Chương V.2: Sen Đá nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Lam sửng sốt, thái tử điện hạ, người này sao. Khác nhau một trời một vực so với điện hạ của nàng. Vừa nãy gã không đến tiếp đón, vậy nên hai người mới chưa gặp nhau, gã không biết Tử Lam là thái tử phi Bạch Hi, vì thế lên giọng:

"Ngươi thật to gan, dám hỗn láo với ái thê của ta"

Đúng là một cặp đôi trời ban, tên thái tử đó định giơ tay lên cho nàng một bạt tai nữa. Nhưng lần này Tử Lam giữ lại cánh tay đó, bị một lần là quá đủ rồi, bộ mặt của nàng chính là bộ mặt của Bạch Hi. Ai lại cho một kẻ như gã động vào. Thái tử Nguyệt Quang bị chặn lại, tức giận giằng tay ra, định lên tiếng chửi bới. Đột nhiên từ đằng xa có tiếng nói:

"Có chuyện gì vậy?"

Tử Lam nghe được thanh âm quen thuộc liền quay ra. Giai Thành từ từ bước đến, thấy khuôn mặt tươi cười của Tử Lam thì yên tâm, nhưng lại thấy trên mặt nàng có vết sưng đỏ, không nhịn được nhíu mày.

"Điện..."

"Sao thế này?"

Chưa kịp để Tử Lam chào hết câu, Giai Thành đã nhẹ nhàng đặt tay xoa nhẹ vào vết đỏ trên má nàng, biểu tình lo lắng. Bây giờ Tử Lam mới hiểu tại sao khi tên thái tử Nguyệt Quang đến, trắc phi kia lại làm ra bộ dạng nũng nịu như vậy. Bởi vì bây giờ nàng cũng muốn thế, được điện hạ lo lắng, trong lòng nàng thấy rất sảng khoái. Nhưng Tử Lam chỉ làm một mặt ủy khuất, nói:

"Không sao đâu, ta với hai người này xảy ra chút tranh cãi"

Tên thái tử kia mặc dù không tiếp đón họ, nhưng lúc hoàng đế Nguyệt Quang và Giai Thành bàn chuyện đã có đến. Vậy nên đương nhiên sẽ nhận ra Giai Thành, gã thay đổi bộ dạng, niềm nở nói:

"Thái tử Bạch Hi"

Giai Thành lạnh nhạt đáp lại:

"Thái tử Nguyệt Quang"

"Cô nương này có quen biết với ngươi sao?"

Đôi mắt hắn trở nên sắc lạnh trái ngược với bàn tay dịu dàng đang cẩn thận xoa xoa vào vết đỏ của Tử Lam, hắn nói:

"Nàng là thê tử của ta, thái tử phi Bạch Hi. Dám hỏi vết thương trên má nàng là do đâu mà ra?"

Hai người kia bắt đầu bối rối, chắc hẳn trong đầu bọn họ đang nghĩ muôn vàn cách để giải thích hợp lý. Nhưng Tử Lam lại không muốn Giai Thành xen vào chuyện này, tự nàng đã có cách giải quyết, vì thế nói:

"Được rồi điện hạ, chút hiểu lầm nhỏ thôi, mình về thôi, còn chuẩn bị cho yến tiệc nữa"

Giai Thành nhìn thấy ánh mắt đầy gian xảo của Tử Lam thì chỉ đành nghe theo nàng. Hai người kia nghe vậy thì mừng rỡ, nói khách sáo vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Giai Thành bọn họ cũng phải về lại chỗ ở đã được sắp xếp để nghỉ ngơi, còn thay trang phục chuẩn bị cho yến tiệc tối nay. Vô Danh đi đằng sau hai người, thấy bộ dạng tươi cười và ánh mắt tràn đầy tình cảm của Tử Lam dành cho Giai Thành, hắn nắm chặt lấy miếng ngọc bội mà mình đã định mua tặng nàng. Trong lòng là một trận chua xót.

Khi đã yên vị ai về chỗ người đó, Tử Lam và Giai Thành được sắp xếp một điện cho hai người. Vừa đặt người xuống ghế, Tử Lam đã hỏi:

"Điện hạ, việc kia thế nào rồi?"

Giai Thành lấy một chiếc khăn, giấp nước lạnh rồi vắt khô. Từ từ đi đến chỗ nàng, cẩn thận xoa xoa vào vết tát ban nãy, Tử Lam thấy vừa lạnh lạnh vừa đỡ đau, ngồi im để hắn xoa. Hắn vừa làm vừa nói:

"Hoàng đế Nguyệt Quang nói là bàn bạc chuyện chính, nhưng cứ khi ta nhắc đến việc biên giới của hai nước thì lại lảng tránh không nói rõ trọng tâm. Cuối cùng cuộc trò chuyện hôm nay không đi đến đâu cả"

Tử Lam suy nghĩ một lúc, nói:

"Rốt cuộc là đang che giấu cái gì?"

Giai Thành nhìn thấy hoàng hôn đã buông xuống, nhắc nhở nàng:

"Được rồi, nàng mau đi chuẩn bị đi. Trời sắp tối rồi"

"Vâng"

======================

Yến tiệc xa hoa lộng lẫy còn hơn cả yến tiệc sinh thần của hoàng đế Bạch Hi lần trước. Đây là đang phô bày sự giàu sang trong sự nghèo khó trong truyền thuyết sao. Lần này Tử Lam là khách nên công việc rất nhàn hạ, việc gì cần uống rượu thì sẽ uống thôi. Nhưng mà khi nhìn thấy sứ giả Chu Sa thì Tử Lam có hơi căng thẳng, không biết lần này họ có mang món mì đến nữa không. Nhìn về phía tên thái tử Nguyệt Quang, hình như theo nàng nhớ thì tên gã là Minh Quang, nhưng người nàng để ý không phải gã mà là nữ nhân ngồi bên cạnh. Nhan sắc băng thanh ngọc tuyết, dịu dàng như nước, thanh cao như một viên ngọc quý. Phong thái cao quý không ai sánh bằng khiến nàng cực kỳ ấn tượng, một người như thế mà lại là chính thê của tên Minh Quang kia, nếu như trắc phi kia có bất mãn rằng cô ta mới xứng làm thái tử phi thì nàng đồng ý cả hai chân hai tay.

Nhưng nhìn nét mặt đượm buồn của nữ nhân đó, một ánh mắt vô hồn không gợn sóng, dường như không có bất cứ hứng thú nào với một thứ gì cả. Nhìn lại tên Minh Quang kia, Tử Lam đánh giá người Minh Lăng sáng nay còn cao hơn nhiều.

Chờ đã, Minh Lăng, Minh Quang, không phải là cùng một họ sao. Thế thì chẳng phải tên Minh Lăng kia cũng là con trai của hoàng đế Nguyệt Quang sao, nhưng mà sáng nay những người kia gọi y là tướng quân mà.

Hoàng đế Nguyệt Quang đột nhiên quay ra hỏi nàng:

"Thái tử phi Bạch Hi, ngươi thấy hoàng cung đất nước ta như thế nào?"

Tử Lam đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, nghe thấy vậy thì như bắt được cơ hội trả thù, bèn cười tươi nói:

"Phong cảnh và mọi thứ ở đây rất đẹp, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều gì?"

Tử Lam lướt mắt qua thái tử và trắc phi Nguyệt Quang, sau đó ngập ngùng nói:

"Cách chào đón ở nơi đây hơi lạ?"

Hoàng đế hiếu kì hỏi:

"Ồ, cách chào hỏi của đất nước ta khác với Bạch Hi sao?"

Tử Lam đưa tay lên má, nói:

"Khi ta đang đi dạo thì may mắn gặp được trắc phi của thái tử Nguyệt Quang. Mọi chuyện đang tốt đẹp thì nàng ấy lại tát ta, rồi thái tử Nguyệt Quang đến lại định tát ta một lần nữa. Ta nghĩ đây là cách chào hỏi của Nguyệt Quang, chỉ có điều, ở Bạch Hi thì nó được coi là hành động xúc phạm người khác"

Hoàng đế nghe thấy thế trừng mắt quay qua nhìn Yến Hà và Minh Quang, gằn giọng nói:

"Thái tử, Yến trắc phi, có đúng là như vậy không?"

Minh Quang lo lắng, thành thật nói:

"Thưa phụ hoàng, lúc đó do không nhận ra là khách quý nên con mới hồ đồ, mong thái tử Bạch Hi thứ tội"

Hoàng đế cũng không muốn mất ngày vui nên chỉ đành nói:

"Phạt Yến trắc phi không được ra khỏi điện, ngoan ngoãn chép hết cuốn Nữ đức đi"

Yến Hà mặc dù không phục, nhưng cũng đành nghe theo. Hoàng đế gạt bỏ đi khuôn mặt tức giận ban nãy, ôn hòa nói với Giai Thành:

"Thái tử Bạch Hi, là trắc phi chưa tốt, ngươi đừng để tâm"

Trong lòng Tử Lam rất bất mãn, không phải chứ, người cần được xin lỗi là nàng, đúng là một bụng trọng nam khinh nữ, mà thôi, hắn nhận thay nàng cũng được. Nhưng Tử Lam bỏ qua là một chuyện, Giai Thành có bỏ qua không lại là một chuyện khác. Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, nhìn về phía Minh Quang, nói:

"Người bị xúc phạm không phải ta, mà là nàng ấy. Ta nghĩ, thái tử Nguyệt Quang cũng nên cho nàng ấy một câu xin lỗi"

Giai Thành đã lên tiếng như vậy thì không có ai có thể phản bác lại được, vì thế Minh Quang chỉ đành nén cơn bực tức, quay ra Tử Lam xin lỗi. Chuyện này khiến tâm trạng nàng vui lên không ít, đúng là điện hạ của nàng.

Những tốp vũ công vừa cúi chào đi ra thì thái tử phi Nguyệt Quang nhẹ nhàng đứng dậy. Giọng nói cô thanh thoát, mềm mỏng cực kì êm tai:

"Bẩm bệ hạ, sinh thần của người con không có gì đặc biệt, chỉ có thể đàn một bản nhạc chúc người thọ phúc an khang"

Hoàng đế mỉm cười, chỉ tay cho phép.

Thái tử phi Nguyệt Quang tiến về phía trung tâm, cung nữ dọn sẵn đàn ra cho cô. Tử Lam tập trung lắng nghe từ những đoạn đầu tiên, sau đó như tìm lại cảm xúc đã bị trắc phi xen ngang lúc chiều. Đó chính là tiếng đàn mà nàng đã nghe được, không ngờ lại chính là nàng ấy. Thật là một người con gái tài sắc vẹn toàn, nghiêng nước nghiêng thành, hoàn hảo trên từng góc độ. Cả đại điện im bặt, ai ai cũng tập trung vào bản nhạc êm đềm mà đượm buồn đó. Một người con gái tài giỏi như vậy, tại sao suốt từ lúc yến tiệc bắt đầu đến khi kết thúc, nàng ấy vẫn không cười một chút nào.

====================

Mấy ngày tiếp theo là chuỗi ngày thảnh thơi của Tử Lam. Nàng không phải giải quyết công vụ như ở Bạch Hi, cũng không được đi theo Giai Thành bàn chuyện chính trị. Đột nhiên nàng thấy nhớ những công việc ở Bạch Hi và nhớ cả Bạch Hi nữa, đúng là không gì tuyệt bằng ở nhà. Nhưng rồi rất nhanh nàng đã quên đi sự nhàm chán đó, vì nàng tìm được nơi mà thái tử phi Nguyệt Quang luyện đàn rồi. Đó là một cái đình nhỏ bao phủ bởi rất nhiều bông hoa xinh đẹp. Một lần Tử Lam thử tò mò đến đấy, ở đó là nơi tự do đi lại, chỉ là cái đình này ai ai cũng nhường cho giai nhân luyện đàn mà thôi. Và Tử Lam đã gặp một người mà nàng nghĩ sẽ không thể đến đây, đó là Minh Lăng. Y không để ý là nàng nhìn thấy mình, chỉ lén nhìn giai nhân ở phía xa.

Ánh mắt của Minh Lăng đượm buồn, như cùng trải qua một nỗi buồn với thái tử phi Nguyệt Quang vậy. Y cẩn thận, trân trọng từng khắc mà mình có để có thể nhìn ngắm cô. Nhưng lại sợ sệt không dám với tới, rụt rè rời đi sau khi nghĩ rằng đã đủ. Nhưng ánh mắt đượm buồn đó tố cáo tất cả, rằng y muốn nhìn cô thêm nữa. Không khí xung quanh Minh Lăng thật ngột ngạt, uất hận khiến Tử Lam không nhìn nổi nữa. Tình yêu mà Tử Lam nhìn thấy ở đây, là đơn phương hay từ hai phía đây.

Nguyên Trang đang tập trung vào từng nốt nhạc, nhưng khi có tiếng bước chân đi đến thì cô vẫn nhận ra. Ngước lên nhìn, là một người vừa lạ vừa quen, đó không phải chính là thái tử phi của Bạch Hi sao. Nhìn nàng tươi cười bước về phía mình, cô có chút bối rối. Tử Lam thấy vậy liền nói:

"Cô cứ tiếp tục đi, ta chỉ là đi ngang qua đây thôi"

Nói xong, Tử Lam đi đến, nhìn xuống bên cạnh Nguyên Trang, mở lời:

"Ta có thể ngồi ở đây không?"

Nguyên Trang mỉm cười, gật đầu nói:

"Thật ngại quá, không biết rằng thái tử phi Bạch Hi sẽ ghé thăm, không chuẩn bị chu đáo được"

Tử Lam ngồi xuống, niềm nở nói:

"Ta cũng là tình cờ đi ngang qua thôi, sao cô có thể biết trước được mà chuẩn bị chứ"

Nàng ngập ngừng nói tiếp:

"Thật ra tiếng đàn của cô rất hay, nếu cô không ngại ta, có thể cho ta ở đây bầu bạn cùng cô được không?"

Nguyên Trang nhẹ nhàng nói:

"Nếu cô không chê, vậy thì khi nào thấy chán có thể qua chỗ này, ta sẽ đánh đàn cho cô nghe"

"Vậy thì tốt quá"

Nguyên Trang lại tiếp tục những giai điệu đang dang dở lúc nãy. Bài nhạc này có phần buồn bã lại bi thương của một tình yêu không đến được với nhau. Tử Lam bất giác lại nghĩ đến Minh Lăng hồi nãy đứng ở kia, hai người họ chẳng lẽ có một đoạn tình cảm buồn. Nàng cũng có nghe nói đến Nguyên Trang là công chúa của Chí Quang, được gả đến Nguyệt Quang làm chính thê của thái tử. Xa nhà lâu như vậy, có khi nào nàng ấy sẽ thấy cô đơn không, trong cái thâm cung lạnh lẽo không có hơi ấm tình thân. Tử Lam cảm thấy thật may mắn khi nàng cũng là thái tử phi nhưng khác chút là nàng được ở lại chính quê hương mình.

Một công chúa phải sống xa nhà và có một tình yêu không thể đến được bến đỗ. Tử Lam đã hiểu phần nào đôi mắt đượm buồn và nụ cười thật lòng không bao giờ xuất hiện của vị thái tử phi này.

Suốt hai tuần trôi qua, Tử Lam luôn đến Xuyên Uyển đình của Nguyên Trang. Hai người cũng dần trở nên thân thiết hơn. Cô không còn ít nói và ngại ngùng như lúc đầu nữa. Tử Lam cũng biết được thêm một số thứ, thái tử Nguyệt Quang không sủng hạnh cô, thậm chí là còn xa lánh. Sở dĩ Nguyên Trang là thái tử phi mà lại có thể rảnh rỗi tập đàn như vậy là vì mọi việc của cô đều giao cho Yến trắc phi rồi. Cơ thể của Nguyên Trang còn thường xuyên mắc bệnh, vậy nên Minh Quang rất chán ghét. Nhưng đối với sự lạnh nhạt này, cô lại không thấy buồn mà ngược lại còn rất thoải mái, suy cho cùng, người cô yêu không phải Minh Quang...

========

Cuối cùng thì ngày mà Tử Lam mong chờ cũng đã đến, lễ hội Cường Đinh được tổ chức vô cùng hoành tráng. Tất cả mọi người đến đây tham gia ngồi bao quanh một cái sân tập to, thi đấu tranh tài cực kỳ thú vị, hơn nữa đây không phải là tập luyện thông thường, là đánh thật và dùng kiếm thật, mọi thứ đều dựa trên tinh thần của một trận đấu thực thụ.

Không khí lễ hội hết sức vui nhộn, tràn ngập tiếng gào thét cổ vũ khiến Tử Lam thích thú không thôi. Nhưng mà nàng lại ngay lập tức rơi vào trầm tư, nếu Nguyệt Quang đã trọng nam khinh nữ đến như vậy thì nàng có được ra thi đấu không. Vì vậy suốt cả lúc khai mạc, Tử Lam đều buồn thiu. Giai Thành như nhận ra được biểu cảm của Tử Lam, nói:

"Không cần lo lắng, tí nữa cứ ra kia đấu hết mình đi"

Tử Lam như vừa nghe được sấm, mừng rỡ nói:

"Thật sao, điện hạ cho phép sao?"

Giai Thành mỉm cười nhìn nàng rồi lại nói:

"Bạch Hi và Nguyệt Quang khác biệt, mấy ngày nay chúng ta đã xuống nước hết cỡ với bọn họ rồi. Hiện tại, nàng hãy cho mọi người thấy, không chỉ nam nhân mà nữ nhân Bạch Hi cũng đều là người tài giỏi"

Nghe được những lời này của Giai Thành, trong lòng Tử Lam bừng bừng khí thế. Được, lát nữa nàng sẽ thể hiện khả năng của mình cho những người kia thấy. Bạch Hi tài giỏi đến mức nào, nàng sẽ mang lại sự nể phục và sự kính trọng cho đất nước của mình.

"Được ta sẽ cố hết sức"

Sau đó Tử Lam quay ra nhìn Hạ Nhiễm, nói:

"Hạ Nhiễm, cả em cũng ra đi"

Những trận đấu đã được bắt đầu, khi sắp gần đến lượt của mình. Cả đám bọn họ cũng rời đi chuẩn bị trang phục và lấy kiếm.

Khi họ bước lên vũ đài, hoàng đế Nguyệt Quang nhìn thấy Hạ Nhiễm và Tử Lam cũng mặc trang phục thi đấu thì nhíu mày nhưng không nói gì. Thể lệ của cuộc thi là mỗi quốc gia chọn ra 5 người, rồi bốc thăm lượt đấu. Nhóm đấu 1 sẽ thi đấu với nhóm đấu 2, nhóm đấu 3 sẽ thi đấu với nhóm đấu 4. Hai nhóm thi đấu với nhau thì bốc thăm thứ tự thi đấu. Số 1 sẽ đấu với số 2, người thắng lại đấu tiếp với số 3. Cuối cùng có hai người đấu trận cuối cùng.

Nhóm Tử Lam là nhóm thứ 3 đấu với Nguyệt Quang là nhóm thứ 4. Hạ Nhiễm bốc phải số 1 đầu tiên, Tử Lam chỉ có thể cổ vũ cô đấu hết sức mình. Hoàng đế Nguyệt Quang khi thấy người ra thi đấu là nữ thì đã rất tức giận, trừng mắt nhìn về phía Hạ Nhiễm. Và giương ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía bọn người Nguyệt Quang, không thể để thua một nữ nhân.

Người thứ 2 bước lên vũ đài, nhìn Hạ Nhiễm bằng ánh mắt khinh bỉ. Chẳng lẽ máu trọng nam khinh nữ lại ăn sâu vào trong người của họ đến vậy sao. Nhưng Hạ Nhiễm mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng rút kiếm ra chuẩn bị tiếp chiêu. Số 2 vung kiếm chém thẳng về phía cô, nhưng Hạ Nhiễm lại nhẹ nhàng né sang một bên. Cô đưa lưỡi kiếm đi thẳng một đường sang bên cổ hắn, nhưng số 2 cũng rất nhanh nhẹn chặn lưỡi kiếm của cô bằng lưỡi kiếm của mình. Hạ Nhiễm dùng chân đạp vào đầu gối của hắn, sau đó xoay người. Nhân lúc hắn mất thăng bằng dùng tay bóp thẳng vào gáy của số 2, ghì chặt mặt hắn xuống đất, cả người ngồi đè lên thân thể của hắn, một chân dẫm chặt lên kiếm của đối phương. Tay còn lại thì cầm kiếm đâm thẳng của mặt đất, lưỡi kiếm sắc nhọn cách đôi mắt của số 2 một ly. Suốt cả quá trình, Tử Lam thu được muôn vàn biểu cảm của tên số 2. Nhưng khuôn mặt Hạ Nhiễm vẫn y như vậy, ngay cả khi chiến thắng cũng không thấy sự vui vẻ gì trên mặt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro