CHƯƠNG 50: ĐÊM GIẢI ĐỘC (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Nhược Huân Y thấy Thất Diễm cúi đầu dùng lời nói vô cùng ôn nhu hỏi cậu, vội vàng gật đầu, trong lòng có chút loạn.


Thất Diễm ôm cậu đi đến trước bàn mới buông cậu xuống, rồi sau đó bưng các món ăn lúc nãy nàng đã làm xong lên bàn.


Thất Diễm làm bốn món một canh, gà đậu tương, thịt kho trứng, cá trích thiêu hồng, nấm hương dồn đậu hủ, canh vịt hầm.


Từng món hương thơm theo bốn phương hướng về phía Mai Nhược Huân Y, ánh mắt của cậu sáng rực lên, có chút ngoài ý muốn: "Những món ăn này, đều do nàng làm."


Thế nhưng sắc, hương, vị đều có, khó làm a! Có nhìn nàng như thế nào thì cũng không giống biết nấu ăn a! Nếu nàn lấy dao chặt người thì cậu sẽ không có một chút nghi ngờ.


Thất Diễm khẽ hừ một tiếng, đưa cho cậu chén cơm: "Đừng nhìn tôi, bổn tiểu thư lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tiểu tử, về sau đi theo tỷ tỷ hỗn, tính ngươi có phúc!"


Khóe môi của Mai Nhược Huân Y hơi co rút, nhưng cũng không nói gì, cúi đầu ăn cơm, thức ăn so với những gì cậu tưởng thì ăn rất ngon, hai tròng mắt của cậu hơi hơi có chút ướt! Từ khi có trí nhớ đến nay, đây chắc là lần đầu tiên có người vì cậu xuống bếp nấu ăn đi !


Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng không thể phủ nhận, trái tim luôn luôn cô đơn của cậu vào lúc này đã cảm nhận được một tia ấm áp.


"Đúng rồi! Huân Y, nếu cậu từ trước đến nay đều không ra khỏi "Mai Nhược Cư", vậy mấy loại nguyên liệu nấu ăn kia làm thế nào đến?" Cho dù Thất Diễm vội vàng ăn cơm, cũng không quên thỏa mãn tính bát quái kia của nàng.


Mai Nhược Huân Y nâng mắt nhìn một bóng dáng trắng yên lặng tránh ở ngoài cửa đang không ngừng nuốt nước miếng nhìn món cá trích thiêu hồng trên bàn ăn, nói nhỏ: "Là do Hạc nhi mang về......"


Con chim to màu trắng kia?


Hơn nữa còn là cái con chim kém chút nữa là lấy đi mạng của nàng, Thất Diễm tâm lạnh một chút, đôi mắt nheo lại thành một đường nhìn bên ngoài bóng trắng kia, nếu dựa theo tính cách thông thường của Thất Diễm, nàng không nhổ hết lông của con chim ác này, sau đó bầm nát bỏ vào nồi hầm canh nàng sẽ không kêu là đệ nhất sát thủ Liệt Hỏa Thất Diễm.


Từ trước đến giờ nàng cũng không phải là người tốt gì, là một người có cừu tất báo.


Nhưng là......


Sau khi mặt mày của Thất Diễm nhíu lại, lập tức treo lên nụ cười thật to, có câu gọi " Yêu ai yêu cả đường đi", nếu nàng quyết tâm quải đi tiểu chính thái này, vạn lần không thể đem "chim" của cậu nấu canh đúng không?


*Thật sự dấu nhấn mạnh là của chính tác giả, không phải Sâu. Phụt...haha


Tuy nàng cảm thấy con chim này mà đem hầm canh sẽ rất bổ.


Lúc này không làm người tốt còn muốn chờ đến khi nào? Thất Diễm lập tức đứng dậy, bưng món cá trích thiêu hồng từ bàn ăn lên rồi đặt xuống trước mặt Tiên Hạc:


"Ăn đi! Đợi lát nữa lạnh rồi sẽ không còn ngon nữa!"


Đôi mắt nhỏ đen của con Tiên Hạc kia nhìn nàng trừ trên xuống, tràn đầy phòng bị, nhưng nó thật sự nhịn không được nuốt nuốt nước miếng nhìn món cá trích thiêu hồng kia, sau đó đưa cái cổ phía trước, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn chủ nhân của nó ở phía sau Thất Diễm, chờ người lên tiếng.


Hôm nay nó phạm sai lầm !


Lúc sớm thất trách khiến cho nữ nhân này đi quấy rầy chủ nhân, rồi sau đó không chịu nghe lời nói của chủ nhân làm cho chủ nhân sinh khí! Nếu như thường lệ, nó sớm lẻn đến trước mặt chủ nhân làm nũng! Nhưng lúc này, cho nó trăm lá gan nó cũng không dám a!


Lập tức, nó nhìn món cá trích thiêu hồng kia, đầy mắt ai oán.


Nhìn thấy lại ăn không được, có hạc nào so với nó còn thảm hại hơn sao?


Bi ai a!!!


Thất Diễm há hốc mồm nhìn nó, nàng chưa từng gặp qua biểu cảm của con "chim" nào chấn động như thế, còn hay không làm cho người sống! Con chim này đúng là thành tinh!


Thế giới thật là rộng lớn, không gì là không có a! Còn có chuyện nào so với chuyện này không thể tưởng tượng hay không?


"Ăn đi!"


Đằng sau, truyền đến giọng nói thản nhiên của Mai Nhược Huân Y, hai mắt của con Tiên Hạc kia lập tức tỏa sáng, như được đại xá, nhất thời bỏ ra hai tay gặm lấy gặm để.


Quả nhiên tràn ngập linh tính a!


Thất Diễm quay lại đến trước bàn ăn, hai mắt còn nhìn nó thẳng tắp, lúc trước chỉ lo mạng sống của bản thân, chưa bao giờ cẩn thận đánh giá qua nó, lúc này nhờ ngọn đèn, chỉ thấy dáng vẻ đang ăn của con Hạc này cũng mang nét "Ung dung đẹp đẽ quý giá", bộ lông trên người phần lớn là màu trắng, cằm, giáp, và cảnh bộ có màu ám nâu, phần cuối của cái đuôi mang màu đen, trên đỉnh đầu đội mào gà đỏ tươi, thân cao chân dài, quả thật là khiến người khác có một ấn tượng tốt đẹp.


Cơm nước xong, Mai Nhược Huân Y nuốt mấy viên dược, Thất Diễm thấy sắc mặt của cậu vẫn còn chút trắng bệch, trong lòng có chút không nỡ: "Chút nữa cậu hãy đi nghỉ ngơi đi! Tôi đi thủ Kim Hoàn là được rồi."


Mai Nhược Huân Y nghe vậy lắc lắc đầu: "Lam Yêu độc kia vô cùng lợi hại, đợi chút nữa còn phải giúp cô ấy bức độc một lần nữa, nàng làm được sao?"


Nàng đương nhiên làm không được, Thất Diễm nhún vai, Lam Yêu độc nàng nghe cũng chưa nghe qua, rơi vào đường cùng, nàng đứng dậy, chuẩn bị ôm Mai Nhược Huân Y đi qua.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Nhược Huân Y lập tức biến đỏ, vội vàng đứng dậy: "Tôi có thể tự mình đi được."


Tuy rằng cậu vì nhanh chóng chạy ra cứu Thất Diễm mạnh mẽ vận công mà bị thương, nhưng cũng không thương đến mức ngay cả đi cũng đi bất động, cậu là một người "nam nhân", làm sao có thể động bất động liền để cho nữ nhân ôm.


Gặp Mai Nhược Huân Y chạy trốn ra khỏi cửa, Thất Diễm cương hai tay, có chút giật mình, thằng nhóc xấu xa này lại ăn lộn cái gì a, cậu ta nghĩ là nàng rất muốn ôm cậu ta sao! Cũng không phải là vàng?


Hứ!!!


Cái miệng nhỏ nhắn của Thất Diễm phiết phiết, sau đó đi theo cậu vào phòng Kim Hoàn.


Vừa bước vào phòng, mùi thuốc tràn đầy phóng, nước trong cái thùng lớn kia còn không ngừng sủi bọt khí, lại nói về loại thuốc tự chế kia của Mai Nhược Huân Y thật sự rất thần kỳ, vừa đề vào trong nước, nước lập tức sôi trào nhìn thì tưởng nóng vô cùng, nhưng lại không thương đến người.


Kim Hoàn ngâm ở bên trong thùng, chỉ lộ ra bờ vai, sắc mặt nguyên bản tái nhợt bây giờ cũng trở nên hồng nhuận, thân thể ẩn ẩn phát ra ánh sáng màu xanh, nhưng không còn xanh như lúc trước! Ngược lại là nước bên trong thùng trở nên xanh rất nhiều.


Mai Nhược Huân Y ngồi ở bên cạnh thùng tắm, vẻ mặt rất nghiêm túc, quan sát sự tiến triển của việc bài tố độc của Kim Hoàn, thỉnh thoảng đâm hai cây châm.


Thất Diễm nhìn không có việc gì cần nàng làm, không khỏi mỏi mệt đánh ngáp, hôm nay mệt mỏi cả một ngày, lúc trước cùng Trầm Mạch Hàn bọn người kia đấu trí đấu lực, không nói đến sau đó tức giận liều mạng đánh nhau còn ẫm theo Kim Hoàn chạy đến tìm y lại bị một phen ép buộc, lúc nãy còn không cảm thấy, lúc này rảnh rỗi liền phát giác được bản thân vô cùng mệt mỏi.


Hiện giờ nhìn thấy Kim Hoàn có Mai Nhược Huân Y chiếu cố, trái tim vẫn luôn khẩn trương của nàng được thả lỏng, sau đó liền ngã vào trên giường mà Kim Hoàn đã nằm lúc nãy, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nặng nề ngủ, nhưng mà nàng không hề biết là sau giấc ngủ này, ác mộng của nàng mới thực sự bắt đầu.


Nếu biết trước cho dù phải cắn răng chống đỡ, nàng cũng tuyệt đối không chịu đi vào giấc ngủ.

..................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro