Chương III.7: Cẩm Chướng nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Lam khó khăn nói ra sự thật với hắn, Giai Thành yên lặng lắng nghe, nắm chặt lấy tay nàng không rời, vì hắn có thể đoán được thông qua ánh mắt của nàng, rằng sự việc tiếp theo sẽ rất thảm khốc.

"Lúc đó, hai cha con ta chỉ quan tâm đến những trận chiến khốc liệt mà không để ý rằng mẫu thân đang ở trong phủ một mình không có ai bảo vệ. Tào Minh đã dùng thủ đoạn hèn hạ nhất chính là lấy mẫu thân ra làm con tin để uy hiếp hai cha con ta, người trực tiếp chỉ huy trận đấu. Lúc đó ta rất bối rối, một bên là mẫu thân, một bên là Bạch Hi ta đã hứa bảo vệ suốt đời. Lúc đó... ta đã chọn mẫu thân, ta đã tính toán rằng mai sau chắc chắn sẽ có cơ hội giành lại những thứ đã mất. Nhưng Tào Minh lại muốn cả mạng của ta. Mẫu thân lúc đó vì muốn bảo vệ ta và phụ thân, bảo vệ Bạch Hi quê hương của người. Mẫu thân đã..."

Nói đến đây ánh mắt của Tử Lam trở nên bi thương, tuyệt vọng

"... Dứt khoát rút thanh kiếm của người bên cạnh cắt cổ tự vẫn. Khoảng khắc cơ thể mẫu thân không trụ vững vì mất sức rơi xuống đài cao, ta đã mất hết lí trí, chỉ có chém chém giết giết. Lúc tỉnh táo lại, đầu của Tào Minh đã ở trên tay ta cùng với một thân nhuốm máu tươi quân địch. Lúc đó ngoại trừ tiếng leng keng của kiếm, tiếng la hét thảm thương. Ta còn nghe thấy tiếng phụ thân ôm thân xác đã lạnh của mẫu thân gào thét trong tuyệt vọng"

Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên khuôn mặt của Tử Lam.

"Mỗi lần nghĩ đến cái chết của mẫu thân, ta lại tự dằn vặt lương tâm. Cuộc đời ta đã bảo vệ được mạng của rất nhiều người dân Bạch Hi, nhưng lại bất lực nhìn mẫu thân chết ngay trước mặt mà không làm được gì. Gia đình bốn người hạnh phúc thế mà anh trai đi, mẫu thân cũng đã đi. Sau trận chiến đó ta đã lệnh cho tất cả mọi người không được bàn tán gì về mẫu thân, cũng cầu xin bệ hạ không nhắc đến cái chết của người. Ta không muốn mẫu thân được tung hô như một anh hùng đã hi sinh thân mình vì nghĩa lớn, người chắc chắn cũng không muốn việc đó. Vì đối với ta mà nói mẫu thân không phải anh hùng gì cả, mẫu thân đã bỏ ta đi cơ mà"

Giai Thành nhìn người con gái với khuôn mặt đẫm lệ trước mặt, nhớ lại lúc mẫu thân hắn phát hiện ra nguy hiểm, bế thân thể nhỏ bé của hắn giấu đằng sau vách tường. Mặt người không phải đau khổ hay buồn bã, mà chỉ là mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Thành. Ngay cả khi người bị thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể, người vẫn nhìn hắn rồi nở một nụ cười thật tươi. Lúc đó hắn không hiểu tại sao mẫu thân lại có thể bình thản ra đi không chút đau đớn như vậy.

"Nhưng mà... mẫu thân ta chắc hẳn sẽ rất vui trong lòng, vì nếu là ta chết, mẫu thân sẽ mất hai người con. Đối với một người mẫu thân mà nói, đó là đau đớn trong suốt cả một đời, vậy nên ta chấp nhận chịu những đau đớn này thay cho người"

Giai Thành tự nhận là người thông minh nhưng khi nghe lời nói của Tử Lam hắn mới có thể giải đáp được câu hỏi mà hắn luôn tự hỏi chính mình. Giai Thành nghĩ lúc đó, cái chết đối với mẫu thân hắn như một sự giải thoát và người vui vì dù đến lúc mình tận mạng, đứa con trai người yêu quý vẫn còn sống. Giai Thành luôn có cái nhìn tiêu cực đối với mọi thứ nhưng giờ đây ở trước mặt Tử Lam, hắn chỉ nghĩ đến những điều tích cực, nhìn thấy đôi mắt nhỏ vẫn còn ngấn lệ của nàng, Giai Thành lấy tay lau đi giọt nước mắt, nhẹ nhàng an ủi:

"Nghĩ một cách tích cực thì mẫu thân nàng chỉ là đang ở một nơi nào đó có không khí trong xanh với cánh đồng hướng dương vàng óng, anh trai nàng gối đầu lên đùi người ngủ một giấc bình yên. Họ đều ở một nơi tươi đẹp nào đó trên thế gian này quan sát hai người. Phải không?"

Đúng vậy, họ chết đi để đến nơi tốt đẹp hơn mà thôi, chỉ là xa cách một chút thôi, rồi đến một ngày đẹp trời nào đó ta sẽ gặp được họ, ở kiếp này hay kiếp sau, dù là muôn vàn kiếp sau. Có một ngày sẽ gặp được họ thôi. Bởi vì giữa chúng ta tồn tại thứ gọi là tình.

Tối đó Tử Lam không rời đi mà ở bên cạnh Giai Thành, cùng hắn trò chuyện rồi thiếp đi một cách bình yên. Nàng mơ thấy anh trai, thấy mẫu thân, hai người họ đang rất hạnh phúc, chắc là mẫu thân nhớ anh trai lắm. Gửi lời chào của Tử Lam đến anh được không, nàng cũng nhớ anh lắm. Phải chăng điện hạ của nàng cũng đang mơ về mẫu thân của người, chắc người sẽ cười hạnh phúc như một đứa trẻ vậy.

==========================

Mặt trời đã ló dạng được một canh giờ là lúc Tử Lam bị đánh thức bởi ánh nắng bên cửa sổ chiếu vào mắt, một ánh sáng không đáng yêu chút nào. Đúng như nàng dự đoán, Giai Thành đã thức dậy và đang ngồi điềm tĩnh đọc sách khi chờ nàng dậy.

"Lần sau nhất định không được để điện hạ chờ"-nàng nghĩ

Sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong thì Tử Lam cùng Giai Thành tiến hành tra hỏi Vu Dịch về những chuyện liên quan đến thuốc phiện và chuyện xảy ra với Tiểu Mẫn. Tình hình của Tiểu Mẫn không khá lên là bao, vẫn nằm li bì ở trên giường. Vu Dịch thì luôn ngồi cạnh chăm sóc cô bé, ánh mắt mang theo chút bất lực. Hạ Nhiễm và Từ Nhiên ngồi canh chừng gã cả buổi, buổi tối hơi lạnh vậy mà hai người đắp một cái chăn chung qua loa rồi ngồi đó suốt đêm. Tử Lam hỏi:

"Vu Dịch, nói cho ta biết, tình hình hiện tại của Tiểu Mẫn có liên quan đến chuyện thuốc phiện không?"

Vu Dịch vẫn im lặng. Tử Lam nói tiếp:

"Nếu huynh..."

"Tôi sẽ nói, tôi sẽ kể hết cho mấy người nghe"

Tử Lam bị cắt ngang bất ngờ đứng hình, không nghĩ rằng Vu Dịch lại ngoan ngoãn khai ra toàn bộ như vậy, có lẽ là vì tình hình Tiểu Mẫn đang không được khả quan cho lắm, gã chỉ có thể cầu cứu sự giúp đỡ của bọn họ.

Mọi chuyện phải kể đến 5 năm trước.

=======

Vu Dịch đặt thùng rượu cuối cùng xuống, cả người mệt lả, gã thở hổn hện rồi tùy tiện ngồi bệt xuống một góc tường. Xong lần này gã có thể kiếm được một khoản kha khá. Tiểu Mẫn mới được 2 tháng, thật sự có rất nhiều khoản không thể không chi, vậy nên gã nhận công việc gấp đôi gấp ba so với bình thường. Vu Dịch chỉ là người bốc vác, vận chuyển rượu nhỏ lẻ cho các quán rượu xung quanh, cuộc sống có khó khăn đến mấy nhưng khi về lại căn nhà nhỏ của mình là lại thấy trong lòng hạnh phúc. Nhận được khoản tiền của mình, gã nhanh chóng quay trở về nhà bởi vì không có nhiều thời gian, một lúc nữa là phải sang nơi khác để lấy hàng.

Căn nhỏ nhỏ cũ kĩ, trước sân phơi quần áo bay phấp phới, đã khô được một nửa. Chắc thê tử gã đã dậy sớm giặt quần áo, vất vả cho cô ấy. Bước vào căn nhà nhỏ của họ, khác so với bên ngoài nhiều, ở trong đây rất ấm áp. Nhìn thấy nương tử đang ru con ngủ, Vu Dịch tiến tới, cô thấy gã thì đưa tay lên miệng làm một động tác "suỵt". Chắc con bé chỉ vừa mới ngủ, gã nhẹ nhàng hết mức có thể, ở bên cạnh nhìn con gái nhỏ của họ đang yên giấc. Đôi bàn tay bé nhỏ khẽ nắm lấy ngón trỏ của Vu Dịch khi gã chỉ vừa mới đưa tay lại gần, bé bé xinh xinh. Nhìn vợ và nhìn con an yên như vậy, Vu Dịch thấy bản thân vất vả một chút cũng không sao. Ở lại với vợ một lúc, Vu Dịch lại nhanh chóng lên đường, gã cảm thấy cuộc sống cứ như vậy là ổn, cùng lắm thì kiếm thêm việc để cho vợ con một cuộc sống cũng gọi là đầy đủ.

Nhưng mà nếu cuộc sống được như những gì ta dự tính thì đó đã không phải là cuộc sống.

Thiên Nam- thê tử gã bị mắc một căn bệnh, nghe đại phu nói là bệnh phong. Thời gian đầu thì gã còn đủ sức để mua thuốc cho vợ nhưng bệnh của Thiên Nam lại không suy giảm mà còn nặng hơn, giai đoạn ấy cô chỉ nằm li bì ở trên giường, hít thở cũng khó khăn. Gã chạy ngược chạy xuôi, tiêu tốn nhiều tiền nhưng vẫn không có chuyển biến tích cực. Thiên Nam thì không muốn con lại gần, nhìn thấy phu quân vì mình mà đã tiêu hết số tiền tích góp, cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng đau đớn một chút, nhiều đêm khóc ướt gối nhưng bất lực không làm được gì. Lần này Vu Dịch mới hiểu rõ về thứ gọi là tiền bạc, vì chỉ trong mấy ngày, gần như số tiền gã vất vả trong một năm đã hết sạch không còn một đồng. Nhưng Thiên Nam vẫn cần tiền để chữa bệnh, không còn cách nào khác, gã đành đi vay nợ ở nhiều nơi. Nhưng vay thì phải có trả, mà gã lại không có khả năng để trả số tiền nợ đó đúng hạn. Vì không muốn thê tử biết mình đi vay, sau những lần bọn chủ nợ đến đòi rồi đánh đập. Vu Dịch lấy lí do đi làm xa để đợi những vết thương đỡ hơn mới dám quay về nhà.

Một người quen giới thiệu cho gã một việc làm trên kinh thành xa xôi cho một gia đình quan lại, việc hơi cực khổ nhưng tiền lương cũng rất cao. Với những người đang cần tiền gấp như gã thì quả thật và như chết đuối vớ được cọc. Vu Dịch liền từ biệt vợ con đi đến kinh thành, Vũ Quảng- vị thiếu gia của nhà họ Vũ, phụ thân là một quan lại cấp cao trong triều, đang muốn xây một vườn đào nhỏ, để tiện cho việc vui chơi của mình, đây là cách người giàu tiêu tiền sao. Gã đến đây chủ yếu để chuyển đất và làm một số việc vặt.

Nhưng thật không may, tiểu thư của nhà đó lại nhìn trùng gã, vì thế ngày nào cũng bám theo muốn lấy gã làm phu quân. Vì vậy Vu Dịch bị thiếu gia nhà đó để ý, gã đã luôn từ chối khéo tiểu thư, nói rằng bản thân là người đã có vợ. Nhưng chuyện đó lại chọc giận đến toàn gia, bảo bối của gia đình bị một người nghèo kiết xác từ chối, họ bắt đầu tạo ra vô số sự cố lớn nhỏ để hành gã. Vu Dịch cũng chỉ im lặng cho qua chuyện, gã đã làm ở đây một thời gian rồi, còn chưa nhận được một đồng lương nào cả, hiện tại bảo gã làm sao mà rời đi được đây.

Mọi chuyện nếu cứ như thế thì gã có thể nhịn cho qua được. Nhưng rồi, chuyện lại đến mức không thể cứu vãn nổi. Tiểu thư nhà đó đổ tội cho gã ăn cắp trang sức của mình. Đúng vậy, họ có thể dễ dàng đổ oan cho một người làm mà không bị nghi ngờ gì cả, cứ như những người thấp hèn chỉ là đồ chơi cho họ giải trí vậy. Vu Dịch bị lôi đi đánh đập khi chưa kịp giải thích một lời nào. Nhưng đột nhiên Vũ Quảng lại đưa cho gã một yêu cầu, chỉ cần làm cho hắn thì sẽ được xóa tội, hơn nữa mức lương còn rất hậu hĩnh, còn nếu không, chỉ với tội ăn cắp thì gã có thể bị đánh đến thân tàn ma dại.

Mới đầu Vu Dịch rất dè chừng, rốt cuộc là công việc "trời cho" như thế nào mà có thể được thiếu gia cất nhắc cho gã. Đúng như gã nghĩ, một công việc mà một người vốn lương thiện như gã không thể nào làm được, vận chuyển thuốc phiện, ở chính ngôi làng của gã. Đương nhiên Vu Dịch sẽ phản kháng, đó là loại chuyện không thể chấp nhận nổi, gã có bị đánh chết cũng không làm. Đó là khí phách đàn ông của Vu Dịch, chuyện làm hại đến người khác như vậy gã nhất quyết không nhận. Tên thiếu gia đó rất tức giận, hắn đã rất xuống nước ra điều kiện với gã như vậy, gã lại không đồng ý. Thì ra hắn đã để ý đến cái tài giao thiệp giỏi và mối quan hệ rộng của Vu Dịch nên mới cho phép em gái mình vu oan cho gã để có thể đưa ra lời yêu cầu cho việc này.

Vu Dịch bị đánh đau đớn đến đâu cũng nhất quyết không làm, nhưng đột nhiên có người vào báo. Có một bà lão đến từ làng của Vu Dịch muốn gặp gã. Nghe nói là Thiên Nam bệnh đã rất nặng, nếu hiện tại không chữa thì rất có thể không giữ được mạng. Tên thiếu gia như vớ được một trò vui, dẫm đạp lên Vu Dịch rồi nói:

"Vậy sao, vợ con ngươi có vẻ đang rất cực khổ nhỉ. Vậy hôm nay ta đánh chết người, sau đó vợ con ngươi sẽ thế nào? Không có tiền chữa bệnh, cô ta sẽ chết dần chết mòn trong đau khổ. Còn con của ngươi, nó sẽ là đứa không phụ thân không mẫu thân, sống lui thủi một mình"

Đến đây thì Vu Dịch thực sự sụp đổ rồi, khí phách đàn ông cái gì chứ. Giới hạn của gã chính là vợ con của mình. Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, dù bị đánh đến chết cũng không nhận tội, không nhận cái công việc độc ác kia cuối cùng cũng khuất phục rồi. Đây là một cơ hội để thê tử gã có thể chữa bệnh, cuộc sống gia đình sẽ tốt hơn. Tên thiếu gia đó vẫn chưa chịu dừng, hắn nói tiếp:

"Có vẻ vợ con là một gánh nặng với ngươi nhỉ"-Rồi cười khinh bỉ.

Vu Dịch nghe đến đây không nhịn được, nắm lấy bàn chân đang đặt trên người gã đẩy mạnh ra khiến tên thiếu gia kia ngã sõng soài. Gã nói:

"Tên đàn ông nào coi vợ con mình như một gánh nặng thì đúng là loại thấp hèn nhất trên cuộc đời này"

Cuối cùng gã cũng phải làm cái công việc đó. Ban đầu, gã rất sợ hãi, nhưng không phải bán cho dân thường mà cho những người có tiền muốn hút thuốc phiện nên gã cũng có một chút yên tâm. Đương nhiên Vu Dịch sẽ lén Thiên Nam làm loại việc này, nói rằng tìm được một công việc tốt trên kinh thành. Gã liên kết với bà chủ quán rượu để làm việc một cách chót lọt hơn. Nhưng rồi điều Vu Dịch sợ đã đến, một người dùng thuốc quá liều nên đã chết. Gã sợ hãi không thôi, mấy ngày nay Vu Dịch thấp thỏm trong lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên. Mọi hành động khác thường của gã đều được Thiên Nam thu vào tầm mắt. Vào một đêm khi con gái đã ngủ say, Thiên Nam nhẹ nhàng để Vu Dịch tựa đầu vào đùi nằm, cô nhẹ nhàng gặng hỏi:

"Phu quân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Vu Dịch nhẹ nhàng cầm tay cô, trấn an:

"Không có việc gì đâu thê tử của ta"

Thiên Nam nghe vậy lại càng trở nên nghiêm túc, giọng nói có phần đanh lại:

"Không phải phu thê là phải cùng nhau chia sẻ khó khăn hay sao, chàng một mình chịu đựng những việc gì? Tại sao lại giấu giếm ta như thế, xin chàng đấy"

Cả hai im lặng một lúc, cuối cùng Vu Dịch bật dậy. Cầm hai tay của vợ mình úp lên mặt, nhẹ nhàng trấn an bản thân. Sau đó, gã đã kể hết mọi chuyện cho cô, nhưng gã hoàn toàn không nói gã làm vậy vì bệnh tình của vợ, Vu Dịch lấy lí do là bị đổ oan không có cách để giải oan. Thiên Nam rất nhạy cảm, cô ấy mà biết gã làm chuyện này là vì cô thì sẽ rất tiêu cực.

Thiên Nam sau khi nghe chuyện này thì rất sốc, nhưng cô biết người đang lo sợ và bối rối hiện tại chính là phu quân mình. Vì vậy cô cần ở bên an ủi, khuyên ngăn gã đi vào con đường đúng đắn, cô nói:

"Hay là mình đi trốn đi, trốn khỏi lũ người tàn độc đó. Bệnh của ta chỉ là thiếu chút tiền thôi, hai ta cùng kiếm sống, ta không thể ra khỏi nhà được thì sẽ kiếm một công việc khác như thêu thùa, may vá ở nhà. Được mà đúng không? Chàng đồng ý với ta nha"

Vu Dịch dù có mạnh mẽ chịu đựng giỏi đến đâu thì hiện tại gã chỉ muốn vùi đầu vào lòng người thê tử của mình, bệnh tình của cô đã tốt lên nhiều rồi. Chỉ cần hai người cùng cố gắng một chút thôi thì mọi chuyện sẽ dần trở về quỹ đạo ban đầu. Đó mới chính là gia đình, chứ không phải chỉ một mình gã gánh vác mọi chuyện như vậy.

Hai người cũng nhanh chóng lên kế hoạch rồi thu dọn đồ đạc. Sau khi chuẩn bị xong xuôi những thứ cần thiết, họ dự định là sẽ đi bằng xe mà gã hay dùng để chuyển hàng. Bà lão nhà bên cạnh biết họ định rời đi nên đã tốt bụng giúp đỡ rất nhiều trong việc chuẩn bị. Vu Dịch rất biết ơn bà lão, khoảng thời gian gã không có nhà thì chính bà là người đã chăm sóc cho vợ con gã. Giờ phải chia xa, gia đình họ đều không nỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro