Chương 34: Hãm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..........
“Mấy...... mấy người......” Thất Diễm bị nhục , vô cùng vô cùng nhục nhã.
Vạn vạn không ngờ rằng, cũng có lúc thơ Thái Bạch không có người biết thưởng thức, cái địa phương ngu dốt này là cái gì, mấy người này có biết cái gì gọi là thơ sao?

Chảy nước mắt TToTT!

Trong lúc Thất Diễm đang uể oải, đau lòng một vạn lượng hoàng kim sẽ cách nàng bay mất,“Ba ba ba” Một trận nhiệt liệt tiếng vỗ tay bùng nổ, Thất Diễm ngước mắt kinh ngạc, chỉ thấy ánh mắt nóng rực của Trầm Mạch Hàn nhìn nàng chằm chằm:“Thơ hay, thơ hay a! Hay cho câu “Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu. Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu." Thơ phong mang theo chút buồn bả, sảng khoái không thể kiềm chế, đúng là thơ hay trong thơ a!”

Hai mắt Thất Diễm sáng ngời:“Nói như vậy, tôi thắng?”

Một vạn lượng hoàng kim tới tay ?

“Đúng vậy, Mạch Hàn nhận thua.” Nhưng trên mặt anh cũng không có nữa phần uể oải, ngược lại mặt chứa đựng hưng phấn ôm lấy phần lưng rắng chắc của Bắc Cung Mạt Tàm nói lớn:“Bắc Cung, ban đầu tôi còn tưởng anh bị ép buộc cưới thiên hạ đều công nhận phế vật thật ủy khuất cho anh, không thể tưởng được thì ra là một giai nhân kinh tài tuyệt diễm, thật sự là chúc mừng, chúc mừng! Ha ha......”

Bắc Cung Mạt Tàm bày ra thản nhiên nét mặt, không nói, chỉ là đôi mắt lóe sáng kia của hắn bán đứng tâm tình lúc này của hắn.

Kỳ thật tâm tình của hắn vô cùng kinh ngạc ngoài dự kiến, tuy từ trước hắn đã biết Liệt Hỏa Thất Diễm không có vô dụng như trong tin đồn, nhưng thủy chung không thể tưởng được là nàng lại đa tài đa nghệ như thế!

Sau khi nghe xong nàng đàn một khúc vẫn còn chưa hồi phụ tinh thần liền bị bài thơ của nàng làm cho kinh hãi, rốt cuộc nàng còn bao nhiêu chuyện mà hắn không biết nữa?

Trong nháy mắt, trên mặt hắn chứa dào dạt ý cười, giống như bài thơ của nàng, đều sảng khoái không thể kềm chế, đột nhiên trong đầu hiện lên một cái ý niệm, có phải hắn nên cảm tạ Liệt Hỏa phu nhân, khiến nàng thay đại tỷ xuât giá, gả nhập Tàm Vương phủ của hắn hay không?

Nhưng, nếu, nếu nàng không phải con gái của Liệt Hỏa Hồng Phi, thì tốt bao nhiêu a !

Ngay tại hắn âm thầm thann thở, đột nhiên âm thanh "loảng xoảng" vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thất Diễm vung tay lên, Tân Ngữ Nhu ngã ra phía sau, té mạnh xuống đất, sợi tóc tán loạn, chén trà bể vỡ, nước trà lan tràn trên đất, cũng làm ướt cả người Tân Ngữ Nhu, vô cùng chật vật.

Thích công tử kia lập tức xông đến, đỡ Tân Ngữ Nhu đối Thất Diễm quát:“Bắc Cung phu nhân, cô làm cái gì vậy?"

Trên mặt Thất Diễm không có biểu chỉ trừng mắt nhìn Tân Ngữ Nhu bị té xuống đất, đang ngồi khóc oa oa, không nói.

Bắc Cung Mạt Tàm cùng Trầm Mạch Hàn tiến lên, Bắc Cung Mạt Tàm nhíu mày, Trầm Mạch Hàn mở miệng hỏi nói:“Đã có chuyện gì?”

Thích công tử tính tình thẳng thắng, mặt mày nén giận, lớn tiếng nói:“Đột nhiên Bắc Cung phu nhân đẩy ngã Nhu nhi !”

Nhu nhi? Hừ hừ! Kêu cũng không khỏi quá thân mật đi! Thất Diễm khóe môi câu nhẹ, cười lạnh một tiếng, nhìn Tân Ngữ Nhu đang ngã ngồi trên đất, nét mặt tràn đầy khinh thường.

Cười lạnh cùng sự khinh thường của nàng vừa vặn bị Trầm Mạch Hàn nhìn thấy, lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái, lập tức chuyển đến Tân Ngữ Nhu đang ngồi dưới đất khóc oa oa hỏi:“Ngữ Nhu, đã có chuyện gì xảy ra a?”

“Hu...... tôi...... tôi......” Tân Ngữ Nhu nhẹ nhàng liếc mắt qua Bắc Cung Mạt Tàm vẫn đứng yên không nhúc nhích, chớp chớp mắt, trong mắt hàm chưa nước mắt vô cùng ủy khuất nói:“Tôi thấy tỷ tỷ ngâm thơ khát nước, cho nên muốn đưa chén trà kính tỷ tỷ uống, ai ngờ, ai ngờ...... hu hu......”

Còn chưa có nói xong, cô ta lại ủy ủy khuất khuất khóc lên.

Vừa thấy tiểu mỹ nhân khóc lê hoa mang vũ, người thấy người đau, lập tức loại tình cảm thương hương tiếc ngọc của nam nhân như Thích công tử bị điều động lên, lập tức vỗ nhẹ lưng của Tân Ngữ Nhu, nhẹ nhàng an ủi:“Nhu nhi nàng đừng sợ, có ủy khuất gì nàng hãy nói ra, Bắc Cung công tử luôn luôn công chính nghiêm minh, anh ta chắc chắn sẽ làm chủ cho nàng."

Thật là thông minh a! Cho dù Bắc Cung Mạt Tàm muốn giúp cho phu nhân của hắn, cũng không được! Dù sao thì có nhiều người ánh mắt như vậy, thân phận Vương Gia của hắn cũng không thể lấy ra.

Đến bây giờ, Thất Diễm mới đánh giá vị Thích công tử này vài lần,[ lúc trước nàng chỉ lo ăn, ngoại trừ việc đánh giá Trầm công tử thật cẩn thận, mấy vị công tử khác nàng chỉ liếc mắt nhìn sơ, cũng ] nam nhân này thân thể cao lớn, dáng người sắc xảo tuyệt đẹp, da mặt màu mật ong, lông mày đậm, hai đôi mắt ẩn ẩn tức giận, đôi môi ngậm chặt, lúc này đang trừng mắt nhùn nàng chằm chằm, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, vừa nhìn là biết vị này là một người không dễ chọc.

Tuy chỉ nói mấy câu, nhưng lại ám chỉ ép Bắc Cung Mạt Tàm xử lý sự việc công bằng, nhất định phải đem nàng một nữ nhân xấu xa bắt nạt Nhu nhi của anh ta này "đem ra công lý".

Hai mắt của Tân Ngữ Nhu tràn đầy nước mắt, sợ hãi ngước mắt nhìn Thất Diễm mộtchút, nhưng trong mắt vẫn là xẹt qua một tia đắc ý bị Thất Diễm nhìn thấy, sau đó cô ta vô cùng uất ức nói:“Tỷ tỷ, Ngữ Nhu tự biết thân phận ti tiện, không vào được Bắc Cung phủ, ngay cả chén trà cũng không xứng đưa cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ cũng không thể lam nhục Ngữ Nhu như vậy, còn nói Ngữ Nhu là...là....."

Rốt cuộc không nói được nữa, cô ta khóc vô cùng bi thương, toàn thân run rẩy, trông rất đáng thương.

“Là cái gì?” Vừa nghe lời của cô ta, vị Thích công tử kia lập tức nổi giận.

“Tỷ tỷ nói Ngữ Nhu là...... là cái ngàn người cưỡi vạn người ngủ kỹ nữ, hu hu...... tôi không thể sống, khắp Miền Nam ai cũng biết tuy tôi là đệ nhất hoa khôi của “Vạn Hương Lâu", nhưng luôn luôn giữ thân trong sạch vẫn là cái *thanh quan, tỷ tỷ làm sao có thể.....làm sao có thể nói tôi như vậy a.......hu hu.....".
*thanh quan: tên dành cho những kỹ nữ vẫn cò là xử nữ trong thanh lâu.

Lần này thì, ngay cả Vương công tử cùng Lý công tử đều nhìn Thất Diễm bằng ánh mắt bất mãn.

Trên mặt của Trầm Mạch mang nghi hoặc, còn khuông mặt của Bắc Cung Mạt Tàm không chút thay đổi, mà vị Thích công tử kia lập tức đứng lên, bước nhanh hai bước về phía trước rồi dừng lại, trừng mắt oán hận Thất Diễm, Thất Diễm chắc chắn rằng, nếu không phải anh ta còn lo lắng về Bắc Cung Mạt Tàm , sợ là anh ta sẽ lập tức vồ lên bóp chết nàng.

“Liệt Hỏa Thất Diễm, cô có ý gì hả? Thanh danh của cô cũng không hay đến đâu, cô dựa vào cái gì nói Nhu nhi như thế ?” Thích công tử hai bàn tay nắm chặt, gân xanh hiển lộ, trong lòng cố gắng kiềm chế sự tức giận.

Thất Diễm câu môi cười, biểu diễn đến đây chắc cũng đủ rồi, không thèm để ý lời chất vấn tức giận của Thích công tử, di chuyển tùy ý phóng khoáng, hướng Tân Ngữ Nhu hỏi:“Cô đã biết thân phận của bản thân ti tiện, miệng thì liên tục xưng hô bổn Vương Phi là tỷ tỷ......” Nói tới đây, nụ cười của Thất Diễm chợt tắt, đột nhiên quát lớn:“Tân Ngữ Nhu, cô quá to gan, một cái kỹ nữ cũng dám xưng hô Vương Phi là tỷ tỷ, cô muốn chết có đúng không? Kim Hoàn, vả miệng cho ta......”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro