Chương 41: Thất Diễm tìm y (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục đích của ông đại phu kia, cũng không khó đoán.Chỉ là rốt cuộc ông ta có mục đích gì, Thất Diễm cũng khinh thường biết.

Trong tâm trí của nàng, chỉ hy vọng, chuyện kế tiếp mà nàng phải đối mặt cũng không nên quá cẩu huyết như *"Ngư,tiều,canh,độc" gì đó.

*Theo truyện Anh Hùng Xạ Điêu, Ngư Tiều Canh Độc là bốn người đệ tử của Nam Đế Đoàn Hoàng Gia, một người đánh cá, một người tiều phu, một người nông phu và một người thư sinh. Xưa họ là Đại Thừa Tướng (người thư sinh), Đại Tướng Quân (người tiều phu), Thủy Quân Đô Đốc (người đánh cá), Tổng Quản Ngự Lâm Quân (người nông phu) của nước Đại Lý. [Muốn biết thêm–>google.com]

Nhìn Kim Hoàn nhắm chặt hai mắt nằm trong lòng của nàng, có chút mềm mại xẹt qua trong lòng của Thất Diễm, đi đến thế giới này, Kim Hoàn là người đầu tiên đối xử tốt với nàng, nàng luôn luôn không thể tin tưởng bất cứ người nào, nàng có thể thử đi tin tưởng một người có phải không?

Tuy phản bội sẽ làm người rất đau khổ, nhưng nếu không có một ai có thể tin tưởng, như vậy thật là quá cô đơn! 

Cho nên, giờ phút này, Thất Diễm quyết định tin tưởng Kim Hoàn, đem cô ta trở thành "Người một nhà".Đương nhiên, nếu như có một ngày Kim Hoàn dám phản bội nàng, nàng chắc chắn sẽ tự tay giết cô, trong cuộc sống của Thất Diễm, tuyệt đối không chứa nổi hai chữ "phản bội".

Dựa theo chỉ dẫn của ông đại phu kia, trong lúc tìm đường, quả nhiên đã đến chân núi Mai Sơn.

Bây giờ mặt trời đã ngã về tây, ánh chiều tà loang lổ ảm đạm.Chỉ là, khi nàng nhìn xem đến phong cảnh trước mắt, không tránh khỏi cảm thấy thất vọng, Mai Sơn Mai Sơn, cả tòa núi đều phải phủ khắp hoa mai không phải sao, nếu không tại sao lại được gọi là Mai Sơn?

*Mai Sơn = núi mai. Sâu thấy dùng Mai Sơn nghe hay hơn. ^_^

Nhưng là làm người ta nhìn đến ngọn núi này, khắp nơi hoa tàn cỏ héo, nhiều loại côn trùng bò đầy đất, lọt vào trong mắt là một mảnh hoang vắng.

Trên đường đi qua, "Ngư,tiều,canh,độc" thì nàng không thấy, đầu lâu, xương khô thì thấy đầy đường.

Thất Diễm nhìn thấy mà lông mày nhíu lại, xem ra Mai Sơn này không phải tiên cảnh, mà là địa ngục nhân gian a! 

Một làn gió âm lãnh thổi qua, người nhát gan, nếu gặp phải tình cảnh này, đừng nói là cầu y, đã sớm bị dọa ngất xỉu!Vào giờ phú này, Thất Diễm lại thật sự đối với vị "Mai Nhược công tử" sống trên núi này sinh ra một chút tò mò?

Bởi vì người này có thể sống ở địa phương "tốt đẹp" này, định cư ở xuống, thật là làm cho người khác phải bội phục, tất nhiên cũng không phải là người bình thường!

Đạp qua khô xương, nét mặt của Thất Diễm không một chút biến đổi vẫn bước tiến lên, nàng nhất định phải đoạt lại mạng của Kim Hoàn từ trong tay của Diêm Vương, mặc kệ phải trả giá cao đến đâu đi nữa.

Tịch dương ánh chiều tà chiếu trên mặt đất, tạo nên một cảnh đẹp quỷ dị, đi đến khi nhìn thấy hai cây mai trụi lủi xuất hiện ở nơi này thì nàng rốt cuộc dừng lại.

Ngước mắt nhìn lên, thì thấy trên thân cây trụi lủi kia, quả nhiên giống hệt như lời nói của ông đại phu kia mặt trên có chữ viết, trên thân cây mai bên phải khắc: Thư cuốn thấu hương mai tuyết trắng thanh tùng nhiều nhã vận.

Ánh mắt dời đi, trên thân cây mai bên trái kia thì khắc: Bạn bè linh khúc ý tri âm tri kỷ biết rõ âm.

Khóe môi của Thất Diễm gợi lên, không thể tưởng được vị Mai Nhược công tử này còn là một thi sĩ phong nhã, nhưng mà nàng cũng hơi khó hiểu, nếu đây là một vị thi sĩ phong nhã, tại sao lại sống ở nơi đầy đất đầu lâu, xương khô này? Chẳng lẽ sở thích của một người thi sĩ phong nhã lại khác người như thế sao?

Lặng lẽ lắc đầu, Thất Diễm nhìn thấy ở phía sau hai cây mai này là một tấm bảng bằng gỗ, mà ở trên mặt của tấm bảng gỗ này khắc ba chữ "Mai Nhược Cư".

Xem ra nàng đã đến đúng nơi!

Thất Diễm ôm Kim Hoàn, đôi chân không chút chần chờ, thằng bước vào.Chỉ là nàng vừa mới nhấc chân, nàng liền quỷ dị bị lôi kéo bước vào trong ngũ hành bát quái trận, nghĩ, đây chắc là "Hàn thạch tam tiết trận" theo lời nói của ông đại phu kia đi?

Thật đúng là giống y hệt trong lời nói của ông đai phu kia, trận thế này bề ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng chỉ cần bước vào, trước mặt nàng liền xuất hiện rừng cây trải dài không giới hạn, cây nào cũng cao đến hai thước, phong cảnh này cùng bên ngoài hoàn toàn bất đồng, lạc ở trong này, nếu không thể tìm ra chổ ảo diệu, cho dù dành hết hai đời người, cũng đừng nghĩ có thể thoát ra.

Ngước mắt nhìn cây cối xung quanh, Thất Diễm vui vẻ đi về phía trước, bước chân thay đổi tùy theo hướng, ngẫu nhiên xoay người, một bước, hai bước, bước trái rồi xoay một vòng bước tiếp tám bước, lại lui ra sau bốn bước, chỉ một lát liền bước ra khỏi rừng cây.

Mùi hương hoa đào xông vào mũi thấm vào ruột gan, hai con mắt của Thất Diễm nhắm lại, thật sâu hít vào mùi thơm này, làm nàng say mê !Nàng hơi hơi mở mắt, thản nhiên mà cười, đưa mắt lơ đãng nhìn xung quanh, nàng nhất thời sợ đến ngây người!

Có một phiến rừng mai cách nàng không xa, cảm giác giống như xa tận chân trời, bây giờ là mùa gì? Làm thế nào mà ở đây có thể nở được nhiều hoa mai đến như vậy?

Chỉ thấy hoa mai bên trong phiến rừng mai kia có màu đỏ, màu hồng, màu trắng, mỗi màu có một lãnh thổ riêng, cái này, chỉ sợ đây mới là diện mục thực sự của "Mai Nhược Cư" đi?

Nhất thời trong lòng nàng thực vui vẻ, ôm Kim Hoàn đi về phía một mảnh mai đỏ, màu đỏ kia đẹp vô cùng, lấp lánh như hồ nước, lại giống như ngọn lửa đang hừng hừng thiêu cháy, cực vì hoàn mỹ, xen lẫn sức cuốn hút.

Màu đỏ này nhất thời khiến cho Thất Diễm cảm thấy như nàng được ủng hộ, phấn chấn, trong lòng gợi lên một cổ kích động khác thường, cúi đầu nhìn Kim Hoàn nhẹ nhàng mà nói:"Kim Hoàn, em yên tâm, mặc kệ kế tiếp gặp được chuyện gì, chị nhất định sẽ cứu mạng em trở về."

Theo sau nụ cười tươi của nàng, ánh mắt nhẹ đưa, phiến hoa mai hồng ẩn vào trong mắt, nàng nhẹ nhàng bước về phía trước, hoa mai kia có màu hồng như gò má của thiếu nữ đang trong mối tình đầu, có chút ngượng ngùng, vừa có thể miêu tả bằng tranh, lại dịu dang như nước.

Tâm tình kích động đột nhiên biến mềm, đặt bản thân trong đó liền cảm giác cảnh đẹp ý vui, không kiềm chề được mà làm thơ, lưu luyến không về, lúc đầu nàng nghĩ vị Mai Nhược công tử kia sống ở một nơi giống như địa ngục, không nghĩ tới vị công tử này còn biết hưởng thụ như vậy, thế nhưng lại sống ở một nơi thế ngoại...... A! Không, là thế ngoại mai viên, ha ha!

*Nguyên câu là "thế ngoại đào viên" chỉ cảnh đẹp như tiên, bên ngoài thế tục.

Trong lúc suy nghĩ, nàng lại đi về phía phiến hoa mai màu trắng khác.

Hoa mai kia trắng như bạch ngọc điêu khắc, băng cơ ngọc cốt, thật tự nhiên tinh khiết, thanh nhã thoát tục, trong sạch không tỳ vết, trong trắng ngây thơ, khiến người nhìn không tự giác phải kính trọng.Mai tâm là tinh khiết, nó chắc chắn có thể tồn tại ở trên đời, cũng chắc chắn phải cô độc cả đời, không ít người biết mai, xem ra vị Mai Nhược công tử kia, dựa vào tâm tính yêu mai mà đoán, chắc cũng là một người cô độc tịch mịch phải không?

Trong lúc Thất Diễm đang trầm tư, đột nhiên một tiếng kêu vang phát ra từ trên trời, tiếp theo một đạo gió xoáy xuất hiện, thoáng chốc, cát bay đá chạy vô cùng lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro