CHƯƠNG 49: ĐÊM GIẢI ĐỘC (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọa!

Con Tiên Hạc to lớn giống y con đại điêu của Dương Quá, thế nhưng......còn có thể biết...... biết bay? Rõ ràng nó đang ở phía sau, nhưng chỉ trong chớp mắt liền chắn ở trước người nàng.

Con Tiên Hạc kia đắc ý lay động cánh, cái mỏ vừa cứng vừa dài lại nhọn kia nhếch lên, một bộ tư thái đang cười nhạo.

Hừ! Còn muốn trốn? Nếu để nàng chạy thoát lần nữa! Vậy Hạc mặt của nó làm sao có thể lấy ra nữa? Nó cũng không lại có mặt xuất hiện trước mặt của chủ nhân!

Thất Diễm nhìn thấy được thiếu chút nữa liền phun máu, trời ạ! Nàng thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo ở trên người con Hạc này? Nó thật sự là một con hạc sao? Nàng cảm thấy nó giống như một con hồ ly, thành tinh ?

Lúc này, nàng không khỏi đối với chủ nhân của con hạc này cảm thấy tò mò.

Theo lý thuyết, cậu ta chẳng qua chỉ là một cậu bé bảy tám tuổi, cho dù luyện công từ lúc còn ở trong bụng mẹ, cũng vạn lần không có khả năng lợi hại đến như vậy, hơn nữa y thuật rất cao, còn có người trăm phương ngàn kế tính kế cậu, xem ra, lại lịch thân phận của cậu ta không đơn giản nha!

Nếu chỉ là một đứa bé đơn giản, còn có người phải hao tổn tâm cơ tính kế cậu ta ư? Còn không màng hạ độc những người vô tội, chỉ vì buộc cậu ta xuất thủ cứu người, trên tờ giấy kia viết: Lần này ngươi thua định rồi! Chẳng lẽ cậu ta cùng ai đó có cá cược cái gì sao?

Lòng Thất Diễm trầm xuống, nếu thật sự là như vậy, Mai Nhược Huân Y vì cứu Kim Hoàn mà phá lệ, vậy tình cảnh của cậu ta không phải sẽ rất nguy hiểm?Nếu sự tình thật sự là như vậy, nàng cũng không thể liền như vậy mà đi, nếu lão già kia dám gây phiền toái đến cho Huân Y , cho dù cược cả tính mạng nàng cũng phải liều mạng với lão! Thất Diễm nàng chưa bao giờ nợ ai ân tình, huống chi đứa nhỏ Huân Y này đáng yêu như vậy, nàng cũng không thể để người khác tổn hại cậu.

Càng làm cho người tức giận là, ** , lão già kia cũng dám coi nàng như một con cờ mà dùng, chỉ bằng điểm này, nàng liền cùng lão thề không đội trời chung.

**: câu chửi thề.

Trong lúc Thất Diễm đang trầm tư, mỏ của con Tiên Hạc kia mở ra, hướng nàng công tới. Lúc này nó không còn cố kỵ cái gì nữa, công kích vô cùng sắc bén, không thể đỡ.

Thất Diễm kinh hãi, lập tức lộn ngược ra sau, hiểm hiểm lánh né ra.

"Phanh......"

Một tiếng vang lớn long trời lở đất, cái mỏ cứng như thiết kia mổ xuống đất tạo ra một cái hố to, bụi đất bay đầy trời, Thất DIễm trở nên vô cùng chật vật, con Tiên Hạc kia thấy một kích không trúng, tức giận mà kêu to, hai cánh mở ra, nhất thời cuồng phong bay gào, cát bay đá chạy, tất cả hướng về phía Thất Diễm công tới.

Thất Diễm bị gió thổi không thể mở mắt, ngay cả kêu cứu đều phát không ra tiếng, giống y như áp khí của Mai Nhược Huân Y lúc trước áp đến nàng không thở nổi, thân thể không nhúc nhích được mảy may, lại một lần nữa, nàng cảm giác được bản thân nhỏ bé, việc này hoàn toàn khác khi đối mặt những cao thủ như Bắc Cung Mạt Tàm, đây hoàn toàn là một loại uy áp, làm cho linh hồn của bản thân bị chấn trụ!

Loại năng lượng này thật là khủng khiếp!

Vào lúc này Thất Diễm khẳng định! Đây hoàn toàn không giống bất cứ một loại võ công gì ở trên thế gian, bọn họ đến tột cùng là loại người nào? Nàng không thể tưởng tượng nổi.

Bị loại áp khí siêu cường kia chấn trụ, trơ mắt nhìn hai cánh của con Tiên Hạc kia mở ra, thân mình bay lên trời, hai cái trảo bén nhọn hướng đầu nàng công tới.

Chỉ một trảo này, đầu nàng còn không vỡ vụn, óc chảy giàn giụa?

Một màn này nếu phát sinh ở trên người của người khác, nàng sẽ ngồi xem thực kích thích, nhưng mà hiện tại nhân vật chính là nàng, mới biệt được tư vị này thật khó chịu, trơ mắt nhìn hai cáo trảo dần dần phóng to ở trước mắt, nàng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, tiểu tử Mai Nhược Huân Y chết tiệt kia, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy nàng không tin cậu ta không biết, còn không mau ra đây quản con "chim" này của cậu, đồng thời ở trong lòng thề, nếu lần này nàng đại nạn không chết, nàng nhất định cược cả tính mạng phải làm cho bản thân cường đại, đến lúc đó coi còn có "chim" nào dám đụng nàng?

*Phốc..khụ khụ... đoạn này... bó tay với tác giả.

Có lẽ là do ông trời nghe được khẩn cầu của nàng, có lẽ do Mai Nhược Huân Y cảm ứng được nguyền rủa của nàng, ngay tại tình cảnh chỉ mành treo chuông, giọng nói chậm trễ kia vang lên: "Hạc Nhi, trở về......"

Hai cái trảo của con Tiên Hạc kia dừng lại, đứng lại ở một chỗ chỉ cách Thất Diễm có 0.0001 li, quay đầu đối với Mau Nhược Huân Y kêu nhỏ, thanh âm kia giống như rất không cam lòng.

Thất Diễm lặng lẽ mở ra một con mắt, thấy Mai Nhược Huân Y xuất hiện ở cửa, sắc mặt có chút trắng bệch, sợi tóc cũng rối loạn! 

Một bộ giống như vừa chạy rất gấp đến, Thất Diễm căng thẳng trong lòng, xem ra nàng đã hiểu lầm, nghĩ cậu ta cố ý thấy chết mà không cứu, kêu một con "chim" đến khi dễ nàng, nhìn bộ dáng của cậu ta như thế, chắc chắn là cậu ta đang giúp Kim Hoàn giải độc không thể thoát thân, nghe thấy tiếng vang bên ngoài liền cố gắng chạy tới, nhìn sắc mặt của cậu, nhất định thương đến bản thân.

Cái mũi của Thất Diễm đau xót, một loại hơi nước không biết tên xông lên đáy mắt, làm tấm mắt của nàng cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.Mai Nhược Huân Y thấy nàng như thế, nghĩ Hạc nhi thương đến nàng, lập tức nét mặt trầm xuống, giọng nói mang theo tức giận: "Hạc Nhi, không nghe lời, liền đi cho ta......"Dứt lời, cậu suy yếu ho khan vài tiếng.

Thất Diễm nghe được trong lòng quýnh lên, mà con Tiên Hạc kia ủy khuất kẽ kêu một tiếng, tiếp theo oán hận trừng Thất Diễm một cái, vạn phần không cam lòng thu hồi móng vuốt.

Thất Diễm vội vàng chạy tới Mai Nhược Huân Y bên người, đem cậu bế lên, giọng nói nhu như có thể ép ra nước: "Huân Y, cậu thế nào, có bị nặng lắm không?"Khuôn mặt nguyên bản đang tái nhợt của Mai Nhược Huân Y nổi lên mạt đỏ ửng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhưng một câu cũng không có nói.

Nữ nhân này, động bất động liền ấp ấp ôm ôm người khác , còn...ra thể thống gì?

Nhưng, đòi mạng là cậu cũng không chán ghét, ngược lại cảm thấy được ôm ấp rất ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn, cậu có chút tham niệm, chỉ là nhất nghĩ đến khối Huyết Ngọc Kỳ lân ở trên cổ của nàng, cậu lại do dự !

Cậu biết được, khối Huyết Ngọc Kỳ Lân kia là vật gia truyền đính ước tính vật mà Nam Cung Hồng Phong từ nhỏ đả đeo, nhưng vật này lại được nàng đeo trên cổ, việc này thuyết minh cái gì? Không cần đoán cậu cũng biết việc này đại biểu cái gì?Thở dài một tiếng trong lòng, cậu trầm ngâm thật lâu cũng không nói.

Thấy cậu không nói gì, Thất Diễm tưởng cậu bị thương rất nặng, hơn nữa mặt của cậu đỏ đến không "bình thường", trong lòng co rút đau đớn, đây đều là vì giúp nàng cứu Kim Hoàn mà bị thương a! 

Lập tức, cảm giác thương tiếc đối với cậu ta càng đậm: "Chúng ta ăn cơm trước đi, Huân Y nhất định đã đói bụng đúng không?"

...............................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro