Chương V.3: Sen Đá nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhiễm biểu hiện rất tốt, người thứ 3 cũng bị cô đánh hạ. Nhưng người thứ 4 thì Hạ Nhiễm lại bị đánh hạ. Mặc dù Hạ Nhiễm cảm thấy rất có lỗi, nhưng Tử Lam an ủi như thế là quá tốt rồi. Hạ Nhiễm cũng không phải người thiên về chiến đấu mà là chữa thương. Hơn nữa Tử Lam cũng thấy xót, vì Hạ Nhiễm bị thương ở đùi trái và cánh tay phải. Người thứ 5 là Từ Nhiên, y bước lên vũ đài nhìn chằm chằm vào tên số 4 không chút lưu tình.

Tên số 4 đắc thắng lao lên, chém một đường chéo, cơ thể của Từ Nhiên lùi lại. Hắn rất nhanh đưa kiếm quay trở về, chém lên một đường nữa, y dùng kiếm đỡ lấy. Ngay sau đó Từ Nhiên dùng sức hất kiếm của đối phương ra. Trong lúc đối phương bị hất ra, y đổi tư thế, đưa kiếm chém thẳng vào tay phải cầm kiếm của hắn. Số 4 kêu lên đau đớn, kiếm cầm trên tay cũng rơi ra, Từ Nhiên đưa chân đá cây kiếm ra xa, vết thương cực kì sâu nhưng không đến nỗi chém đứt lìa tay hắn. Chưa kịp để số 4 vượt qua nỗi đau ở cánh tay phải, Từ Nhiên làm một đường nữa ở đùi trái khiến hắn đứng không vững khuỵu xuống. Cuối cùng, y đưa lưỡi kiếm dí sát vào cổ của đối phương. Thắng bại đã định.

Độ khó càng tăng lên, tên số 6 là người mà Tử Lam quen. Người đó cực kì lợi hại, từng chỉ huy quân đối đầu trực tiếp với Tử Lam. Và tiếp theo, đúng như dự đoán, Từ Nhiên đã thua. Suy cho cùng thì Từ Nhiên thiên về bảo vệ ở trong cung, còn tên số 6 là người chiến đấu ở trên chiến trường. Vì vậy hắn thắng cũng là điều hiểu được, có nhiều kinh nghiệm và chiến đấu ở điều kiện khắc nghiệt hơn. Nhưng đối với Tử Lam thì lại khác, hai người từng đối đầu trực tiếp cũng đã phân được thắng bại, Tử Lam là người chiến thắng cuối cùng. Mặc dù đã để hắn có cơ hội chạy thoát trong gang tấc, nhưng nàng vẫn là người chiến thắng.

Lúc Tử Lam bước lên, hoàng đế Nguyệt Quang lại càng thêm tức giận. Một nữ nhân không đáng để ý thì cũng thôi đi, nhưng nàng đường đường đường là thái tử phi của một nước lại cầm kiếm chiến đấu như vậy. Thê thiếp của quân tử là phải ở phía sau lo chuyện hậu cung, chứ không phải là ở đây. Trong lúc bực tức, ông định đứng lên dừng cuộc đấu, nhưng lại bị Minh Lăng ngăn cản, nói:

"Phụ hoàng, người hãy bình tĩnh lại. Đối phương là Bạch Hi, chúng ta đã để họ nhân nhượng quá rồi"

Được ngăn lại kịp thời, hoàng đế Nguyệt Quang lại không có vẻ gì là cảm kích hay hài lòng. Ông giơ tay tát thẳng mấy phát vào mặt Minh Lăng, từng cú đánh dùng lực rất kinh khủng. Minh Kinh vừa đánh vừa chửi:

"Ngươi là cái thá gì mà dám gọi ta là phụ hoàng? Thằng vô dụng, bất tài..."

Tát xong, lão lại cầm lấy cái bình trên bàn đập thẳng vào đầu y, Minh Lăng choáng váng ngã xuống. Nhưng lão vẫn chưa tha, đạp thêm mấy phát khiến Minh Lăng ho sặc sụa, thở không ra hơi. Suốt cả quá trình đầy đau đớn đó, Minh Lăng tuyệt nhiên không có một chút oán trách hay phản kháng nào. Đến cả khi xả hết cơn giận xong, hoàng đế Nguyệt Quang quay trở về chỗ ngồi, Minh Lăng cũng không dám nằm đó, đứng dậy quay trở lại vị trí cũ với những vết bầm trên má, máu vẫn đang chảy ở đầu.

Quá trình này đã bị Tử Lam thu hết vào mắt, vì nàng đang đứng ở đài cao. Dù nàng cũng không dám nhìn lâu, nhưng mà có cần đánh đập kinh vậy không, thật dã man. Minh Lăng đã phải chịu những thứ đánh đập dã man như vậy bao lâu rồi.

"Ngươi là Hàn tướng quân nhỉ?"

Tên số 6 gọi nàng quay trở về với trận đấu, Tử Lam chỉ mỉm cười gật đầu đáp lại. Hai người rút kiếm ra chuẩn bị chiến đấu. Hoàng đế Nguyệt Quang ở bên kia nhìn chăm chú vào cây kiếm của Tử Lam, sau đó lại hỏi Minh Lăng:

"Kia có phải Bỉ Ngạn kiếm không?"

Minh Lăng cố gắng mở to đôi mắt vẫn còn đang choáng váng và tràn ngập máu tươi của mình nhìn vào thanh kiếm cùng vỏ kiếm của Tử Lam, quả đúng thật là Bỉ Ngạn kiếm. Y nói lại:

"Thưa, đúng là vậy"

Hoàng đế Nguyệt Quang không nói gì, chỉ là ánh mắt trở nên thèm khát, gian xảo, nở một nụ cười như đang tính toán gì đó. Minh Lăng chỉ có thể thở dài bất lực tiếp tục quan sát. Minh Kinh-hoàng đế Nguyệt Quang, là một người cực kì đam mê với việc sưu tầm vũ khí. Ông coi bộ sưu tầm vũ khí của mình như cả sinh mạng, và có thể không từ thủ đoạn mà đoạt thứ vũ khí mình yêu thích về tay. Bỉ Ngạn kiếm, chính là một thanh kiếm cực kì quý giá. Nó là một trong ba thanh kiếm huyền thoại. Nghệ nhân tạo lên nó chính là người mà Minh Kinh luôn muốn gặp một lần, bởi vũ khí người đó tạo ra được chế tác cực kì tinh xảo, lại là một thứ vũ khí cứng rắn, ít có thứ gì có thể đánh bại được. Nhưng người đó đã chết, Bỉ Ngạn kiếm, Thiên Nhân kiếm và Hoàng Tuyền kiếm là ba thanh kiếm cuối cùng mà người đó đã tạo ra trước khi chết. Bấy lâu nay Minh Kinh luôn mong mỏi có được nó.

Chiến thắng vốn đã được định từ đầu, Tử Lam rất tự hào nhìn về phía Giai Thành. Hắn cũng mỉm cười đáp lại nàng. Mặc dù không quá khó khăn để giành chiến thắng, nhưng sau chiến thắng này khiến nàng càng hừng hực khí thế đấu với tên tiếp theo. Và trong tinh thần đó, khi tên số 8 dùng kiếm đưa ngang lên đỡ kiếm của nàng. Tử Lam cầm Bỉ Ngạn kiếm không ngừng chém thẳng vào kiếm của hắn, khiến thanh kiếm gãy ra làm đôi. Điều này lại làm cho Minh Kinh sáng mắt hơn, thật là một thanh kiếm cứng rắn.

Trong lúc vui mừng với hai chiến thắng liên tiếp thì họ báo người số 9 chuẩn bị lên vũ đài, nụ cười của Tử Lam tắt ngủm. Người số 9... không phải là điện hạ sao. Tử Lam quay phắt sang phía bên kia, Giai Thành chỉ nhìn nàng rồi bất lực cười. Hỏng rồi, hỏng rồi, phu thê đối đầu. Chuyện này thật là một màn kịch tính, nhưng dù Tử Lam có tự hào về tài năng của mình đến đâu, nàng cũng dám chắc rằng nàng sẽ thua. Giai Thành nhẹ nhàng rút kiếm vào tư thế, Tử Lam bên này cũng vào tư thế, nàng còn không quên nói một câu:

"Điện hạ, người đừng có nhường ta đó"

"Như lời nàng nói"

"Như lời nàng..."

"Như lời..."

"Như..."

"..."

Đúng vậy, Tử Lam đã thua. Nàng cố gắng đấu, dùng hết mọi khả năng của mình. Trận đấu diễn ra trong 2 khắc, Tử Lam đứng giữa hai cán cân là thất vọng về bản thân hay tự hào về phu quân của mình. Tử Lam để lại cho Giai Thành một ánh mắt, cổ vũ nhất định phải chiến thắng. Giai Thành cũng đáp lại nàng, chắc chắn rồi.

Minh Kinh càng ngày càng phấn khích hơn, mất hết dáng vẻ của một bậc đế vương. Hai thanh kiếm Bỉ Ngạn và Thiên Nhân vừa đấu với nhau, một tuyệt phẩm kiếm khiến lão ngày càng thèm muốn nó. Nhưng mọi phấn khích dường như đi đến đỉnh điểm khi Vô Danh bước lên và rút Hoàng Tuyền kiếm ra. Ba tuyệt kiếm lại được tề tựu lại ngay trước mắt ông, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Giai Thành và Vô Danh đấu với nhau, nói sao nhỉ. Hai người mặt liệt đấu với nhau, không một chút cảm xúc. Chỉ đấu như thể một mất một còn, cuối cùng như Tử Lam mong đợi, Giai Thành đã giành chiến thắng bước vào vòng trong và cuối cùng là người chiến thắng của cả cái lễ hội này.

Tử Lam phấn khích chạy lên vũ đài, không kìm được mà trước mắt mọi người nhảy lên người Giai Thành. Dường như Giai Thành cũng lường trước được điều này, giang hai tay đỡ lấy người nàng. Tử Lam cười tươi vì chiến thắng của Giai Thành, với chiến thắng mà hắn đem lại cho Bạch Hi. Từ Nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy được một nụ cười thật lòng rạng rỡ nhất của Giai Thành. Không phải là vì chiến thắng này, mà nữ nhân đang vui mừng vì chiến thắng của hắn.

Điện hạ, đứa trẻ 4 tuổi năm đó có biết không, rằng người lúc đang yêu vui vẻ đến mức nào.

===========

Tử Lam ngồi ở Xuyên Uyển đình ngắm nhìn từng hạt tuyết đang rơi, từng hạt từng hạt nhẹ nhàng uyển chuyển rơi xuống đất. Mặc dù cái lạnh đã làm má, chóp mũi và tai nàng ửng hồng. Nhưng tâm trạng của Tử Lam đang rất vui, vì vậy mọi thứ đều đẹp đẽ và ấm áp hết. Ngón tay ửng đỏ khẽ chạm vào dây đàn lạnh lẽo, Tử Lam không biết đánh đàn nên chỉ có thể ngồi nghịch dây đàn, âm điệu vang lên nghe rất vui tai, khác xa so với bản nhạc hoàn chỉnh của Nguyên Trang.

"Thái tử phi Bạch Hi hôm nay thật có nhã hứng"

Nguyên Trang hôm nay đến muộn hơn bình thường, khi đi đến gần Xuyên Uyển đình đã nghe thấy những âm luật vui tai của Tử Lam, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Tử Lam nhìn thấy Nguyên Trang thì tươi cười, nói:

"Đúng vậy, tâm trạng rất là phấn khởi"

Lý do hôm nay Nguyên Trang đến muộn là vì cô đã chuẩn bị một bình trà rất thơm muốn mời Tử Lam uống một chén. Nàng thấy vậy thì cũng rất vui mừng, vội vàng ngồi thẳng dậy. Nguyên Trang đi đến chỗ ngồi, nhưng lại không cẩn thận làm rơi một cái túi thơm treo trên hông, thứ trong đó rơi vãi khắp sàn. Nguyên Trang vội vàng đặt bình trà xuống, nhặt từng hạt từng hạt rơi ra. Lần đầu tiên Tử Lam thấy bộ dáng hốt hoảng như thế của Nguyên Trang, vì vậy không khỏi kinh ngạc. Sau đó cũng nhặt cùng với cô, cả hai mất một lúc mới nhặt hết những thứ rơi ra. Lúc yên vị tại chỗ, kiểm tra lại thì biết được túi thơm rơi xuống là do dây buộc bị rách, Nguyên Trang vừa lo lắng vừa sửa lại dây buộc. Tử Lam ngồi trầm ngâm suy nghĩ, thứ rơi ra từ túi thơm đó là hạt giống của hoa sen đá. Nhìn túi thơm này đã cũ thì nàng đoán là cũng phải giữ được một thời gian rồi, nói về ý nghĩa của hoa sen đá, Tử Lam lại liên tưởng đến Minh Lăng rụt rè không dám tiếp cận Nguyên Trang. Vì vậy trong lúc vô thức suy nghĩ, nàng buột miệng:

"Hoa sen đá có sức sống cực kì mãnh liệt, mặc dù trong môi trường đất đai khô cằn hay giông tố, nó vẫn kiên cường, bất khuất đâm chồi nảy mầm"

Nguyên Trang nghe thấy vậy thì dừng động tác, Tử Lam nhìn thẳng vào cô, nói:

"Giống như tình yêu vậy, dù khó khăn hay đứng trước cả những điều không tưởng, vẫn mãi không thay đổi"

Lúc này Tử Lam mới nhận ra mình lỡ lời, bèn bối rối định thay đổi chủ đề. Nhưng Nguyên Trang biết mình không giấu được nữa, và cô cũng cần một người để tâm sự, vậy nên, ánh mắt cô trở nên thật đượm buồn, bi thương:

"Chắc là cô đã biết gì rồi đúng không? Về ta và Minh Lăng ấy"

Đến lúc này thì Tử Lam cũng đành thành thật đáp:

"Chân thành xin lỗi, ta đã quá quan tâm đến chuyện của người khác"

Nguyên Trang chỉ mỉm cười, nói:

"Không sao, chàng ấy đứng ở đó như vậy, không nhìn thấy cũng không thể"

Hóa ra Nguyên Trang cũng biết là Minh Lăng luôn đứng ở, nhưng cả hai đều không có can đảm để có thể bước thêm một bước nữa. Giữa hai người họ chính là một khoảng cách rất lớn để có thể chạm vào nhau. Ở trong cái túi thơm đó, ở những hạt giống chưa được gieo xuống đó là toàn bộ sự dũng cảm cũng như mong ước của Nguyên Trang. Mà mối tình bi thương của bọn họ, phải kể đến 14 năm về trước.

====

Minh Lăng lúc này mới có 8 tuổi. Bị bắt sang Chí Quang làm con tin, bởi vì Nguyệt Quang cố tình đập phá con đập làm tổn hại đến tuyến đường buôn bán của Chí Quang. Hoàng đế Chí Quang đã muốn dùng biện pháp mạnh để giải quyết việc này, nhưng Minh Kinh đã đảm bảo rằng sẽ nhanh chóng xây đập để giải quyết. Vì để đốc thúc tinh thần trách nhiệm của Nguyệt Quang, Chí Quang đã yêu cầu Minh Kinh đưa thái tử sang làm con tin. Hoàng đế Nguyệt Quang vì thương con trai, không muốn con trai sang đó chịu khổ, vậy nên để một đứa con không chính thống của mình là Minh Lăng sang đó giả làm Minh Quang. Minh Kinh vì một lần lầm lỡ mà ngủ với một nô tì thấp kém, sau đó mới có Minh Lăng. Vậy nên ngoại trừ cái họ, y không nhận được bất cứ một đối đãi hay danh phận nào của một vị hoàng tử. Mặc dù không muốn rời xa quê hương, nhưng cái người đến cả quyền được lên tiếng cũng không có như y thì chỉ ngậm ngùi nghe thôi.

Những tưởng nếu giả làm thái tử thì cuộc sống sẽ được đối đãi tử tế hơn. Nhưng đối với Chí Quang, một nước lớn chỉ đứng sau Bạch Hi, họ sẽ không coi một Nguyệt Quang yếu kém nhất trong bốn nước ra gì. Vì vậy ở tại nơi này, y vẫn không thoát khỏi cảnh bị bắt nạt, cô lập.

Trong một lần bị đánh, cứ tưởng rằng bản thân sắp chết, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo, nhỏ nhắn hét lên:

"Các anh dừng lại đi, ỷ động hiếp yếu như thế không tốt đâu"

Một tứ công chúa cũng không được coi trọng tại Chí Quang này, nhưng vẫn dũng cảm nói giúp một người như y. Cô bé nói với cậu bé:

"Cậu phải dũng cảm lên, nếu họ đánh cậu lần nữa, cậu cứ thẳng tay đánh lại"

Mặc dù là một người nhút nhát, nhưng Nguyên Trang không kìm nổi muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình để bảo vệ Minh Lăng.

Từ đó, một "thái tử" Nguyệt Quang bị cô lập và một công chúa không được coi trọng luôn đi bên cạnh nhau, bảo vệ lẫn nhau, bầu bạn cùng nhau. Cả hai cùng nảy sinh một thứ tình cảm trẻ thơ ngây ngô.

Hai năm sau, Nguyệt Quang cũng đã hoàn thành xong trách nhiệm của mình, vì thế Minh Lăng được trả về. Trước khi phải rời đi, Minh Lăng và Nguyên Trang cùng hứa hẹn với nhau những lời hứa trẻ thơ ngây ngô:

"Mai sau ta sẽ lấy muội, muội chờ ta được không?"

Nguyên Trang mỉm cười ngốc ngốc, nói:

"Được, hứa rồi nhé"

Nhưng chính lúc đó, điều mà Minh Lăng hối hận đến tận mãi về sau chính là, không nói cho Nguyên Trang biết về thân phận của mình. Kể từ đó cô bé Nguyên Trang luôn nhớ mong về một vị thái tử Nguyệt Quang có tên là Minh Quang.

Minh Kinh khi đón Minh Lăng trở về, nhìn bộ dạng thê thảm của y, lão càng tức giận hơn. Đó chính là sự khinh thường mà Chí Quang để lại cho Nguyệt Quang, y bỗng chốc trở thành nỗi nhục của cả Nguyệt Quang. Bị Minh Kinh khinh bỉ, để lên được vị trí tướng quân như ngày hôm nay, Minh Lăng phải đánh đổi bằng máu và nước mắt.

Cả hai dần trưởng thành, vào năm Nguyên Trang 17 tuổi, độ tuổi thiếu nữ đủ để gả đi. Cô có một nhan sắc tuyệt trần, vang danh bằng tài cầm kì thi họa khắp nơi. Trong một lần Minh Quang đến Chí Quang tham dự yến tiệc, hắn đã bị mê hoặc bởi tiếng đàn trong trẻo của cô. Nhưng vì hoàng đế Chí Quang không cho phép bất kì ai chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, vì vậy nên cô gái nhỏ đó, cách sau một tấm rèm lại những tưởng rằng cô đang chơi đàn cho người mình yêu và chờ đợi suốt mười năm.

Minh Quang nghe một lần nhớ mãi không quên, xin Minh Kinh cưới cô về làm thái tử phi. Hoàng đế Nguyệt Quang cũng muốn gắn kết quan hệ giao hảo với Chí Quang nên đã sai sứ giả sang hỏi cưới tứ công chúa-Nguyên Trang. Minh Lăng nghe được cái tên mà mình ngày nhớ đêm mong, không kìm lòng được quỳ xuống cầu xin:

"Bệ hạ, xin người, con và nàng ấy có hứa hẹn từ nhỏ. Xin người hãy cho con một cơ hội"

Minh Kinh nhìn y đầy khinh bỉ, mỉa mai:

"Nàng ta là công chúa một nước. Còn ngươi là cái thá gì, ngươi nên nhớ, ngươi là nỗi ô nhục của cả cái Nguyệt Quang này. Cưới người không danh không phận như ngươi, nàng ta được cái lợi ích gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro