Chương 35: Hãm hại như thế (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói tới đây, nụ cười của Thất Diễm chợt tắt, đột nhiên quát lớn:"Tân Ngữ Nhu, cô quá to gan, một cái kỹ nữ cũng dám xưng hô Vương Phi là tỷ tỷ, cô muốn chết có đúng không? Kim Hoàn, vả miệng cho ta......".

"Vâng, Vương Phi......" Từ lúc Tân Ngữ Nhu hãm hại Thất Diễm bắt đầu, Kim Hoàn sợ Thất Diễm chịu thiệt, cho nên đã sớm đi đến bên người, lúc này nghe Thất Diễm nâng ra thân phận Vương Phi , lập tức mặt mày lạnh lùng, đi lên liền "Ba ba ba" vang liền mấy tiếng, đánh Tân Ngũ Nhu mấy cái tát.

Nữ nhân này, cô ta thế nhưng to gan đến nỗi dám hãm hại tiểu thư của cô, trong lòng Kim Hoàn mang hận, xuống tay không một chút lưu tình.

Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm mọi người ở đây hoàn toàn ngẩn ngơ, mà trong lúc ngẩn ngơ đó đã để Tân Ngữ Nhu bị đánh, đầu tiên là Thích công tử phản ứng lại, phất tay đánh Kim Hoàn một chưởng, Thất Diễm không kịp chuẩn bị , không nghĩ đến anh ta là một đại nam nhân biết võ công lại có thể phất tay đánh một cái tiểu nữ nhân không biết võ công một chưởng, cho nên lúc mà Kim Hoàn trúng chưởng bay ngược ra ngoài, Thất Diễm muốn cứu cũng không kịp, một tiếng "Ầm" vang lớn, Kim Hoàn rơi xuống đất thật mạnh, một tiếng "Phốc" phun ra ngụm máu tươi.

"Kim Hoàn, em thế nào?" Thất Diễm vội vàng phác đến nâng dậy Kim Hoàn, gấp giọng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Hoàn trắng bệch, khóe môi chảy tơ máu, nhưng vẫn nở nụ cười nhìn Thất Diễm :"Vương...... Vương Phi không cần lo lắng, Kim...... Kim Hoàn không...... Không có việc gì."

Tuy rằng cô nói không có việc gì, nhưng máu tươi không ngừng tràn ra khỏi miệng, lần đầu tiên khi Thất Diễm nhìn vào máu tươi không cảm thấy hưng phấn, mà cảm giác vô cùng chói mắt, đâm vào ánh mắt của nàng vô cùng đau nhức.

Nhẹ nhàng đem cô nằm xuống đất, Thất Diễm thản nhiên nói:"Em trước nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chị mang em đi......"

Tuy giọng nói của nàng bình thản, nhưng máu tươi trong mắt lại làm người khác kinh hãi, nhưng Kim Hoàn nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của cô, trái tim sợ hãi ban đầu đột nhiên trở nên bình tĩnh, nở nụ cười tuyệt mỹ :"Vương Phi yên tâm, Kim Hoàn sẽ không......không chết, Kim Hoàn nói qua, nhất định phải chiếu cố tiểu thư cả...... cả đời nhất thế......"

Thất Diễm nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt thản nhiên, nhưng chỉ có chính nàng biết, tâm tình hiện giờ của nàng là phức tạp mãnh liệt đến cỡ nào:"Tốt, chị chờ em chiếu cố chị cả đời nhất thế......"

Kim Hoàn vui vẻ nở nụ cười, biết tiểu thư đã cho phép cô bồi ở bên người vĩnh viễn, cuối cùng cũng cho phép cô trở thành người "tin cậy" của người, thật ra cô đã sớm biết, từ khi tiểu thư tỉnh lại, tuy ở mặt ngoài không có gì, nhưng trong lòng của người luôn đối cô có chút phòng bị, cô mẫn cảm biết được "mất trí nhớ" tiểu thư không còn tin tưởng cô như trước kia.

Nhưng mà cô sẽ chờ, biết rằng chỉ cần cô đối với tiểu thư toàn tâm toàn ý, một ngày nào đó người sẽ tin tưởng cô, sự thật chứng minh cô đã đúng, tuy hiện tại tiểu thư còn không hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng ít nhất đã tốt hơn nhiều nếu so với lúc vừa mới tỉnh lại không phải sao?

Khóe môi hàm chứa ý cười động lòng người, trước mắt của Kim Hoàn càng ngày càng mơ hồ, cảm giác âm thanh chung quanh cách cô càng ngày càng xa, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng hoàn toàn bị bóng tối che phủ.

"Kim Hoàn......" Thấy cô nặng nề nhắm hai mắt, Thất Diễm cả kinh, vội vàng đưa tay để ở mũi cô, tốt quá vẫn còn chút hơi thở, chứng minh cô chỉ đang hôn mê bất tỉnh, nhả ra khí, mà bây giờ thì lửa giận của nàng tạch tạch bị thắp lên, trong ánh mắt tràn ngập hơi lạnh, dám đánh người của Liệt Hỏa Thất Diễm nàng, tuyệt không có tốt kết cục.

"Vương Phi, giao Kim Hoàn cho chúng tôi đi!"

Thất Diễm nâng mắt, gặp Mặc Phi, Mặc Ngọc, nàng lạnh lùng quét mắt qua Bắc Cung Mạt Tàm đang đứng yên ở một bên, lãnh ý trong mắt càng đậm, chính là do bạn của người này đánh người nhà của nàng trọng thương, hắn thế nhưng ngay cả một câu đều không có, không nói đến hắn để cho "thân mật" của hắn liên tục kiếm chuyện với nàng, còn cho nữ nhân tới hãm hại nàng, Bắc Cung Mạt Tàm, anh chờ đấy.

Khóe môi cong lên nụ cười lạnh, sát ý tán loạn trong mắt Thất Diễm:"Cút chổ khác......" Ánh mắt lạnh như băng quét bọn họ:"Nếu Kim Hoàn có việc gì, mạng sống của tất cả mọi người ở đây đều cho chôn cùng."

Nói năng có khí phách! Vô cùng âm lãnh.

Theo sau lời nói của nàng, sát khí phóng ra mãnh liệt, nhiệt độ không khí của cả tầng lầu đều xuống mấy độ, làm người khác *không rét mà run.

*Run vì sợ hãi

Trầm Mạch Hàn có chút kinh hãi nhìn nàng, không nghĩ tới Liệt Hỏa Thất Diễm không biết võ, không có nửa phần nội lực làm sao lại có được sát khí mãnh liệt như thế, quay đầu lại nhìn Bắc Cung Mạt Tàm không thất có chút ngạc nhiên nào , không khỏi đoán thầm trong lòng, chẳng lẽ ở trên người của Liệt Hỏa Thất Diễm, cò có chuyện mà anh không biết sao?

Ban đầu anh còn nghĩ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cũng dừng lại, tĩnh tâm quan sát những chuyện kế tiếp sẽ phát sinh , ẩn ẩn cảm thấy, nhất định vị Liệt Hỏa Thất Diễm này sẽ còn có nhiều "Kinh hỉ" cho anh xem.

Thất Diễm bình tĩnh đứng dậy, xoay người đối diện với Thích công tử, gặp người kia vẫn còn đang ôm Tân Ngữ Nhu không ngừng an ủi, mát xa chổ bị xưng đỏ của ả, hoàn toàn không đem chuyện đánh Kim Hoàn trọng thương để ở trong lòng, hai con mắt của Thất Diễm nhíu lại đầy nguy hiểm, trong lòng tràn ngập tức giận, nhưng khóe môi của nàng cong lên, lại nhẹ nhàng nở nụ cười:"Không tưởng được Thích công tử lại là một người biết thương hương tiếc ngọc, chỉ là tiết mục anh hùng cừu mĩ nhân này, Thích công tử có biết không là cần phải trả giá đại giới?"

Hơn nữa đại giới này, không phải nhỏ.

Nghe được châm chọc tiếng nói, Thích công tử rốt cục cũng đem lực chú ý từ trên người của Tân Ngữ Nhu chuyển mở, ngước mắt nhìn nàng:"Chẳng qua là cái nô tỳ thấp hèn, dù có chết, cùng lắm thì bản công tử bồi thường chút *ngân lượng lại cho cô là xong."

*Ngân lượng: tiền

Lúc trước thấy nàng tham tiền như vậy, nghĩ đến nàng sẽ vì tiền cũng không đem mạng sống của nô tỳ này để ở trong lòng đi!

Chính là, anh ta làm sao sẽ hiểu biết con người của Thất Diễm, Thất Diễm đúng là yêu tiền, nhưng nếu lấy so với người nhà của nàng, tiền dù có lại nhiều cũng không đủ để mua một miếng móng tay.

Thất Diễm rất *bao che khuyết điểm, chỉ cần người mà nàng đã nhận định là " người một nhà", nàng sẽ duy hộ người đó bất cứ giá nào, trước mắt vị Thích công tử này đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng, cho nên dù có lại nhiều tiền đến đâu, núi vàng núi bạc có để ở trước mắt nàng, nàng cũng sẽ không một chút động tâm.

*Giúp người của mình dù sai hay đúng

Thật ra con người của Thất Diễm rất kỳ lạ, vừa yêu tiền tài như tánh mạng, đồng thời lại coi tiền tài như cặn bã, thật sự là một người rất mâu thuẫn.

"Ưm!" Thất Diễm nghe được lời nói của anh ta, quả nhiên bày ra bộ dáng của nặng hơn người, cao hứng hỏi:"Xem ra Thích công tử cũng là người có rất nhiều tiền nha!"

..........................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro