Chương III.8: Cẩm Chướng nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống cũng là lúc cả nhà họ lên đường. Vốn tuyến đường này ít người đi lại nên không dễ bị phát hiện ra, vì vậy nên Thiên Nam đã ru con ngủ rồi cũng thiếp đi. Đột nhiên thấy phía xa xăm có ánh lửa, Vu Dịch vội vàng dừng ngựa lại, sự lo sợ của gã đạt đến đỉnh điểm. Và khi khuôn mặt của người dẫn đầu hiện ra dần trong bóng tối, gã chấn kinh. Đó chính là Vũ Quảng, cùng với một đám người cao lớn. Vu Dịch bị kéo lại gần thiếu gia, hắn nở một nụ cười kinh tởm, châm biếm nói:

"Bất ngờ lắm đúng không, đáng ra ngươi không nên tin bà lão hàng xóm đến như vậy"

Từng giây tơ máu trong người gã như bị hút sạch, bà lão đó... đã phản bội sao. Thế giới này rốt cuộc là sao vậy, tại sao tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với gã như vậy.

Đột nhiên Vũ Quảng để ý đến Thiên Nam vừa thức dậy đang hoảng hốt ôm chặt con trên xe ngựa. Hắn càng cười kinh tởm hơn, nói:

"Đây là cô vợ ngươi yêu quý sao, đến nỗi từ chối cả em gái ta"

Khuôn mặt Vu Dịch trắng bệch, dập đầu xin hắn tha cho vợ con mình, hứa rằng từ nãy sẽ không như vậy nữa. Tên thiếu gia đó chỉ khinh khỉnh nói:

"Ngươi đã phản bội được một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Không biết ta nên làm gì cho ngươi ngoan ngoãn một tí đây"

"Thiếu gia, ta không dám có lần sau nữa, xin người hãy tha cho vợ con ta"

Vũ Quảng bỏ ngoài tai lời cầu xin của gã, nói:

"Người đâu, mang Hoa Sương độc đến đây, coi như làm một món quà nhỏ cho vợ con của Vu Dịch"

Nghe Vũ Quảng ra lệnh, có hai tên áo đen đã tiến đến bên cạnh Thiên Nam và Linh Mẫn. Vu Dịch gào thét ngăn cản, muốn chạy lại chỗ hai người họ, nhưng những người đi cùng Vũ Quảng đè chặt gã xuống nền đất, Vu Dịch cứ dùng sức hất ra thì lại có thêm hai-ba tên khác đè chặt gã xuống. Cuối cùng gã chỉ có thể chống mắt nhìn mấy tên đó ép Thiên Nam và Linh Mẫn uống thứ thuốc kia trong bất lực, gã gào thét đến khản cả giọng nhưng bọn họ như những người điếc không nghe thấy lời thỉnh cầu của gã. Khi đã xác nhận rằng hai người đã nuốt Hoa Sương, bọn họ mới chịu thả gã ra. Vừa được thả ra, Vu Dịch chạy thẳng một mạch về phía vợ con mình, xem tình hình của họ. Linh Mẫn bị bắt uống thứ thuốc kì lạ thì gào khóc rất to, Thiên Nam thì cực kỳ hoảng hốt bảo gã hãy mau cứu con.

Vũ Quảng lại nở nụ cười kinh tởm hơn nữa, hắn như thỏa mãn được cuộc vui của mình. Quay ngựa lại, hắn vứt cho Vu Dịch một lọ thuốc bằng một thái độ cực kì khinh bỉ rồi nói:

"Hoa Sương là độc không thể nào chữa khỏi, nếu một tháng không dùng thuốc giải, người mắc sẽ chết. Ta đưa ngươi một lọ thuốc giải đủ dùng cho một người, còn người kia..."

Hắn cong môi, nói:

"Sẽ chết trong vòng nửa canh giờ nữa. Từ giờ ngươi muốn chạy cũng không được, thử phản bội mà xem, vợ ngươi hoặc đứa con của ngươi sẽ phải chết"

Nói xong hắn thúc ngựa rời đi, từ đằng xa vẫn còn văng vẳng điệu cười thỏa mãn của hắn. Vu Dịch tức giận cực độ, gã định lao đi liều sống liều chết với Vũ Quảng, làm cái gì cũng được, lên núi đao xuống biển lửa gã cũng chịu, chỉ cần vợ con gã vẫn được bình yên. Thế nhưng Thiên Nam giữ gã lại, ôm chặt lấy cơ thể đang tức giận đến nổi từng mạch máu của gã, vừa khóc vừa cầu xin:

"Xin chàng, xin chàng hãy cứu lấy A Mẫn và hãy ở lại với ta. Ta muốn giây phút cuối cùng của cuộc đời được ở bên hai người. Xin chàng, làm ơn"

Vu Dịch thấy cơ thể thê tử yếu ớt cố gắng giữ lấy gã thì đã bình tĩnh lại, gã hoảng sợ ôm lấy vợ. Thiên Nam nhanh chóng lấy lọ thuốc giải, không ngần ngại đưa cho con uống, Linh Mẫn lại bị bắt uống thuốc lạ nên đã khóc không ngừng. Thiên Nam nhẹ nhàng ôm con vào lòng, trao cho con từng cái vỗ nhẹ mà cô có thể lần cuối cùng. Vu Dịch bất lực nhìn vợ con mình, đúng vậy, nếu bây giờ gã đuổi theo đám người kia, chỉ sợ dây dưa mất thời gian hơn, sao gã có thể bỏ mặc vợ đang thoi thóp một mình để tốn thời gian vào thứ chắc chắn không thể cứu vãn nổi cơ chứ.

Cuối cùng Linh Mẫn đã hết khóc, ngủ bên cạnh mẫu thân rất ngoan. Thiên Nam với cơ thể yếu ớt nằm gối đầu lên đùi Vu Dịch, trấn áp lại hơi thở khó khăn nơi lòng ngực, cô dặn dò chồng mình:

"A Mẫn còn nhỏ đã thiếu sữa mẫu thân nên chàng hãy đi xin ở chỗ mấy mấy người khác, còn nếu không được thì hãy cho con uống nước gạo. Mùa đông da con rất nhạy cảm nên hãy quấn cho con thêm một lớp áo nữa..."

Từng câu dặn dò của vợ, gã nghe không sót một chữ nhưng chữ nào cũng như cứa thẳng vào tim gan. Giọt nước mắt lăn dài trên má Vu Dịch, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Thiên Nam. Sau khi dặn dò xong, yên tâm được một chút, cô lại ngước lên bầu trời, ánh mắt như hoài niệm được thứ gì xa xôi, nở một nụ cười hạnh phúc, cô nói:

"Đột nhiên ta nhớ đến lần đầu tiên ta gặp chàng, hình như là vào năm ta 16 tuổi. Lúc đó ta là một cô nương không thích thú với bất cứ việc gì trên đời. Vậy mà, ta gặp được chàng, một thiếu niên đang trồng cẩm chướng cho làng. Chàng không để ý đến ta, còn ta bị thu hút bởi bộ dạng nhiệt tình của chàng. Mặc dù ta nhìn là biết chàng không biết trồng chúng"

Thiên Nam dừng lại để lấy hơi, sau đó nói tiếp:

"Đó chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua, ta đã nghĩ thế. Nhưng mà thật không ngờ, mấy ngày sau đi đến đâu ta cũng gặp chàng, lúc thì làm tiểu nhị cho một quán ăn, lúc thì lại giúp làng trồng hoa, lúc thì thấy chàng khuôn vác những bao tải to cho một nhà nào đó,... Thật sự ta đã bị ấn tượng, chàng làm nhiều việc như vậy mà vẫn rất nhiệt tình, không có chút mệt mỏi hay than thân trách phận"

Thiên Nam nói đến đây, cả hai cùng nở một nụ cười thật tươi. Những kỉ niệm ùa về như nước, lấp đầy sự đau khổ đang hiện hữu xung quanh. Cô nói tiếp:

"Sau đó, có một lần ta thấy chàng bùn đất lấm lem. Ta đã lấy hết dũng khí, kéo chàng quay lại, định là lấy khăn tay đưa cho chàng. Nhưng mà, ta thật không ngờ, câu đầu tiên chàng nói với ta lại là, "Tiểu thư, cô cần thuê người làm việc gì sao?""

Vu Dịch bật cười, lúc đó gã vì mẫu thân bị bệnh mà không ngại khó khăn, việc gì cũng lao vào làm chỉ cần có tiền, thật sự rất cực khổ, nhưng mà làm nhiều việc như thế khiến gã học được rất nhiều kinh nghiệm mới mẻ nên có phần lạc quan.

"Lúc đó ta rất bối rối không biết phải nói gì, tại chàng hỏi ta một cách nhiệt tình quá. Nhưng mà... Chàng nhìn thấy bàn tay cầm khăn tay của ta đang dừng trên không trung thì lại hiểu ra. Khoảng khắc chàng cúi người xuống để lại gần ta hơn, để ta không phải với tay quá cao đến mặt chàng, tim ta đập lệch một nhịp. Ta ngại ngùng lau cho chàng, sau khi lau xong thì chàng lại nhìn ta rồi nở một nụ cười thật tươi, cảm ơn ta rối rít. Chàng biết không, lúc đó ta đã nhận ra, hứng thú của cả cuộc đời ta là chàng. Ta đã yêu chàng như thế, vậy mà chàng vẫn ngây ngô như cũ"

Vu Dịch cầm lấy tay vợ mình, hơi thở của cô càng lúc càng ít, gã nén lại cơn đau đớn của lòng ngực, nhẹ nhàng nói:

"Lúc đó ta không để tâm đến bất kì cái gì, chỉ để tâm đến mỗi chuyện làm sao để có thêm công việc nên đã bỏ lỡ nàng quá lâu. Nhưng mà có một lần, ta làm việc quá sức nên trong người không khỏe, nhưng lại có người thuê ta đi bê vác, mức giá rất cao nên ta không thể từ chối được."

"Vậy mà đột nhiên lại có một cô nương nhỏ nhắn dạo này hay đi theo ta ôm chặt lấy cánh tay giữ lại. Cực kì kiên cường giành người với ông chủ vừa thuê ta, ta rất bối rối không biết nên làm gì. Cuối cùng ông chủ kia chịu thua, để ta đi với nàng. Nhưng lạ là, nàng không yêu cầu ta làm gì cả, chỉ kéo ta đến cánh đồng hoa cẩm chướng, ngồi ở căn chòi nhỏ giữa cánh đồng đó. Nàng nói chỉ cần ngồi đây với nàng một lúc thôi, nàng sẽ trả lương hậu hĩnh cho ta. Lúc đó ta không biết nên từ chối với sự kiên quyết đó như thế nào nên đành thuận theo nàng. Kết quả là ta có cả một buổi chiều chìm trong giấc ngủ. Khi ta tỉnh dậy, nàng vẫn ngồi bên cạnh ta, còn nhớ lúc đó ta hoảng loạn xin lỗi nàng như nào. Vậy mà nàng lại không tức giận, câu nói lúc ấy của nàng làm ta nhớ mãi, nàng nói "Chàng không sao chứ? Ta thấy chàng sắc mặt không khỏe nên mới kiếm cớ để chàng có thể ngủ một giấc. Đừng lo, ta vẫn sẽ trả lương cho chàng như ta đã hứa. Đừng xin lỗi ta vì bắt ta phải chờ, ta cố tình đấy, nhỡ ta rời đi có người lại đến kéo chàng đi làm việc gì đó thì sao", nàng biết không, lúc đó ta đã thực sự rung động đấy, ta đã tìm được thứ mà ta để tâm hơn tất cả"

Thiên Nam bật cười yếu ớt, nói:

"Biết sao được, chàng cố chấp quá. Không làm thế chàng lại đổ bệnh, ta xót lắm"

Hai người mỉm cười im lặng, khoảng không bỗng dưng yên tĩnh lại. Bởi vì mọi thứ đều đang buồn bã cho một người mà mạng sống chỉ còn chưa đầy nửa nén nhang, tất cả đều khóc thương cho cái gia đình nhỏ yêu thương nhau bằng cả trái tim này. Thiên Nam đột nhiên nói:

"Vu Dịch này, khi ta chết, ở xung quanh mộ của ta, chàng có thể trồng thêm hoa cẩm chướng được không?"

Vu Dịch nghẹn ngào, giọng nói dịu dàng:

"Được, ta trồng cho nàng tất cả các loại hoa trên đời cũng được"

Thiên Nam mỉm cười:

"Ta chỉ thích hoa cẩm chướng thôi. Bởi vì... lúc ta gặp chàng lần đầu tiên là chàng đang trồng hoa cẩm chướng, lúc ta lau vết bẩn trên mặt chàng khăn tay ta thêu hình hoa cẩm chướng, lúc ta ở bên cạnh chàng nhìn chàng ngủ xung quanh là một rừng hoa cẩm chướng. Và... lúc chàng nói muốn lấy ta, trên tay chàng là bó hoa cẩm chướng đẹp tuyệt sắc. Vu Dịch, ta muốn sau khi chàng về già, trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường êm ái. Ở thế giới bên kia chàng tìm thấy ta với con đường trải dài hoa cẩm chướng, được không?"

Vu Dịch kìm nén lại giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, nức nở nói:

"Được, ta nghe nàng hết, nàng cứ đi trước, ta sẽ đi sau"

Thiên Nam mỉm cười hạnh phúc, nhìn con gái đang ngủ yên bên cạnh. Cô nghẹn ngào, cô vẫn muốn được sống, để nhìn con gái trưởng thành, lấy một phu quân tốt và già đi bên cạnh người mà cô yêu. Nhưng cuộc đời lại quá trớ trêu, dẫu vậy, cô vẫn luôn hạnh phúc vì ngày đó đã đến giúp làng trồng hoa cẩm chướng. Ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, Thiên Nam nói:

"Vu Dịch, ta yêu chàng"

Rồi cứ thế, người con gái ấy gục đi trong lòng người mà cô yêu nhất trong suốt cuộc đời này.

Vu Dịch không kìm nén được nước mắt, gào khóc ôm lấy cơ thể dần lạnh đi. Gã không thể suy nghĩ hay diễn tả được nỗi đau đang giằng xé trong lòng lúc này, bởi vì không ngôn từ nào có thể diễn tả được nó, không ngôn từ nào có thể khóc thương cho gã ngay lúc này.

Sáng sớm, Vu Dịch đứng trước bình minh ló dạng, cẩn thận ôm lấy đứa con bé bỏng của mình. Nhìn về phía chỏm đất với hoa cẩm chướng trồng xung quanh, trên bia mộ có viết:

"Thiên Nam"

Kể từ đó Vu Dịch một mình nuôi con. Linh Mẫn nằm trong lòng gã ngủ say, con bé nào biết. Đứa bé nhỏ nhắn ngủ ngon trong lòng Vu Dịch chính là điểm tựa cuối cùng của người đàn ông cao lớn, đầu đội trời chân đạp đất này.

==============

Vu Dịch kể lại câu chuyện xong, trầm lặng không nói một lúc lâu. Bốn người cũng không nói được gì, câu chuyện quá đau lòng, sự im lặng của họ chính là sự an ủi tốt nhất dành cho gã. Vu Dịch nói tiếp:

"Kể từ đó vì để bảo vệ Linh Mẫn, ta đã phải làm công việc giao thuốc phiện trung gian này. Mặc dù ta đã cố gắng rất nhiều, nhưng Linh Mẫn vẫn là lớn lên trong sự thiếu tình thương của mẫu thân, còn ta thì suốt ngày phải rời đi vì công việc. Có một lần con bé đã lén lút đi theo ta làm việc, người ở cái nhà đó lại không quản được cái mồm, con bé nghe ở đâu được chuyện năm xưa, nhưng chuyện đó đã bị bóp méo sự thật. Thành ra con bé luôn oán trách ta vì lợi ích cá nhân mà làm hại mẫu thân. Dù bị hiểu lầm nhưng ta thà như vậy còn hơn để con bé biết sự thật, một sự thật đối với con bé là không thể tưởng tượng được"

Vu Dịch nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của con, xoa xoa để có thể dịu cơn đau. Kì hạn một tháng sắp đến, nhưng con bé luôn trong tình trạng như vậy khi cảm xúc không ổn định. Gã cũng chỉ bất lực làm mọi cách xoa dịu, trấn an con. Tử Lam mở lời trước:

"Vậy, lão gia mà ngươi nói, chính là..."

"Là Vũ Thanh Điện, một quan lại cấp cao của triều đình"

Vũ Thanh Điện, cái tên này thì Giai Thành biết. Nhưng không hẳn là quan lại cấp cao gì, không đứng về phe của hắn cũng không đứng về phía Lãnh thừa tướng. Nhưng bọn họ có quan hệ gì trong bóng tối không thì hắn chưa chắc. Tử Lam hỏi tiếp:

"Vậy, ngươi có thể nói cho ta biết quy mô của vụ buôn bán này được không?"

"Lan rộng ra khắp Bạch Hi rồi, ở đâu cũng có kẻ như ta, từ làng đến châu, chỉ là ở kinh thành thì chưa thể đụng đến được"

"Được bao lâu rồi?"

"Ta bắt đầu làm kể từ khi A Mẫn mới sinh, nhưng hình như lúc đó đã có chuyện đó được khoảng 2 năm rồi. Tính ra là 7 năm"

Khắp cả Bạch Hi, trong 7 năm. Bốn người nhìn nhau, không liên quan đến Lãnh thừa tướng kia bọn họ chết liền.

Vu Dịch dè chừng nói tiếp:

"Cũng có nhiều lần ta muốn tìm người giúp đỡ, nhưng bọn họ như một tay che trời, ta đã bỏ cuộc từ lâu"

Tử Lam cười đắc ý, hùng hổ nói:

"Vậy thì ngươi yên tâm, đã có ta và điện hạ ở đây, trời nào cũng không che được"

Vu Dịch thấy nàng khí thế như thế thì rất vui mừng, hỏi:

"Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"

Tử Lam vẫn cười rất tươi, đương nhiên là nàng không nghĩ ra rồi. Nhưng mà, bên cạnh nàng đây không phải chính là điện hạ đáng kính sao, không việc gì phải lo. Tử Lam đưa mắt về phía Giai Thành, như đoán trước được điều đó, hắn nói:

"Chỉ mình ngươi là chưa đủ, có còn những người như ngươi có ý định muốn phản lại bọn họ không?"

Vu Dịch suy nghĩ một lúc, nói tiếp:

"Có, một vài người ta quen biết"

"Có thể tin tưởng không?"

"Có, họ cũng bị ép buộc như ta"

"Vậy thì ta cho ngươi một ngày, hãy tập hợp những người đó lại. Nhưng phải thật cẩn trọng, nếu bị phát hiện thì coi như kế hoạch đổ bể. Ngươi đi làm luôn đi"

Vu Dịch chần chừ một lúc, rồi cũng quyết định nghe theo Giai Thành, nói với Hạ Nhiễm:

"Hãy chăm sóc A Mẫn"

Sau khi Vu Dịch rời đi, Giai Thành lại tiếp tục nói:

"Từ Nhiên, ngươi hãnh nhanh chóng trở về kinh thành, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần có khẩu dụ, lập tức bao vây Vũ gia"

"Vâng thưa điện hạ"-Từ Nhiên nhận lệnh một cách dứt khoát, không chậm nửa bước nào chuẩn bị rời đi

"Hạ Nhiễm, em bế theo Linh Mẫn, cùng Từ Nhiên về kinh thành. Còn nữa, khi đã bao vây được Vũ gia, việc cấp tốc nhất là tìm được thuốc giải"-Tử Lam lên tiếng.

"Vâng thưa tiểu thư"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro