Chương 39: Cái gì mới gọi là sĩ nhục 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, nàng còn lấy ra con dao quơ ở trước mặt ả, lưỡi dao sáng chói bén nhọn vô cùng, làm cho ánh mắt sợ hãi của Tân Ngữ Nhu chuyển trắng bệch. 

Trong mắt của Thất Diễm chứa đầy hèn mọn, nữ nhân giống như vậy còn dám khiêu chiến nàng, đúng là không biết sống chết. 

Ánh mắt từ từ quét qua vẻ mặt đầy lo lắng còn mang theo chút bất đắc dĩ của Thích Khiếu Phong, khóe môi tà ác giơ lên, tiếp theo tay dùng lực, mọi người chỉ nghe được tiếng quần áo bị xé rách, trong tiếng kêu la sợ hãi của Tân Ngữ Nhu, Thất Diễm tùy tay giơ lên, ném xuống mảnh vải xé từ người của Tân Ngữ Nhu: "Muốn vũ nhục một người, cần gì ngôn ngữ, trực tiếp dùng hành động không phải tốt hơn sao?" 

Thất Diễm ngước mắt đầy khiêu khích, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thích Khiếu Phong biến sắc, trong mắt thật rõ ràng chứa đầy ý tứ châm chọc, Tân Ngữ Nhu chơi thủ đoạn với nàng, cũng chi có đầu heo này một mực tin tưởng mà thôi. 

 Kim Hoàn nhà nàng thật đáng thương, vậy nàng liền vũ nhục người trong lòng hắn ta, hừ hừ! Nàng thật muốn nhìn một chút đến cuối cùng ai ác hơn ai? 

Tân Ngữ Nhu hai tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, quần áo sau khi bị Thất Diễm cố ý xé rách, trên người ả bây giờ chỉ còn lại cái tiết khố cùng với cái yếm nhỏ màu hồng. 

Mọi người há to miệng, tất cả mọi người cũng không nghĩ đến Thất Diễm lại tàn nhẫn đến thế, thế nhưng dám lột bỏ quần áo của một cô nương ở trước mặt công chúng, ai chẳng biết Tân Ngữ Nhu mặc dù xuất thân là kỹ nữ, nhưng cô ta tài hoa xuất chúng, cho tới bây giờ đều là bán nghệ không bán thân, vẫn còn là cái xữ nữ, hôm nay lại bị đối xử như thế ở trước mắt bao người, nước mắt sớm rơi như mưa, vừa khóc vừa cầu xin: "Vương Phi, tiện nữ biết sai rồi! Là tiện nữ đã sai! Là tiện nữ cố ý làm vỡ chén trà, Vương Phi không có đẩy tiện nữ, Vương Phi cũng không có nói những lời nói đó, là do tự tiện nữ nói, Vương Phi, làm ơn tha cho tiện nữ! Tiện nữ biết sai rồi, Vương Phi, tiện nữ không dám nữa, không dám ......." 

Tân Ngữ Nhu chết sống lắc đầu, nước mắt trong suốt đọng ở trên mặt, thật sự làm người nhìn đau lòng! 

Thất Diễm cười nhẹ nhàng, giơ tay lau đi giọt lệ trên má của cô, cười vô cùng dịu dàng: "Nói cái gì vậy? Biết sai rồi? Không dám nữa?"

 "Phải, phải, tiện nữ biết sai rồi! Cũng không dám nữa !" Tân Ngữ Nhu gật đầu liên tục, lúc này cô thực sự sợ hãi! Liệt Hỏa Thất Diễm này, quả thật là người điên, trên thế gian này, cô cảm giác là không có chuyện gì mà nàng làm không được. 

Thất Diễm cười thật nhẹ nhàng, tiến đến trước mắt cô, từ trên cao nhìn xuống, *tựa tiếu phi tiếu nhìn cô. 

*Nhìn giống cười nhưng cũng không phải cười 

Mọi người lúc đầu nghĩ đến, hành động này của Thất Diễm cũng đã kinh thế hãi tục! Nhưng ở phía sau vẫn còn chuyện phải làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, chỉ thấy Thất Diễm lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu mỗi người sau khi làm sai việc còn có thể quay đầu, vậy mọi người còn muốn Phật Tổ để làm gì? Đệ nhất hoa khôi của "Vạn Hương Lâu" làm sao có thể ngây thơ như vậy đâu, một câu biết sai rồi của cô, là muốn đem mọi việc đều giải quyết! Nha đầu Kim Hoàn của tôi phải làm sao bây giờ?" 

Dứt lời, tay của Thất Diễm từ từ trượt xuống, một tay nắm lấy bộ ngực cao kều của Tân Ngữ Nhu, làm cho Tân Ngữ Nhu kinh hách mà kêu lên, Thất Diễm lên tiếng khen:"Quả nhiên không hổ là đệ nhất hoa khôi của "Vạn Hương Lâu", bộ ngực này quả nhiên đủ lớn, cảm giác rất tốt nha!" 

Mặt của Bắc Cung Mạt Tàm cũng trở nên tái xanh! Vẻ mặt của Thích Khiếu Phong thì xanh mét, xen chút đỏ hồng. 

Tuy da mặt của Trầm Mạch Hàn người này luôn luôn rất dày, nhưng khi nhìn thấy hành động của Thất Diễm cũng tránh không khỏi đỏ mặt, nữ nhân này quả thật to gan, thật sự là, thật sự là...... 

Mà Lý công tử cùng Vương công tử hai người kia thì thiếu chút nữa đem tròng mắt của họ trừng rớt ra, bọn họ luôn luôn tự cho mình là phong lưu, lưu luyến trong bụi hoa cũng không phải chỉ có một ngày hai ngày! Nhưng khi thấy người phụ nữ kia ở trước mặt bọn hắn, làm ra hành động trái đạo đức lẽ thường như vậy, tại sao bọn hắn lại có cảm giác nàng còn phong lưu hơn bọn hắn a? 

Mà sau khi Tân Ngữ Nhu sợ hãi kêu lên một tiếng, khuông mặt nguyên bản còn trắng bệch liền chuyển thành màu đỏ, trước ngực cao kều bị Thất Diễm nắm trong tay chà đạp, trong lòng vừa giận vừa tức, bị một nữ nhân "sàm sỡ", cô thật cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết. 

Thất Diễm cũng không tính chỉ như vậy liền bỏ qua cho cô ta, một mạt ý cười tàn nhẫn hiện trên khóe môi, nàng nắm lấy cái yếm màu hồng của cô ta dùng sức kéo một cái, vô số hít không khí thanh âm vang lên chung quanh, Tân Ngữ Nhu thảm kêu một tiếng, rốt cuộc không chịu nổi bị nhục nhã như vậy, chớp mắt, đương trường hôn mê bất tỉnh. 

Thất Diễm nhìn thấy liền thở dài: "Thật ra bộ dáng còn rất đẹp, nhưng là tại sao tố chất tâm lý lại kém như vậy, xem ra sau này phải thường xuyên tập luyện mới được"." 

Còn luyện? 

Trầm Mạch Hàn đở trán, có chút đứng không vững. 

Nhưng vào lúc này, anh kinh sợ phát hiện, Thất Diễm cầm cái yếm màu hồng của Tân Ngữ Nhu, thế nhưng đi về phía anh, trá tim lập tức đập mạnh, theo bản năng thụt lui từng bước, trong lòng lại nghĩ, anh khi nào thì đắc tội nữ nhân này qua? 

Còn không đợi anh hiểu rõ, Thất Diễm đi đến trước mặt anh dừng lại, nâng mắt lạnh lùng nhìn anh. 

Trầm Mạch Hàn giả vờ ho khan:"Thất......" 

Nhưng anh vừa mới mở miệng, trước mặt liền bị cái gì che lên, Thất Diễm oán hận quăng cái yềm màu hồng của Tân Ngữ Nhu nện ở trên mặt anh: "Trầm Mạch Hàn, sau này nếu anh còn dám đem không đúng đắn nữ nhân nhét vào trong Vương phủ, kệ anh có phải là "người yêu" của Bắc Cung Mạt Tàm hay không, tôi sẽ tìm mười tám cái bà già tới cưỡng gian anh, nhớ kỹ, đem tiền mà anh thiếu tôi đưa đến trong phòng tôi ở Vương phủ, nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh." 

"Hít~~!" 

Xung quang có nhiều tiếng hít không khí đến nỗi xém chút nữa làm không khí bị mất nước!

Độc, thật sự là quá độc ác! 

Trầm Mạch Hàn bị lời nói của nàng làm cho choáng váng, thiếu chút nữa liền té ngã trên mặt đất, lập tức lấy cái yếm màu hồng ở trên mặt xuống, mùi son phấn nồng nàn kia kém chút nữa liền làm anh chết ngạt, mà càng choáng váng là lời nói kia của Thất Diễm, cái gì mà tìm mười tám bà già đến cưỡng......cưỡng gian anh, thật sự là, thật sự là...... 

Trầm Mạch Hàn vừa thất vọng vừa căm tức, vừa muốn xông lên cùng với nữ nhân kia cãi một trận, nhưng thân hình của Thất Diễm chợt lóe, ôm lấy Kim Hoàn, rất nhanh lao xuống lầu, chỉ nháy mất không thấy bóng dáng. 

Quay đầu lại thấy sắc mặt của Bắc Cung Mạt Tàm thật khó coi, lúc này anh mới nghĩ đến có một câu nói của Thất Diễm anh không có hiểu, lập tức ngơ ngác hỏi: "Tại sao nàng lại nói tôi là "người yêu" của huynh?" 

Mặt của Bắc Cung Mạt Tàm lập tức vặn vẹo, liền ngay mặt đấm một cái vào mũi của anh: "Sau này nếu còn dám cùng người khác đánh cược đem nữ nhân loạn nhét vào trong Vương phủ của tôi, tôi sẽ tìm mười tám cái ông già cưỡng gian huynh, hừ......" 

*Khúc này... Sâu bị sặc...(haha )

Bắc Cung Mạt Tàm lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn theo Mặc Phi, Mặc Ngọc rất nhanh rời khỏi "Thính Hương Cư". 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro