Chương 33: Kinh tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Từ trước đến giờ anh còn không biết ai còn có thể giống nàng như vậy, tự một người trình bày khúc đàn sáo hợp tấu. Tuy tiếng sáo là do nàng dùng miệng thổi ra, nhưng lại hay giống như thổi ra từ cây sáo, đúng là khiến cho người khác kinh diễm, thật sự là rất phấn khích.

         Biểu tình của mọi người cũng giống y như Trầm Mạch Hàm, kinh ngạc cũng có, không thể tin, ngạc nhiên, phấn khích cũng có, hoàn toàn làm người khác đại mở mắt giới! 
         Thẳng đến khi nghe được lời khen của Trầm Mạch Hàm cùng với một trận tiếng vỗ tay, Thất Diễm mới tỉnh lại khỏi sự ảo tưởng của tiền, cười nhẹ:“Chẳng qua chỉ là chút tài lẻ, cũng không có gì đặc biệt, Trầm công tử, một vạn lượng bạc của anh đã chuẩn bị tốt chưa?"
         Nghe vậy, mọi người đều ngã !!!
         Đang lúc mọi người nghe mê say vẫn còn chìm đắm trong lĩnh vực nghệ thuật, đột nhiên nàng liền nói ra một câu tục khí như vậy, mọi người bực đến kém chút nữa là phún máu.
         Trầm Mạch Hàn sửng sốt, cũng thật mau phản ứng lại:“Thất Diễm yên tâm, đợi lát nữa tôi về đến phủ liền lập tức kêu nha hoàn đem ngân phiếu đổi ra bạc đem qua quý phủ."
         Giây lát khuông mặt Thất Diễm vô cùng vui sướng, nhìn anh cũng thuận mắt một chút:“Vậy làm phiền Trầm công tử !” Dứt lời, nàng vài bước đi tới Bắc Cung Mạt Tàm trước người, vãn trụ cánh tay của hắn ôn nhu nói:“Phu quân, cơm chúng ta cũng ăn,[ còn buôn bán lời ] chúng ta cũng nên về phủ đúng hay không a?”
         Khóe miệng Bắc Cung Mạt Tàm rút rút, nha đầu này mò ưu việt xong liền muốn đi, hắn chỉ là vẫn chưa kiệp hồi phục tinh thần lại sau khi nghe xong màn biểu diễn của nàng, trong mắt phòng bị cùng lãnh ý ban đầu phai nhạt rất nhiều, trong mắt hàm chứa sủng nịch cả hắn cũng không biết, gật gật đầu.
       Thất Diễm trong lòng vui vẻ, kéo cánh tay của hắn liền muốn đi.
       “Bắc Cung, Thất Diễm, xin dừng bước......”
       Thất Diễm không kiên nhẫn hồi đầu, tiểu tử này thật sự là muốn đem nàng trở thành tình địch đúng không: “Trầm công tử, còn có chuyện gì sao?”
      “Thất Diễm, chúng ta lại cược thêm một ván được không?”
       Thất Diễm nghiêm mặt, hôm nay anh ta thật đúng là muốn cắn nàng không đi đúng không? Lập tức kéo Bắc Cung Mạt Tàm bước đi, bước chân không thay đổi:“Thực xin lỗi, tôi không hứng thú.”
      “Một ván một vạn lượng hoàng kim......” phía sau Trầm Mạch Hàn cao giọng kêu lên.
Hoàng kim?!!!
       Thất Diễm cước bộ chập chừng, một vạn lượng hoàng...... hoàng kim, trong truyền thuyết *kim nguyên bảo !!! Hai mắt Thất Diễm hai mắt phát sáng, hơi hơi tâm động.
*kim nguyên bảo : vàng

      Bắc Cung Mạt Tàm thấy trong mắt Thất Diễm tràn đầy kim nguyên bảo, trong lòng không khỏi thở dài, không thể tưởng được Vương Phi của hắn còn quá mê tiền, tại sao trước kia vẫn chưa nghe nói qua, lập tức chán nản nói:“Diễm, trong Vương phủ của ta có tiền a.”
      Lập tức lôi kéo tay của Thất Diễm muốn đi, nhưng bên tai liền truyền đến âm thanh tinh tế của Trầm Mạch Hàm:“Vương Gia, chẳng lẽ người không muốn biết, Liệt Hỏa Thất Diễm còn ẩn tàng cái gì sao? Thay thế đại tỷ xuất giá, tại sao cùng với tin đồn trong truyền thuyết hoàn toàn sai lệch, nàng che dấu thâm như vậy lại có mục đích gì?"
Anh sử dụng là bí thuật, ngoại trừ Bắc Cung Mạt Tàm, ngay cả Thất Diễm ở bên người hắn cũng nghe không đến.
      Nghe vậy, Bắc Cung Mạt Tàm còn chưa đáp lại, Thất Diễm tự nhiên lôi kéo tay hắn trở về vị trí đã ngồi lúc trước, nói: “Tốt, ván này một vạn lượng hoàng kim, Trầm công tử muốn cược cái gì?”
      “Điều kiện của ta vẫn như cũ không thay đổi, Thất Diễm nếu thua phải để Tân cô nương vào phủ, nhưng lần này so làm thơ, đề mục là rượu như thế nào?” Trầm Mạch Hàn đắc ý nói.
      “Làm thơ?” Thất Diễm thất thanh, không phài là quá dễ a! Tuy nàng không biết làm thơ, nhưng văn hóa Trung Hoa trên xuống mấy nàng năm, nàng không biết làm thơ nhưng "mượn" cũng có thể a. 
       Vì vậy, một vạn lượng hoàng kim này không phải thắng được quá dễ dàng sao? Phải nhớ là một vạn lượng hoàng kim nha, không phải ngân phiếu, phải biết là một người bình thường trải qua mấy đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy nha. Quả nhiên là đứa con bại sản, cha già của anh ta mà biết được chắc chắn sẽ bị tức chết.
      Trong giây lát, ánh mắt Thất Diễm nhìn Trầm Mạch Hàn tràn ngập đồng tình, đứa con bại sản này không chừng khi trở về thì bị cha già của anh ta bại sản như vậy, tổ tiên Trầm gia của anh ta thật sự là không tích đức, thế nhưng có thể sinh ra loại con cháu này.
      Trầm Mạch Hàn bị ánh mắt tràn ngập “Thương hại” của Thất Diễm nhìn đến nổi da gà, gặp Thất Diễm kinh ngạc hô ra tiếng, nghĩ là nàng không giỏi, anh đã nói rồi, tuy Liệt Hỏa Thất Diễm không giống trong truyền thuyết vô dụng như vậy, nhưng dù sao cũng không thể toàn năng, chắc chắn sẽ có một chuyện là nàng không giỏi!
      Đắc ý cười, Trầm Mạch Hàn nói:“Không biết Thất Diễm muốn làm trước? Hay là từ tôi làm trước đâu?.”
      Thất Diễm vỗ về cái trán, đầu có chút đại, thần a! Nàng thật sự không cố ý lừa gạt vàng bạc của tên ngu ngốc này, mà là anh ta chấp nhất phải đem cái nữ nhân nhét vào trong Vương phủ nếu không thề không bỏ qua nên con mới phải nhận a!
      “Trầm công tử thỉnh làm trước đi!” Ai! Đấu với người như vậy, thật sự tổn hại chỉ số thông minh của nàng a.
      Sự chán nản của Thất Diễm ở trong mắt Trầm Mạch Hàn, khẳng định là không giỏi làm  thơ, không khỏi tăng lên vài phần đắc ý, lập tức không hề khách khí, cầm bầu rượu lên uống một ngụm, đôi mắt hé lại, tràn đầy say mê, ngâm nói:

                               “Gặp lại tửu lâu ý nhiều vi,                                                                                                             Mộ tuyết sơ tình hậu yến phi.                                                                                                           Chủ nhân rượu tẫn quân chưa túy,                                                                                                  Sắp tối lộ xa về không về?”

*Sâu không biết edit thơ nên không dám edit bừa, nếu ai biết thôn tin về bài thơ này hãy nói cho Sâu, vô cùng đa tạ.
      Vương công tử, Lý công tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi, phụ họa ra tiếng, Thích công tử vẻ mặt khó hiểu, anh vốn là xuất thân võ tướng, đối với thơ từ không có nhiều nghiên cứu, nhưng đôi mắt nhìn Tân Ngữ Nhu, ôn nhu giống như có thể ép ra nước.
      Tân Ngữ Nhu đối với Trầm Mạch Hàn cười ngọt ngào:“Trầm công tử làm thơ thật hay.”
      Dứt lời, còn lặng lẽ đưa mắt liếc Bắc Cung Mạt Tàm một cái, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình, chỉ cần Trầm công tử thắng, từ nay về sau cô liền có thể vĩnh viễn ở lại bên người chàng.
     Thật sự vô cùng mong chờ!
     Nghe được khen ngợi, Trầm Mạch Hàn càng thêm đắc ý:“Thất Diễm, hiện tại tới lượt cô!”
     Biểu tình vô cùng tự tin, giống như dự đoán được Thất Diễm chắc chắn sẽ không biết làm thơ.
     Đem biểu tình của mọi người thu hết đáy mắt, Thất Diễm cười phóng đãng, cũng học Trầm Mạch Hàn bộ dáng lấy tay cầm bầu rượu uống một ngụm rượu lớn, cao giọng ngâm nói:

"Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến an cốt
Trung gian Tiểu tạ hưu thanh phát
Câu hoài dật hứng tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tản phát lộng biên châu".
* Đây là bài dịch:

  TRÊN LẦU TẠ THIẾU Ở TUYÊN CHÂU ĐƯA TIỄN HIỆU THƯ THÚC VÂN                            --  Thái Bạch (Lý Bạch)
"Bỏ ta mà đi rồi, ngày đã ngày hôm qua không sao giữ lại được

Làm cho lòng ta rối loạn này, ngày đã ngày hôm nay, càng thêm chuyện ưu phiền.

Gió thổi dài vạn dặm tiễn chân con hồng nhạn ngày thu 
Trước cảnh này có thể vui chén uống say trên lầu cao.
Văn chương ông thuộc vào cung Bồng lai, mang phong cách đời Kiến An.
Trong đó, Tạ Huệ Liên lại là người tài cao văn nhã
Trong lòng ông mang theo tứ thơ nhàn dật hứng khởi
Cũng ý thơ hào hùng sảng khoái như bay lên trời xanh để nắm vầng trăng sáng

Rút dao chém xuống nước, nước vẫn chảy xuôi

Nâng chén rượu tiên sầu nhưng sầu vẫn cứ sầu

                       Người sống trên đời thường không được như ý.                        Sáng sớm mai sẽ rũ tóc, ngồi chơi trên chiếc thuyền nhỏ để ngoạn du bốn biển."

Thất Diễm cao giọng niệm xong, hiện trường không khí chỉ có thể dùng một chữ đến hình dung, “Im”! Nếu cứng rắn muốn dùng hai chữ đến hình dung, “Im lặng”! Nếu muốn dùng ba chữ đến hình dung, thì phải là "Thực im lặng"! 
        Thật lâu không có nghe được phản ứng, tươi cười trên mặt Thất Diễm có chút cứng ngắc.
       Ban đầu nghĩ đến, thơ này vừa ra, tuyệt đối là một trận vỗ tay, tán thưởng không ngừng, nhưng nàng xem đến bọn họ toàn bộ *ngốc lăng, không lẽ thơ Thái Bạch ở thế giới này không phổ biến, không có người thưởng thức?
*ngốc lăng: đứng hình, ngây ngốc thường là bị một cú sốc.
...............................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro