Chương 31: Tuấn nam khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vải lụa màu trắng theo gió bay phấp phới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được dáng người quyến rũ ẩn hiện ở bên trong.

Tay ngọc tựa trên dây đàn, hai tay ở trên đán cổ đung đưa, êm tai âm thanh, theo tiết tấu, tựa như âm thanh của thiên nhiên, một hồi lâu, khúc nhạc được đàn xong, chậm rãi đứng lên, lụa trắng ở hai bên bị người vén lên, trong mắt của Thất Diễm tỏ vẻ nghi hoặc, eo thon đi từng bước một, một thân áo hồng phấn, trên eo nhỏ quấn lấy dải băng, càng xông ra độ thon gọn của eo, cổ tay áo làm bằng lụa mỏng, mắt chứa nước óng long lanh, tóc chải kiểu phượng , bàn tay nõn nà yêu kiều, đôi môi như quả chu đan, nhất nhăn mày cười liền rung động lòng người.

Qủa nhiên được mang danh mĩ nhân a! Thất Diễm ở trong lòng tán thưởng.

“Tân Ngữ Nhu gặp qua các vị công tử, các vị công tử vạn phúc......” Tân Ngữ Nhu chào, âm thanh vừa nhu vừa êm, thật sự là mê hoặc lòng người a!

Vương công tử cùng Lý công tử nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, có chút bối rối, vội vã đáp lễ.

Còn Thích công tử kia thì vẻ mặt ửng đỏ, trong mắt chứa nhu tình.

Thất Diễm ở trong lòng cười lạnh một tiếng, một đám điều là đồ háo sắc, vừa thấy mỹ nữ liền mất chừng mực, làm sao mà có tiền đồ, thật không biết Bắc Cung Mạt Tàm người này làm thế nào mà có thể củng mấy người này trộn lẫn với nhau?

Tiểu tử Bắc Cung Mạt Tàm này vẫn là có chút định lực, nhìn đến mỹ nữ sắc mặt của hắn vẫn là thản nhiên, bộ mặt ngàn năm không đổi.

Nhưng còn Trầm Mạch Hàn người này, từ lúc Tân Ngữ Nhu xuất hiện đến giờ, một đôi mắt hẹp vẫn đính ở trên người Thất Diễm, vẫn quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng khi nhìn lướt qua mấy vị công tử thì trong mắt xuất hiện kinh thường, anh thực sự thấy thú vị, lập tức tươi cười đối với Thất Diễm giới thiệu nói:“Vị này là đệ nhất hoa khôi của “Vạn Hương Lâu” Tân Ngữ Nhu cô nương.” Tiếp theo anh lại đối với vị cô nương kia nói:“Ngữ Nhu, vị này là Liệt Hỏa cô nương, vợ mới cưới của Bắc Cung công tử...."

Tân Ngữ Nhu trong mắt hiện kinh ngạc, Thất Diễm nhìn thấy bi thương trong mắt nữ nhân này rất rõ ràng, tuy rất nhanh bị lông mi che dấu, nhưng vẫn trốn không được đôi mắt lợi hại của Thất Diễm, nghĩ nghĩ, nữ nhân này chắc là thích Bắc Cung Mạt Tàm! Ngẫm lại cũng đúng, chỉ bằng khuôn mặt của Bắc Cung Mạt Tàm,có nữ nhân nào mà không thích!

* Sâu: Ặc! Vậy chị không tự nhận mình không phải nữ nhân rồi! ^_^

“Ngữ Nhu gặp qua Bắc Cung phu nhân......” Tân Ngữ Nhu nhẹ nhàng cúi hạ thân thể, ôn nhu đối với nàng hành lễ.

Thất Diễm nâng tay lên, khách khí nói:“Tân cô nương miễn lễ, ngươi đánh đàn rất dễ nghe.”

“Thất Diễm, nàng cũng biết về đàn sao?” Trầm Mạch Hàn xen vào, không gọi nàng phu nhân, ngược lại dám gọi nàng bằng khuê danh, anh ta cùng nàng rất quen sao?

*Khuê danh = tên thật: cách xưng hô thân mật thời cổ đại

Bắc Cung Mạt Tàm cũng không giận, xem ra quan hệ của hắn với tiểu tử này không tệ.

Thất Diễm nâng mắt nhìn anh, từ trong mắt anh nàng rõ ràng nhìn ra được ý tưởng xấu, xem ra người này cố tình tìm nàng gây sự, Thất Diễm nhếch mày, cười tà tứ:“Trầm công tử, Thất Diễm đối với đàn chỉ là hiểu sơ, hiểu sơ..."

Hiểu sơ?

Vài vị công tử muốn cười, khắp Miền Nam ai không biết thất tiểu thư Liệt Hỏa Thất Diễm của gia tộc Liệt Hỏa cầm kì thi họa cái gì cũng không được, tiêu chuẩn phế vật, nàng bây giờ nói hiểu sơ, ha ha! Thật là trò cười cho thiên hạ!

Ngay cả trong mắt của Bắc Cung Mạt Tàm cũng chưa nghi hoặc, không biết lời nói này của nàng có ý gì, là muốn tự phá mặt mũi sao? Nhưng mà không phải chỉ cần bọn họ nói một câu, lời nói dối của nàng liền bị vạch trần sao?

Ngay cả Tân Ngũ Như nữ nhân kia cũng che miệng khẽ cười, trong mắt lướt qua kinh thường, đôi mắt xinh đẹp của Thất Diễm hơi hơi nhếch lên, chỉ cần là người quen của nàng thì biết, đây là điểm báo nàng sắp phát hỏa.

Qủa nhiên, *tên Trầm Mặt Hàm kia là điển hình muốn có khói để tạo lửa:“Nếu Thất Diễm "hiểu sơ", thì không ngại đàn một khúc cho chúng tôi nghe xem được không?"

*Ở đây nói anh là đầu sỏ gây chuyện

Thất Diễm tươi cười đầy mặt, nhưng chỉ có Trầm Mặt Hàm biết *nụ cười kia của nàng không đạt đến đáy mắt:“Trầm công tử, tôi nghĩ có chuyện công tử vẫn chưa hiểu, "Liệt Hỏa Thất Diễm" tôi không phải là hoa khôi của " Vãn Hương Lâu"".

*Chị không có cười thật lòng, chỉ giả vờ thôi.

Cho nên, thức thời thì giữ lại chút chừng mực! Nói gì thì nói nàng vẫn là Vương Phi đúng không?

Nhưng thực rõ ràng, có chút người là không biết giữ chừng mực, như là vị Trầm công tử trong mắt đầy ý xấu đây: “Chúng tôi tất nhiên là không xem Thất Diễm là hoa khôi, nhưng tôi cùng Bắc Cung huynh là bạn bè lâu năm, quan hệ rất thân thiết, vì vậy cho dù Thất Diễm đàn một khúc cho chúng tôi nghe, tôi nghĩ Bắc Cung huynh sẽ không cự tuyệt.” Cuối cùng anh ta còn thực sự nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Mạt Tàm:“Phải không? Bắc Cung hunh....."

Mấy cái khác trong lời nói, Thất Diễm cũng nghe không vào chỉ trừ một câu này: Bạn bè lâu năm, quan hệ rất thân thiết! Khiến cho anh mắt của Thất Diễm nhất thời trợn to, ánh mắt sáng quắc, lập tức chuyển đến trên thân của Bắc Cung Mạt Tàm cùng Trầm Mạch Hàn, trong đầu tràn đầy không thuần khiết cảnh tưởng.

Bắc Cung Mạt Tàm lãnh khốc, Trầm Mạch Hàn tuấn mỹ, hai người đều là tuyệt sắc mỹ nam, thực sự rất hấp dẫn a!

Không thể trách tên Trầm Mặc Hàm này cứ muốn làm khó dễ cô đây, Thì ra là đem nàng trở thành tình địch a! Vỗ đầu một cái, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu chuyện, trách không được mỹ nhân đầy sân mà Bắc Cung Mạt Tàm cũng không chịu đụng!

Nói cái gì là do hoàng huynh của hắn ban cho hắn nên hắn không thích, chắc chắn là do nguyên nhân khác.

Thằng nhãi Bắc Cung Mạt Tàm này nhất định là thích nam nhân, nếu không tạo sao vua của một nước lại rãnh rỗi như vậy đi tìm nữ nhân cho hắn!

Chậc chậc! Cộng thêm nàng là có mười tám vị mỹ nhân ở trong Tàm vương phủ!

Mà ai cũng không lọt được vào mắt hắn, nhìn trước mặt cả người vải băng tàm Trầm Mạch Hàn, Thất Diễm khen thầm trong lòng, đúng là quý công tử, lúc này nàng đã hoàn toàn hiểu rõ!

Trầm Mạch Hàn nhìn hành động quái dị kia của nàng cảm thấy rất khó hiểu, đột nhiên ngay lúc đó, anh cảm thấy trong ánh mắt của nàng khi nhìn anh có thêm một chút ái muội mờ ám.

Bắc Cung Mạt Tàm thấy con mắt của nàng loạn chuyển, ánh mắt ái muội mờ ám, mặc dù không biết nàng đang suy nghĩ cái gì trong lòng, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt, hơn nữa thấy nàng nhìn chằm chằm đánh giá Trầm Mặc Hàm, ánh mắt sáng quắc, không biết tại sao? Đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ tức giận kì lạ, lúc đầu hắn còn lo lắng nàng sẽ xấu mặt nên muốn thay nàng ngăn cản Trầm Mặc Hàm, thì giờ hắn nhịn xuống, ngậm miệng không nói gì.

Hắn ngậm miệng không nói, Trầm Mặc Hàm coi như là hắn chấp nhận, lập tức đối với Thất Diễm cười nói:“Thế nào? Thất Diễm, bắt đầu đi!”

Thất Diễm khuôn mặt lạnh lùng tà liếc Bắc Cung Mạt Tàm một cái, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, không thể tưởng người này đối với "người yêu" kia của hắn dung túng đến như vậy, dám công khai cùng nàng "chính phi" này tuyên chiến, xem ra vị trí của tên Trầm Mặc Hàm này trong lòng hắn không nhẹ. 

Nếu là như vậy, nàng cũng sẽ không khách khí, lập tức tươi cười: "Nếu Trầm công tử muốn nghe tôi đánh đàn đến như vậy, Thất Diễm cũng không lại từ chối, nhưng mà Thất Diễm có một cái đề nghị, không biết Trầm công tử có muốn nghe một chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro