Chương V.1: Sen Đá nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí lạnh mùa đông tràn về, trong cung Nội Vụ phủ cũng đã thay đổi đồ dùng hàng ngày để chuẩn bị cho sự rét buốt đó. Tử Lam thong thả đi dạo quanh cung, thời tiết lạnh đến nỗi nàng thở ra làn hơi trắng, hai đôi tai đỏ ửng. Có vẻ năm nay thời tiết lạnh hơn những năm trước, mới đầu đông thôi mà đã lạnh thế này. Nhưng mà ở trong phòng suốt thì cũng chán, nên nàng mới ra ngoài đi dạo giữa cái thời tiết như vậy. Đột nhiên từ xa xa Tử Lam lại thấy khuôn mặt quen thuộc, bóng dáng quen thuộc. Nàng bất ngờ ra mặt, vội vàng đi đến, gọi người kia:

"Vô Danh"

Nghe thấy Tử Lam gọi, Vô Danh quay lại, nhưng lần này hắn kính trọng hơn. Hành lễ với nàng, cung kính:

"Thái tử phi"

"Sao huynh lại ở đây?"

"Ta vừa mời nhập cung, làm việc ở Đông cung"

Đúng vậy, quyết định của Vô Danh ngày hôm đó chính là việc này. Thật ra trước khi Tử Lam bị trúng độc, tiểu thư đã nhận ra mối quan hệ của hắn và Tử Lam rất tốt. Vì vậy tiểu thư định đưa hắn vào cung, tiếp cận Tử Lam, để đề phòng mai sau có thứ cần làm. Lúc đầu Vô Danh đã từ chối, bởi vì hắn không thích cuộc sống trong hoàng cung. Tiểu thư cũng không bắt ép hắn, hai người lớn lên từ nhỏ cùng nhau, vả lại ngoài hắn ra cũng còn rất nhiều người có thể làm vậy. Nhưng hiện tại, hắn đã nhận yêu cầu đó, Vô Danh sẽ cố gắng làm hài lòng tiểu thư và bảo vệ cho Tử Lam.

"Vậy là huynh làm việc dưới trướng của Từ Nhiên sao?"

Tiểu thư đã cắt đứt mọi mối liên quan của hắn đối với Lãnh gia, vì hắn cũng chưa từng tham gia vào bất cứ việc gì của phủ, là một người luôn làm việc ngoài phủ hay trong bóng tối. Đến cả việc vào cung, làm việc dưới trướng của Từ Nhiên cũng là hắn tự lực.

"Đúng vậy"

"Vậy tốt quá rồi, lần này ta với huynh có thể gặp nhau nhiều hơn"

Hàn huyên một hồi với Vô Danh thì Từ Nhiên đi qua, y hành lễ với Tử Lam, Vô Danh cũng theo đó cung kính hành lễ với y. Từ Nhiên và Vô Danh có quen biết nhau từ trước, lúc nhìn thấy hắn, y có chút bất ngờ. Nhưng vì là bằng hữu của thái tử phi, năng lực lại tốt nên rất nhanh đã được đi theo y làm việc. Tử Lam nhìn thấy Từ Nhiên mang theo một lọ thuốc giảm đau thì tò mò hỏi:

"Từ Nhiên, có chuyện gì vậy?"

Từ Nhiên cười trừ, nói:

"Ban nãy hoàng thượng vì chuyện của Nguyệt Quang mà tức giận, thái tử điện hạ bị chịu trận, giờ đang bị thương"

Tử Lam lo lắng nói:

"Vậy thì ngươi để ta đi cho, điện hạ mệt mỏi, thái tử phi như ta phải chăm sóc người"

Từ Nhiên cũng không ngần ngại đặt khay thuốc vào tay nàng, nói:

"Vậy phiền thái tử phi rồi, điện hạ đang ở Nguyệt Cung hồ thư giãn"

Tử Lam nhận lấy thuốc, từ biệt Vô Danh rồi nhanh chóng rời đi. Chuyện về Nguyệt Quang nàng cũng biết vài điều. Dạo gần đây Nguyệt Quang không ngừng làm loạn ở biên giới của hai nước. Nhưng Bạch Hi lại không thể đáp trả một cách dứt khoát được, bởi vì thời Minh Hiệu đế, quan hệ hai nước giao hảo gần gũi, Nguyệt Quang từng cứu giúp Bạch Hi trong lúc khó khăn, Minh Hiệu đế đã lập một lời thề rằng sẽ không làm tổn hại đến Nguyệt Quang kể từ nay đến mãi về sau. Chuyện này vẫn còn lưu truyền đến bây giờ, trở thành một thứ để tôn vinh tấm lòng biết ơn của Bạch Hi và Minh Hiệu đế. Hiện tại thời thế thay đổi, Nguyệt Quang không tấn công liên tục mà như trêu đùa với Bạch Hi, làm cho hoàng thượng rơi vào thế khó xử vì lời hứa năm xưa. Vậy nên Bạch Hi đến hiện tại cũng không làm ra hành động đáp trả, chỉ có phòng thủ mà không tiêu diệt. Nếu hoàng thượng vì chuyện này mà trút giận lên Giai Thành, vậy hẳn vết thương cũng không nhỏ.

Nguyệt Cung hồ là một cái hồ sen Tịnh Đế Liên ngự tại Đông cung, ở giữa có một cái đình nhỏ nối với đất liên là một cây cầu dài, thái tử điện hạ thường thích ra đây để thư giãn, vì giờ là mùa đông nên không khí rất lạnh, mặt hồ đã đóng băng. Nhưng Giai Thành vẫn thích ra đây, vì ở nơi đây không cho phép bất cứ cung nữ, thái giám hay thị vệ nào được tự ý ra vào, rất yên tĩnh. Lúc Tử Lam đến, Giai Thành đang tựa người vào cột đình, mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương, vết thương nằm ở phần đầu, hiện tại vẫn đang rỉ máu. Tử Lam bước đến, cung kính gọi:

"Điện hạ"

Giai Thành nghe thấy thanh âm quen thuộc, mở mắt ra nhìn nàng, mỉm cười, khẽ gọi:

"Tử Lam, nàng đến đây làm gì?"

"Ta nghe nói điện hạ bị thương, vậy nên đến đây chăm sóc cho người"

"Hà tất phải như vậy, có Từ Nhiên là được rồi, thời tiết lạnh như vậy nàng ra ngoài này làm gì?"

"Điện hạ cũng ở đây đấy thôi, người nên đi về Hàn Long điện nghỉ ngơi đi"

Giai Thành không đáp lại nàng, từ từ nằm xuống, đặt đầu mình lên đùi của nàng. Tử Lam bối rối một lúc, hắn nói:

"Không phải nàng muốn trị thương cho ta sao, như này sẽ dễ hơn"

Tử Lam cố gắng đập tan sự ngại ngùng, bắt đầu lấy thuốc, chấm chấm nhẹ nhàng vào chỗ đau của hắn. Nàng không kìm được hỏi:

"Điện hạ, hôm nay ở đại điện có chuyện gì vậy?"

Giai Thành thở dài một hơi, nhắm mắt lại, nói:

"Phụ hoàng bàn đối sách để giải quyết vấn đề của Nguyệt Quang. Họ đã như vậy được một năm rồi, hoàng đế Nguyệt Quang không biết đang suy tình chuyện gì. Lực lượng mỗi lúc tấn công vô cùng ít, nhưng lại rất dai dẳng. Rõ ràng là sợ Bạch Hi ta nhưng vẫn kiên quyết muốn tấn công"

"Vậy vết thương này là sao?"

"Phụ hoàng và thầy của ta bất đồng, thầy của ta nói rằng không thể để việc này lâu, phải tấn công. Nhưng nếu tấn công thì lòng dân sẽ rất phiền phức, phụ hoàng lại luôn quan tâm đến lòng dân. Trong lúc tức giận, người đã vớ lấy vật nặng đáp về phía thầy nhưng mà ta đã kịp đỡ "

Nghe hắn nói xong, Tử Lam cũng nắm được gần hết tình hình, việc quan trọng bây giờ là cần tìm một đối sách vừa lòng được tất cả mọi người. Hai người im lặng một lúc rồi Tử Lam mới lên tiếng:

"Điện hạ, ta có ý này không biết có nên nói không?"

"Nàng cứ nói đi"

"Ta nghe nói sắp đến sinh thần của hoàng đế Nguyệt Quang. Hay là lần này Bạch Hi không cử sứ giả đến nữa, đích thân người hãy đi đi. Như vậy vừa bày tỏ sự kính trọng, vừa để cho mọi người biết thái tử đã đích thân đến có nghĩa là muốn giảng hoà giải quyết vụ tấn công của Nguyệt Quang. Đến lúc đó, nếu hoàng đế Nguyệt Quang vẫn cứ cố chấp, vậy thì chúng ta tuyên bố sức chịu đựng của Bạch Hi đã đến giới hạn, phá vỡ lời thề, chúng ta có thể phản công một cách quang minh chính đại"

Giai Thành nghe vậy thì chỉ mỉm cười, ý của nàng cũng vừa hay là ý của hắn.

"Để tỏ thêm phần kính trọng, nàng cũng cùng đi với ta"

Tử Lam vui mừng ra mặt, không nhịn được cười tươi, nói:

"Điện hạ cho phép sao?"

"Ta sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, ta tin là người sẽ đồng ý thôi, vậy nên nàng cứ chuẩn bị trước đi"

"Được, nghe điện hạ hết"

=======================

Việc chuẩn bị mất gần một tuần bởi vì tuyết bắt đầu rơi. Mấy người họ rời đi khi toàn bộ Bạch Hi đều bao trùm bởi lớp tuyết dày đặc, theo dự tính thì đi 4 ngày đường mới có thể đến nơi. Dù mặc một lớp áo dày, Tử Lam vẫn thấy rất lạnh, nhìn ra cửa sổ không có gì ngoài màu trắng, cây cối hiện tại xơ xác lạnh lẽo. Nhưng có những bông hoa lại có thể nở được trong sự buốt giá, một chấm nhỏ nhiệm màu trên nền sắc bao la. Tuyệt đẹp biết mấy, gió lạnh thổi vào mặt khiến má nàng ửng hồng, đến nỗi nước mắt cũng rơi. Đây là lạnh đến phát khóc sao. Giai Thành với tay đóng cửa sổ lại, để cho Tử Lam không ngó ra ngoài nữa. Nàng tưởng hắn lạnh nên cũng ngồi ngoan lại, nhưng là vì hắn thấy khuôn mặt sắp đỏ bừng của nàng nên mới đóng cửa. Hai người ngồi trong xe, không khí im lặng không tiếng động. Tử Lam tập trung nghe tiếng gió va đập vào thân xe, tiếng cộc cộc đi từng bước chậm của ngựa.

Lần này có Hạ Nhiễm, Từ Nhiên đi, còn có thêm cả Vô Danh cũng đi cùng. Bốn ngày đi đường, ngủ rồi lại chơi, chơi rồi lại ăn. Cuối cùng cũng đến nơi, Giai Thành bước xuống trước, rồi lại đỡ Tử Lam đang đi theo sau xuống cùng. Nguyệt Quang tiếp đón rất nồng hậu, hoàng đế đứng ở giữa, phía bên cạnh theo nàng đoán là hoàng hậu, cùng một số phi tần và hoàng tử. Các cung nữ, thái giám ở hai bên lo liệu chuyện hành lí của bọn họ, vì ở lại một tháng nên hành lí tương đối nhiều. Tử Lam liếc nhìn hai hộp gỗ dài hình chữ nhật mà Hạ Nhiễm đưa cho một cung nữ. Đó chính là Bỉ Ngạn kiếm và Thiên Nhân kiếm của hai người. Lí do ở lại một tháng là vì, sau sinh thần của hoàng đế Nguyệt Quang lại là ngày lễ hội Cường Đinh của Nguyệt Quang. Đại loại là các nước giao lưu với nhau qua kiếm pháp và các trận đấu. Vậy nên hai người đã mang theo kiếm của mình, Tử Lam nhớ Bỉ Ngạn kiếm quá, lâu lắm không làm một trận cho thoải mái rồi.

Giai Thành tiến đến hành lễ với hoàng đế Nguyệt Quang, Tử Lam cùng những người khác cũng theo đó hành lễ. Những người Nguyệt Quang khác cũng hành lễ với bọn họ. Hoàng đế Nguyệt Quang niềm nở:

"Thái tử Bạch Hi đến đây chúc mừng sinh thần, thật vinh hạnh cho trẫm"

Hắn cười đáp lễ, nói:

"Bạch Hi và Nguyệt Quang quan hệ giao hảo từ lâu, sao có thể đánh mất được"

"Nói hay lắm, nào, thái tử và thái tử phi Bạch Hi mau vào trong"

Bọn họ đi theo đoàn người tiến vào, nơi đây xa hoa lộng lẫy. Rất nhiều tòa nhà được xây lên sang trọng và đẹp đẽ. Nhưng những thứ đó lại là chuẩn bị cho những trò chơi tiêu khiển, nhìn lại về phố phường trong kinh thành Nguyệt Quang mà Tử Lam đã đi qua ban nãy, khác nhau một trời một vực. Trong lúc đi, Tử Lam có để ý hoàng đế Nguyệt Quang luôn hỏi người bên cạnh rằng "Thái tử điện hạ đâu rồi?". Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời hài lòng. Vậy là cả hoàng cung cùng đến tiếp đón khách quý đến từ đất nước khác, chỉ riêng thái tử Nguyệt Quang lại không thấy đâu, đây là làm việc thiếu trách nhiệm. Muốn làm phật lòng khách quý sao, đương nhiên là Tử Lam sẽ phật lòng, người vô trách nhiệm như thế lại cũng là thái tử giống điện hạ của nàng sao.

Vì Bạch Hi đến đây không phải chỉ để vui chơi, điều này hoàng đế Nguyệt Quang cũng biết. Nhưng vì không tiện nhắc trước mặt nhiều người, ông chỉ nói:

"Thái tử Bạch Hi, có muốn cùng trẫm thưởng trà nói chuyện không?"

Giai Thành gật đầu đồng ý, Tử Lam cũng định vui vẻ đi theo. Nhưng đột nhiên bị một người chắn lại. Đó là một nam nhân cao ráo, từ nãy đến giờ luôn đi bên cạnh hoàng đế Nguyệt Quang, khuôn mặt cùng với khí chất của hắn, nàng lại thấy giống khí chất của một vương tử hơn là một tướng quân. Đôi mắt của y sắc lẹm nhìn Tử Lam, buông câu nói lạnh lùng:

"Thái tử phi Bạch Hi, người không được đi theo"

Hoàng đế thấy thế bèn nói:

"Minh Lăng, đừng làm nàng ấy sợ"

Sau đó lại quay ra nói với nàng:

"Thái tử phi Bạch Hi, chuyện này là chuyện nam nhân, nữ nhân các nàng không được xen vào"

Tử Lam nghe xong chán luôn, nàng có nghe nói về Nguyệt Quang cực kì trọng nam khinh nữ. Chính là kiểu nam nhân chí lớn hùng dũng, làm tất cả mọi việc to lớn. Còn nữ nhân khuê phòng ở trong nhà thêu thùa, may vá, không được lo việc chính trị. Bạch Hi của bọn họ không như thế, ngày trước là như thế, nhưng từ khi có vị nữ tướng đầu tiên là Tử Lam thì đã thoáng hơn. Nghiêm Chinh đế cũng coi trọng nữ nhân, Tử Lam luôn được tự do tham gia vào việc triều chính. Mặc dù giờ là thái tử phi, nàng hạn chế ra chiến trường hơn, nhưng cũng không phải là không được ra. Đương nhiên hai nước sẽ có hai cách đối đãi khác nhau, Tử Lam cũng không muốn làm Giai Thành khó xử nên đành lẳng lặng rời đi. Từ Nhiên và Vô Danh đã đi cùng Giai Thành, chỉ còn lại Tử Lam và Hạ Nhiễm đi dạo.

Khung cảnh ở đây cũng không có gì đặc sắc, bởi vì vốn dĩ đây là mùa đông. Cũng không thể tìm được một cảnh sắc gì đáng để ngắm, chỉ đành đi dạo lòng vòng quanh đó. Nhưng bỗng chốc Tử Lam lại nghe được một tiếng đàn trong trẻo, thanh âm tuyệt mĩ vang lên bên tai. Nàng có gắng tìm kiếm nơi phát ra tiếng đàn, nhưng lại không thể tìm đến được đó. Chỉ đành đứng lặng im tại chỗ, nhắm mắt thưởng thức thứ âm thanh rung động lòng người đó. Hạ Nhiễm nhìn thấy Tử Lam như vậy, cũng bất giác nhắm mắt lại, cùng hòa mình với tiếng nhạc đó.

"Thật là bực mình"

Yến Hà bực bội bước đi, trong miệng không ngừng chửi mắng. Cô đường đường là trắc phi, con gái cưng của Yến thừa tướng mà lại bị một ả công chúa ở một đất nước xa xôi khinh thường. Bước được vài bước, từ đằng xa lại nhìn thấy hai cô nương đứng bất động ở đó. Nhìn bộ đồ trên người họ mặc, thật không phải tiểu thư đài các gì cả. Nhưng nhan sắc của họ lại nổi bật giữa trời tuyết, khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, Yến Hà ghét những người có nhan sắc hơn mình. Vì thế cô đã bực lại càng thêm bực. Cộng thêm với việc hai người họ không thèm để ý là cô đi đến, cũng không thèm hành lễ chào hỏi, Yến Hà tức tối quát lớn:

"Hai người thật to gan, thấy ta mà còn không chào?"

Tử Lam và Hạ Nhiễm lúc này mới giật mình tỉnh. Hoang mang nhìn về phía người vừa mới quát lên, chà, nói sao nhỉ. Cực kỳ lộng lẫy, trang sức sáng vàng, quần áo đỏ chót, trang điểm đậm đà. Đứng hình một chút, Tử Lam mới cười trừ nhẹ nhàng nói:

"Tại hạ thất lễ, ban nãy nghe được tiếng đàn hay quá nên đã không để ý. Dám hỏi quý danh của cô nương?"

Yến Hà bức bối trong người, tiếng đàn kia không phải là của con ả thái tử phi thì còn của ai nữa. Nàng ta vì tập trung đánh đàn không thèm để ý đến sự hiện diện của cô. Còn giả bộ thanh cao, lại còn vì nghe tiếng đàn của ả ta mà không thèm để ý đến cô. Yến Hà hỏi lại:

"Hay đến thế sao?"

Tử Lam trả lời thật lòng:

"Quả thật rất hay, như một nghệ nhân vậy. Tiếng đàn trong trẻo không ai sánh bằng"

Trước những lời khen ngợi đó của Tử Lam, Yến Hà lại càng thêm giận. Tại sao ả đàn bà đó cái gì cũng là nhất vậy, giận cá chém thớt, cô giơ tay tát thẳng vào mặt Tử Lam khiến nàng đứng hình mất một lúc. Cung nữ bên cạnh Yến Hà hiểu ý quát lên:

"To gan, ngươi thấy trắc phi mà lại không chào, tội đáng muôn chết"

Hạ Nhiễm thấy Tử Lam bị tát, tức giận định xông lên. Nhưng may Tử Lam đã kịp chắn lại, không thì số phận của hai người kia sẽ rất thảm. Yến Hà  đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ánh mắt của Tử Lam đã thay đổi, trở nên đáng sợ hơn, giống như muốn lập tức chém bay đầu cô vậy. Nhưng một khắc sau lại trở về bộ dạng niềm nở như trước kia, nói:

"Thì ra là trắc phi, thất lễ rồi"

"Có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên lại có thêm giọng của một người nam nhân xa lạ. Tử Lam ngước lên nhìn, nói sao nhỉ, nếu nói hai người này là phu thê thì cũng không có gì là lạ. Cực kì lòe loẹt, chói mắt người xem. Yến Hà thấy người đến, đột nhiên phong thái thay đổi, trở nên cực kì yếu ớt, tựa vào lòng tên vừa nãy, nũng nịu:

"Thái tử điện hạ, người này hỗn láo với thần thiếp, người phải đòi lại công bằng cho thần thiếp "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro