Chương 26: Ta chỉ giựt tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi dám giết ta?" Nam Cung Hồng Phong kinh sợ: " Ngươi có biết ta là ai không?"

Nghe những lời này, tiểu tử này xem ra có lai lịch không nhỏ, mạng nhỏ này xem ra không thể lấy, nàng không muốn chưa gì ở thế giới này lại xây dựng thêm nhiều kẻ địch, với lại, ở trong hoàn cảnh không uy hiếp đến tính mạng của nàng, không có người ra tiền thuê nàng sẽ không giết người, nếu giết sẽ bị lỗ vốn.

Lập tức nghĩ nghĩ, dù cho tiểu tử này có lai lịch không nhỏ, thì sao chứ? Vương Phi là nàng cơ mà! Thân phận của hắn tổng không thể cao hơn hoàng đế đi! Cho dù là hoàng đế cũng phải cấp cho phu quân của nàng mấy phần mặt mũi đi! Nàng đương nhiên * nước lên thì thuyền lên.

*Ở đây ngụ ý anh phu quân của chị là nước, còn chị là thuyền, chồng chị cao quý thì chị cũng được hưởng đó mà.

Sở dĩ nàng ở lại trong Vương phủ không đi, không phải là vì đổ thân phận Vương Phi này của nàng rất cao sao, ngoại trừ hoàng đế nàng làm sao phải lo đâu? 

"Ai thèm biết ngươi là ai?" Thất Diễm lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ cần có người đắc tội ta, cho dù là lão Thiên Vương bổn tiểu thư cũng phải giựt mấy chòm râu của lão xuống, huống chi là ngươi."

Trong mắt nàng tràn đầy hèn mọn, Nam Cung Hồng Phong quả thật bị kích thích không nhỏ.

Thất Diễm cũng không để ý lửa giận của hắn, trực tiếp đưa tay vào áo hắn tiềm kiếm, người cổ đại, không phải luôn đem mấy cái đồ quý giá giấu ở trong người sao? Quần áo của tiểu tử này nhìn cũng không sai, là cái người có tiền.

Mà động tác này của nàng cũng làm Nam Cung Hồng Phong lập tức sợ hãi: " Ngươi, cái người quái dị, muốn làm gì?"

Thất Diễm cười ha ha: "Yên tâm, bổn tiểu thư chỉ giựt tiền không cướp sắc...."

Xem sắc mặt của tiểu tử này sợ đến mức như vậy? Chậc chậc! Thất Diễm lắc đầu, nhưng động tác tiềm kiếm trên người hắn vẫn không thay đổi, ở trên người của hắn sờ soạng nửa ngày, sờ đến khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Hồng Phong đỏ bừng, vẫn là vật gì cũng không động đến.

Khuông mặt nhỏ nhắn của Thất Diễm nhất thời trầm xuống, không ngờ trên người tiểu tử này lại trống không, đừng nói đến bảo ngọc cái gì, chính là một tấm ngân phiếu nửa xu trong truyền thuyết cũng không có a!

Vậy nàng không phải uổng công sao?

Ô hô than thở, Thất Diễm đen mặt, đen đến có thể ép ra nước.

" Cái đồ xấu nữa nhân, ngươi nhớ cho kỹ, lúc này ta Nam Cung Hồng Phong thề với trời, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi." Nam Cung Hồng Phong nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết Thất Diễm, nữ nhân chết tiệt này.

"Bốp...." Tâm tình Thất Diễm vốn không tốt liền ngay tại chổ phát tiết, quăng cho hắn một cái tát giận dữ: " Ta xem tiểu tử ngươi là đáng đánh đòn, không có tiền còn dám cùng lão tử gọi to gọi nhỏ, ta xem tiểu tử ngươi là....Ách? Đây là cái gì?"

Thất Diễm ngay lập tức giải khai quần áo của hắn, cầm lấy một khối ngọc bội màu đỏ ở trên cổ của hắn, ánh mắt sáng lên: " Oa! Thật khá, bộ dạng thoạt nhìn còn rất đáng giá, hẳn là có thể đền cái bình Thanh Hoa Ngũ Chỉ của ta đi!

Nam Cung Hồng Phong hừ lạnh một tiếng:" Ngươi có kiến thức không vậy? Đây là Kỳ Lân Huyết Ngọc tổ truyền của nhà ta, cái bình bị bể gì đó... có thể sánh được sao?

*Tổ truyền?!!

*Được lưu truyền qua rất nhiều đời, ít nhất là từ đời ông tổ nên giá trị vô cùng quý.

Mặt mày Thất Diễm sáng lên, lập tức liền không khách khí, kéo từ trên cổ hắn xuống một cách thô lỗ, lật xem cẩn thận, quả nhiên, Huyết ngọc này thật là màu đỏ, trên thân ngọc có khắc hình một con hỏa kỳ lân, tuy rằng nàng đối với ngọc không có rất chuyên nghiệp, nhưng thoạt nhìn thì biết giá trị của khối khọc này không nhỏ, lần này thì rất tốt, cuối cùng cũng không uổng một hồi.

"Ngươi trả ngọc lại cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta cho ngươi là được rồi." Gặp bộ dáng tham lam kia của Thất Diễm, Nam Cung Hồng Phong nóng nẩy! Kỳ Lân Huyết Ngọc kia là vật tương truyền qua nhiều thế hệ của gia tộc Nam Cung bọn họ, không thể để cho nữ nhân xấu xí này đem đi cầm được, bằng không sẽ xảy ra chuyện xấu!

Bởi vì.....

Thất Diễm liếc mắt khinh thường hắn một cái, trên người của hắn ngay cả đồng xu đều không có, còn nói cái gì mà nàng muốn bao nhiêu tiền thì cho nàng, nghĩ nàng là ngu chắc?

"Là thật là thật, chỉ cần ngươi bây giờ giải huyệt cho ta, ta lập tức về nhà lấy tiền cho ngươi, muốn bao nhiêu tiền đều được, chỉ cần ngươi ra giá."

"Giải huyệt cho ngươi!" Thất Diễm nhướng hai hàng lông mày lên, khóe môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, nắm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn: "Thả ngươi trở về, rồi dẫn người đến bắt ta sao?Ha Ha..." Tươi cười được Thất Diễm thu lại, mặt lạnh nhìn hắn, đưa tay nhéo ngay đầu vú mẫn cảm trước ngực bị lộ ra của hắn một cái: " Coi ta là người ngu sao?"

Ngay lập tức vang lên thanh âm kêu đau của Nam Cung Hồng Phong, một loại điện lưu kỳ dị xẹt qua toàn thân, khiến cho hắn có chút run run, trong đau đớn cũng chứa chút khoái cảm, làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn hồng đến có thể ép ra nước, nữ nhân đáng chết này, nàng làm sao có thể, làm sao có thể như thế....

Thất Diễm hiếp mắt tà ác, đồng thời đem khối Kỳ Lân Huyết Ngọc đeo lên cổ mình:" Ta muốn khối ngọc này! Coi như là vật bồi thường cho bình Thanh Hoa Ngũ Chỉ của ta và việc hãm hại ta."

Chính là, ngay lúc khối Kỳ Lân Huyết Ngọc được đeo lên cổ nàng, khối ngọc kia thế nhưng chợt lóe lên ánh sáng đỏ, một thứ vô hình gì đó chui vào trong cơ thể của Thất Diễm, làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Nam Cung Hồng Phong vừa nhìn thất liền biến sắc, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy ròng ròng.

Sao.....làm sao có khả năng như thế?

Kỳ Lân Huyết Ngọc thế nhưng....thế nhưng lại nhận chủ! Đó là vật đính ước tổ truyền của gia tộc Nam Cung bọn họ a! Mỗi một đời *gia chủ mẫu của gia tộc Nam Cung đều phải được Kỳ Lân Huyết Ngọc đồng ý mới được, nhưng là, nhưng là làm sao có thể là cái nữ nhân xấu xí này, không có khả ngăng, không có khả năng a!

*gia chủ mẫu: gia là nhà, vợ của người đàn ông làm chủ trong nhà

Nam Cung Hồng Phong trừng mắt nhìn thẳng Thất Diễm, cố chết phủ nhận trong lòng, không, nói cái gì đi nữa thì hắn cũng không có khả năng cưới nữ nhân này, không nói đến nàng dám đánh hắn một cái tát, còn một bộ trộm cướp như thế, gia chủ mẫu tương lai của gia tộc Nam Cung hắn làm thế nào có thể là nữ nhân này.

Cho nên, hắn nhất định phải giết nàng, đúng! Giết nàng rồi đoạt lại Kỳ Lân Huyết Ngọc là xong.

Đối với tâm tư ác độc của hắn, Thất Diễm là nửa phần đều không biết, sao khi đem Kỳ Lân Huyết Ngọc treo lên cổ liền giấu vào quần áo, tài không thể để lộ bên ngoài, nàng phi thường biết đạo lý này.

Về phần việc Kỳ Lân Huyết Ngọc sáng lên rồi chuyện nhận chủ, nàng là nửa phần cũng không biết.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Hồng Phong, không để ý đến ánh mắt giết người của hắn, khẽ cười nói: "Tiểu tử, tỷ tỷ đi đây, cám ơn Kỳ Lân Huyết Ngọc của ngươi, không hẹn gặp lại a! Tạm biệt! Ha ha....."

Tỷ tỷ?!!!

Nam Cung Hồng Phong buồn bực đến muốn hộc máu, nha đầu xấu xí này nhìn sơ còn không lớn bằng hắn đi?

Lúc này nói cái gì đều đã chậm, Kỳ Lân Huyết Ngọc nhận chủ, chỉ sợ bắt nàng tháo xuống đều tháo không được, trừ phi chém đầu của nàng.

Hiện tại hắn bị điểm huyệt, nói cái gì đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân xấu xí kia ung dung rời đi, nghiến răng oán hận, lập tức nhắm mắt chuyên tâm giải huyệt, trong hôm nay hắn nhất định phải giết nàng trước khi về, nếu không......

Nam Cung Hồng Phong giật mình rùng mình một cái, chỉ cần nghĩ đến khả năng kia hắn liền sống không bằng chết.

"Thiếu gia, có cần giúp không?"

Trong lúc Nam Cung Hồng Phong đang nhắm mắt hết sức chuyên tâm giải huyệt thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc.

*Tội nghiệp, anh trời sinh là thoát không khỏi chị a. 

*Nếu muốn đọc được những chương mới nhất, hãy ghé thăm Nhà Của Sâu! ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro