Chương IV.3: Tịnh Đế Liên nảy mầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không như những gì Từ Nhiên dự đoán, Giai Thành không phản bác, chỉ yên lặng bước đi. Dường như hắn cần câu nói của y không phải để giải đáp, mà chỉ để chắc chắn hơn thôi.

Lúc Giai Thành bước vào Hàn Băng điện thì vẫn là khung cảnh quen thuộc, Tử Lam vẫn nằm đó chưa tỉnh. Hạ Nhiễm thấy hắn thì hành lễ, Giai Thành lại không để tâm lướt qua, đi đến ngồi bên cạnh giường của Tử Lam. Từ Nhiên thấy Giai Thành như thế thì liền kéo Hạ Nhiễm đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Tử Lam với đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở phập phồng theo nhịp. Nàng đã nằm đó được hơn một tuần, hắn tự hỏi nàng sẽ cảm thấy bức bối như thế nào. Giai Thành đưa tay cầm lấy bàn tay của Tử Lam, nhẹ nhàng vuốt ve, hắn nói:

"Phải làm sao bây giờ? Từ Nhiên và Cơ Uyển đều nhìn ra rồi"

Đúng vậy, hắn thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho nàng. Mặc dù nó còn khá mới lạ và không quen. Nhưng làm sao có thể phủ nhận được trái tim của một người đang yêu cơ chứ. Vậy hóa ra người ta khi yêu là như này sao, hắn trải qua hàng nghìn loại đau khổ, đắng cay, bản thân tự nhận là đã trưởng thành để đối mặt với mọi thứ. Nhưng đối với sự rung động lần đầu tiên này, hắn lại có chút bối rối. Nhưng mà, hắn được sinh ra ở đâu cơ chứ...

"Tình yêu này của ta sẽ rất bất lợi cho nàng đấy nàng biết không?"

Chỉ cần sơ sảy một chút thôi, Cơ Uyển có thể sẽ đề phòng hắn hơn. Còn hoàng thượng, người đã từng vì hắn yêu quý một con chim mà giết nó. Lãnh thừa tướng và hoàng hậu, các vị phi tử khác hay thậm chí là quan thần phe đối địch sẽ ra sao nếu biết điểm yếu của hắn hiện tại chính là nàng. Giai Thành bật cười, châm biếm nói:

"Phải làm sao đây, ta gây thù chuốc oán với quá nhiều người, đến cả yêu nàng cũng khó khăn"

Dừng lại một lúc, hắn mỉm cười dịu dàng nói:

"Nhưng mà, ta vẫn sẽ yêu nàng"

Đúng vậy, Giai Thành đang rất tham lam. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn biết yêu, và người con gái mà hắn yêu hoàn hảo, tuyệt mĩ thế nào trong mắt hắn. Thật sự không thể tưởng tượng ra nổi. Vì sự tham lam này của mình, hắn bắt buộc phải đưa ra một quyết định.

"Vì vậy ta phải diễn, rằng ta không yêu nàng, rằng ta yêu Mai trắc phi. Thứ lỗi cho ta, được không?"

Tử Lam không đáp, Giai Thành cũng không cần đáp án. Nàng không yêu hắn, hắn thừa biết, chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ nàng suốt cuộc đời này là được.

====

Tử Lam khó khăn mở mắt, cả cơ thể mệt mỏi đến cực điểm, không thể cử động nổi. Nhìn sang bên cạnh thì thấy Giai Thành đang chống cắm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nàng cố gắng nhớ lại kí ức cuối cùng của mình. Tử Lam đã ăn bát mì của điện hạ, sau đó là bị trúng độc, ngất đi. Đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, nàng mới chỉ vào cung được hơn một năm mà đã như vậy. Điện hạ đã ở trong cung suốt mười mấy năm, hơn nữa bát mì đó còn là chuẩn bị cho hắn. Tử Lam đã buột miệng hỏi:

"Điện hạ, suốt bao năm qua người chịu đựng kiểu gì vậy?"

Giai Thành nghe thấy tiếng nói thì mở mắt, quan sát nàng thật kĩ để xem hắn có nghe nhầm không. Khi biết được chính xác nàng đã tỉnh dậy, hắn không giấu nổi vui mừng, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến, mỉm cười nói:

"Ta sẽ không ăn đồ ăn mà người khác tặng, trong các buổi yến tiệc thì dặn dò người làm kiểm tra thật kĩ"

"Người có bao giờ bị như vậy không?"

"Dù đã đề phòng nhưng cũng không thể tránh khỏi. Ta quen rồi thì sẽ phát hiện ra sớm như nàng, không để độc phát tác. Có lần, ta nằm hôn mê bất tỉnh suốt 1 tháng"

"Ta không biết mình nằm bao lâu, nhưng cũng không đến nỗi như người. Vậy mà ta đã kiệt sức như vậy rồi, điện hạ..."

Tử Lam ủy khuất thay cho Giai Thành, điện hạ đã phải chịu đựng những cái gì cơ chứ.

"Lần sau nàng còn ham ăn như thế không?"

Nghĩ đến lý do mà Tử Lam nằm đây chứ không phải Giai Thành, đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả là vì nàng ham ăn.

"Điện hạ, người còn muốn có lần sau sao? Ta giận đó"

Giai Thành không nói gì, chỉ mỉm cười, tình trạng nàng như vậy đã tốt hơn rồi. Một lúc sau, Tử Lam nhớ ra điều gì đó, hỏi:

"À điện hạ, phụ thân ta có biết chuyện này không?"

Nhận ra được lo lắng của Tử Lam, Giai Thành kéo chăn đáp lại cho nàng đỡ lạnh, sau đó nói:

"Hàn đại tướng quân đang ở nơi biên giới xa xôi thực hiện nhiệm vụ. Nàng yên tâm, ta chưa nói gì với người đâu. Vậy nên nghỉ ngơi đi, nàng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi"

Tử Lam nghe thế mới yên tâm, cười tươi nói:

"Vậy ta đi ngủ tiếp đây, điện hạ người bận việc của người đi"

===========

Đã ba ngày kể từ khi Tử Lam tỉnh dậy, nàng vẫn chỉ nằm ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại cơ thể đã khỏe trở lại, vì vậy Tử Lam muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Mấy ngày nay uống đủ loại thuốc thang, cơ thể của Tử Lam cũng phát ngán rồi. Vì ở trong phòng, nàng không biết gì về việc điều tra, nhưng có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi, Tử Lam cũng lười quan tâm.

Đúng là không khí trong lành khác hẳn với không khí nồng mùi thuốc ở trong phòng, Tử Lam sảng khoái vươn vai. Tâm tình tốt lên rất nhiều, người vừa mới trở về từ cõi chết như nàng, cảnh vật đi đến đâu cũng thật sinh động và ngập tràn khí sắc tươi mới.

"Này, thái tử điện hạ lại vừa tặng cho trắc phi một sấp vải quý ở Nguyệt Quang đấy"

Đang từ chín tầng mây thì Tử Lam bị kéo thẳng về thực tại, không phải nàng định nghe lén đâu, nhưng mà các cung nữ kia tám chuyện quá là to. Các nàng ấy không sợ bị phát hiện sao, nghị luận lung tung có thể bị đánh chết đó.

"Thật sao? Thật sao?"

"Thật mà. Tối qua người cũng đến Sương Khiết điện và ở lại, xem ra tình cảm của bọn họ nồng thắm lắm"

"Ai da, vậy mà ta cứ tưởng thái tử và thái tử phi là phu thê tình thâm chứ. Vậy mà lúc thái tử phi đang chật vật trên giường, thái tử điện hạ lại sủng ái người khác"

"Theo ta thấy, thái tử và Mai trắc phi mới là một cặp phu thê ân ái, thái tử phi chỉ là lấy trên danh nghĩa, giả bộ hòa hợp thế thôi"

Nghe những lời này, Tử Lam cũng đã nắm bắt được tình hình chuyện gì xảy ra khi nàng hôn mê bất tỉnh. Đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, lồng ngực trống rỗng, có lẽ là nàng chưa thực sự khỏi bệnh thôi. Tử Lam không còn hứng thú với khung cảnh xung quanh, lặng lẽ quay về Hàn Băng điện. Vậy là... thái tử điện hạ đã tìm được chân ái của đời mình, cũng phải thôi, Mai trắc phi dịu dàng hiền thục, là mẫu người của biết bao nam nhân trên đời này. Mặc dù thái tử điện hạ đối với nàng rất tử tế, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Nàng ấm ức cái gì chứ, nhìn họ đi cạnh nhau nam thanh nữ tú tài sắc vẹn toàn đến như vậy mà. Nhưng, nếu bọn họ đi cạnh nhau như thế... vị trí của nàng là ở đâu?

"Tiểu thư"

Giọng nói của Hạ Nhiễm cắt ngang mớ cảm xúc ngổn ngang của Tử Lam, nàng cười trừ đáp lại.

"Hạ Nhiễm, ta nói rằng mình muốn đi dạo một mình rồi mà. Em đi đâu vậy?"

"Đã tìm ra người đứng sau hạ độc, hoàng thượng muốn người đến"

Cất lại những suy nghĩ đó, Tử Lam nhanh chóng tuân mệnh. Nghe Hạ Nhiễm kể lại, người đứng đằng sau chính là Hạnh quý phi, hiện tại tất cả mọi người đều đang ở Tư Miện cung.

===============

Lúc Tử Lam đến đó thì chỉ thấy hoàng hậu và hoàng thượng ngồi ở trên, Hạnh quý phi thì đang khóc nức nở quỳ ở dưới đất. Còn Giai Thành thì đang đứng ở đó, Tử Lam chào hỏi thông thường, nhưng nàng lại tránh ánh mắt của Giai Thành đồng thời giữ một khoảng cách với hắn. Hạnh quý phi vừa khóc vừa nói:

"Bệ hạ, thật sự không phải thần thiếp, thần thiếp bị oan mà"

Nghe những lời nói quen thuộc đó, trưởng sự đến từ bộ phận Thi Hành, người trực tiếp điều tra vụ việc này thuật lại một lần nữa:

"Bệ hạ, người của thần đã tìm được lọ thuốc còn đang đốt dở đúng với loại thuốc trong bát mì của thái tử điện hạ ở trong Tư Miện cung. Đồng thời, ả cung nữ kia đã khai vì từng làm việc cho Tự Miên cung nên đã được Hạnh quý phi sai bảo"

Lưu Hoa hốt hoảng bò lê bò lết dưới chân của hoàng thượng, van xin:

"Bệ hạ, thần thiếp bị oan, có kẻ đã hại thần thiếp"

Dứt lời, nàng chỉ tay về phía hoàng hậu, nói:

"Chính là bà ta, chính bà ta đã hạ độc thái tử rồi đổ oan cho thần thiếp"

Hoàng hậu nghe vậy thì chột dạ, nhưng nghe theo lời dặn của Lãnh thừa tướng, quát lớn:

"Người ăn nói hồ đồ gì vậy. Vu cáo hoàng hậu, tội lớn như thế, ngươi có biết là sẽ bị tru di tam tộc không?"

Dụng ý thâm sâu trong lời nói của hoàng hậu đã trực tiếp đả động đến tâm lý của Lưu Hoa. Nếu nàng không chịu nhận tội, gia tộc của nàng khó mà sống được, ít nhất nếu bây giờ nhận tội, Lãnh thừa tướng sẽ có lời giúp đỡ cứu sống gia tộc nàng khỏi tội chết. Lưu Hoa bất động một lúc, rồi lại cười điên dại, hét lên:

"Được, ta nhận. Chính ta là người đứng sau, thái tử điện hạ là cái thá gì mà lại chặn đường công danh của con ta chứ"

Hoàng thượng ngồi ở đó, trên khuôn mặt tràn trề nỗi thất vọng. Hạnh quý phi tội chết khó tha, nhưng nàng ta đang mang trong mình đứa con của ông. Sinh linh nhỏ bé tội nghiệp vậy mà phải ra đi khi chưa kịp chào đời. Hạnh quý phi nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, cười chua xót.

Tử Lam ở cạnh để ý thấy Lưu Hoa quay đầu nhìn vào cây cột ở đằng xa. Ánh mắt tuyệt vọng tìm đường chết, Tử Lam đột nhiên hiểu ra đối phương có ý gì. Quả nhiên chỉ ngay sau đó, Lưu Hoa đứng dậy lao thẳng vào nơi nàng ta vừa nhìn, trong khoảng khắc đó Tử Lam không ngần ngại chạy thẳng về phía đó. Không kịp giơ tay ra đỡ, đầu của Lưu Hoa đập mạnh vào bụng nàng. Một cơn đau điếng người khiến Tử Lam phải nghiến răng, Giai Thành cũng tiến lại đỡ nàng đứng vững, lo lắng không thôi. Tử Lam vừa ôm bụng vừa nói với Hạnh quý phi:

"Nương nương, người làm vậy là không được đâu?"

Hạnh quý phi đến tự tử còn bị ngăn lại, mất hết lí trí, phát tiết quát tháo:

"Ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi có quyền gì ngăn cản ta?"

Hoàng thượng thu toàn bộ sự việc vào mắt tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, quát lớn:

"Hạnh quý phi, ngươi điên khùng cái gì vậy? Nó là thái tử phi, nàng không có quyền lớn tiếng gì ở đây cả"

Lưu Hoa bị chèn ép đến phát điên, mọi ấm ức kìm nén trong lòng suốt bao năm qua tuôn ra như vũ bão, nàng không tự chủ được mà phạm thượng với hoàng thượng:

"Nàng ta là thái tử phi gì chứ, có phải là vì nàng ta là thê tử của Bạch Giai Thành nên người mới không cho ta lớn tiếng"

"Có phải vì Bạch Giai Thành là con trai của ả đàn bà đó nên người mới cho nó lên làm thái tử không?"

Khuôn mặt hoàng thượng tỏ rõ sự tức giận, quát:

"Câm miệng"

"Sao ta phải câm, dù gì cũng không sống nổi. Hôm nay ta phải nói cho thoả lòng mình. Hoàng thượng, lúc chúng ta cùng tiến cung làm lương đệ, nàng ta là trắc phi. Mặc dù trước mặt người tỏ ra không yêu nàng ta, nhưng ánh mắt và tâm trí người có bao giờ nhìn chúng thần thiếp không? Nàng ta lạnh nhạt với người như nào thì người lại đem sự lạnh nhạt đó lên người chúng ta, người chỉ nhìn mỗi nàng ta"

Tử Lam biết rằng người Hạnh quý phi đang chửi bới là ai. Không ai khác chính là mẫu thân của Giai Thành. Vì vậy, nàng bất giác quay qua nhìn hắn, đúng như dự đoán, đôi mắt của hắn đã xao động, và vì đang đứng gần hắn nên Tử Lam nhìn thấy bàn tay nắm chặt cố chịu đựng của đối phương. Biết sao được đây, con người ai cũng có điểm yếu, mà điểm yếu của hắn chính là mẫu thân mình. Tử Lam đứng sát vào Giai Thành, đủ để ống tay áo có thể che đi được tay hai người, rồi nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Giai Thành cảm nhận được sự động chạm của nàng, biết rằng Tử Lam đang an ủi hắn, vì thế tâm tình đã tốt hơn nhiều. Giai Thành mỉm cười, mở bàn tay mình ra, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Tử Lam nhìn thấy Giai Thành mỉm cười thì cũng yên tâm hơn. Đột nhiên nàng nghĩ đến câu hỏi mình tự hỏi ban nãy. Vị trí của nàng... có lẽ là ở đây, bên cạnh điện hạ an ủi, bảo vệ, bầu bạn như tri kỉ. Đúng vậy, đối với Tử Lam như này là quá đủ rồi.

=============

Hạnh quý phi bị ban chết ngay sau đó hai ngày. Mọi chuyện cũng dần trở lại với quỹ đạo ban đầu. Chỉ là Tử Lam không được gặp Giai Thành nhiều hơn trước mà là bắt gặp hình ảnh hắn đi bên cạnh Mai trắc phi, mặc dù có chút không cam lòng nhưng Tử Lam, với tư cách là một người tri kỉ, sẽ luôn ủng hộ Giai Thành.

Trong một lần nhám chán như bao ngày khác, Tử Lam đột nhiên nhớ ra. Mình đã hứa với Vô Danh là sẽ gặp nhau, hiện tại nàng không rõ là hắn có chờ mình không. Nhưng thật tội lỗi khi thất hứa như vậy. Vì thế nên nàng đã nhanh chóng lén ra ngoài, bằng một tốc độ nhanh nhất để đến điểm hẹn.

Đường đi tấp nập, Tử Lam cố gắng chen qua biển người. Cuối cùng tại đó, nàng nhìn thấy Vô Danh đang tựa người vào gốc cây. Tử Lam hốt hoảng lo sợ sẽ bị hắn mắng, vì vậy rụt rè gọi:

"Vô Danh"

Vô Danh đang nhắm mắt định thần thì nghe được thanh âm quen thuộc. Vì đang bị thương nên sắc mặt có chút không tốt. Tử Lam hiểu lầm là hắn đang giận, vội nói:

"Xin lỗi mà, ta không cố ý đâu, ta có chút chuyện rắc rối ở trong cung bây giờ mới nhớ ra. Huynh không giận ta chứ?"

Vô Danh làm sao có thể giận được cơ chứ, hắn còn đang lo lắng, lòng như lửa đốt. Hắn không thể tưởng tượng được nếu như chờ ở đây thêm nữa mà nàng không đến, hắn sẽ phát điên lên mất. Vẫn may nhìn Tử Lam đã khỏe mạnh trở lại, vậy là người áo đen đêm đó cũng đến cùng một mục đích với hắn. Tử Lam để ý sắc mặt của Vô Danh tái nhợt, hơi thở đứt quãng, lo lắng hỏi:

"Vô Danh, huynh bị thương sao?"

Nói rồi nàng tiến gần lại, động vào lưng của hắn. Vô Danh bất giác khẽ kêu lên, Tử Lam nhìn lại tay mình, nó dính đầy máu. Nàng hốt hoảng nói:

"Huynh bị thương từ lúc nào vậy? Máu chảy nhiều như vậy, nặng lắm không?"

Vô Danh cắn chặt răng chịu đựng cơn đau. Hắn cũng đã băng bó, chỉ là quá ẩu khiến máu vẫn chảy không ngừng. Nhưng hắn lại né tránh sự lo lắng của Tử Lam, nói:

"Muội đi đi? Không phải ở trong cung nhiều việc sao? Đi về đi, đừng đến gặp ta nữa"

Tử Lam không ngờ rằng Vô Danh lại giận đến mức đó. Nàng bối rối giải thích:

"Không phải, quả thật mấy ngày trước ta có chút việc bất đắc dĩ. Không phải ta cố tình thất hứa..."

"Được rồi muội mau cút đi"

Vô Danh đột nhiên quát lớn cắt ngang lời nói của Tử Lam. Cả hai im bặt không nói gì, khuôn mặt của Tử Lam đứng hình vì không ngờ mình bị quát lớn như vậy. Vô Danh không nhìn nàng, nhưng nàng không nói gì nữa đủ để hắn hiểu hắn đã chọc giận nàng rồi.

Tử Lam quay gót rời đi, Vô Danh lúc này mới lảo đảo ngồi xuống nền đất. Việc hắn phản bội lại Lãnh gia để kiếm thuốc giải cho nàng, còn đánh bị thương sư phụ khiến hắn cảm thấy rất tội lỗi. Qua chuyện này hắn mới cảm nhận được rõ ràng Tử Lam và hắn là hai con người ở hai đoạn đường khác nhau. Vô Danh không muốn tiếp tục bán đứng tiểu thư- người đã cưu mang mình và phải chống lại sư phụ- người đã dạy dỗ mình. Vô Danh vô lực ngồi trên nền đất, cắn răng chờ cơn đau giảm đi. Bản thân hắn là như vậy, sẽ không có ai muốn đối tốt với một người như hắn. Giữa khoảng lặng xung quanh hắn, đột nhiên Vô Danh lại cảm thấy có chút cô đơn, nghĩ đến việc không thể gặp lại nàng nữa, hắn lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

"Vị tiểu thư này từ từ thôi"

Tiếng hét cầu xin của một người kéo hắn về thực tại, ngước lên nhìn. Tử Lam đang kéo một vị đại phu bằng một tốc độ nhanh nhất khiến người đó thở không ra hơi. Đến được chỗ của hắn, nàng mới thả vị đại phu ra, nói:

"Đại phu, ông mau trị thương cho huynh ấy đi. Huynh ấy chảy nhiều máu lắm"

Nói rồi Tử Lam kéo tay hắn, đặt lên đó hai loại thuốc có phân loại rõ, thuốc cầm máu, thuốc giảm đau.

"Sao muội còn quay lại?"-Vô Danh hỏi

"Mặc dù huynh bảo ta cút nhưng mà huynh bảo thì ta sẽ đi à. Thấy huynh chảy máu như này mà ta bỏ mặc thì đến đêm ta cũng không ngủ yên được"

Tử Lam trừng mắt, Vô Danh và vị đại phu kia lập tức ngồi im làm việc của mình. Sau đó họ trực tiếp băng bó cho hắn ngay giữa phố, đến khi mọi chuyện xong xuôi thì cũng đã muộn. Tử Lam vẫn không yên tâm, nói:

"Huynh phải ăn uống đầy đủ, uống thuốc và thay băng thường xuyên đó"

Vô Danh định gật đầu cho qua, nhưng Tử Lam lấy ngón út của nàng móc lấy ngón út của hắn, rồi cười tươi nói:

"Huynh hứa rồi nhá? Lần sau gặp lại, ta mong rằng huynh sẽ ổn trở lại"

"Được, muội mau đi đi"

Sau khi Tử Lam rời đi, Vô Danh lấy ra miếng ngọc bội mình định tặng nàng. Một người như nàng ở trong cung, đối mặt với tiểu thư của hắn, chuyện gì sẽ xảy ra đây. Khoảng khắc mà Tử Lam quay trở lại, hắn mới rõ cảm xúc của bản thân, vì vậy, hắn không thể để nàng lại gặp nguy hiểm. Vô Danh bước đi, mỗi bước lại càng thêm kiên định, hắn đã đưa ra một quyết định mà bản thân lúc trước sẽ không bao giờ làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro