người đó đã đuổi đến đây rồi, bây giờ nếu không nhanh chóng giải thích khiến chủ nhà tức giận thì đám người ngoài kia sẽ phát hiện ra. Vì vậy trong tình thế cấp bách, Tử Lam đã lên tiếng giải thích:

"Chúng tôi là muốn xin học việc..."

Nhận thấy bộ đồ hai người mặc trên người không giống với một người nghèo khó đi xin học việc cho lắm, Tử Lam nói thêm:

"Chúng tôi là vợ chồng ở làng bên cạnh, mặc dù gia cảnh cũng khấm khá nhưng lại không làm nên trò trống gì nên bị lão gia đuổi đi sang đây học về y thuật, tình cờ nghe đến y quán của đại phu nên muốn đến thử."

Nói xong Tử Lam nở một nụ cười niềm nở cực kì khách sáo. Người kia đánh giá một lúc, rồi lại nở một nụ cười đáp lại:

"À thì ra là vậy, y quán của tôi không phải lớn lắm lại có người muốn xin học việc là diễm phúc cho quán của tôi."

Hai người cười khách sáo với nhau một lúc, đối phương lại nói tiếp:

"Tôi tên là Vu Dịch, ở đây chỉ là nơi phơi thuốc của y quán, nếu hai người muốn xin học việc thì tôi sẽ dẫn hai người đến y quán. Xin hỏi quý danh của hai người là..."

"À tôi là Đế Liên còn phu quân tôi Tịnh Quân, chúng tôi rất vui vì được anh tiếp đón nồng nhiệt như vậy"

Vì dùng thân phận giả nên Tử Lam quyết định dùng luôn tên giả, dù gì tên của hai người cũng không thể tùy tiện để cho người khác biết.

Hai người cẩn thận đi theo Vu Dịch ra đường lớn, kì lạ là không có bất cứ người nào truy đuổi bọn họ cả. Suốt dọc đường Vu Dịch luôn miệng nói về những thứ liên quan đến cuộc sống của anh.

"Tôi mở quán từ lâu rồi nhưng làm ăn không khấm khá lên được mấy. Tôi có một người vợ và một đứa con gái đáng yêu. Nhưng không may nàng ấy lại mất sớm"

"Con gái tôi có chút tinh nghịch, vả lại từ sau khi vợ tôi mất thì con bé không được thân thiết với tôi lắm. Giờ con bé lại chạy đi chơi với bạn rồi"

"À à vâng"

Tử Lam gật đầu cười trừ đáp lại, Giai Thành thì im lặng suốt dọc đường đi không nói một câu nào. Mặc dù nàng là người nói nhiều, nhưng cái này thì không địch nổi với Vu Dịch.

"Hai người thì sao, con cái như nào rồi?"

"À, chúng tôi có một đứa con trai, bé nó ngoan lắm lại còn dính người ai cũng yêu hết"

Tử Lam rất tự nhiên giới thiệu Nhóc Quỷ  là con trai hai người, điều đó đối với thân phận là thái tử và thái tử phi thì không được phép. Nhưng hiện tại hai người chỉ dùng thân phận giả, huống hồ Tử Lam luôn xem Nhóc Quỷ  là con trai của mình. Và Giai Thành ở bên cạnh cũng không hề phản bác lại lời của nàng. Tử Lam nói tiếp:

"Gia đình tôi là theo truyền thống học y, nhưng phu thê chúng tôi thì lại không giỏi lắm. Chỉ là được học từ trong sách ra, ví dụ như Đỉnh Kiến là một loại thuốc bổ cho các cơ."

"À, đúng vậy..."

Nhận được câu trả lời của Vu Dịch, Tử Lam và Giai Thành âm thầm nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt. Hai người thừa biết, Vu Dịch chính là tên nam nhân nói chuyện với bà chủ trong căn phòng ban nãy. Lúc đầu thì không sao, nhưng nếu để ý thì trên người gã còn vương chút hương hoa cúc giống với mùi hương trong căn phòng đó. Và Tử Lam cảm thấy như bị coi thường vậy, ở hai bên xung quanh vẫn có những người trong quán đó đều đang rình mò, họ tưởng mình đã cẩn thận nhưng trong mắt hai người thì quá là vụng về. Vậy nên nàng đã thử Vu Dịch, không ngoài dự đoán, gã không phải là một đại phu, Đỉnh Kiến là loại thuốc bổ cho mắt. Có vẻ gã đang tính toán chuyện gì đó, hai người muốn thuận theo gã để nắm bắt cơ hội tốt nhất.

"Sắp đến nơi rồi"

Vu Dịch vốn không quan tâm đến những người đến điều tra hay kẻ gây náo loạn. Nhưng đám người ở đó bảo rằng người phụ nữ này không có bất kì phản ứng nào với thuốc, chính là người lão gia tìm. Vì vậy phải tiếp cận cô ta để xem cô ta có thật sự uống nó hoặc thuốc chỉ là phản ứng chậm, nếu là người cần tìm thì phải mang cô ta về cho lão gia. Hơn nữa căn nhà đó không phải của gã, nếu người dân phát hiện rồi gây náo loạn, động đến người từ kinh thành đang điều tra vụ này thì rất mệt. Thế nên gã đành tương kế tựu kế lừa hai người đến địa bàn của mình thì mới dễ dàng hành động.

Vừa bước vào căn nhà, Tử Lam liền cảm thấy không khí có chút không đúng, nàng đưa tay nắm lấy thanh đoản đao trong người. Vu Dịch đứng quay lưng về phía Tử Lam không động tĩnh càng làm nàng cảnh giác hơn. Đang chuẩn bị sẵn tư thế, đột nhiên Giai Thành đứng chắn trước mặt Tử Lam. Đồng thời trong lúc đó ở phía trên mái một tên áo đen xuất hiện, hắn khác hẳn với những tên thuộc hạ trong quán rượu. Tên đó cầm tên và hướng về phía Giai Thành. Vào khoảng khắc đó, Vu Dịch quay đầu lại, ném một nắm thuốc phấn về phía Tử Lam, nhưng gã lại không ngờ Giai Thành đã che chắn hoàn toàn nàng. Vì Giai Thành đã bịt mũi đề phòng lớp bụi phấn đó nên không có gì xảy ra đối với hắn. Giai Thành đưa chân lên đá thẳng vào ngực của Vu Dịch khiến gã ngã lăn ra xa. Cùng lúc đó, Tử Lam cầm lấy thanh đoản đao của mình phi thẳng vào ngay tim của tên áo đen đang nhắm vào Giai Thành. Một lượt nhanh gọn, hai người đã bảo vệ đối phương và hạ đối thủ. Nhưng tên áo đen không đi một mình, một tốp năm người đã lần lượt xông ra đối mặt với hai người. Nhưng họ nào phải đối thủ của Tử Lam và Giai Thành.

===============

Tình hình bên Từ Nhiên và Hạ Nhiễm lại không khả quan cho lắm, người dân ở đây ít ai biết về mấy chuyện này. Có vẻ bảo mật rất kĩ, hoặc có thể là họ không muốn phiền đến bản thân nên nói dối.

"Chúng ta nên về thôi"

Sau khi đi một vòng quanh khu chợ tấp nập của làng mà vẫn không thu thập được thêm gì, thấy trời cũng đã muộn, Từ Nhiên mở lời trước, Hạ Nhiễm cũng chỉ gật đầu.

"Chú đừng có đổ oan, cháu đã trả tiền rồi mà"

Tiếng của một bé gái vang lên thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Kể cả Từ Nhiên và Hạ Nhiễm, một bé gái chừng 4-5 tuổi ôm gói bánh bao nóng hổi vừa mới mua, mặc dù mắt đã ngấn lệ nhưng ánh mắt cùng giọng điệu vẫn rất kiên cường. Chủ quán bánh bao tức giận quát lên:

"Mày đừng có láo, cả chiều nay tao bán được 16 cái bánh bao nhưng chỉ nhận được 76 hào, thiếu 20 hào vừa đủ 4 cái bánh bao của mày."

"Người phía trước mua không trả tiền sao chú lại đổ lỗi do cháu ạ?"

Trước lời quát tháo của chủ quán cô bé vẫn dũng cảm nói ra sự thật và giải oan cho mình. Tên chủ quán kia lại không biết phải trái, gã càng tức giận hơn với những lời bàn tán và ánh mắt của những người đang túm tụm lại. Cuối cùng vì tức giận, gã quay người với lấy cây cán bột bánh bao, giơ lên định đánh đứa nhỏ. Cô bé sợ hãi quỳ sụp xuống đất. Hạ Nhiễm định tiến lên ngăn cản nhưng Từ Nhiên ở bên cạnh đã lao ra ôm lấy đứa nhỏ, cây cán bột đập thẳng vào đầu của y. Tên chủ quán bất ngờ với sự xuất hiện của Từ Nhiên sau đó mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, thả rơi cán bột kia lăn trên mặt đất. Hạ Nhiễm tiến lên chắn trước hai người họ, nói với tên chủ quán:

"Không biết suy nghĩ thì đừng lớn tiếng cho ai cũng nhìn"

"Cái gì?"- tên chủ quán vừa bất ngờ vừa tức giận, một cô nương xa lạ đột nhiên xuất hiện rồi buông lời mắng nhiếc như thế với gã. Trong thâm tâm đã định xông lên cho cô ta một bài học. Nhưng đối phương lại nhìn gã với ánh mắt sắc lạnh, tay nắm lấy chuôi kiếm chuẩn bị rút ra. Chủ quán vừa định tiến lên lại lùi lại thêm vài bước.

"Ông có chắc là đứa bé không trả tiền không hay là do người trước không trả tiền, mặc dù không có bằng chứng về việc này lại định ra tay đánh một đứa bé, ông muốn vào nhà giam phải không. Ông nhìn túi tiền đứa bé mang bên mình và y phục trên người xem. Nhìn giống thiếu tiền để lừa gạt ông đến nỗi suýt bị đánh sao?"

Sau một loạt lời nói của Hạ Nhiễm, tên chủ quán câm nín không thể nói lại, mọi người xung quanh cũng đồng tình với ý kiến của cô. Tên chủ quán không dám làm lớn chuyện nữa, lấp lứng cho qua. Lúc này Hạ Nhiễm mới quay lại xem tình hình của Từ Nhiên, y không bị chảy máu. Nhưng bộ dạng và khuôn mặt lại tái đi không chút sức sống, y không phản ứng gì cả, chỉ ôm chặt đứa bé kia trong lòng. Cô từ từ ngồi xuống, nắm chặt lấy tay của Từ Nhiên, nói:

"Từ Nhiên, ổn rồi, không có chuyện gì xảy ra cả"

Mặc dù không hiểu những hành động kì lạ vừa rồi của Từ Nhiên nhưng Hạ Nhiễm dường như thấy được một nỗi ám ảnh sâu trong đôi mắt của y, có vẻ là một chuyện gì đó trong quá khứ đã ám ảnh y đến tận hiện tại. Từ Nhiên bị kéo ra khỏi bóng tối bởi Hạ Nhiễm, lúc này mới tỉnh táo lại, buông đứa bé ra. Khuôn mặt thất thần đã trở lại dáng vẻ ban đầu, lên tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi, vừa nãy ta..."

Từ Nhiên lại im lặng, vừa nãy là do cảm xúc quá kích động. Có lẽ là do tâm lý bị ảnh hưởng nặng nề sau cái chết của cô bé năm xưa nên cảnh tượng vừa rồi nhắc lại cho Từ Nhiên về cách mà cô bé ấy bỏ mạng trong đêm tuyết giá rét.

Đứa bé thoát được khỏi vòng tay của Từ Nhiên những vẫn còn hơi sợ hãi, vì cú đánh của tên chủ quán vừa rồi rất mạnh. Bé có phần sợ hãi và lo lắng cho vết thương trên đầu của Từ Nhiên. Hạ Nhiễm an ủi:

"Em gái, em tên gì?"

"Vu...Vu Linh Mẫn"

"Được rồi Tiểu Mẫn, không sao đâu em đừng sợ, mọi chuyện được giải quyết rồi"

Từ Nhiên lúc này mới lên tiếng an ủi:

"Tiểu Mẫn, anh không sao, sao em lại đi một mình thế này, phụ thân mẫu thân 

em đâu?"

Tiểu Mẫn ngại ngùng nói:

"Phụ thân em không đi cùng em, em tự chạy ra mua bánh bao"

Từ Nhiên cười rồi xoa đầu đứa nhỏ:

"Hạ Nhiễm, vẫn còn sớm, chúng ta đưa cô bé về được không?"

Sau khi nhận được sự đồng ý của Hạ Nhiễm, hai người dắt cô bé cùng đi trên đoạn đường về nhà. Tiểu Mẫn lúc này đã không còn sợ hãi nữa, vui vẻ dắt tay hai người, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro