Chương IV.2: Tịnh Đế Liên nảy mầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm sau, Giai Thành bước vào phòng ngủ của Tử Lam, nơi đây đã vơi đi không ít, chỉ còn lại mình Hạ Nhiễm. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, nhìn bộ dạng của Hạ Nhiễm, có lẽ là đã túc trực ở đó chưa rời nửa bước. Giai Thành nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, ngắm nhìn Tử Lam với tình trạng đã thuyên giảm không ít. Hắn nghĩ đến bát mì đó, nếu như hai người họ không đổi cho nhau, thì giờ người nằm đây phải là hắn rồi. Giai Thành vén lọn tóc rối trên khuôn mặt nàng, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Biết vậy ta đã không chiều nàng như thế"

Giai Thành lập tức thay đổi ánh mắt, bộ dạng lạnh lùng rời đi. Trước đó, hắn nói với Từ Nhiên:

"Ngươi ở lại đây thay Hạ Nhiễm trông chừng thái tử phi"

"Vâng thưa điện hạ"

Giai Thành đi liền một mạch đến Sương Khiết điện, nơi ở của Mai trắc phi. Lãnh Cơ Uyển còn đang thu dọn lại tóc tai, chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên nghe thấy có người báo thái tử điện hạ đến, nàng vừa vui mừng vừa bối rối đi ra cửa đón.

"Thần thiếp cung đón thái tử điện hạ"

Giai Thành nhẹ nhàng đưa tay lên khuôn mặt của Cơ Uyển, nói:

"Mấy ngày này nàng mệt nhọc không ít, hôm nay ta sẽ ở lại cùng nàng"

Lãnh Cơ Uyển mỉm cười thật tươi, ngại ngùng cùng Giai Thành đi vào trong. Những cung nữ hầu hạ cho nàng thì ríu rít vui mừng, hầu hạ hai bọn họ xong xuôi thì nhanh chóng ra ngoài đóng cửa lại.

===============

Từ Nhiên cẩn thận đánh giá Hạ Nhiễm một lượt, quả thật cô cần được nghỉ ngơi. Đôi mắt đã có quầng thâm, hơi thở không đều, cơ thể mệt mỏi. Nhưng y lại không biết mở lời như thế nào, nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chỉ truyền thống bảo:

"Hạ Nhiễm, cô nên nghỉ ngơi đi, để ta trông chừng thái tử phi cho"

Hạ Nhiễm thậm chí còn không cả liếc nhìn y, mặt không có một tí biểu cảm gì, dường như coi Từ Nhiên như không tồn tại vậy. Y bất lực chống cằm nghĩ cách, sau đó nói:

"Cô biết nếu tôi là thái tử phi tôi sẽ nói gì không?"

Đúng như dự đoán, cuối cùng Hạ Nhiễm cũng thèm liếc mắt về phía y, Từ Nhiên bắt đầu ngại ngùng, ho mạnh, bắt chước giọng điệu của Tử Lam:

"Hạ Nhiễm, em lại không ngủ đủ giấc phải không? Em mau đi nghỉ ngơi cho ta, không thì ta sẽ giận đó"

Hạ Nhiễm nhìn chằm chằm về phía Từ Nhiên đang ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào thực tại. Đột nhiên cô phì cười, nói:

"Đúng là tiểu thư rồi, ngươi giỏi thật"

Từ Nhiên thấy khí sắc của Hạ Nhiễm tốt lên hẳn thì rất vui mừng, y nhẹ nhàng đứng dậy, bê giường nằm phụ đến sát gần giường của Tử Lam. Sau đó bế Hạ Nhiễm lên, cô bị đột ngột nhấc bổng lên thì có chút bối rối, ôm chặt lấy cổ của Từ Nhiên. Y đặt cô nằm trên chiếc giường phụ đó, xoa đầu Hạ Nhiễm, mỉm cười dịu dàng nói:

"Được rồi, cô phải giữ sức khỏe. Để khi thái tử phi tỉnh lại, người còn dắt cô đi chơi nữa. Ngoan, ngủ đi, ta ở đây trông chừng cho cả hai người. Ta khỏe lắm"

Hạ Nhiễm ngại ngùng chui vào chăn, tay y vẫn đặt ở trên đầu cô nhẹ nhàng vỗ về. Vì do cơn mệt mỏi và sự yên tâm, Hạ Nhiễm cũng thiếp đi rất nhanh.

===================

Đã được một tuần kể từ khi vụ việc diễn ra, công việc điều tra đã có tiến triển không ít, Lãnh Lam Xung đã mua chuộc người lén lút cố tình đốt dở lọ thuốc độc ở trong Tư Miện cung của Hạnh quý phi. Giờ chỉ còn cô cung nữ kia là phải xử lý thôi.

Mấy ngày nay những cung nữ của Đông cung có rất nhiều chuyện để nói. Vì thái tử điện hạ ngày nào cũng đến Sương Khiết điện, ở đó đến sáng hôm sau mới rời đi. Còn luôn tặng cho Mai trắc phi rất nhiều thứ đồ quý giá. Nhưng thái tử phi vẫn chưa tỉnh lại, phải chăng là thái tử phi không thể cứu nổi, vậy nên thái tử đã chán người, tìm được chân ái của đời mình. Chỉ thương cho thái tử phi số khổ, hai người ngày xưa quan hệ cũng rất tốt mà.

Giai Thành nghĩ đã đến lúc hành động, theo một tuần nay hắn quan sát. Những thứ đồ gì quan trọng, như sổ sách thì Cơ Uyển sẽ để ở góc trong cùng của bàn trang điểm. Vì thế trong lúc hắn ra ngoài đi dạo cùng nàng, Từ Nhiên đã lén lút tìm quyển sách ghi chép sắp xếp thuốc. Kế hoạch xem như đã thành công được một nửa, cũng đã xác định được chính xác vị trí của thuốc giải ở đâu.

"Để thần đi thưa điện hạ"

"Không, việc này để ta đi, mặc dù ngươi võ công rất giỏi, nhưng đây không phải như những nơi ngươi từng đột nhập trước đó, nó là Lãnh phủ"

"Thần sẽ cố gắng"

Giai Thành dừng lại, nhìn Từ Nhiên bằng ánh mắt sắc lẹm. Hắn lạnh lùng nói:

"Đây không phải việc ngươi phải cố gắng, đây là việc nhất định phải thành công"

Từ Nhiên cũng im lặng chấp hành theo mệnh lệnh. Đúng vậy, thứ bọn họ đặt cược là tính mạng của Tử Lam, để thái tử tự mình đi sẽ chắc chắn hơn.

=============

Mùa xuân mọi thứ đều thật tươi mới và tràn ngập màu sắc. Phố chợ nhộn nhịp đông vui hòa cùng với không khí đó. Vậy mà những thứ đó lại chỉ làm nền cho nam tử áo đen đứng phía dưới tán cây hoa anh đào, từng cành hoa nhè nhẹ theo gió ngự lại trên đôi vai ấy. Vô Danh đã chờ ở đó được hai ngày, nhưng Tử Lam vẫn tuyệt nhiên mất tăm mất tích. Hắn lo lắng không biết liệu Tử Lam đã gặp phải chuyện gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ ở đây đến khi nàng đến. Tử Lam không phải người thất hứa, nếu nàng đã hứa với hắn hẹn gặp nhau ở đây, vậy thì nếu không đến được cũng phải báo hắn một tiếng. Vô Danh nắm chặt lấy tấm ngọc bội khắc hình hoa Hải Đường, đó chính là thứ mà hắn muốn tặng nàng.

"Vô Danh phải không?"

Đột nhiên có một người gọi hắn lại, thì ra là vị đại phu của Lãnh gia, nhưng kể từ khi tiểu thư tiến cung thì y đi theo chăm sóc, vì vậy nên mới quen biết hắn. Nhưng Vô Danh chưa từng thân với người nào trong phủ cả ngoại trừ sư phụ, tiểu thư và sư huynh. Nên hắn cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại. Nhưng vị thái y đó cực kì nhiệt tình, y kể lể vô số thứ ở trong cung, cuối cùng khi y nhắc đến thái tử phi, hắn mới chịu lắng nghe.

"Dạo này thái y viện ở trong cung rất loạn, ngươi biết không, thái tử phi bị trúng độc, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại"

"Sao cơ? Ngươi nói rõ ra xem"

Vô Danh vừa nghe thấy Tử Lam xảy ra chuyện thì càng nắm chặt lấy miếng ngọc bội hơn. Trong lòng dấy lên sự lo lắng không thể dấu. Tên thái y đó chột dạ ngó nghía xung quanh, nói thầm:

"Thật ra, ta biết về loại độc này. Chính là Mai Danh độc của phủ ta đó, chỉ phủ ta mới có thuốc giải. Nhưng lão gia chưa có ý, nên bọn ta cũng không hó hé nửa lời. Giờ tính mạng thái tử phi như ngàn cân treo sợi tóc"

Tim Vô Danh như hẫng lại một nhịp, nguy hiểm đến như vậy mà hắn vẫn dửng dưng đợi nàng. Nhưng mà chuyện này chẳng lẽ có liên quan đến tiểu thư, nếu như thế, hắn làm sao có thể nhúng tay vào được. Trong lòng Vô Danh rối như tơ vò, mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng nội tâm hắn đang đấu tranh kịch liệt. Không biết sau bao lâu, tên thái y kia ba hoa đủ thứ đã về từ lúc nào, Vô Danh vẫn chỉ đứng đó.

=====================

Buổi tối ở Lãnh gia canh phòng nghiêm ngặt, Giai Thành khéo léo tránh hết tất cả những tên đang đi tuần. Hắn không quen thuộc với đường đi, nên phải mất một lúc mới có thể đến nơi cất giữ thuốc như trong cuốn sổ Cơ Uyển đã viết. Những tên canh phòng lười nhác chính là một thứ hoàn hảo để hắn có thể lẻn vào một cách dễ dàng.

Trong căn phòng này nồng nặc mùi thuốc, những kệ để thuốc được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy. Với số lượng thuốc độc và thuốc giải ở trong căn phòng này, nếu hắn không biết vị trí chính xác của Mai Danh độc và thuốc giải. Quả thật phải tìm đến tận hai ngày mới hết. Hắn đi theo vị trí đã xác định, tìm được lọ thuốc giải trong một ngăn kéo nhỏ. Đang định nhanh chóng rời đi, nhưng Giai Thành lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc"Thừa Chỉ đường". Cái tên này, Song Bảo đã nhắc đến, chính là nơi cất giữ bằng chứng về việc liên quan đến buôn nô lệ.

Giai Thành mở cửa tủ ra, sổ sách bên trong đều là bằng chứng cho thấy Lãnh thừa tướng là người có liên quan đến vụ việc này. Có một cuốn sổ mà hắn đọc đi đọc lại rất kĩ, hóa ra phía sau còn có ẩn tình như vậy. Số lượng nô lệ bán cho Chu Sa gấp ba, bốn lần lượng nô lệ bán đi những nơi khác trong sổ sách do bọn họ thu thập được. Mà thứ được đổi trở về, không phải tiền bạc, mà chính là hoa Lưu Niên. Đây là thứ mà Lãnh Kiên không hề nói cho Giai Thành biết, rốt cuộc là tại sao. Đang đắm chìm trong những suy đoán, đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng động ở rất gần. Giai Thành cất gọn lại sổ sách vào vị trí cũ, ẩn mình vào một góc quan sát, có một tên áo đen cũng đang lục tìm gì đó ở vị trí Giai Thành lấy được thuốc giải. Tên đó là ai, rốt cuộc hắn muốn tìm thuốc giải Mai Danh độc để làm gì? Lẽ nào cũng có người bị trúng Mai Danh giống Tử Lam.

Và người đó không ai khác chính là Vô Danh. Hắn cuối cùng cũng đã chịu thua, chỉ cần cứu sống Tử Lam, chuyện này dù có cắn rứt lương tâm, hắn cũng không muốn Tử Lam chết, cũng như tiểu thư bị vấy bẩn với tội danh giết người, mặc dù đó chỉ là cái cớ. Vô Danh cố gắng lục tìm, nhưng lại không thể tìm thấy lọ thuốc giải ở đâu. Có lẽ nào đã có người đến đây lấy nó, Mai Danh độc còn được dùng cho ai khác sao, nhưng mà hắn cần nó để cứu Tử Lam. Vô Danh cẩn thận quan sát xung quanh, Giai Thành cũng để ý được Vô Danh đã phát hiện ra điều bất thường. Vì vậy hắn lén chạy ra từ cửa sổ phía trước, đôi tai nhạy bén của Vô Danh nghe thấy được tiếng động liền nhanh chóng đuổi theo.

Mắt thấy Vô Danh sắp đuổi đến nơi, Giai Thành rút kiếm ra chuẩn bị cho một trận đấu. Vô Danh cũng theo đó rút kiếm ra, mặc dù vẫn còn ở trong lãnh địa của Lãnh gia, nhưng nếu hắn không rút kiếm, đối phương vẫn sẽ tấn công, Vô Danh đưa kiếm không ngần ngại xoẹt thẳng vào cổ của đối phương. Giai Thành khéo léo tránh được lưỡi kiếm, đưa kiếm lên ghì chặt vào kiếm của người kia. Tiếng lưỡi kiếm va chạm đã thu hút sự chú ý của những tên đi tuần, bọn họ ráo riết đuổi tới. Chỉ chờ có thế, Giai Thành dùng chân đạp thẳng đối phương về phía mấy tên kia, rồi nhanh chóng rút lui.

Vô Danh bị đẩy ngã nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía những tên thị vệ đang trực lao vào phía hắn. Những tên này không phải đối thủ của hắn, nhưng đều là người dưới trướng Lãnh phủ. Vô Danh cũng ra tay nhẹ nhàng hơn, nhưng đột nhiên Y Quan, sư phụ của hắn lại tham trận. Vô Danh lại không dám tấn công, chỉ có thể phòng thủ, đồng thời hắn còn phải đổi lại chiêu đánh. Vì thế hắn thoát được trong phút chót, nhưng lại bị sư phụ chém một kiếm vào lưng.

========

Giai Thành nhanh chóng lao vào phòng của Tử Lam. Hạ Nhiễm giật mình khi thấy hắn nửa đêm xông vào. Vì phải đổi lại trang phục nên y phục của hắn có chút xộc xệch, nhưng Giai Thành không quan tâm nhiều như vậy. Hắn bảo Hạ Nhiễm đi lấy một ly nước cho Tử Lam, sau đó đỡ nàng ngồi dậy, đưa thuốc giải để nàng uống, để thuốc dễ vào hơn, hắn đưa ly nước vào miệng nàng. Tử Lam mê man nuốt xuống, Giai Thành lo lắng chờ đợi, đến khi hơi thở của Tử Lam dần bình ổn lại như trước kia, đôi lông mày của hắn mới giãn ra.

Hạ Nhiễm quan sát từ đầu đến cuối, dường như cũng đoán ra được gì đó, vội vàng kiểm tra tình hình của Tử Lam.

Có vẻ là thuốc giải đã dần có tác dụng, Tử Lam không chật vật như trước nữa, chỉ như đang ngủ một giấc. Lúc này Giai Thành mới yên tâm để Hạ Nhiễm chăm sóc.

===========

Đã được một ngày kể từ khi Tử Lam uống thuốc giải, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh. Có thể là do đã quá kiệt sức, chờ một hai ngày nữa là sẽ tỉnh, mọi chuyện xem như được giải quyết yên ổn. Giai Thành ngồi dậy, xoa xoa thái dương, hắn định sẽ đi xem tình hình của Tử Lam thế nào, vì vậy nhanh chóng đứng lên chuẩn bị thay y phục. Nhưng lại bị Lãnh Cơ Uyển ngăn lại, nàng nói:

"Điện hạ, để thần thiếp hầu hạ người thay y phục"

Giai Thành không đáp lại, Cơ Uyển tự hiểu trong lòng. Cầm lấy y phục đã được treo sẵn của hắn, cẩn thận mặc từng lớp một. Hai người im lặng một lúc, một người làm còn một người thuận theo, đột nhiên Cơ Uyển nói:

"Điện hạ, ở trước sân trong điện của thiếp, hoa hồng đã nở đỏ rực, nhìn rất đẹp mắt"

"Vậy sao?"

Động tác của Cơ Uyển chợt chững lại, ánh mắt cũng thay đổi, nàng nói:

"Nhưng thần thiếp lại thích hoa hồng đen hơn, tiếc là lại không thể trồng được..."

Giai Thành không nói gì, yên lặng đứng đó cho đến khi Cơ Uyển thay xong cho hắn rồi rời đi. Cơ Uyển đi đến trước gương, tự mình trang điểm, Ngọc Linh- nô tỳ thân cận bên cạnh nàng, nhìn thấy sắc mặt của Cơ Uyển phản chiếu qua lớp gương, không nhịn được nói:

"Tiểu thư, người có sao không?"

Cơ Uyển mỉm cười, ánh mắt đột ngột thay đổi, trở nên sắc lẹm, nàng nói:

"Mặc dù người không thật lòng, nhưng hiện tại chỉ cần như vậy là được. Ta không thể làm gì được hơn, trước hết là cái danh, sau cùng là trái tim người. Dù thế nào ta cũng phải có được cả hai"

Giọng nói và ánh mắt Cơ Uyển trở nên đầy toan tính, nàng đã che giấu phụ thân làm việc này, vậy nên dù thế nào, trái tim của Giai Thành cũng phải thuộc về nàng.

=========

"Trắc phi đã phát hiện ra rồi"

Giai Thành vừa đi vừa nói với Từ Nhiên, trên khuôn mặt lại không có gì là lo lắng. Ngược lại, sự lo lắng đều thể hiện hết trên khuôn mặt của Từ Nhiên, y nói:

"Điện hạ, từ lúc nào vậy?"

Giai Thành nhớ lại về những ngày đầu tiên, ánh mắt và hành động của Cơ Uyển đều rất vui vẻ và mong đợi, nhưng chỉ mới ngày thứ tư, ánh mắt nàng luôn ủy khuất, buồn bã, hành động cũng dè chừng hơn.

"Bốn ngày trước"

"Vậy điện hạ, nhỡ đâu lọ thuốc giải kia..."

"Nàng ta không dám đâu"

Mặc dù đã để ý những biểu hiện không đúng của Cơ Uyển. Nhưng nàng lại một mực cùng diễn với hắn một màn phu thê ân ái. Tham vọng của Cơ Uyển lớn đến mức nàng sẽ không lừa hắn để khiến Tử Lam gặp nguy hiểm.

"Người có tiếp tục như này không?"-Từ Nhiên hỏi tiếp

"Vẫn phải làm thế. Người nhà họ Lãnh rất nham hiểm, họ không bao giờ chế tạo ra sẵn thuốc giải hoàn toàn, hiện giờ trong cơ thể Tử Lam vẫn đang có chất độc, chỉ là không tổn hại. Ta cần tìm ra chất giải độc hoàn toàn, đồng thời dè chừng Mai trắc phi. Nàng ta biết rõ loại độc, vì thế có thể gây tổn hại đến Tử Lam bất cứ lúc nào"

"Thưa vâng"

Giai Thành suy nghĩ một lúc, sau đó lại tiếp tục nói:

"Từ Nhiên, ngươi nghĩ sao nàng ta lại phát hiện ra?"

Gặp một câu hỏi như này, Từ Nhiên chắc chắn đã biết câu trả lời. Không như Giai Thành từ nhỏ đến lớn chỉ chăm chăm vào quyền lực, báo thù, không chút tình cảm. Y là một con người sống rất tình cảm, y còn có người mình yêu nữa. Đã được mười mấy năm rồi, y luôn yêu một người. Nhưng Từ Nhiên không biết nói sao cho Giai Thành hiểu, mà nói xong rồi hắn có chịu tiếp nhận không, nhưng rồi chuyện này không sớm thì muộn, y cần phải nói cho hắn biết:

"Điện hạ, ánh mắt của người đó ạ. Cách người nhìn thái tử phi mang đầy ý vị của tình yêu, đó là ánh mắt mà người không đặt lên bất kì ai ngoài thái tử phi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro