Chương 27: Huyết Ngọc Kỳ Lân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia, có cần giúp không?"

Trong lúc Nam Cung Hồng Phong đang nhắm mắt hết sức chuyên tâm giải huyệt thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc.

 Nam Cung Hồng Phong vừa nghe đến âm thanh này, không thể nghi ngờ là gặp được cứu tinh, mắt phượng hẹp dài " xoát" mở, nhưng lại không gọi hắn giải huyệt giùm mình mà lo lắng kêu lên: Mau, Nhai, đi giết nữ nhân kia, đem Huyết Ngọc Kỳ Lân đoạt về cho ta."

" Thiếu gia, thực xin lỗi, nàng là tương lai gia chủ mẫu, Nhai cũng không dám." Âm thanh cứng nhắc không mang theo chút cảm tình.

Nam Cung Hồng Phong bị chọc giận đến đỏ cả mắt, tuy vậy nhưng không thể làm gì hắn, nhưng mà nghe lời nói của hắn hình như đã đến từ sớm, vì sao không hiện thân, hại hắn mệt như vậy, lửa giận lập tức tạch tạch ứa ra, đối hắn rống lên:" Ngươi đã đến đây từ sớm phải không? Vì sao không ngăn cản nữ nhân kia cướp Huyết Ngọc Kỳ Lân của ta, ngươi không muốn làm việc cho gia tộc Nam Cung nữa phải hay không? Vậy hiện tại bổn thiếu gia liền nói cho ngươi biết, ngươi cút được rồi!"

Đối mặt lửa giận tận trời của Nam Cung Hồng Phong, Nhai vẫn như cũ lạnh nhạt, hắn mặc một thân áo xanh ôm lấy thanh kiếm, thản nhiên nói: "Ta cam kết với lão gia Nam Cung, chỉ là phụ trách sự an toàn của thiếu gia, về phần việc khác thì không có trong phận sự của Nhai."

Ngươi nghe xem, nghe thử xem hắn nói gì vậy?

Cơn tức của Nam Cung Hồng Phong như dầu đổ vô lửa, à thì ra là cha ta cam kết với hắn, cho nên ta không có quyền bảo hắn cút đúng không? Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự an toàn của hắn, trơ mắt nhìn hắn bị nhục nhã cũng sẽ không ra tay đúng không?

Nam Cung Hồng Phong nhắm mắt lại, cố gắng đè nén lửa giận muốn đem hắn cháy đen: " Liền bởi vì không ở trong phận sự của ngươi, cho nên ngươi trơ mắt nhìn ta cưới cái nữ nhân xấu xí kia, để cho cái nữ trộm cướp kia làm gia chủ mẫu của gia tộc Nam Cung chúng ta ư? Ngươi làm như thế không sợ lão gia Nam Cung ân nhân của ngươi thất vọng...."

" Ta xem vị cô nương kia bộ dạng không xấu, chỉ là cái con bướm trên gương mặt kia có chút kỳ quái mà thôi, chưa hết thân thủ rất cao, rất có thần thái của gia chủ mẫu bây giờ." Sắc mặt Nhai thản nhiên, tiếp tục nói: " Huống chi là Huyết Ngọc Kỳ Lân đích thân nhận chủ, Nhai không dám phá hoại a"

"Cái gì?" Nhất thời Nam Cung Hồng Phong thét lên một tiếng chói ta: " Cho dù Huyết Ngọc Kỳ Lân có đích thân nhận chủ thì thế nào, nàng lớn lên có bộ dạng như vậy còn nói không xấu, vậy như thế nào mới tính, dù sao bổn thiếu gia là tuyệt đối không bao giờ cưới cái nữ nhân kia."

Nhai thản nhiên cười cười, không nói nữa, chỉ vì hắn biết, từ khi gia tộc Nam Cung tồn tại tới bây giờ, Huyết Ngọc Kỳ Lân đã truyền qua nhiều thế hệ, chỉ cần là Huyết Ngọc Kỳ Lân đích thân tuyển chọn gia chủ mẫu, có ai thoát được đâu?

Nam Cung Hồng Phong bị hắn kích thích không nhỏ, lập tức tức giận quát: "Ngươi đã không muốn đi giết cái nữ nhân kia, vậy liền giải hết huyệt cho ta đi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn thiếu gia nằm ở trong này ngủ một ngày sao?

Nữ nhân chết tiệt kia cũng không biết đã dùng thủ pháp gì, làm cho người có võ công tốt như hắn cũng không thể giải được huyệt đạo.

Nhai gật gật đầu, lập tức lấy tay vỗ, ngay sau đó liền có mấy cây hoa trâm từ trên người Nam Cung Hồng Phong bay ra, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Hồng Phong biến đen hơn, đây là lần đầu tiên hắn  biết được là cây trâm cài tóc còn có công dụng này.

Áp chế lửa giận trong cơ thể, Nam Cung Hồng Phong sửa sang lại quần áo mà lúc nãy bị Thất Diễm bung ra, nhìn lại mấy địa phương lúc nãy bị nha đầu kia sờ nhéo, đều bầm tím, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy dữ dội hơn, cắn chặt răng, trong lòng biến ác độc, đợi đến lúc hắn bắt được nha đầu kia mà không lột da nàng hắn sẽ không mang họ Nam Cung.

Lạnh lùng ngoái đầu trừng mắt nhìn sắc mặt thản nhiên của Nhai nói:"Nhai, đừng trách bổn thiếu gia không có tình người, nếu ngươi dám đem chuyện Kỳ Lân Huyết Ngọc nhận chủ nói ra cho cha ta biết, ta nhất định làm cho ngươi không có ngày tốt qua."

Dứt lời, Nam Cung Hồng Phong không dám ngừng lấy một giây hướng về phương hướng của Thất Diễm biến mất lúc nãy đuổi theo.

Nhai sờ sờ cái mũi, từ chối không cho ý kiến.

Bất quá nha đầu kia thực sự làm cho hắn vô cùng thưởng thức, từ trước đến giờ hắn đều sẽ xem trọng người mà có thể làm cho thiếu gia ăn nghẹn, bộ dạng cũng không xấu, thật không biết ánh mắt của thiếu gia bị gì, thế nhưng lại nói bộ dáng của nàng rất xấu.

Đặc biệt là thủ pháp giết người lưu loát kia của nàng, mặt mày hung dữ, thật sự làm cho người ta tò mò, ngay cả nửa phần nội lực đều không có, nhưng lúc giết người thì không hề sơ sẩy, không biết nàng làm sao có thể làm được như vậy? Trên người nha đầu kia, tổng làm cho hắn cảm thấy thần bí, nàng thực ra là ai, ở Miền Nam lâu như vậy, vì sao chưa bao giờ nghe nói đến một cô gái như vậy?

Trước mặc kệ sự quan tâm của Nhai, lại nói về nữ chủ Thất Diễm của chúng ta sau khi lấy được khối Kỳ Lân Huyết Ngọc tuy chưa vừa lòng lắm, nhưng đỡ hơn là không lấy được gì, nàng vội vàng muốn trở về bên người Kim Hoàn, nàng đột nhiên biến mất, nha đầu kia khẳng định là đang rất lo lắng!

Chính là, khi nàng trở về đến nơi bán bình Thanh Hoa Ngũ Chỉ lúc trước, làm sao còn có bóng dáng của Kim Hoàn.

" Ông chủ, ông có thấy vị cô nương vừa rồi đi theo ta ở trong này chọn bình Thanh Hoa Ngũ Chỉ không?"

Ông chủ kia giật mình ngẩn người một lát, lập tức liền hướng nàng quỳ xuống.

Thất Diễm ngẩn ra, vừa định cho ông ta đứng lên, liền phát giác không đúng, trong nháy mắt chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình xảy ra biến hóa, bị một lớp lãnh khí bao phủ, nhiệt độ không khí đều giảm xuống vài độ.

Cái loại cảm giác áp bách quen thuộc này liền khiến cho Thất Diễm hiểu được, lập tức chuẩn bị tâm lý xoay người, quả nhiên không ngoài dự đoán, liền đối diện bản mặt âm lãnh tuấn tú của Bắc Cung Mạt Tàm.

Mà Kim Hoàn thì bị Mặc Phi, Mặc Ngọc áp chế, nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng, mở to miệng lại không nói ra được gì, vừa nhìn liền biết là nàng bị điểm huyệt.

Không nghĩ đến thằng nhãi Bắc Cung Mạt Tàm này lại đến sớm như vậy, không phải hắn đang tiến cung sao?? [ Trong phủ phát sinh chuyện lớn như vậy, ngươi nói quản gia Vương sẽ không thông báo cho Vương gia biết được sao?]

Nhìn sắc mặt âm trầm của hắn chỉ biết là hắn có về qua Vương phủ, hơn nữa còn biết chuyện nàng đốt phòng bếp, trộm lệnh bài của hắn ra phủ, xem ra, kế tiếp là sẽ không có chuyện gì tốt!

Nhưng mà, nàng lại cố ý không thèm nhìn lửa giận của hắn, khi xoay người nhìn thấy hắn, trong giây lát nàng liền nở nụ cười kinh hỉ, vui vẻ xông về phía hắn: "*Chồng yêu, chàng cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Thiếp rất nhớ chàng a!"

* Ọe ( nổi cả da gà) ! Khúc này trong truyện là phu quân nhưng Sâu thích để chữ chồng yêu còn đổi ngôi xưng luôn. Nếu không thích thì mọi người có thể nói Sâu sửa lại.

Mạnh mẽ nhào vào trong lòng của hắn, thân thể của Bắc Cung Mạt Tàm nhất thời cứng đờ, mặc dù rất muốn một tay đẩy nàng ra, nhưng rốt cuộc cũng không làm như vậy, tay đưa lên, nhưng cuối cùng cũng cương cứng không nhúc nhích.

Thừa diệp hắn đang cương cứng Thất Diễm liền một hơi hôn lên má của hắn một cái: " Chồng yêu, thiếp ở trong Vương phủ chưa có ăn được cái gì, bây giờ chàng liền cùng thiếp đi ăn cái gì đó được không, thiếp sắp đói chết a!"

Ha ha ( cười sặc sụa) công nhận cuối chương mắc cười quá! Không ngờ nữ chủ còn có chiêu này a~ vậy đố anh nào chịu nổi a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro