Chương V.5: Sen Đá nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Lăng cũng có ngăn cản, nhưng vì Minh Quang là hoàng đế đương nhiệm, gã không coi y là cái gì cả, nói là tướng quân, nhưng bây giờ y còn không có bất cứ chức quyền nào.

Những vết thương ở lưng và chân truyền đi khắp cơ thể khiến Tử Lam đau không thể cử động được, môi trường ở đây còn ẩm ướt khiến các vết thương càng nhức nhối hơn. Nàng nhìn chăm chăm vào góc tường, tù nhân trước kia ở đây đã viết lên tường bằng đá những thứ như kiểu "Tôi bị oan". Không biết hiện giờ điện hạ và những người khác tiến triển đến đâu rồi, có thuận lợi không. Tử Lam cũng không thể để như này quá lâu, phải nhanh chóng tiến hành theo kế hoạch. Nhưng mà hiện giờ, cần Minh Lăng phải đến đây, hai người phải gặp riêng.

Vừa nghĩ đến đây, nàng nghe thấy tiếng lạch cạch của chìa khóa cắm vào ổ. Ngước lên nhìn, quả đúng đây là cơ hội trời cho, Minh Lăng mang cơm đến cho nàng. Ngó ra ngoài, chỉ có một người là tâm phúc của y. Vậy nên mọi chuyện có vẻ đang rất thuận lợi. Tử Lam khó khăn ngồi lên, nhìn chằm chằm vào Minh Lăng đang đặt cơm xuống cho nàng. Tử Lam nhanh chóng mở ra chủ đề để nói chuyện:

"Ta đau đến thế này rồi mà các ngươi không định cho ta một tí thuốc giảm đau gì sao?"

Mặc dù đây là câu nói để khích Minh Lăng vào chủ đề, nhưng những đau đớn là thật. May mắn là nàng được rèn luyện từ bé, chịu được đau đớn, chứ không chắc giờ cũng vật vã lắm. Minh Lăng nghe nàng nói như vậy, quả thật mấy ngày này Minh Quang tra tấn nàng rất dã man, nhưng nếu nàng chịu thừa nhận là mình làm chuyện đó, cũng không phải là phải chịu những thứ như vậy. Vậy nên, y đáp lại:

"Tại sao không chịu thừa nhận?"

Khuôn mặt của Tử Lam cực kì bất lực, chán nản nói:

"Chuyện không phải do ta làm thì sao phải nhận"

"Tất cả bằng chứng đều là nhằm vào ngươi, tại sao lại không chịu thừa nhận"

Tử Lam mệt mỏi tựa người vào tường, nói:

"Tất cả bằng chứng đều nhắm vào ta một cách hoàn hảo như vậy thì càng không phải là ta, ngươi có bị ngu không?"

Minh Lăng bị nàng quát, y nhíu mày, không nói gì. Suy nghĩ thấu đáo lại một lúc, quả là trong vụ này có nhiều lỗ hổng, nếu như Tử Lam không phải là hung thủ, vậy thì...

"Vậy thì ngươi nghĩ là ai?"

Câu hỏi này không hẳn là để tìm kiếm câu trả lời mà mình không biết, mà là để chắc chắn hơn vào phán đoán của mình.

"Đệ đệ của ngươi, Minh Quang"

Mặc dù đã đoán ra được, nhưng khi nghe thấy cái tên này thốt ra từ miệng của Tử Lam, Minh Lăng vẫn không kìm được rút kiếm ra đặt sát vào cổ nàng.

"Tại sao ngươi lại đổ tội cho tân hoàng đế của bọn ta?"

Tử Lam lại không có vẻ gì là hốt hoảng hay sợ sệt, lạnh nhạt nhìn vào con người phía trước. Mặc dù không sợ, nhưng biểu tình của Tử Lam cũng nghiêm túc hơn. Nàng nói:

"Minh tướng quân, điều ta nói, phải suy nghĩ rất lâu mới kết luận được. Mặc dù hiện tại chưa tìm được bằng chứng, nhưng ta tin điện hạ của ta sẽ chứng minh được điều này"

"Ngươi lấy cái gì đảm bảo, trong khi hung thủ và nạn nhân có mối quan hệ như nào, ngươi có biết..."

Tử Lam cũng không muốn nghe những lời đó, con giết cha, một sự thật đau lòng mấy ai mà tin cho được, hơn nữa đối với Minh Lăng, dù gì cũng là em trai và cha. Vì thế nàng cắt ngang lời nói của y:

"Minh tướng quân, hay chúng ta đánh cược đi?"

"Ồ, thái tử phi Bạch Hi muốn cược với ta cái gì?"

Tử Lam mỉm cười, mọi chuyện đang tiến hành một cách thuận lợi:

"Nếu như hôm đó, điện hạ của ta mang được bằng chứng chứng minh ta vô tội và buộc tội đệ đệ của ngươi thì ta thắng. Ngược lại thì ngươi thắng"

Minh Lăng không biết Tử Lam đang suy tính điều gì, nhưng không kìm được thuận theo nàng nói:

"Vậy ngươi lấy cái gì ra cược?"

Ánh mắt Tử Lam sắc lạnh hơn, từng chữ từng chữ nói ra cắm chặt vào tim của Minh Lăng:

"Mạng của Nguyên Trang, mạng của toàn bộ người dân của kinh thành Nguyệt Quang này"

Nghe đến hai từ "Nguyên Trang", cảm xúc của Minh Lăng dần rơi vào trạng thái bất ổn hơn. Cả người run rẩy, vì thế lưỡi kiếm lạnh lẽo cứa một vết nhỏ vào da thịt trên cổ của nàng. Tử Lam biểu tình nghiêm nghị, đưa tay đẩy kiếm ra khỏi cổ, sau đó tìm một góc tay áo sạch sẽ, ấn xuống vết thương cho máu ngừng chảy. Y không giấu nổi cảm xúc, ánh mắt cũng trừng trừng nhìn nàng đầy tức giận, gằn giọng nói:

"Ngươi có ý gì?"

Tử Lam nhanh chóng tiếp lời:

"Hôm đó, khả năng cao hoàng đệ của ngươi sẽ trở mặt bắt ta làm con tin, uy hiếp điện hạ. Nhưng mà ta không quan trọng đến như vậy, đến lúc đó ta cũng sẽ phải hi sinh vì nghĩa lớn"

Nói đến đây, đột nhiên Tử Lam dừng một lúc, "hi sinh vì nghĩa lớn", mẫu thân cũng vì 5 chữ đó mà chết. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng nói tiếp:

"Khi ta hi sinh, điện hạ sẽ đem quân tràn vào đây, bách tính Nguyệt Quang thì có thể sẽ thiệt hại rất ít, nhưng Nguyên Trang thì lại khác. Nàng ấy là hoàng hậu, chính thê của Minh Quang. Hắn bị giết, Nguyên Trang cũng phải chết theo"

Minh Lăng cũng nghiêm túc hơn hẳn, vì những lời Tử Lam nói ra rất có lý. Bạch Hi hiện tại rất nhượng bộ Nguyệt Quang là bởi vì bộ mặt của Bạch Hi, nhưng nếu chứng minh được Tử Lam vô tội, vậy thì đối với Bạch Hi, một nước nhỏ bé như Nguyệt Quang không là cái thá gì cả. Hơn nữa, những gì Bạch Hi nhượng bộ với Nguyệt Quang trước kia cũng sụp đổ theo. Minh Quang là kẻ gây tội, nếu Tử Lam hi sinh, Giai Thành sẽ trừng phạt gã để đền tội với thái tử phi Bạch Hi, như vậy chính thê của gã cũng không nằm ngoài sự trừng phạt. Tử Lam như nhìn ra được Minh Lăng cũng đang đồng tình với nàng, vì vậy nói tiếp:

"Nhưng nếu lúc đó ta có thể thoát ra, ta có thể xin điện hạ tha mạng cho Nguyên Trang, giảm thiểu thiệt hại cho bách tính Nguyệt Quang và cái mạng của ngươi cũng có thể vẹn toàn"

Minh Lăng không quan tâm đến cái mạng của mình lắm, nhưng mạng của Nguyên Trang thì lại khác. Vì vậy, y đồng ý với vụ cá cược của Tử Lam, nhưng Minh Lăng cần chắc chắn hơn về chuyện này, hỏi nàng:

"Ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn rằng thái tử Bạch Hi sẽ chứng minh được ngươi trong sạch và dựa vào đâu mà ngươi nghĩ hắn sẽ tha cho Nguyên Trang và bách tính"

Đột nhiên Tử Lam lại không thể đáp lại được ngay. Đúng vậy, dựa vào đâu? Dựa vào việc hắn thông minh, biết phân biệt trắng đen và hắn sẽ nể mặt nàng mà tha cho bọn họ. Rốt cuộc nàng dựa vào đâu mà tự tin như thế, tin rằng mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát của mình. Trong khi chính bản thân lại như một chú chim đang bị nhốt trong lồng, quằn quại đầy đau đớn. Vậy mà chỉ cần nghĩ đến câu "Chờ ta đón nàng về" của hắn, trong lòng lại cực kì vui vẻ, phấn khích. Mỗi một canh giờ trôi qua, thay vì nghĩ rằng bản thân lại bị nhốt thêm một canh giờ nữa, nàng lại tự nhủ rằng mình sắp được thoát ra rồi. Đột nhiên Tử Lam hiểu ra, tại sao bản thân lại có những cảm xúc như vậy. Cũng như Nguyên Trang từng hỏi nàng nghĩ gì về điện hạ. Tử Lam mỉm cười đầy dịu dàng, nghĩ đến dáng vẻ của điện hạ, bỗng chốc mọi thứ lại trở nên thật đẹp đẽ. Nàng đáp lại:

"Có lẽ là bởi vì tình yêu, Minh Lăng, tình yêu của ta là minh chứng rõ ràng nhất"

Nhìn người con gái trước mắt toàn thân đều là vết thương mà lại có thể cười vui vẻ hạnh phúc đến như vậy. Đúng, là tình yêu, là tình yêu khiến con người dù đau khổ thế nào vẫn có thể vui vẻ, dù bất thường ra sao cũng có thể tin tưởng. Và với tình yêu của Nguyên Trang, y mới kiên trì, đốc thúc bản thân cố gắng từng ngày như vậy. Có lẽ là vì những con người khi đang yêu đồng cảm với nhau, y hỏi nàng:

"Vậy thứ ta cần cược là gì?"

Tử Lam vui mừng vì xem như Minh Lăng đã hoàn toàn tin tưởng vào vụ cá cược này, hai người đã đạt được thỏa thuận, vì thế không ngần ngại nói:

"Rất đơn giản, một thanh đoản đao"

"Ngươi cần một thanh đoản đao để làm gì?"

Tử Lam không muốn để lộ quá nhiều kế hoạch của mình, vì vậy bèn nói:

"Hôm đấy, khi mọi chuyện đã được sáng tỏ. Ngươi chỉ cần lén lén lút lút đưa cho ta một thanh đoản đao là được"

Minh Lăng suy tính một lúc, cuối cùng cũng đồng ý theo vụ cá cược này. Nhưng y cũng nói thêm:

"Nhưng quân lính Nguyệt Quang vẫn sẽ chiến đấu hết sức mình"

Sau đó y nhanh chóng rời đi để không để Minh Quang chú ý. Tử Lam lại mệt mỏi nằm xuống, từng khúc của cơ thể rệu rã như không muốn sống nữa. Nhưng tâm trạng nàng lại đối lập với những vết thương rỉ máu đó. Đột nhiên lại nhìn thấy ở bên ngoài khung cửa sổ buồng giam một đóa hoa đang nở rộ trên nền tuyết trắng

Giữa mùa đông lạnh giá rét buốt lại có một đóa hoa đang nở rộ.

Giữa nhà ngục ẩm ướt nồng mùi máu tanh lại có một người đã bắt đầu yêu.

=================

Muốn thoát ra được, Tử Lam còn phải nhờ đến một người. Ngồi suy nghĩ một lúc, dù gì bọn họ cũng đã từng bầu bạn, tâm sự với nhau. Biết nàng gặp chuyện như vậy, chắc hẳn cô cũng phải đi nghe ngóng tình hình. Vì thế ngày 4 bữa, sáng trưa chiều tối, ngày nào Tử Lam cũng gắng sức gào lên mấy câu:

"Minh Lăng ta sẽ giết ngươi"

"Đến khi ta ra được bên ngoài thì ta sẽ giết ngươi"

"Ta sẽ chôn thây của ngươi ở một nơi hôi hám bẩn thỉu"

Nói nhiều đến nỗi nàng cũng kiệt sức, còn Minh Lăng thì cũng thấy rất phiền và xa lánh nàng. Nhưng mọi cố gắng đều thành công khi giờ đây trước mặt nàng là Nguyên Trang, cô đang lạch cạch mở cửa nhà giam ra cho nàng. Nguyên Trang rụt rè nhìn ngó xung quanh, sau đó cẩn thận đặt đồ ăn mà cô mang đến cho nàng trên bàn. Chà, nếu như nàng có thể nhìn ra Minh Quang và Yến Hà là một đôi vì sự lòe loẹt của họ. Thì nàng có thể nhìn ra Minh Lăng và Nguyên Trang là một đôi bởi vì... những thứ hai người mang đến cho nàng ăn đều là cùng một món. Thấy Nguyên Trang có vẻ rất lo lắng, nhưng lại rụt rè không dám mở lời, Tử Lam vừa ăn vừa nói:

"Cô yên tâm đi, ta sẽ không giết Minh Lăng đâu"

Nguyên Trang nghe vậy thì hơi giật mình, sau đó lại có vẻ yên lòng hơn. Biết rằng Tử Lam hiểu được ý mình rồi, vậy nên cũng thành thật nói:

"Ta nghe cô nói rằng sau khi ra ngoài sẽ giết chàng ấy. Mà bản thân ta cũng tin rằng không phải do cô làm, vì vậy nên rất lo lắng"

Tử Lam nghe vậy thì rất vui mừng, tình bạn của bọn họ suốt hai tuần nay quả nhiên là rất tốt. Một người như vậy mà nguyện tin tưởng nàng và tin chắc rằng nàng có thể thoát ra ngoài, trong khi những bằng chứng đều hướng về nàng. Điều này khiến Tử Lam rất vui, nhưng dù thế nào cũng phải thực hiện theo đúng kế hoạch, vì vậy nàng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nói:

"Nhưng mà ta cũng không chắc chắn được. Trừ khi, cô giúp ta một chuyện"

Nguyên Trang nhanh chóng trở nên bối rối, nhìn Tử Lam nghiêm túc như vậy, chắc chắn không phải là chuyện đùa. Nghĩ đến người mình yêu có thể sẽ gặp nguy hiểm, mặc dù biết bản thân không có tài cán gì, nhưng Nguyên Trang cũng sẽ cố hết sức mình để đáp ứng Tử Lam. Nhìn cô trở nên căng thẳng như vậy, Tử Lam không thể tưởng tượng được trong đầu của Nguyên Trang đang nghĩ rằng cô sẽ phải đối mặt với những thứ gì. Nhưng yêu cầu của nàng rất đơn giản, Tử Lam đưa tay lên rút một cây trâm trên đầu Nguyên Trang ra, sau đó nắm chặt lấy nó, nói:

"Được rồi, ta chỉ cần cái này thôi"

Khuôn mặt của Nguyên Trang rõ ràng là không thể tin được, gặng hỏi:

"Chỉ có thế thôi sao, cô không cần thêm gì sao? Cô cần cây trâm này để làm gì?"

Vì đối phương là Nguyên Trang nên Tử Lam cũng thoải mái hơn, tựa người vào tường, nàng nói tiếp:

"Ta phải tự tìm cách cứu mình thôi, một cây trâm này làm nên chuyện lắm đấy. Nhỡ đâu lúc đó điện hạ hi sinh ta thì còn trốn được"

"Sao cô lại chắc chắn rằng thái tử Bạch Hi sẽ hi sinh cô vậy?"

Nhận được câu hỏi như vậy, câu trả lời rất đơn giản. Nhưng Tử Lam lại không thể thốt ra được, đối với nàng chuyện này rất đau đớn. Ánh mắt Tử Lam trở nên buồn hơn, sau đó lại chậm rãi nói:

"Bởi vì chàng không yêu ta"

Đúng vậy.

Tử Lam tin tưởng Giai Thành là vì nàng yêu hắn.

Giai Thành có thể hi sinh Tử Lam bởi vì hắn không yêu nàng.

Nguyên Trang chưa tiếp xúc với Giai Thành bao giờ nên cũng không thể biết được hắn có ý gì với nàng. Nhìn Tử Lam buồn bã thế kia cũng đủ hiểu tình cảm của nàng giành cho hắn. Cô không biết an ủi thế nào, trong khí chính mình cũng đang bị mắc kẹt trong đoạn tình cảm không thể dứt ra được này. Chỉ có thể im lặng, hai con người đang yêu sẽ tiếp thêm động lực cho nhau chăng.

========

Ở bên này, vào một đêm trăng gió lạnh rét buốt. Giai Thành lẳng lặng ngắm nhìn những đám mây từ từ chậm rãi che khuất mặt trăng. Hắn tự hỏi, nàng có đang ngắm cùng một khung cảnh với mình không, nàng có gặp chuyện bắt trắc gì không. Tay hắn bỗng chốc nắm chặt lại, mới không gặp có hai hôm thôi mà hắn đã thế này rồi.

Đột nhiên có tiếng bước chân đi đến, quay lại nhìn, hóa ra là Vô Danh, hai người đứng đó một lúc, cùng nhớ về một người.

"Điện hạ, bọn ta chuẩn bị xong rồi"

Đến khi tiếng của Từ Nhiên gọi ra, hai người mới dừng việc ngắm cảnh lại đi vào bên trong. Hai bàn cờ vây được sắp xếp gọn gàng ở trước mặt, vì để cho việc điều tra suy luận được tiến hành thuận lợi. Hạ Nhiễm đã bảo bọn họ chơi cờ vây, lúc đó có thể phát huy hết khả năng suy nghĩ của mình. Cô còn bồi thêm một câu, nếu Tử Lam ở đây thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra cách này. Cả bốn đều cười, đúng vậy, đây là phong cách quen thuộc của Tử Lam. Giai Thành ngồi đối diện với Vô Danh, còn Hạ Nhiễm đấu với Từ Nhiên. Giai Thành đi nước cờ đầu tiên, sau đó nói:

"Lúc mới đầu, Minh Quang không hề nhận ra Tử Lam, việc này không phải diễn. Vậy nên có lẽ kế hoạch này mới chỉ được lập ra trong hai tuần"

Vô Danh cũng đi nước cờ tiếp theo, nói:

"Bỉ Ngạn kiếm không phải là loại kiếm bình thường, nếu có thể dùng nó một cách dứt khoát như vậy. Khả năng cao là đã từng nhìn thấy qua, hoặc động vào. Người đó là binh sĩ của Bạch Hi"

Từ Nhiên cũng bắt đầu đi quân cờ đầu tiên, nói:

"Thái tử phi khi còn là tướng quân, đi đến đâu cũng viết một bảng nội quy to để răn đe binh sĩ. Vì vậy, người đó phải là binh sĩ của doanh trại mà thái tử phi đã từng đến"

Giai Thành vừa đi quân cờ vừa nói:

"Kế hoạch vừa mới được nghĩ ra, nên chỉ có thể là binh sĩ ở những doanh trại cắm tại biên giới hai nước"

Vô Danh đặt quân cờ lên bàn cờ, nói:

"Theo như ta tra, thái tử phi xưa nay luôn ở biên giới giữa Bạch Hi và Chu Sa. Chỉ có một lần duy nhất là ở doanh trại của Bảo tướng quân ở biên giới giữa Bạch Hi và Nguyệt Quang"

Hạ Nhiễm lúc này mới bắt đầu đi nước cờ đầu tiên, nói:

"Vết thương ở trên thi thể của hoàng đế Nguyệt Quang là nửa chừng hoàn hảo về sau lại đầy những sai sót. Nhưng đây là cố tình để sai"

Từ Nhiên nói tiếp:

"Có thể làm đến độ hoàn hảo, còn cố tình để sai nửa chừng. Phải là người từng luyện tập với thái tử phi"

Giai Thành dừng một lát, rồi lại nói tiếp:

"Lý do mà Minh Quang có thể tự tin như vậy. Vì hung thủ của vụ án, cũng là nhân chứng duy nhất vẫn còn nằm trong tay hắn. Nhưng, Minh Quang chỉ là đề phòng có gì bất trắc mà thôi, vì tên đó là người hiểu rõ Tử Lam hơn hắn"

Vô Danh nói thêm:

"Cần làm gì đó để cho hắn thấy yên tâm"

Giai Thành tính toán một lúc, cuối cùng ra lệnh:

"Từ Nhiên, lệnh cho quân ta lới lỏng phòng bị, để cho Nguyệt Quang được lên mặt một phen. Lúc đó, khi hắn yên tâm rồi, tính toán một lúc, có thể là ngày kia hắn sẽ thủ tiêu tên đó"

Hạ Nhiễm nói tiếp:

"Hắn ta sẽ không giết tên đó trong cung, bởi vì tên đó dù gì võ công cũng sẽ rất giỏi. Náo loạn ở trong cung khi hắn còn chưa chính thức lên ngôi không phải là điều tốt"

Vô Danh:

"Theo như ta điều tra, có hai địa điểm thích hợp nhất để giết tên đó. Chỗ đó yên tĩnh, không một bóng người, không xa mà cũng không gần hoàng cung, náo loạn ở đó cũng không sao. Hai địa điểm đó là rừng Âm Trúc và làng Bảo Chân"

Giai Thành:

"Vậy thì lệnh cho những tâm phúc cuả ta. Chia làm hai tổ, bắt gọn cả đám người được sai đi giết tên đó nữa. Việc này, nhất định phải thành công"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro