Chương 32: Tuyêt thế âm thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đã vậy, nàng cũng không muốn khách khí, lập tức thản nhiên cười:“Nếu Trầm công tử thực sự rất muốn nghe tôi đánh đàn, Thất Diễm cũng không dám lại từ chối, nhưng Thất Diễm có một đề nghị, không biết Trầm công tử có muốn nghe hay không?”

“Ừm!” thấy nàng đồng ý Trầm Mạch Hàn vui vẻ:“Đề nghị gì?”

Con cá mắc câu, trong lòng Thất Diễm thầm vui mừng, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì:“Chỉ có đánh đàn không thì không vui cho lắm, nếu không thì trong lúc tôi đánh đàn chúng ta cùng nhau cược một ván?”

Mọi người kinh ngạc, Liệt Hỏa Thất DIễm này..... còn biết cá cược?

Trầm Mạch Hàm hứng thú hoàn tòn bị nàng câu lên, trong đôi mắt tinh lượng:“Cá cái gí?"

“Tôi thích nhất là tiền, Trầm công tử thích cái gì thì cược cái gì.” Thất Diễm vô cùng thành thật.

Mọi người lau mồ hôi, không cần phải nói thẳng như vậy chứ!

Trầm Mạch Hàn cười ha ha, anh càng ngày càng cảm thấy nha đầu này thật thú vị:“Được, một ván cược một vạn lượng, nếu cô thua, nhận Ngữ Nhu vào phủ được không?”

Nghe vậy, Tân Ngữ Nhu khuông mặt lập tức biến đỏ, yên lặng liếc nhìn Bắc Cung Mạt Tàm, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Vào phủ? Là kêu Bắc Cung Mạt Tàm rước Tân Ngữ Nhu vào phủ? Thất Diễm có chút khó hiểu nhìn anh ta, không phải người này thích Bắc Cung Mạt Tàm sao?Tại sao còn muốn nhét nữ nhân cho hắn?"

A! Đúng rồi! Anh ta nhất định là muốn đưa một cái nữ nhân vào trong Vương phủ đem nàng đá ra khỏi vị trí Vương Phi? Sau đó anh ta có thể cùng một chổ với Bắc Cung Mạt Tàm một cách *quang minh chính đại, để Tân Ngữ Nhu làm mặt ngoài Vương Phi, ân! Người này công nhận còn có chút đầu óc, mưu kế thật sự không sai.

* Không cần phải lén lén lút lút

Lập tức nhẹ nhàng mà cười, gật đầu đồng ý:“Được, một lời đã định, không biết người cùng tôi so đấu là Trầm công tử? Hay là để cho Tân Ngữ Nhu cô nương cùng tôi so đấu?”

Đôi mắt của Thất Diễm sáng lên, vô cùng sảng khoái, chỉ là nàng không biết rằng, trong thời điểm nàng đồng ý đôi mắt của Bắc Cung Mạt Tàm cũng lóe sáng, đôi môi lạnh như băng nhắm chặt thành một đường.

Trầm Mạch Hàn khóe môi nhoẻn lên, nghiêng đầu nhìn khiêu khích, đối Thất Diễm nói:“Chuyện đánh đàn vẫn là giao cho Ngữ Nhu so đấu đi! Với lại người muốn vào phủ là cô ta.."

Thất Diễm chuyển hướng Tân Ngữ Nhu:“Tân cô nương có muốn đàn lại thêm một lần không?”

Tân ngữ ôn nhu mà cười, trong mắt tràn đầy tự tin:“Ngữ Nhu vừa rồi đã đàn qua, sẽ không lại đàn, Liệt Hỏa cô nương thỉnh!”

Tên tuổi về phế vật Liệt Hỏa Thất Diễm sớm truyền khắp Miền Nam, hiện tại cùng nàng so đấu cũng chỉ là làm cho có lễ, sợ là ngay cả có bao nhiêu dây đàn cũng không biết đi? Mọi người ở đây ai cũng nghĩ như vậy.

Bắc Cung Mạt Tàm cũng không ngoại lệ, nha đầu kia một câu cũng chưa hỏi qua hắn lại dám đem hắn ra cùng người khác đánh đố, nếu không phải vì nhìn đến bộ dạng vừa nghẻ đến một vạn lượng tiền cược hai mắt liền tỏa ánh sáng của nàng, hắn đã sớm đi cản trở nàng! Mười bảy cái nữ nhân ở trong phủ kia đã muốn nhiều lắm , hắn không muốn lại cưới thêm một nữ nhân nào nữa.

Không đúng, có lẽ xem trên mặt phần tiền cược, nữ nhân này có lẽ còn có thể làm cho hắn thêm một lần nữa ngoài dự kiến đi? Hắn cảm thấy Liệt Hỏa Thất Diễm trước mắt hắn lúc này đã không còn là Liệt Hỏa Thất Diễm ngày xưa!

Hắn cũng muốn nhìn một chút, nàng rốt cuộc có bao nhiêu tài năng mà hắn không biết, bên ngoài đồn Liệt Hỏa Thất Diễm không hề biết võ, nhưng trên thực tế thân thủ của nàng không nhựng rất cao mà còn vô cùng tàn nhẫn, cho nên, nói nàng cầm kỳ thi họa một việc không biết,có lẽ sự thực lại hoàn toàn ngược lại đâu?

“Nếu đã như vậy, Thất Diễm liền biêu xấu!” Dứt lời, khuông mặt nhỏ nhắn của nàng ngước lên nở nụ cười sáng lạn với Trầm Mạch Hàn“Trầm công tử, một vạn lượng hoàng kim anh đã chuẩn bị tốt chưa ? Tôi nói trước, tôi chỉ cần bạc, đừng đưa ngân phiếu.”

Ách? Chỉ cần bạc không cần ngân phiếu? Nàng đang....nói giỡn sao? Một vạn lượng hoàng kim đổi ra bạc phải đựng mấy cái gương mới đủ đây!

Khụ khụ! Quan trọng không phải là điều này, quan trọng là vị này bị công nhận là phế vật lấy đâu ra tự tin như vậy, nàng không nên có tự tin là nàng có thể thắng Tân Ngữ Nhu đệ nhất hoa khôi của Vạn Hương Lâu có tài đánh đàn nổi tiếng này a.

Thật tình không biết là nên khen nàng không hiểu biết? Hay khen nàng rất gan dạ đây?

Dù sao một khi cùng Tân Ngữ Nhu so đấu, còn không bằng trực tiếp liền chịu thua! Mắc công bị mất mặt.

Thất Diễm không thèm để ý sắc mặt khác nhau của mọi người cùng Tân Ngự Nhu đang mừng thầm trong lòng, trên gương mặt của nàng vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng từ từ đi qua chổ mà Tân Ngữ Nhu ngồi đánh đàn lúc nãy, ngồi xuống, nhắm lại hai mắt, giống như đang tìm gì đó, hồi lâu, rốt cục giơ hai tay, hai vai thả lỏng, hai tay nhẹ nhàng để trên dây đàn, ngón cái hơi tách ra, ngón tay hơi hơi gấp khúc, như nửa nắm tay, tay trái ấn dây đàn, tay phải đánh đàn, một khúc đàn nhẹ nhàng được đàn ra, chỉ thoáng qua, một khúc rung động lòng người, làm người nghe dâng trào cảm xúc, một khúc [Tiếu Ngạo Giang Hồ] hoành tráng xuất hiện.

Tuyệt vời hơn là, khoảng khắc tiếng đàn vang lên tiếng sáo lại xuất hiện, mọi người chỉ biết trợn to mắt, muốn tìm gì đó xung quanh, nhưng cuối cùng tất cả bọn đều thất vọng thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát hiện môi của Thất Diễm khẽ động, tiếng sáo vô cùng du dương lúc nãy được phát ra từ Liệt Hỏa Thất Diễm, nhất thời kinh ngạc trừng lớn hai mắt , ngay cả người luôn luôn lạnh lùng Bắc Cung Mạt Tàm trong mắt cũng dấu không nổi kinh ngạc.

Thất Diễm hai tay trên đàn không hề dừng lại, vô luận là nhờ, phách, câu, dịch, mạt, chọn, vẫn là dúm, luân, diêu chờ kỹ thuật bên tay phải tự nhiên giống như sinh ra đã có, tay trái ngâm nhu hoạt ấn, tiếng đàn cùng tiếng sáo phát ra từ miệng của nàng hỗ trợ lẫn nhau, tay trái ngón út gẫy đàn, tay phải ngón cái nhấn chặt dây đàn, phát ra từng trận âm thanh dễ nghe. Tiếng đàn của nàng róc rách như dòng suối nhỏ, lắng đọng trong hoang dã; lúc thì như tri âm tri kỷ, đinh đinh đang tiến vào lòng người; đột; lúc thì như tiếng trẻ nhỏ thầm thì trong đêm tối; lúc thì như dòng sông chảy xiết; lúc thì tĩnh lặng như biển cả; lúc thì dâng trào mãnh liệt; lúc thì như vạn ngựa cùng chạy; lúc thì như nước sông Giang Hà; lúc thì như con hạc nơi sông cạn; lúc thì như đại bàng xuyên bầu trời; lúc thì như phượng hoàng múa trên thiên giới...... âm thanh trống tải, xa xưa, âm vang kéo dài, không dứt bên tai. Giống như khiến ngươi không lo không sầu, ngao du giang hồ xem thế giới.

*Edit xong đoạn này, Sâu bị đưa vào phòng hồi sức khẩn cấp! Mệt.... nói chung đoạn này dùng để miêu tả tiếng đàn của Thất Diễm nếu edit có gì sai sót, cầu bỏ qua, bỏ qua.  [ Tiếu Ngạo Giang Hồ] mọi người có thể tìm nghe tại Nhà Của Sâu hay trên Youtube. ^_^

Thất Diễm từ từ mở mắt, đôi mắt tỏa sáng, sau khi đàn bản nhạc này, hào khí sinh ra trong lòng nàng, cảm xúc mênh mông, thật lâu không thể ổn định.

Khúc nhạc [Tiếu Ngạo Giang Hồ] này là đàn cùng sáo hợp tấu, nhưng nàng lợi sụng kỹ năng huých sáo một mình trình diễn ra, một vạn lượng hoàng kim bây giờ chắc chắn là của nàng!

Vừa tới thế giới này, có tiền vẫn là tốt nhất, nếu không nàng chỉ có hai bàn tay trắng.

“Thất Diễm, khúc nhạc này của cô thật sự là tuyệt thế âm thanh a! Tôi chỉ khó hiểu một chổ là tiếng sáo lúc nãy phát ra từ miệng cô, cô làm sao làm được vậy?"

...............................................................................................................

                          Đề cử phòng khác: ⇒ [Kim Ốc Tàng Yêu ] ↵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro