CHƯƠNG 52: ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lòng Thất Diễm thực không rõ, Nam Cung Hồng Phong như vậy hoàn toàn không giống với người lúc trước nàng biết, nếu không nhớ lầm, khi đó ánh mắt của hắn lúc nhìn nàng chàn ngập chán ghét, nhưng mà mới qua có bao lâu? Tại sao hắn thoạt nhìn hoàn toàn không giống với lúc trước? Thế nhưng từ chán ghét chuyển sang cưới nàng, thật sự là rất quỷ dị !



Lúc này hai mắt của Nam Cung Hồng Phong hơi hơi đỏ lên, mắt phượng hẹp dài thoáng chớp ánh sáng, bức thẳng đến trước mặt nàng.


Thất Diễm nhìn thấy trong lòng liền rùng mình, dựa vào kinh nghiệm phong phú lúc trước của nàng mà nói, nàng sẽ không thể không biết ánh mắt của nam nhân như thế đại biểu cái gì?


"Nam Cung Hồng Phong, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ thực kĩ trước khi hành động, bằng không, đến lúc đó cho dù ngươi có hối hận cũng không cứu nổi ngươi." Thất Diễm thẳng tắp nhìn hắn, trong giọng nói lộ ra nồng đậm cảnh cáo.


Lúc này nàng vô cùng rõ ràng, thân thủ của bản thân không biết bị cái gì ngăn chặn mất?


Nàng không phải đối thủ của hắn, nhưng người nào mà dám khi nhục Thất Diễm nàng, chỉ cần nàng không chết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


Nam Cung Hồng Phong nhìn nàng, khinh thường chọn mi, bừa bãi nói: "Ở trong nhân sinh của ta, cũng không biết hai chữ "hối hận" viết như thế nào? Cho nên, nương tử, chúng ta không nên lãng phí thời gian! Xuân tiêu một khắc giá trị ngàn vàng a! Đến đây đi......"


Dứt lời, hắn dùng tay cởi xuống ngoại bào của hắn, tùy tay quăng.


Thất Diễm nhìn hành động của hắn, khinh thường bĩu môi, xuân tiêu một khắc cái rắm, nàng chưa từng nói qua muốn gả cho hắn, lập tức ngồi yên trên giường, án binh bất động, yên lặng chờ thời cơ.


Ngay tại khoảng khắc Nam Cung Hồng Phong đưa tay về phía nàng, khóe môi của Thất Diễm câu lên, lật tay, giữa khe hở là mấy cây hoa mai châm dùng tốc độ sét đánh đâm về phía cổ họng, hai mắt, trái tim mấy chổ hiểm của Nam Cung Hồng Phong.


Lần này nàng đã hạ quyết tâm lấy mạng của hắn.


Nhưng Nam Cung Hồng Phong hiển nhiên không phải ngồi không, vài đạo ánh sáng công hướng hắn, thân thể lập tức né tránh xoay vòng vài cái liền hiểm hiểm tránh thoát, Thất Diễm thấy không thể lấy được mạng của hắn, cũng không ham chiến, lập tức chạy về phía cửa sổ, muốn phá cửa sổ thoát đi, sự việc lần này nàng chắc chắn sẽ bắt hắn trả giá! Nếu có cơ hội mà không lấy tính mạng của hắn, Liệt Hỏa Thất Diễm bốn chữ về sau sẽ ngược viết.


Nhưng mà?


Trong lúc chạy nàng ngoài ý muốn liếc nhìn hắn, chỉ thấy Nam Cung Hồng Phong nhìn nàng sắp phá cửa sổ thoát đi cũng không ra tay ngăn trở, khóe môi còn lộ ra ý cười chăm chọc, cười nàng không biết tự lượng sức mình.


Ngay lúc trong lòng Thất Diễm lo lắng, thầm nghĩ không tốt liền một tiếng "Bính" lớn vang lên, nàng giống như đánh lên một vật thể không rõ, theo sau một tiếng hét "A" của nàng, thân thể bị một cỗ thần bí lực lượng bắn ngược trở về, một tiếng "Phịch" tiếp theo vang lên, nàng thật mạnh ngã xuống trên giường, màu đỏ màn che rớt xuống, nàng "Phốc" một tiếng, ngực bị đè nén đau đớn, nàng ói ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc không nhúc nhích được mảy may.


Mà Nam Cung Hồng Phong còn ở đó chậc chậc ra tiếng châm biếm: "Nếu đã đi vào nơi này, ngươi cũng đừng muốn chạy trốn! Ngoan ngoãn theo vi phu vào động phòng! Bằng không, chúng ta cả đời cũng đừng nghĩ thoát ra!"


Hắn vừa nói xong, tay hắn liền nhanh chóng xé nát áo trên người nàng.


"A......" Thất Diễm lấy tay che lại lõa lồ thân thể, hít một hơi thật sâu gáng lui mình vào thành giường, tuy nàng không để ý cùng nam nhân lên giường, nhưng tự nguyện cùng với bị người bắt buộc hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, nàng không muốn.


Từ trước đến giờ đều là nàng chơi nam nhân, nhưng nếu bắt nàng bị nam nhân chơi, thực xin lỗi, nàng tình nguyện chết.


Nam Cung Hồng Phong chống lại hai mắt vì tức giận mà đỏ lên của nàng, khinh thường hừ lạnh: "Xấu nữ nhân, cô nghĩ rằng ta thực muốn cưới cô sao? Nếu không phải tự cô gây ra tất cả chuyện này, sẽ liên lụy đến ta sao?"


Dứt lời, trong đôi mắt phượng hẹp dài của cũng tràn đầy tức giận, theo sau liền giữ chặt mắt cá chân của nàng, đem nàng tha trở về: "Lại đây, nhanh lên làm xong còn rời đi......"


Đây là loại lời nói chó má gì?


Thất Diễm trừng mắt: "Ngươi đã chán ghét ta đến như vậy, vì cái gì còn muốn đụng ta? Nam Cung Hồng Phong, tên khốn này, cút cho ta......"


Đây mới là trọng điểm, nàng thực không rõ hiện tại tất cả chuyện này đến tột cùng là gì? Thấy Nam Cung Hồng Phong vẫn là không có ý muốn dừng tay, Thất Diễm liều mình giãy dụa, Nam Cung Hồng Phong không kiên nhẫn đem nàng áp chế ở trên giường, chế trụ hai tay nàng, xả hạ váy của nàng .


Hắn nhìn đôi chân thon dài của nàng, hơi hơi ngây ngốc.


Không thể tưởng được ở phía dưới khuông mặt xấu xí của nàng, thế nhưng có được thân mình hoàn mỹ đến như vậy?


Nhưng, vậy thì sao chứ? Hắn cũng không có quên nữ cường đạo này là như thế nào cướp hắn, cướp đi Kỳ Lân Huyết Ngọc vật tổ truyền của hắn, còn đánh hắn một cái tát, từ nhỏ đến lớn, hắn đều được mọi người phủng ở lòng bàn tay, có bao giờ chịu qua bị vũ nhục như thế?


Hơn nữa, tất cả việc này còn bị tên Nhai đáng ghét kia nhìn thấy, nếu tên kia nói ra tất cả, hắn làm thế nào còn có thể sống yên ở Nam Cung gia tộc và trên giang hồ a!


Thật là nhớ lại cũng tức giận, nữ nhân chết tiệt này.


Sau đó, Nam Cung Hồng Phong phẫn nộ dùng đầu gối đỉnh nhập giữa hai chân của nàng, đem nàng hai chân tách ra.


"Nam Cung Hồng Phong, ngươi này súc sinh bắt buộc nữ nhân, ta hận ngươi! Hôm nay chỉ cần ta bất tử, nhất định sẽ đem ngươi phân thây thành ngàn khối, giết chết ngươi!" Thất Diễm nghiến răng nghiến lợi mắng hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng đường đường là đệ nhất sát thủ thế nhưng bị một nam nhân *Bá Vương ngạnh thượng cung !


* : Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, chính là... R.A.P.E. [^^'] Ủa sao kỳ dzậy?? Là dzầy nè, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn".  Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian", có vậy thôi... ^0^" Trích từ killyui.wordpress.com, Sâu thích phần giải nghĩa này, trực bạch, hài , đầy đủ.


Thật sự là mất mặt đến cực điểm a đến cực điểm!


Nghe thấy thanh âm mắng to của nàng, Nam Cung Hồng Phong ngả ngớn cười cười, áp sát lên người nàng: "Thật sự là mười phần thúi a! Ta thật không rõ, nữ nhân giống như cô tại sao Kỳ Lân Huyết Ngọc lại nhận cô vì chủ ?"


Kỳ Lân Huyết Ngọc? Nhận chủ? Cái gì đông đông?


Thất Diễm theo dõi hắn, trong mắt to tràn đầy khó hiểu, nghe ngữ khí của tiểu tử hình như là vì Kỳ Lân Huyết Ngọc mà đến, quên đi quên đi! Lần này nàng liền chịu lỗ vốn một chút đem Kỳ Lân Huyết Ngọc trả lại cho hắn ok, coi như đem đoạn ân oán này "tạm thời" tiếp nhận.


[ Các vị người xem, nhớ rõ đây chỉ là tạm thời a! Chỉ cần nàng lấy được tự do, cho dù Nam Cung Hồng Phong không tìm nàng phiền toái, nàng cũng sẽ lấy mạng của hắn, dám cường nàng, sẽ có tử giác ngộ.]


Kỳ thật, khối Kỳ Lân Huyết Ngọc này tuy rằng quý giá, nhưng so sánh với việc thất thân, nàng cảm thấy vẫn là không đáng.


"Ta đem Kỳ Lân Huyết Ngọc trả lại cho ngươi, chúng ta ân oán liền như vậy xóa đi được không?" Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt thôi, lúc này nàng đã không có năng lực cùng hắn đánh bừa, chỉ phải hạ nhuyễn khẩu khí trước.

...............................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro