Chương 37: Cược mạng của chúng ta (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thích Khiếu Phong kinh hãi, giờ phút này cũng không còn màng đến tuyên ngôn không giết nữ nhân của hắn ta, lập tức vỗ bên eo, kiếm dài ra khỏi vỏ, may mắn chắn khỏi công kích của Thất Diễm, nhưng mà trước ngực là một mảnh mồ hôi, lập tức không còn dám khinh địch, khinh thường nữ nhân.


Không phải người ta thường nói, chỉ cần vừa ra tay, liền biết có phải cao thủ không? Một loạt công kích mạnh mẽ liên tục của Thất Diễm, làm cho Thích Khiếu Phong vô cùng chật vật, ngoại trừ Bắc Cung Mạt Tàm ra thì mọi người đều vô cùng hoảng sợ, người...người này vẫn còn là thất tiểu thư Liệt Hỏa Thất Diễm của gia tộc Liệt Hỏa hay sao?


Thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, thật sự rất nhanh, mặc dù không hề có nửa phần nội lực, nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Thích Khiếu Phong, chắc chắn là không dễ đối phó.


Nếu đến nước này mà Liệt Hỏa Thất Diễm còn bị coi là phế vật, vậy mấy người bọn họ tính là gì?


Bởi vì kinh hãi mà Trầm Mặc Hàn há to mồm thật lâu cũng không ngậm lại được, lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Bắc Cung Mạt Tàm lại lo lắng nhìn Thích Khiếu Phong!


Cô nàng Liệt Hỏa Thất Diễm này quả thật không đơn giản a! Cô ta thế nhưng có thể lừa gạt khắp thiên hạ lâu như vậy.[ Ai~ Nếu Thất Diễm biết anh nghĩ như vậy, nhất định sẽ hô to oan uổng, cái gì mà lừa gạt khắp thiên hạ, cái phế vật trước kia là Liệt Hỏa Thất Diễm thật, căn bản không phải là sát thủ danh chấn khắp quốc gia Liệt Hỏa Thất Diễm nàng!]


Cái gì dốt văn dở võ, người này căn bản là văn võ song toàn! Cô nàng Liệt Hỏa Thất Diễm này, thật sự là làm người khác ngoài ý muốn! Làm anh vừa rung động vừa kinh hỉ, chuyện này chưa hết lại đến chuyện khác!


Trong lúc Trầm Mặc Hàm đang cảm thán, tình huống kích đấu giữa sân đại biến, thân hình Thất Diễm giảo hoạt như hồ ly, chiêu chiêu xảo quyệt tàn nhẫn, mỗi khi ra chiêu đều đến từ những góc độ không tưởng, Thích Khiếu Phong ứng chiến mệt mỏi, đao đao thấy máu, không bao lâu máu tươi liền trào ra, nhiều chỗ bị thương, đều không phải chổ hiểm.


Khóe môi Thất Diễm mang theo ý cười tà ác, nếu không phải không muốn người này chết qua nhanh, nàng đã sớm một đao giải quyết hắn ta.


Nhìn máu tươi chảy ra trên người hắn, Thất Diễm vô cùng biến thái cảm giác hưng phấn cùng vui mừng, nhưng lãnh ý trong lòng càng đậm, người này dám vì một cái nữ nhân đánh Kim Hoàn trọng thương, vậy hắn nên biết hắn sẽ chết!


Rốt cục, Thất Diễm chơi đã!


Trên người của Thích Khiếu Phong toàn bộ là vết thương, con dao trong tay của Thất Diễm một xoay, hiện lên phía bén nhọn của lưỡi dao, thời cơ vừa đúng, trong lúc Thích Khiếu Phong bởi vì đau mà khiến động tác chậm lại, bay lên đá hắn ta một cước, con dao lướt qua cổ tay của hắn, kiếm dài rơi xuống đất, trong tiếng thét "A" kinh hãi của mọi người, còn chưa chờ bọn họ có phản ứng, Thất Diễm thả người đem hắn đè áp xuống đất, con dao trong tay giơ lên, canh chuẩn ngay cổ họng của hắn ta đâm đi.


Trong nháy mắt đó, tươi cười trên mặt nàng rất đẹp, giống như cây thuộc phiện chết người: "Nay ta dùng mạng của ngươi Thích Khiếu Phong, để đền bù vết thương cho Kim Hoàn! Người làm chuyện sai, nhất định phải trả giá thật lớn!"


Phốc!!!


Tiếng kim loại cắt qua da thịt, nhưng mặt mày Thất Diễm cũng trầm xuống, khuông mặt nhỏ nhắn băng hàn một mảnh:"Bắc Cung Mạt Tàm, anh muốn làm gì?"


Người này, tuy bây giờ mang danh là phu quân của nàng, nhung nếu dám chạm đến điểm cuối của nàng, nàng cũng sẽ không cùng anh ta khách khí.


"Không thể giết hắn." Bắc Cung Mạt Tàm cầm chặt con dao đang hướng cổ họng của Thích Khiếu Phong đâm đến của Thất Diễm, tùy ý máu tươi chảy xuống vẫn không thả ra, thẳng tắp chống lại nét mặt băng hàn của Thất Diễm, vẻ mặt kiên trì.


Khuông mặt của Thất Diễm hàm sương:"Nói như vậy, hắn, anh là nhất định phải bảo vệ?"


"Phải......"


"Ha ha!" Đột nhiên Thất Diễm ngửa mặt lên trời cười, khinh thường nhìn Thích Khiếu Phong bị áp nằm ở dưới chân rồi châm chọc nói:"Thích công tử, mạng công tử thật tốt, Vương Gia lại có thể bỏ thân phận chắn đao đổ máu vì công tử , thật sự làm người khác rất hâm mộ a!"


Đã nói từ sớm, chuyện giữa nàng và hắn không cho bất kỳ người nào nhúng vào, đây là có chuyện gì?


Khuông mặt trắng bệch của Thích Khiếu Phong bị Thất Diễm cười mà đỏ lên, lập tức đối Bắc Cung Mạt Tàm nói:"Vương Gia, chuyện này mời ngài không cần ra tay, Thích Khiếu Phong tôi đã thua là phải thừa nhận, xin thứ lỗi cho Khiếu Phong sẽ không thể tùy tùng Vương Gia được nữa!"


Dứt lời, tay của hắn vung lên, hướng ngay giữa trán của hắn.


"Khiếu Phong......" Bắc Cung Mạt Tàm vội vàng dùng một bàn tay khác bắt lấy hắn:"Nam tử hán đại trượng phu có chết cũng phải chết trên chiến trường, sao có thể chết trong tay của một nữ nhân.


Sâu ∀_∀ : Sâu không thích câu nói này của anh! Chết trong tay của phụ nữ thì sao chứ? ...


Nghe anh nhắc tới, mặt của Thích Khiếu Phong lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, trong ánh mắt tràn đầy ảm đạm không tinh thần, sau liền bi thảm mà cười:"Tôi ngay cả một cái nữ tử đều không thắng được, còn nói gì ra chiến trường đánh giặc? Vì nước chiến đấu......"


Bắc Cung Mạt Tàm lắc đầu:"Nàng là một nữ tử bình thường sao? Có lần kém chút nữa là Bổn Vương bị nàng bắt được."


Thấy Thích Khiếu Phong không tin, Bắc Cung Mạt Tàm buông ra tay của hắn, kéo cổ áo của anh, Thích Khiếu Phong nghi hoặc nhìn qua, trên cổ của anh có một vết thương do lưỡi dao làm, dấu vết đó còn chưa phai, nhất định là mới bị thương không lâu, lập tức kinh sợ trừng lớn hai mắt, thân thủ của Bắc Cung Mạt Tàm như thế nào hắn là người rõ ràng nhất, nếu so với hắn không chỉ là cao gấp đôi, không thể tưởng được người lại bị Liệt Hỏa Thất Diễm người bị thiên hạ truyền là phế vật nắm ở trong tay!


Nhưng khó nhất là Vương Gia lại có thể vì hắn mà nói ra chuyện "mất mặt" như vậy, kính ngưỡng đối với Vương Gia trong lòng hắn càng thêm nồng đậm, lập tức, không dám xem tiếp cũng trở nên im lặng.


Sau đó, trong ánh mắt của hắn khi nhìn Thất Diễm không còn khinh thường, còn có chút tán thưởng.


Liệt Hỏa Thất Diễm này văn võ song toàn, tâm cơ sâu không thể lường, lúc nãy nàng còn nghĩ kế dụ hắn chui vào bẫy, tâm cơ sâu như thế, khắp Miền Nam có mấy người?


Nếu nàng thực sự muốn phụ trợ cho Vương Gia, người còn gì cần e ngại lão Liệt Hỏa Hồng Phi quyền cao chức trọng kia, nhưng cố tình nàng lại là con gái của lão Liệt Hỏa Hồng Phi kia, Vương Gia trong tình huống bất đắc dĩ mà cưới nàng, không biết đây là phúc hay nạn a.


Trong giây lát, Thích Khiếu Phong liền bắt đầu lo lắng cho Bắc Cung Mạt Tàm.


Thất Diễm không thèm cùng bọn họ ở đây ma thời gian, tức giận gầm nhẹ một tiếng:"Bắc Cung Mạt Tàm, anh có buông tay hay không?"


Vì Kim Hoàn, hôm nay nàng nhất định không thể bỏ qua cho tên tiểu tử này.


Bắc Cung Mạt Tàm chuyển mắt nhìn nàng, cứng nhắc nói:"Thất Diễm, Khiếu Phong đánh Kim Hoàn bị thương là hắn ta sai, nhưng nếu nàng giết hắn, nàng cho là nàng còn sống yên được ở Miền Nam này sao?

.......................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro