Chương III.6: Cẩm Chướng nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điện hạ, người đạp hắn ta mạnh quá"

Sau khi giải quyết xong đám người áo đen và trói bọn họ lại một chỗ, Tử Lam và Giai Thành mới để ý rằng vừa nãy do hắn ra tay quá mạnh, đầu của Vu Dịch bị đập mạnh vào tường. Giờ gã bất tỉnh nhân sự, hai người cũng chỉ còn cách chờ gã dậy.

"Điện hạ, sao vừa nãy người biết hắn dùng loại bột phấn để tấn công vậy?"-Tử Lam vừa nói vừa đưa tay phủi lớp bột phấn không rõ nguồn gốc kia khỏi y phục của Giai Thành.

"Suốt dọc đường lúc nãy, hắn luôn treo một cái túi ở bên trái, để ý kĩ thì túi đó đựng bột phấn. Mà ta lại đi bên trái hắn, còn nàng mải nói chuyện. Vì vậy Vu Dịch đã không thể để ý đến ta. Ta vẫn luôn thấy hắn thỉnh thoảng nắm vào cái túi đó, ánh mắt có chút thận trọng"

Dừng một lúc, hắn nói tiếp:

"Khi bước vào đây, ta đã phát hiện ra đám người ở bên ngoài. Để ý kĩ thấy hắn đứng với tư thế hơi nghiêng về phía nàng. Vì vậy nên ta suy đoán có lẽ thứ bột trong túi đó là cho nàng. Có lẽ là liên quan đến chuyện nàng không phản ứng với thuốc. Còn đám áo đen ngoài kia, chắc là dùng để tấn công ta"

Nghe hắn giải thích một cách tường tận xong, Tử Lam mới nói:

"Điện hạ, người biết nguy hiểm đang cận kề với người mà. Điện hạ nên ưu tiên cho bản thân trước"

Giai Thành cười mỉm, nói một cách chắc chắn:

"Không sao, có nàng ở đó, nàng sẽ không để bọn chúng động đến ta đâu"

Tử Lam nghe được những lời này thì trong lòng rất vui, điện hạ quả thật rất tin tưởng nàng, vì vậy trong không khí hiện tại, Tử Lam đã nói:

"Điện hạ, người tin ta đi. Dù nói câu này có hơi buồn cười nhưng mà ta sẽ luôn luôn bảo vệ người và bên cạnh người suốt đời. Ta sẽ đứng ở đằng sau ngắm nhìn người gây dựng giang sơn của mình"

Nghe những lời nhiệt huyết tràn đầy tự tin của Tử Lam, Giai Thành lại nói thêm:

"Được, vậy nàng bảo vệ ta, ta bảo vệ nàng"

"Aaa, ngươi ra tay mạnh thật đấy"      

Cuối cùng thì Vu Dịch cũng tỉnh lại nhưng lại vào thời điểm không mấy hợp lý, Tử Lam và Giai Thành phải quay về vấn đề chính. Mặc dù bị đá đến bất tỉnh nhưng thái độ của gã thì vẫn nhởn nhơ như cũ khiến Tử Lam chỉ muốn đá cho một phát nữa. Nhưng nàng phải vào việc chính.

"Thẳng vào vấn đề chính luôn nhé, "lão gia" mà ngươi nói đến là ai?"

"Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời ngươi sao?"- Vu Dịch cười khinh khỉnh

"Đương nhiên là không, ta chỉ hỏi cho ngươi biết nội dung mà hôm nay ta và ngươi sẽ nói thôi"

"Ngươi nghĩ ngươi có thể moi thông tin từ ta được ư?"-Vu Dịch cười nhếch mép, gã nói tiếp:"Kể cả ngươi có kề đao trên cổ ta, ta cũng không hé răng nửa lời."

Lần này thì đến lượt Tử Lam cười nhếch mép:

"Ngươi nghĩ ta sẽ đe dọa tính mạng của ngươi sao. Không nha, không phải ngươi mà là bọn họ"-Nói rồi nàng chỉ tay về phía đám người áo đen đằng kia, nàng nói tiếp:"Chắc chắn một trong số đó sẽ khai ra được thông tin có ích, nhìn bọn họ khác với đám người trong quán rượu, có phải là người của tên "lão gia" kia không. Còn nữa, không phải chính ngươi là người mang bọn ta đến hảng ổ của ngươi sao, ta sẽ tìm kiếm được rất nhiều thông tin ở đây ha?"

Cuối cùng thì Tử Lam đã chọc cho Vu Dịch tức điên lên, gã không ngừng vùng vẫy khỏi dây thừng đang trói chặt mình.

"Phụ thân"- đột nhiên có một tiếng gọi non nớt ở đằng xa truyền tới, cả ba người đồng loạt hướng mắt về phía phát ra tiếng. Thứ mà họ thấy là một đứa bé nắm chặt lấy tay của Từ Nhiên và Hạ Nhiễm. Tử Lam có nghe nhầm không, đứa bé vừa gọi phụ thân, đang gọi Vu Dịch sao. Nhưng khung cảnh như này, hai người họ không phải sẽ biến thành kẻ xấu sao. Nối tiếp không khí trầm lặng là một màn đối thoại không cần thiết:

Vu Linh Mẫn:"Phụ thân"

Vu Dịch:"A Mẫn, con làm gì ở đây vậy?"

Hạ Nhiễm:"Tiểu thư, Điện hạ"

Tử Lam:"Hạ Nhiễm, em làm gì ở đây vậy?"

Từ Nhiên:"Thái tử điện hạ, thái tử phi điện hạ"

Giai Thành:"Từ Nhiên, ngươi làm gì ở đây vậy?"

Trả lời cho câu hỏi mà 3 người đều đồng thời hỏi, phải quay về một canh giờ trước, Từ Nhiên và Hạ Nhiễm đưa Tiểu Mẫn về nhà nhưng phụ thân cô bé lại không có nhà. Hai người định rời đi nhưng Tiểu Mẫn nhất quyết đòi hai người đưa mình đến chỗ làm của cha. Bé còn bộc bạch với hai người rằng phụ thân đang làm việc xấu, hai người đã giúp Tiểu Mẫn rồi thì xin giúp luôn phụ thân của Tiểu Mẫn. Điều đó đã thuyết phục được hai người đến đây và có vẻ không cần bọn họ nhúng tay vào, Giai Thành và Tử Lam đã đang giải quyết rồi.

Tử Lam sợ rằng bé sẽ hét lên và lao tới giải cứu phụ thân của mình đồng thời nghĩ rằng họ là người xấu, vì vậy nàng vốn muốn giải thích. Nhưng khác với những gì nàng nghĩ, Tiểu Mẫn lại rất bình tĩnh, khuôn mặt có chút cáu kỉnh mang theo chút buồn, bé nói:

"Phụ thân, người lại làm chuyện xấu nữa sao?"

Cái tình huống này thật vượt ngoài sức tưởng tượng, đứa bé cùng lắm mới 5 tuổi nhưng lại như quá quen với việc này của phụ thân mình. Tử Lam chuyển ánh mắt khinh bỉ nhìn Vu Dịch. Gã chỉ nhỏ nhẹ nói với con:

"A Mẫn, đây không phải chuyện của con, về nhà mau"

"Người đang làm chuyện xấu và người là phụ thân con, con rất liên quan. Con đã nhờ hai người này giúp đỡ rồi, phụ thân sẽ không làm chuyện xấu nữa"

Nói đến đây đứa bé đã rướm lệ, tay nắm chặt lấy Từ Nhiên và Hạ Nhiễm như sợ hai người sẽ rời đi. Họ như một ánh sáng để cứu lấy con đường tăm tối mà con bé đang chịu đựng. Vu Dịch đã thực sự tức giận, lần này gã không nói nhỏ nhẹ nữa, gã gằn giọng quát:

"Vu Linh Mẫn, chuyện này không liên quan đến con, hãy về nhà ngay cho ta"

Tiểu Mẫn bị phụ thân quát thì sợ hãi rụt lại, nước mắt tuôn trào, bé kích động hét lên:

"Sao lại không liên quan, phụ thân làm chuyện xấu hại chết mẫu thân của con, phụ thân chỉ vì lợi ích của mình mà cướp lấy mẫu thân con. Lúc nào cũng bận rộn bỏ con ở nhà một mình. Con không chịu nổi nữa đâu"

Nói rồi bé ôm lấy Hạ Nhiễm ở bên cạnh khóc lớn, cô ôm chặt vỗ vai bé, Từ Nhiên cũng ngồi xuống dỗ dành. Tử Lam có chút bàng hoàng khi nghe thấy những lời con bé vừa nói, một quá khứ thật đáng thương. Nhưng nàng không chỉ bàng hoàng, Tử Lam còn nhận thấy sự bất ổn qua hơi thở của người bên cạnh, khi quay sang nhìn. Mặt Giai Thành đã hơi biến sắc, hơi thở không vào nhịp, đáy mắt lộ rõ sự tức giận. Chưa kịp để Tử Lam tiếp thu, hắn rút thanh đoản đao trong người nhắm về phía ngay tim của Vu Dịch. Tử Lam vội vàng cầm tay Giai Thành cản lại, nói:

"Điện hạ, người sao vậy? Người bình tĩnh lại"

Dường như Giai Thành không nghe Tử Lam nói gì, mặc kệ nàng cố gắng cản lại, hắn vẫn lao về phía trước. Như một con thú săn khát máu lao về phía con mồi, dự định cắn xé nó không thương tiếc. Hắn nói:

"Loại người như ngươi nên chết đi"

Tiếp sau đó hắn còn dùng sức hơn, khiến Tử Lam phải dùng hết sức mình ngăn lại. Nàng luôn miệng nói:

"Điện hạ, người bình tĩnh, từ từ rồi giải quyết"

Đáp lại những lời nàng nói, hắn lại tức giận đáp:

"Không phải chuyện của nàng"

Lần này thì Tử Lam thực sự tức giận. Người mới vừa rồi còn nói sẽ bảo vệ nàng, tin tưởng nàng, giờ lại nói chuyện này không phải chuyện của nàng. Một phát vứt nàng ra một chỗ trống không liên quan đến hắn. Trong lòng Tử Lam dấy lên một cảm xúc khó tả, trong cơn tức giận, nàng đã làm một chuyện mà có chết nàng cũng không dám làm. Tử Lam giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Giai Thành, hiện trường còn đang hỗn loạn giờ lại im lặng không tiếng động. Từ Nhiên đang định chạy lại giúp nàng cũng điếng người. Tử Lam vẫn còn đang tức giận, nàng nói:

"Điện hạ, ta không biết có chuyện gì xảy ra với người, nhưng mà đây là chuyện hệ trọng người đừng để chút cảm xúc cá nhân xen vào"

Hiện trường vẫn cực kì im lặng, sau cú tát đó thì khuôn mặt Giai Thành không chút biểu cảm, trầm lặng không nhìn nàng. Lúc này Tử Lam mới cảm thấy được một chút rát ở bàn tay vừa mới tát Giai Thành, nàng mới nhận ra vừa nãy đã mạo phạm đến hắn. Tử Lam lo lắng đưa tay lên định kiểm tra vết đỏ trên má hắn, nhưng khi tay sắp chạm đến khuôn mặt đối phương, Giai Thành lại né ra. Sau đó hắn quay đi, nói:

"Vừa nãy là ta có hơi xúc động, nàng tự lo liệu chuyện còn lại đi"

Nói xong Giai Thành cứ thế rời đi để lại một không gian yên tĩnh. Tiểu Mẫn sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì rất hoảng sợ, bé không ngờ lời mình nói lại khiến phụ thân gặp nguy hiểm như vậy. Đột nhiên cơ thể bé nhỏ trùng xuống, hít thở không thông, không còn chút sức lực. Tiểu Mẫn ngất lịm đi trong vòng tay của Hạ Nhiễm. Vu Dịch thấy con gái như vậy thì lập tức quát lớn với Tử Lam:

"Đế Liên... À không thái tử phi, thả tôi ra mau, con gái tôi đang gặp nguy hiểm"

Tử Lam lại gần xem xét tình hình Tiểu Mẫn, lồng ngực cô bé phập phồng không rõ nhịp, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái mét đi. Tình hình như vậy không ổn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy.

======================

Tử Lam đi đi lại lại trước của phòng của Giai Thành. Nàng muốn nhanh chóng hòa hoãn lại không khí giữa hai người, nhưng làm thế nào bây giờ. Tử Lam không hề biết chuyện gì xảy ra với Giai Thành, nếu lúc đấy nàng không ngăn cản kịp, có lẽ họ đã không giải quyết được chuyện rồi. Trong lúc Tử Lam còn đang do dự không quyết, Từ Nhiên lại bước đến, nàng mới bất ngờ hỏi:

"Từ Nhiên, ngươi làm gì ở đây, phía bên kia như thế nào rồi?"

"Tiểu Mẫn vẫn chưa hồi phục, tình hình đứa bé đang chuyển biến xấu nên Vu Dịch cũng không gây phiền toái gì. Vậy nên thần đến để gặp người, bên kia Hạ Nhiễm có thể lo liệu được"

"Đến gặp ta, có chuyện gì sao?"

Từ Nhiên nhìn về phía cửa phòng Giai Thành, Tử Lam để lại cho họ trông chừng việc ở bên kia. Còn nàng định sang đây để nói chuyện với hắn, đúng như y dự đoán, sau một canh giờ thì Tử Lam vẫn chưa mở được cánh cửa ra.

"Thái tử phi điện hạ, thần với người có thể nói chuyện một lát được không?"

Mặc dù không hiểu chuyện gì lắm, nhưng Tử Lam cũng đồng ý rời đi nói chuyện với Từ Nhiên. Nàng nghĩ rằng sau cuộc nói chuyện này, Tử Lam có thể hiểu hơn về Giai Thành.

"Thái tử phi điện hạ, chắc là thái tử điện hạ đã nói với người rằng thần là người thân cận với điện hạ nhất khi người còn nhỏ"

"Đúng là như vậy, điện hạ có kể cho ta nghe"

Chuyện ngoại trừ là bậc quân thần trung thành thì Giai Thành và Từ Nhiên còn là huynh đệ thân thiết từ nhỏ. Giai Thành coi trọng Từ nhiên rất nhiều nên thường xuyên kể cho nàng về những chuyện vụn vặt của hai người.

"Vì vậy thần cũng hiểu đôi chút về tình cảnh hồi còn nhỏ của điện hạ"-dừng một lúc Từ Nhiên mới bất lực nói:"Thật sự... khá giống với tình cảnh hiện tại của Tiểu Mẫn"

"Sao cơ?"- Tử Lam bất ngờ trước những lời Từ Nhiên vừa nói, bởi vì từ trước đến giờ nếu Giai Thành không nói thì Tử Lam cũng sẽ không chịu tìm hiểu về quá khứ của hắn, có phải vừa nãy nàng đã làm một chuyện kinh khủng rồi không. Từ Nhiên nói tiếp:

"Điện hạ từng có một người mẫu thân yêu người hết mực, một hoàng tử nhỏ luôn được yêu chiều. Vậy mà... vì lợi ích của bản thân, bệ hạ đã ra lệnh tàn sát toàn bộ Tử gia. Tuệ quý phi mặc dù được tha chết nhưng sống không bằng chết, trốn thoát khỏi cung, bị bệ hạ đuổi cùng giết tận. Cuối cùng, Tuệ quý phi bị giết ngay trước mắt điện hạ, người lại bất lực không làm gì được"

Tử Lam nắm chặt lấy bàn tay, sự đau đớn từ tận đáy lòng truyền đến, hiện tại nàng mới hiểu cảm xúc của Giai Thành ban nãy. Mọi kí ức đau khổ như ùa về,  vào sâu tận xương tủy.

"Điện hạ bị chính phụ thân mình cướp mất mẫu thân, không những thế người còn mất luôn tình thương của một người cha. Điện hạ quay về bị bệ hạ hắt hủi, chưa từng một lần để vào mắt, không cho phép bất cứ phi tần nào được nhận nuôi người. Điện hạ cứ thế một mình cô đơn lạnh lẽo chịu sự bắt nạt không chỉ của những hoàng tử, công chúa khác mà ngay cả đám cung nữ, thị vệ cũng có thể bắt nạt người."

"Thần còn nhớ lần đầu tiên gặp điện hạ, toàn thân người lấm lem bụi bẩn, những vết tím bầm do bị đánh đến ngay cả một người đứng từ phía xa còn nhìn thấy. Vậy mà bệ hạ ở ngay trước mặt điện hạ, lại mặc kệ cho người quỳ xuống cầu xin cứu giúp, phất tay áo rời đi. Lúc đó trong mắt điện hạ đã không còn mang nét ngây thơ của một đứa trẻ nữa mà chỉ toàn là hận thù."

Sau khi Từ Nhiên trút ra hết những điều cần nói, y quay sang nhìn Tử Lam, dường như nàng sắp khóc, lúc y định lên tiếng trấn an thì Tử Lam lại lạnh lùng ngăn cản:

"Từ Nhiên, ngươi đi giúp Hạ Nhiễm đi, để ta được yên lặng một lúc"

Từ Nhiên nhìn nàng một lúc, không nói gì cả rồi lặng lẽ rời đi. Tử Lam đang không thể chịu đựng được thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình. Điện hạ của nàng đã phải chịu đựng những việc như vậy mà bản thân nàng lại không hay biết chuyện gì cả, đã thế còn nói rằng sự kích động của người lúc đó là "chút tình cảm cá nhân". Nàng... đã làm ra hành động gì thế này.

=========

"Nàng đến đây làm gì?"

Sau một khoảng thời gian lấy lại tinh thần, Tử Lam quyết định dứt khoát đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng tối tăm đó nàng vẫn tìm được bóng dáng Giai Thành nhờ vào ánh sáng của những căn nhà vẫn còn đang thắp đèn bên ngoài cửa sổ hắt vào. Khuôn mặt hắn vẫn như lúc hắn rời đi, không một chút cảm xúc. Tử Lam bước đến, ngồi bên cạnh Giai Thành, nàng mở lọ cao rồi lấy tay nhẹ nhàng bôi lên vết tát vừa nãy. Nhưng Giai Thành vẫn như lúc trước, nhẹ nhàng tránh né nàng. Lúc này, Tử Lam lên tiếng cầu xin:

"Điện hạ, người đừng có tránh ta nữa, tâm trạng ta đang rất rối loạn khiến ta muốn chết luôn đây này"

Giai Thành nghe được giọng nói nghẹn ngào của Tử Lam mới thật sự quay ra nhìn khuôn mặt nàng và rồi cũng để yên cho nàng thoa thuốc. Giai Thành chăm chú nhìn khuôn mặt người kia, sau đó nhẹ nhàng hỏi:

"Nàng khóc đấy à?"

Ánh mắt Tử Lam  long lanh và còn vướng chút nước trên khóe mắt, đôi mắt đã sưng đỏ lên không thể che dấu được. Giai Thành nhìn thấy nàng như vậy thì cảm giác áy náy trong lòng trào dâng.

"Không có...."-Vốn Tử Lam đang định phủ nhận, nhưng cuối cùng nàng lại thành thật đáp:"Có chút chút"

Giai Thành đưa tay lên lau chút nước mắt còn sót lại trên khóe mắt của nàng, nói:

"Ta có trách phạt gì nàng đâu, sợ đến mức đấy cơ à"

"Không có..."-lại một lần nữa phủ nhận, rồi lại thành thật:"Có chút chút"

Tử Lam áp lòng bàn tay của mình vào bên má mà nàng để lại vết đỏ, nhẹ nhàng xoa xoa:

"Điện hạ, có đau lắm không?"

Giai Thành cười, nói:

"Nếu ta bảo có thì sao? Nàng nhận nổi hình phạt không?"

Trong lúc nghiêm túc như vậy mà Giai Thành còn đùa với nàng, Tử Lam ngước lên lườm hắn. Giai Thành thấy thế thì càng mỉm cười tươi hơn, đưa tay bóp lấy hai má rồi nhấc cằm nàng lại gần:

"Nàng không biết sợ nhỉ?"

Tử Lam rất biết hối lỗi với hành động này của nàng, cất lại ánh mắt, chân thành xin lỗi. Giai Thành cũng không nói gì nữa, chỉ bảo rằng hắn không giận, nàng có thể lui về rồi. Nhưng Tử Lam nhìn thấu được ánh mắt của Giai Thành, nó vẫn còn vương nỗi buồn không thể giấu. Vì vậy Tử Lam lấy hết dũng khí, nói với Giai Thành:

"Điện hạ, với tư cách của một quân thần, ta đáng bị trách phạt rất nặng vì đã tổn thương đến người. Người có thể trách phạt ta bao nhiêu ta cũng xin nhận"-Tử Lam nói bằng giọng đầy nghiêm túc

"Nhưng... với tư cách là một người thê tử, ta phải an ủi thứ này"

Nói rồi nàng đưa tay đặt lên vị trí trái tim của hắn, mặc dù cách mấy lớp áo, nhưng độ ấm và nhịp đập của trái tim đó vẫn đang truyền đến bàn tay của nàng.

"Điện hạ, người nói vết tát không đau, phải chăng là thứ này mới đau đúng không?"

Giai Thành không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng định tách nó ra khỏi cơ thể hắn. Nhưng chưa kịp làm điều đó, Tử Lam đã nói:

"Điện hạ, ta đã nghe Từ Nhiên kể hết rồi"

Giai Thành im lặng. Tử Lam biết nàng không thể an ủi được chuyện Giai Thành bị phụ thân hắt hủi, bị bắt nạt từ bé. Vì nàng chưa trải qua chuyện đó nên làm sao có thể thực sự chia sẻ và an ủi hắn được. Nhưng mà...

"Điện hạ, có một chuyện ta và phụ thân đã giấu rất nhiều người. Thật ra... mẫu thân của ta chết là do bị Tào Minh bắt làm con tin"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro