Chương V.4: Sen Đá nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước những lời mỉa mai của Minh Kinh, Minh Lăng đã xao động. Đúng vậy, y là cái thá gì cơ chứ, cô đã có quá khứ không được coi trọng rồi. Hiện tại lấy y về để càng bị hắt hủi thêm. Minh Lăng không có đủ can đảm, vết thương lòng về danh phận trong người y đã hình thành từ khi còn là một đứa trẻ, y không thể thoát được cái số phận nghiệt ngã này.

Thái tử Nguyệt Quang và hoàng tử của Chu Sa đều có lời muốn lấy Nguyên Trang, hoàng đế Chí Quang lại là người kiêu ngạo, ngoài Bạch Hi đang là cường quốc đứng đầu tất cả, hai nước Chu Sa và Nguyệt Quang vốn lão không để vào mắt. Vì vậy lấy chuyện này tạo trò tiêu khiển, chỉ cần thái tử Nguyệt Quang đấu với hoàng tử Chu Sa, ai thắng thì sẽ được lấy công chúa. Minh Quang lúc này lo lắng không thôi, vì hắn không biết tí gì về võ công cả, từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều. Mà nhìn hoàng tử Chu Sa thô bạo như dã thú thế kia, gã không có cửa thắng. Vì vậy mọi chuyện lặp lại một lần nữa, Minh Lăng phải đeo mặt nạ quyết đấu với hoàng tử Chu Sa. Mặc dù không muốn tham gia thi đấu, nhưng Chu Sa là một đất nước xa xôi, hơn nữa còn cực kì lạnh lẽo. Mà Minh Lăng biết rõ hơn ai hết, Nguyên Trang rất sợ lạnh.

Nguyên Trang rất lo lắng cho "Minh Quang", không biết rằng cậu bé năm đó lớn lên đã dũng cảm hơn chưa. Vì vậy, lần đầu tiên nàng đeo mạng che mặt, xuất hiện trước nhiều người. Lúc Minh Lăng đi lên vũ đài, nhìn thấy người mình yêu ngồi ở dưới, ánh mắt của cô cực kì phấn khích. Y tránh né ánh mắt của Nguyên Trang, không dám đối diện trực tiếp với cô. Trong lòng Nguyên Trang rất vui vẻ, vì cô biết vết sẹo trên mu bàn tay của người đeo mặt nạ kia là vết sẹo mà cô tự tay băng bó cho cậu bé đó.

Minh Lăng chiến đấu một cách anh dũng, đây chính là sự cố gắng bao năm qua của y để có một ngày có thể xứng đáng sang hỏi cưới cô. Khi y đã hạ được đối phương, chiến thắng đã thuộc về thái tử Nguyệt Quang. Một cái danh phận vừa gần gũi vừa xa lạ đối với y. Nguyên Trang vui mừng, cô vỡ òa trong hạnh phúc, vì thế không tự chủ được mà đứng lên hét lớn:

"Nhút nhát, huynh giỏi quá"

Trong một khoảng khắc nào đó, thế giới như chỉ có hai người bọn họ. Minh Lăng đã định vứt bỏ tất cả, tháo bỏ cái danh phận giả mạo này đi để đi đến phía cô. Vì Nguyên Trang không gọi y là Minh Quang, cô gọi y bằng cái tên ngày bé cô tự tay đặt cho y. Tình cảm của bọn họ, đã là thứ tồn tại khi họ còn là một đứa trẻ. Vứt bỏ đi, vứt bỏ tất cả, để tiến đến bên cô. Nhưng vào cái lúc mà Minh Lăng dũng cảm nhất, Nguyên Trang lại tháo bỏ lớp mạng che mặt ra, đối diện trực tiếp với thứ nhan sắc tuyệt trần đó. Nói sao nhỉ, Thiên Lăng ví nó như mây trên trời, còn y lại là vũng bùn dưới đất. Mãi mãi không thể chạm tới, một điều không tưởng.

"Mày chỉ là cái loại vứt đi, con trai của một đứa nô tì bẩn thỉu"-câu nói ấy lại như lưỡi dao cứa vào tim y.

Minh Lăng bước lùi lại, rồi chạy về phía hậu đài, nơi mà đoạn tình duyên của bọn họ sẽ kết thúc từ đó. Y đứng lẳng lặng ở một chỗ, bất lực nhìn Minh Quang đi ra, nắm lấy tay Nguyên Trang dắt cô lên vũ đài. Nguyên Trang như nhận ra được gì đó, mu bàn tay người này không có vết sẹo, khi người này tháo mặt nạ ra, là một gương mặt xa lạ không có bất cứ nét gì của cậu bé năm xưa. Nguyên Trang bất giác rời ánh mắt ra khỏi người xa lạ bên cạnh. Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng ở một người đang đứng từ đằng xa kia, người đó mới là cậu bé năm đó, người đó mới chính là người cô yêu.

Khi đang định rời đi bước đến bên cạnh người nọ, cô đã nhìn thấy y rơi nước mắt, cả khuôn mặt hiện lên đầy vẻ khó xử. Xác nhận lại một lần nữa cái người bên cạnh chính là thái tử Nguyệt Quang-Minh Quang. Ánh mắt cô lại chuyển qua Minh Lăng, y đứng bất động ở đó, nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu, Nguyên Trang cũng dần dần hiểu được mọi chuyện, vì thế khi nhìn vào ánh mắt đẫm nước kia của cô, y biết ánh mắt đó đang chứa muôn vàn câu hỏi:

"Tại sao lại lừa ta?"

"Huynh là ai?"

"Tại sao lại thất hứa?"

"Chuyện này là sao vậy?"

"..."

Cả thế giới hiện tại chỉ có hai con người chung một nhịp đập đang nhìn về phía nhau. Rõ ràng là yêu nhau như vậy, đến cuối cùng lại không thể đến được với nhau.

Khoảng cách của bọn họ không phải là vũ đài và hậu đài, khoảng cách của bọn họ là biển trời sông núi. Tình cảm ngây ngô của hai đứa trẻ, lại tồn tại trong khoảng thời gian niên thiếu, kéo dài đến tận bây giờ, vậy mà lại chỉ vì những thứ gọi là "số phận" ngăn trở.

Rõ ràng là thương, nhưng lại là biệt.

Nguyên Trang rất nhanh đã bị gả đi. Mặc dù có nhan sắc tuyệt trần nhưng có hứng thú với cô chỉ có Nguyệt Quang và Chu Sa, còn thái tử của Bạch Hi vốn dĩ còn không đến. Vì vậy, dù cô có phản bác như nào, cô cũng chỉ là một công chúa không được coi trọng. Nguyên Trang vẫn có hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, một ngày nào đó, người cô yêu thật sự sẽ tìm đến và lấy cô.

Nhưng chút hi vọng nhỏ nhoi đó bị dập tắt hoàn toàn vào đêm động phòng với Minh Quang. Cô đã không còn trong trắng, hiện tại đã là thê tử của người khác, còn là em trai của Minh Lăng. Mối tình này cô chôn vùi vào nơi đáy sâu nhất của trái tim, chỉ là chôn vùi, không phải xóa bỏ. Tình yêu này vẫn luôn không đổi, chỉ là nó không có cách nào có thể vượt qua được những nỗi đau, định kiến trong lòng họ.

=======

Nguyên Trang kể hết câu chuyện cũng là lúc cô không chống đỡ nổi, bắt đầu khóc nức nở. Tử Lam ôm Nguyên Trang vào lòng, vỗ vỗ an ủi cô. Thảo nào ánh mắt của Minh Lăng lại bất lực như vậy, thảo nào Nguyên Trang luôn buồn bã, không hứng thú với mọi thứ như vậy. Chuyện tình của bọn họ, một tình yêu rất to lớn nhưng lại không được ông trời chúc phúc, nhưng nó vẫn luôn mãnh liệt, âm ỉ khiến bọn họ không thể nào dứt ra được.

Mất một lúc, Nguyên Trang lại khôi phục dáng vẻ trầm lặng như trước kia, nhưng Tử Lam vẫn vỗ vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô, khiến cô bình tâm hơn. Tử Lam là một người tốt, bọn họ chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn mà nàng đã giúp đỡ Nguyên Trang nhiều như vậy, khiến cô cảm kích không thôi. Nguyên Trang cũng muốn làm gì đó cho Tử Lam, nhớ lại ánh mắt của nàng lúc nhìn về phía thái tử Bạch Hi kia, cô cũng hiểu ra phần nào, bèn nói:

"Tử Lam này, cô nghĩ như nào về thái tử Bạch Hi vậy?"

Bất ngờ được hỏi một câu hỏi như vậy, Tử Lam không biết nên trả lời như nào, nghĩ về Giai Thành, ở góc độ nào, về phương diện nào? Như hiểu được Tử Lam đang thắc mắc điều gì, Nguyên Trang cười, nói:

"Cô cứ từ từ suy nghĩ về câu hỏi của ta, rất nhanh thôi, cô sẽ hiểu được lòng mình"

=======

Mới sáng sớm thức dậy, Tử Lam đã không thấy Giai Thành đâu. Có lẽ là lại đi bàn chuyện chính sự mà nàng không được phép xen vào. Định chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa thì lại có người có nhã hứng đến thăm. Bọn họ là Yến trắc phi và lương đệ, vì hoàng hậu Nguyệt Quang hôm nay đổ bệnh. Mấy người bọn họ muốn đến thăm hỏi, muốn rủ Tử Lam đi cùng. Nàng cũng đang không có việc gì để làm, thêm nữa hoàng hậu Nguyệt Quang nàng cũng gặp có mấy lần, hiện tại lại đổ bệnh, cũng không thể không đến thăm hỏi.

Vì không quen thuộc đường đi, Tử Lam đi theo bọn họ. Lại thấy bọn họ đi đến trước một căn phòng, đến khi nàng cảm thấy có gì đó sai sai thì những người đó đột ngột mở cửa ra, đẩy nàng vào bên trong. Chưa kịp để Tử Lam phản ứng, bọn họ hét lên một cách đầy sợ hãi:

"AAAA..., giết người rồi, người đâu, thái tử phi Bạch Hi giết người rồi"

Sau đó bọn họ đóng cửa nhốt nàng lại, Tử Lam kêu gọi mở cửa ra những vẫn không được. Bình tĩnh quan sát lại tình hình thì Tử Lam muốn tát cho bản thân một phát, là nàng quá tin người hay là không nghĩ rằng bọn họ lại có thể làm ra cái hành động điên cuồng này. Trước mặt Tử Lam là cảnh tượng hoàng đế Nguyệt Quang máu me be bét tựa người vào tường, còn Bỉ Ngạn kiếm thì lại dính máu nằm trên sàn. Ở phía bên kia cửa sổ đang được đóng lại một cách hờ hững, vậy là có người vừa mới chạy ra thôi. Tử Lam nghĩ hiện tại có trốn cũng chỉ gây thêm phiền phức cho Giai Thành, đành chờ đám người kia đi kêu gào rồi đợi người đến vậy. Xem ra bọn họ định đổ tội cho Tử Lam, nhìn Bỉ Ngạn kiếm nằm lăn lóc ở trên sàn, Tử Lam không khỏi tức giận, cây bảo kiếm của nàng lại phải tiếp tay cho hành động ghê tởm này.

Nhưng hiện tại nàng không được động vào nó, nên đành tiếc thương nhìn em nó một phát rồi lại đi đến thi thể của Minh Kinh.

Thân thể còn ấm, có lẽ là vừa mới chết. Nhìn kĩ vết cắt trên người lão, Tử Lam cũng đã đoán ra được một số chuyện. Lục lọi trong túi áo trước ngực, Tử Lam thấy một mẩu giấy nhuốm máu, dòng chữ viết trên đó khiến nàng không khỏi cảm thán. Đây là... chữ viết của nàng. Ở bên trên có viết:

"Nghe nói ông rất có hứng thú với ba tuyệt kiếm. Ông muốn biết nhiều hơn về nó không, ta, một trong những chủ nhân của ba tuyệt kiếm sẽ giải đáp cho ông. Hẹn gặp ở nơi cất giữ ba thanh kiếm"

Xác nhận lại một lần nữa, đây chính là nét chữ của nàng. Cũng xác nhận lại một lần nữa, bức thư này không phải do nàng viết. Không biết tên nào có thể sao chép chữ đỉnh như vậy.

"Ta thấy ở đó, ả ta đang lục lọi tìm thứ gì đó ở trong ngực của bệ hạ"

Nghe thấy thanh âm gào thét của Yến Hà. Tử Lam giật thót, vì đúng là nàng đang làm chuyện đó, vội vàng cất tờ giấy lại chỗ cũ. Sau đó ngoan ngoãn đứng cách xa thi thể một trượng, bộ dạng cực kì vô tội. Người mở cửa bước vào là Minh Quang, gã diễn một màn bi thương thấu tận trời xanh, kêu gào đòi nàng trả lại phụ hoàng cho gã. Yến trắc phi và lương đệ cũng khóc thương theo gã. Người bước vào tiếp theo là Giai Thành, Tử Lam làm một bộ dạng cực kì cực kì không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây, nàng đã sơ sảy bị lừa. Hắn cũng biết chuyện này không phải do nàng làm, vì vậy làm một bộ dạng chuẩn bị đám phán.

Tiếp theo đó là những người đến từ nước khác tiến vào, bọn họ nhìn thi thể rồi nhìn Tử Lam đứng ở đó, khuôn mặt khó tin được chuyện này. Một tên thị vệ rút kiếm ra đặt thẳng lên cổ nàng, Vô Danh thấy vậy thì rút thanh kiếm bên hông của Từ Nhiên đặt lên cổ của tên thị vệ đó, cực kì lạnh lùng nói:

"Bỏ ra"

Minh Quang thấy vậy thì không diễn một màn phụ tử tình thâm nữa, mà tiến đến quát lớn với Vô Danh:

"Ngươi bảo bỏ ra là sao? Ả ta đã giết hại phụ hoàng của ta, là hoàng đế một nước? Ả ta đáng phải chết"

Giai Thành quay ra, trừng ánh mắt sắc lạnh về phía gã, nói:

"Chuyện này chưa đủ bằng chứng để kết tội, mong thái tử Nguyệt Quang bình tĩnh"

Minh Quang không chịu yếu thế nói:

"Chính miệng ái thê của ta đã nói, nhìn thấy nàng ta đang lục lọi trong ngực áo của phụ hoàng ta"

Nói rồi gã quay ra nhìn Yến Hà, cô ta vừa khóc nức nở vừa nói:

"Đúng vậy, lúc ta đi ngang qua đây thì chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này"

Tử Lam lập tức xen ngang:

"Một nữ nhân không động đao kiếm như cô, đi ngang qua phòng cất vũ khí để làm gì?"

Giai Thành bồi thêm:

"Ngươi có biết ngươi đang đổ tội cho ai không? Động vào nàng ấy là động vào cả Bạch Hi"

Yến Thành bị tấn công như vậy thì ấp ứng trong giây lát, sau đó lại nhớ đến tờ giấy, vì thế vờ như vô tình tìm được tờ giấy, nhanh nhẹn đưa ra:

"Có một tờ giấy? Phải chăng cô ta đang tìm tờ giấy này"

Một sứ giả của Chí Quang đọc tờ giấy kia, sau đó bảo người đến phòng của nàng tìm một tờ giấy có chữ của Tử Lam. Sau khi đối chiếu xong, ông ta kết luận:

"Trong này viết là chủ nhân của ba thanh tuyệt kiếm, thái tử Bạch Hi và Vô phó tướng vừa nãy đều ở với bọn ta. Hơn nữa chữ trong tờ giấy trùng khớp với chữ của thái tử phi Bạch Hi"

Một tướng quân của Chu Sa sau khi nhìn kĩ thi thể lại bồi thêm:

"Chiêu thức này ta đã nhìn thấy qua, thái tử phi Bạch Hi từng đối đầu với Chu Sa bọn ta, nói ra thì hơi ngại nhưng trên thi thể của rất nhiều quân lính ta có vết cắt y hệt như vậy. Ta làm sao quên được chiêu thức để máu của kẻ địch không bắn lên người mình của Hàn tướng quân lừng lẫy một thời được"

Minh Quang nghe thấy thế càng thêm tự tin, gằn giọng:

"Thái tử phi Bạch Hi còn bao biện gì cho việc làm của mình không?"

Giai Thành quan sát tình hình, có vẻ chuyện này đã được lên kế hoạch rất kĩ lưỡng. Mặc dù có quá nhiều lỗ hổng, nhưng hiện tại không thể tìm bằng chứng ngay được. Chỉ còn một cách giải quyết, Giai Thành cầm lấy thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng, rút khỏi tay của tên thị vệ kia, vứt xuống sàn. Máu từ tay hắn chảy xuống, ánh mắt trở lại thành dáng vẻ của ngày xưa, vô tình lạnh lẽo.

"Thái tử Nguyệt Quang, chuyện này không chỉ buộc tội một mình thái tử phi của ta. Vì nó liên quan đến bộ mặt của Bạch Hi, vì vậy đất nước Nguyệt Quang hãy cho ta 5 ngày, ta sẽ để nàng ấy ở đây, rồi ta sẽ chứng minh thái tử phi của mình vô tội. Còn nếu không, nàng ấy tùy theo Nguyệt Quang xử lý, Bạch Hi cũng sẽ tạ lỗi xứng đáng với nỗi đau mất mát của Nguyệt Quang"

Minh Quang nhìn bàn tay Giai Thành vẫn đang chảy máu, ánh mắt lại như muốn giết người. Chỉ đành đồng ý với yêu cầu của hắn.

======

Tử Lam cẩn thận băng bó vết thương trên tay của Giai Thành, trong lòng không khỏi đau xót. Chỉ vì chút sơ sảy của nàng mà liên lụy đến điện hạ và Bạch Hi. Nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, hắn đưa tay kia lên xoa đầu nàng, nói:

"Không phải lỗi của nàng, vả lại sau chuyện này, Bạch Hi có thể đường đường chính chính chiếm lấy Nguyệt Quang"

Băng bó xong cho hắn, Tử Lam mới thấy yên lòng hơn được một tí. Tử Lam tin rằng hắn có thể chứng minh sự trong sạch cho nàng, vì dù gì nàng cũng là thái tử phi của Bạch Hi, đương nhiên hắn sẽ không thể làm Bạch Hi bị mất mặt được. Giai Thành mỉm cười nhìn nàng, nói:

"Chờ ta, ta đón nàng về"

Tử Lam gật gật đầu, nhưng lúc Giai Thành rời đi. Nàng lại làm ra bộ dạng buồn bã, không có gì chắc chắn rằng Minh Quang sẽ không trở mặt đưa nàng ra làm con tin cả, và vào lúc đó, điện hạ vẫn sẽ vì nghĩa lớn mà để nàng bỏ mạng. Chứng minh được nàng vô tội, bộ mặt Bạch Hi không bị mất. Lúc đó, tính mạng và sự trong sạch của nàng đối với hắn cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Tử Lam biết mà. Vì thế nên nàng phải tự tìm cách cứu lấy chính mình.

Tử Lam không biết là Minh Quang lấy bao nhiêu tự tin mà có thể chắc chắn rằng Giai Thành sẽ không tìm được bất cứ bằng chứng nào. Sau đó mới biết không phải bọn họ tự tin, mà là do quá ngu. Có lẽ sự thông minh suốt cả cuộc đời của họ đã dùng để lập kế hoạch đổ oan cho Tử Lam. Mới ngày hôm sau thôi, Tử Lam đã bị bắt cởi bỏ y phục, rồi bị tra tấn hết sức dã man với lý do tra khảo phạm nhân. Mặc dù Tử Lam đã cố phản kháng hết sức, nhưng đám người đó quá đông, nàng đánh được một đám thì lại có một đám khác xen vào. Cuối cùng sau một trận đòn roi, Tử Lam cũng từ bỏ không phản kháng nữa. Nằm trong ngục giam, nàng nghĩ đây có lẽ là nỗi nhục suốt phần đời còn lại của mình mất, rõ ràng trước khi đi điện hạ đã cảnh cáo rằng phải  nàng ở trong điện mà bọn họ từng ở.

Chờ đi, khi nàng ra được bên ngoài bọn họ sẽ phải trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro