Chương IV.1: Tịnh Đế Liên nảy mầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tết nguyên tiêu là đến lễ yến tiệc mừng thọ của hoàng thượng, vì hiện tại đã có hoàng hậu và trắc phi, công việc Tử Lam phải gánh vác bớt đi không ít. Mặc dù thế nhưng vẫn phải giam mình trong Hàn Băng điện, đương nhiên Tử Lam sẽ thấy chán.

Nhưng ngày hôm nay thì khác, nàng được thái tử điện hạ thả rồi. Người đã nhắm mắt cho qua, để Tử Lam lén đi ra ngoài. Chuyện này không thể trách nàng vi phạm quy củ được, bởi vì nàng có chống lưng rất to.

Hôm nay thì Hạ Nhiễm không đi cùng nàng được, Tử Lam đã bảo cô đi theo Từ Nhiên học hỏi một số việc trong cung, cũng là để kết bạn. Mối quan hệ của hai người đó đang ngày một tốt hơn, hoặc chỉ có Tử Lam và Từ Nhiên nghĩ thế...

Dạo quanh một vòng thì Tử Lam nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng gọi to:

"Vô Danh"

Vô Danh cau mày quay lại, sau khi nhìn thấy đó là Tử Lam thì mới thả lỏng khuôn mặt. Nhưng cái khuôn mặt như bị liệt kia vẫn không đổi, chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

"Thái tử phi"

Nghe thấy lời chào đó, Tử Lam bất động mất một lúc. Mặc dù thân phận đã bị bại lộ, nhưng tên Vô Danh này chưa một lần nào kính cẩn nghiêng mình chào nàng như vậy, hay là đang giận chuyện gì đó, cảm giác như nàng bị gọi cả họ tên ra vậy. Tử Lam cười trừ bước đến, Vô Danh nói tiếp:

"Chuyện trong cung có vẻ bận nhỉ, một năm nay ta chưa gặp thái tử phi được đến mấy lần"

Vô Danh cũng không biết bản thân mình giận vì chuyện gì. Hắn biết chuyện công vụ ở trong cung rất nhiều cũng không thể trách nàng được. Nhưng cảm thấy bản thân như bị bỏ mặc, lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác này nên rất khó chịu. Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn bên cạnh Vô Danh luôn là tiểu thư, hiện tại gặp một cô nương hoàn toàn khác biệt so với tiểu thư nên khiến hắn cảm thấy có chút lạ lẫm và tò mò.

Nhưng tính cách nàng tự do thoải mái hoàn toàn trái ngược với hắn, biết làm sao được, trái ngược thì luôn hút nhau. Nhưng Vô Danh biết chỉ hắn là bị nàng thu hút mà thôi.

Tử Lam cười trừ, nói:

"Dạo này đúng là bận rất nhiều việc, không có thời gian dạo chơi. Nhưng mà hiện tại ta đã ở đây rồi, với lại..."

Tử Lam vừa nói vừa lấy ra từ trong túi áo một cục đá, đưa cho hắn rồi nói:

"Đây, ta có thứ này cho huynh"

Vô Danh chần chứ cầm nó lên, nhìn như thể đang cầm trên tay một vật thể lạ. Hỏi nàng:

"Đây là..."

"Huynh không biết sao, đá mài kiếm đó, loại này cực tốt luôn. Ta đã dụng tâm mua cho huynh một miếng"

Đúng vậy, đây chính là Tử Lam, không chật một ly nào. Mặc dù đây không phải là một món quà mà một nữ nhân nên tặng nhưng Vô Danh lại cảm thấy cực kì trân trọng nó. Bởi vì ít ai tặng hắn một thứ gì đó, đây lại là xuất phát từ tấm lòng. Hắn nghĩ một lúc, rồi quyết định:

"Vậy 7 ngày nữa muội có thời gian dạo chơi không? Ta cũng phải có quà đáp lễ"

"Được, vậy 7 ngày nữa ta hẹn huynh ở đây. Hửmmmm, thật là háo hức người như huynh sẽ tặng món quà gì cho ta đây?"

"Người như ta là sao chứ?"

"Haha ta không có ý gì đâu... Nhưng chắc là một thứ gì đó thật là lạnh lẽo ha"

"Tử Lam"

"Haha ta xin lỗi"

===================

Gần đến ngày sinh thần của hoàng thượng, tin vui lại nối tiếp tin vui. Hoàng hậu nương nương và Hạnh quý phi cùng có hỉ, chuyện này là niềm vui của cả Bạch Hi. Từ sau khi tiên hoàng hậu và đại hoàng tử bị phế truất và xử tử, hoàng cung mới lại được chào đón vị đích tử dưới thời Nghiêm Chinh đế (hiệu của Bạch Nam Long). Tử Lam cũng đã cùng Giai Thành ghé thăm và chúc phúc cho hoàng hậu và cả Hạnh quý phi-Lưu Hoa, vị phi tần lâu năm ở trong hậu cung, tiến cung cùng một lúc với hoàng hậu.

Đáng nhẽ ra một đứa bé xuất hiện trên cõi đời này phải được gọi là niềm vui. Nhưng đáng tiếc, nơi đứa bé được xuất hiện lại là hoàng cung, một nơi đầy rẫy nhưng ganh đua đố kị. Sự xuất hiện trời ban này mà nói, chính là báo hiệu cho một tai họa sắp ập đến.

Mai Liên cung của hoàng hậu phải đến khi màn đêm buông xuống mới vắng vẻ. Chỉ còn một người vẫn còn ở đó trò chuyện cùng hoàng hậu đó chính là Hạnh quý phi. Nói là phi tử lâu năm, nhưng khi tiến cung nàng mới chỉ có 14 tuổi, nàng luôn là người hiền từ, không tham gia tranh đấu trong hậu cung. Lưu Hoa nhẹ nhàng nhấc chén trà lên, uyển chuyển thổi, hơi nóng bay lướt qua ánh mắt sắc lẹm khác với thường ngày của nàng. Uống một ngụm rồi mỉm cười nói:

"Nương nương, chúc mừng người"

Lãnh Miên mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng, cẩn thận cảm nhận từng tí một sinh linh bé bỏng trong bụng, bà đáp lại:

"Ngươi cũng vậy"

"Đứa bé chắc chắn lớn lên sẽ rất tài giỏi dưới sự chỉ dạy của người, nếu là một hoàng tử, đứa bé sẽ là đích tử"

"Cảm ơn ngươi"

Hạnh quý phi dừng một lúc, ánh mắt trở nên toan tính hơn, nói:

"Chỉ có điều, đích tử vốn dĩ nắm chắc cơ hội được kế vị. Nhưng hiện tại... biết sao được, thái tử điện hạ cũng là một người rất tài giỏi"

Những lời nói này của Hạnh quý phi đã thành công đả động đến tâm lý của Lãnh Miên. Bà ta khó khăn lắm mới có thể ngồi lên chức vị này, ngậm đắng nuốt cay biết bao nhiêu lần. Hiện giờ, bà ta đã có đứa con đầu tiên của mình, với một người mẫu thân mà nói, bà ta muốn con mình từ khi sinh ra đã được trải sẵn đường hoa. Nhưng mà, Bạch Giai Thành chính là chướng ngại vật lớn nhất.

Nhìn biểu hiện của hoàng hậu, trong lòng Hạnh quý phi vô cùng hài lòng. Lãnh Miên mang danh là muội muội ruột của Lãnh Lam Xung, nhưng không như anh trai của mình. Bà ta rất dễ dàng bị dụ dỗ, bị kích động lại còn luôn không suy nghĩ thấu đáo. Chỉ cần ba hoa vào câu, đối với một người khó khăn lắm mới có một đứa con như bà ta sẽ bắt đầu dao động, tính kế với thái tử điện hạ. Huống hồ, trong mắt bà ta hay là những phi tử cùng thời, thái tử điện hạ là cái gai trong mắt. Tất cả đều là vì hắn là con trai của Tuệ quý phi, người được hoàng thượng độc sủng suốt nhiều năm liền. Vậy mà khi Tử Nhược Ca đã chết, con trai nàng ta vẫn tiếp tục cướp đi ngôi vị thái tử của các hoàng tử khác.

Hiện giờ đã kích động được hoàng hậu, Lưu Hoa chỉ cần ngồi đằng sau xem kịch hay. Không biết bà ta sẽ làm gì với vị thái tử điện hạ đáng kính kia.

===================

Sinh thần của hoàng thượng được tổ chức rất hoành tráng, buổi yến tiếc có sự tề tựu đông đủ của các quan thần cấp cao, các sứ giả ngoại quốc, hoàng thân quốc thích. Điều này làm Tử Lam cảm thấy rất áp lực, bởi vì nếu nàng có làm điều gì đó sai sót, bộ mặt của Bạch Hi và thái tử điện hạ sẽ để ở đâu. Vì vậy với áp lực đó Tử Lam đã dậy từ rất sớm, thay trang phục, trang điểm, đọc lại một lần nữa các lễ nghi cần thực hiện.

Khi đang chăm chú vào cuốn sách, Tử Lam đột nhiên cảm thấy có ai bước vào, đưa mắt lên nhìn... nàng đứng hình mất một lúc. Giai Thành hôm nay mặc một bộ trang phục đen tuyền, họa tiết vân mây trắng không quá rõ. Thật sự không có ngôn từ nào để diễn tả, đẹp tuyệt mĩ, hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Tử Lam đã cười được mấy hồi trong lòng, bởi vì vị đẹp như tranh vẽ trước mặt nàng, chính là phu quân của nàng.

Chỉ với điều đó thôi, nửa đêm đang ngủ nàng cũng bật dậy cười được. Thấy Tử Lam nhìn chằm chằm vào mình, Giai Thành khẽ ấn nhẹ vào trán nàng, nói:

"Sao thế?"

Lúc này Tử Lam mới hoàn hồn, lúng túng đứng dậy, nhìn lại bản thân một lượt, nói:

"Không có gì đâu, mình đi thôi điện hạ"

Tiếp theo đó là một quy trình nhàm chán, tiếp khách, tiếp rượu, cười xã giao. Phải đến hai canh giờ sau, mọi người mới ngồi yên vị tại chỗ của mình. Trong lúc hoàng thượng đang nói chuyện với các sứ giả ngoại quốc, Tử Lam tranh thủ ăn mấy miếng bỏ bụng, nàng còn tốt bụng gắp cho Giai Thành vài miếng. Và hắn cũng ăn hết những gì nàng gắp không chừa lại một tí nào.

Đột nhiên sứ giả Chu Sa đứng dậy, nói:

"Nhân ngày vui này, Chu Sa có một món mì đặc sản rất kì công muốn mang đến chung vui với hoàng thượng. Mong người cảm nhận được tấm lòng của Chu Sa đối với Bạch Hi"

Hoàng thượng cười, nói:

"Được, trẫm cảm tạ tấm lòng của Chu Sa"

Sứ giả Chu Sa:"Vậy không để các vị phải chờ nữa, người đâu, mang mì đã chuẩn bị lên đi"

Từng tốp cung nữ mang lên một khay đựng những bát mì vừa cỡ. Bát mì chỉ vừa mới đặt xuống, những vị quan khách đã không khỏi trầm trồ khen ngợi vị thơm và cách bày trí đẹp mắt của nó.

Hoàng hậu ở bên trên lén nhìn về phía cung nữ hầu hạ mì cho bàn của Giai Thành. Cung nữ đó sợ sệt lùi lại, khẽ gật đầu thì bà ta mới hài lòng rời mắt. Tử Lam nhìn bát mì của mình, sau đó lại nhìn bát mì của Giai Thành. Không phải nàng ham ăn gì đâu, nhưng mà đúng là bát mì của Giai Thành nhiều thịt hơn bát mì của nàng.

Giai Thành đã thu hết hành động của Tử Lam vào trong tầm mắt, hắn thở dài một hơi, sau đó cầm lấy bát mì của mình đổi lấy bát mì của nàng. Tử Lam bất ngờ ngước nhìn Giai Thành, sau đó cười trừ, nói:

"Điện hạ, ngại quá, người nhìn thấy hết rồi à"

"Nàng ăn đi, ta cũng không ăn quá nhiều"

Tử Lam cầm đũa lên, cười tươi nói:

"Vậy xin phép điện hạ"

Tất cả quan khách đều động đũa, họ vừa ăn vừa suýt xoa khen ngon. Tử Lam cũng vui vẻ thưởng thức, nhưng đang ăn giữa chừng, nàng mới nhận ra món mì này có vị hơi lạ. Vì Tử Lam từng ăn qua món mì này nên rất quen thuộc mùi vị, vả lại, thứ hương vị này có vị đắng như thuốc.

Nghĩ đến đây, Tử Lam nhanh chóng quay người lại, nôn hết thứ vừa mới nuốt xuống. Giai Thành cũng lo lắng quay lại, ôm chặt lấy hai vai nàng, hỏi:

"Tử Lam, sao vậy?"

Tử Lam còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên một cơn đau ở bụng truyền đến, tiếp theo đó lan ra lồng ngực. Một mùi vị tanh nồng cuốn lấy cuống họng của nàng, sau đó trực tiếp phun ra một ngúm máu tươi. Lúc này Giai Thành mới hiểu rõ được tình hình, hắn lập tức hét lên:

"Thái y, mau gọi thái y"

Nói xong, Giai Thánh liếc mắt về phía Từ Nhiên. Y hiểu ý, nhanh chóng bắt lấy cung nữ hầu hạ cho họ ban nãy lại. Tử Lam thở dốc một lúc lâu rồi ngất lịm đi trong lòng của Giai Thành. Hắn bế nàng lên, trực tiếp rời khỏi hiện trường. Cả đại điện bỗng chốc rối tung lên, hoàng thường tức giận quát:

"Kẻ nào to gan làm càn trong chính ngày sinh thần của trẫm, người đâu, mau chóng áp giải cung nữ kia về tra khảo"

========================

Giai Thành vội vàng đặt Tử Lam nằm xuống. Hơi thở nàng đã đang rất yếu, các thái y lo lắng chạy đôn chạy đáo để tạm thời ngăn chất độc ngừng phát tán. Hạ Nhiễm lo lắng túc trực bên cạnh Tử Lam, sự hốt hoảng trên khuôn mặt vẫn chưa vơi đi được. Giai Thành nhìn về phía hoàng hậu đang ngồi ở bên trong cùng hoàng thượng.

Hắn không ngờ rằng bà ta lại có thể ngu ngốc như vậy, dám bỏ chất độc vào đúng món ăn từ sứ giả ngoại quốc đem đến, lại còn ngay trong yến tiệc mừng thọ của hoàng thượng. Là hắn đánh giá quá cao đầu óc của vị hoàng hậu này rồi.

Nửa canh giờ sau, tình trạng Tử Lam đã đỡ hơn, nhưng vẫn luôn miên man bất tỉnh. Các thái y kiểm tra lại bát mì mà nàng đã ăn, sau đó bẩm báo với hoàng thượng:

"Khởi bẩm bệ hạ, quả thật trong bát mì này có độc. Tình theo tình trạng và lượng độc mà thái tử phi đã ăn phải, thì... nếu ăn hết bát mì này sẽ lập tức tử vong"

Nhưng người xung quanh sau khi nghe được như thế thì đều rất hoảng sợ, thủ đoạn thật tàn nhẫn. Thái y nói tiếp:

"Vẫn may, thái tử phi đã phát hiện ra kịp thời. Nhưng hiện tại, vẫn chưa tìm được thuốc giải độc, nếu để quá lâu, e rằng..."

Hoàng thượng tức giận, quát:

"Vậy còn không nhanh chân đi nghiên cứu thuốc giải đi, nhất định phải cứu sống được thái tử phi"

"Vâng... vâng thưa bệ hạ"

Thái y vừa đi thì Từ Nhiên bước vào, y báo:

"Khởi bẩm bệ hạ, đúng là cung nữ đó đã bỏ chất độc vào mì. Nhưng là do ai sai khiến, cô ta vẫn cứng đầu không chịu nhận"

"Cung nữ đó đến từ cung của ai?"-hoàng thượng hỏi

"Bẩm, cung nữ đó là cung nữ của ngự thiện phòng"

"Tra, nhất định phải tra ra là ai đã sai khiến ả ta?"

"Vâng, thưa bệ hạ..."

Từ Nhiên vừa dứt lời, lại như vừa nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp:

"Bẩm bệ hạ, ban đầu bát mì đó là chuẩn bị cho thái tử điện hạ, thái tử phi là không may ăn nhầm"

Nghe đến đây, hoàng thượng không kìm chế được cơn giận, cầm lấy chén trà bên cạnh đập mạnh xuống nền đất, khiến các phi tử  xung quanh đều hoảng sợ:

"To gan thật, ngay trong sinh thần của ta lại dám hại đến thái tử, ta xem ai lại có lá gan lớn như vậy"

Giai Thành từ đầu đến cuối không nói gì, nhìn Tử Lam đau đến hai lông mày dính chặt vào nhau. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên xoa ở tâm mi cho nàng. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau lòng, cơ thể nhỏ bé ấy đang phải chống chọi với chất kịch độc. Giai Thành thề rằng dù có làm gì đi nữa cũng nhất định phải khiến Tử Lam tỉnh dậy, lại cười với hắn như thường ngày.

===============

"Đồ ngu, vô dụng"

Lãnh Lam Xung tức giận trừng mắt nhìn đứa em gái không có tiền đồ của mình. Lãnh Miên vừa nghe dứt liền quỳ xuống, ôm lấy chân lão khóc nức nở:

"Huynh trưởng, muội biết sai rồi, cầu xin huynh hãy cứu muội. Làm ơn đi mà huynh trưởng. Muội sợ lắm"

"Tại sao ta lại có một đứa muội muội ngu ngốc như vậy. Muội nghĩ gì mà lại làm việc động trời đó ngay tại yến tiệc quan trọng. Muội có biết là một khi bị phát hiện sẽ bị xử tử luôn không?"

"Muội biết, muội biết mà. Vậy nên muội mới xin huynh trưởng cứu muội, người sẽ có cách mà đúng không?"

Lãnh Lam Xung thở dài, cố kím nén cơn tức giận. Muội muội lão quả thật ngu ngốc, biết bao năm nay nếu không có lão dốc sức chống đỡ, Lãnh Miên có lẽ đã chết lâu rồi, lão nói:

"Ta đã tìm hiểu rồi. Cung nữ đó hồi trước từng làm ở Tư Miện cung của Hạnh quý phi, vừa hay nàng ta cũng đang mang bầu"

Hoàng hậu nghe được những lời này thì như chết đuối vớ được cọc, vội vàng cảm ơn Lãnh Lam Xung rối rít.

=================

"Ngươi tra ra được gì rồi?"

Giai Thành lạnh lùng hỏi. Từ Nhiên đi phía sau hắn, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng xung quanh hắn đang tỏa ra sát khí nồng nặc. Như thể chỉ cần nghe tin Tử Lam không cứu nổi nữa, hắn sẽ lập tức lấy mạng hoàng hậu luôn vậy. Từ Nhiên nuốt nước bọt nói:

"Thưa, loại độc mà hoàng hậu dùng là một loại độc tự chế. Có thể đến từ Lãnh gia, theo điều tra sơ bộ thì... điện hạ, người nằm giữ quyền kiểm soát tất cả những loại thuốc độc và thuốc giải độc, là... Mai trắc phi"

Nghe đến đây, Giai Thành dừng bước. Hắn quay đầu nhìn về phía xa xăm rất lâu không nói gì, đến khi bình minh ló dạng, ánh sáng hắt lên khuôn mặt của hắn. Giai Thành mới nói:

"Từ Nhiên, là ngươi, thì ngươi có làm theo những gì ta nghĩ trong đầu không?"

Từ Nhiên đi theo Giai Thành bao nhiêu năm, đủ để hiểu rõ rốt cuộc là hắn đang toan tình điều gì. Y tự hỏi, nếu là y, liệu sẽ có hành động như vậy không, suy đi tính lại, cuối cùng, Từ Nhiên nói:

"Thưa điện hạ, có"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro