Chương 6: Ngươi là muốn chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Ngươi là muốn chết

Thất Diễm trừng mắt nhìn Bắc Cung Mạt Tàm, hai mắt đỏ rực như  máu, trong lòng cháy lên ngọn lửa cừu hận, Thất Diễm nhấn mạnh từng chữ từng chữ tuyên thệ.

Câu nói thật lạnh thật quyết tuyệt, mang theo sự nghi ngờ không thể tha thứ.

Bắc Cung Mạt Tàm nghe thế nhưng không giận phản lại là cười, vừa cười vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào Thất Diễm, đối chọi gay gắt nói:“Bổn Vương sẽ chóng mắt mà chờ, nhớ kỹ, bổn Vương kêu Bắc Cung Mạt Tàm, không phải kêu Vương bát đản, lần sau nếu còn gọi sai, bổn Vương cắt đầu lưỡi của ngươi.”

Dứt lời, hắn tiêu sái phất ống tay áo màu vàng , ra lệnh cho phủ vệ:“Đem Liệt Hỏa Thất Diễm nhốt vào thủy lao, ba ngày không cho cơm ăn......”

Trở thành bộ dạng nông nỗi này , còn dám tuyên chiến với hắn, hắn thật muốn xem nàng ở cái dạng gì tình huống hạ mới có thể quỳ xuống hướng hắn cầu xin tha thứ? Hắn sẽ không tin tưởng  đường đường là Miền Nam Vương Gia, còn thu phục không nổi một tiểu nha đầu?

Hừ!

Nhìn bóng dáng màu vàng tiêu sái rời đi, trong mắt Thất Diễm muốn nổi lên một mảnh đỏ , tức chết mất, không thể phản kháng, không có năng lực phản kháng, tưởng nàng đường đường thứ nhất sát thủ danh chấn các quốc gia, cư nhiên lưu lạc tới hoàn cảnh này, cư nhiên......

Hai cánh tay bị người nhấc lên, nàng giống như con chó chết bị người tha đi, dọc theo đường đi lưu lại nhiều vết máu, nhìn thấy ghê người.

Hàm răng gắt gao cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, máu, theo khóe miệng một bên chảy xuống. Giống như bông hoa xinh đẹp đang nở rộ , tại thời khắc buồn bã có chút mị hoặc.

Hai tròng mắt xinh đẹp dần dần trở thành màu đỏ, tầm mắt càng ngày càng mê mang, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề, nhưng ý niệm trong lòng trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng: Bắc Cung Mạt Tàm, từ nay về sau, có ngươi không có ta, có ta sẽ làm ngươi......

............................................................................................................

Giọt...... Đát! Giọt...... Đát! ( tiếng nước nhiễu từng giọt xuống đất)

Giọt......

Một giọt nước trong suốt trong sáng rơi xuống, giọt đát một tiếng, rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc tái nhợt, vỡ thành trăm ngàn giọt nước nhỏ bay tản đi, thế nhưng lạnh thấu tâm, cũng làm nàng trong mê loạn tỉnh lại.

Giọt...... Đát! Giọt......

Lông mi dài nhẹ nhàng rung động, một trận mát lạnh đánh úp lại, Thất Diễm rốt cục mở hai tròng mắt đang mê võng, thân mình nhẹ nhàng động,“Rầm” tiếng nước chảy, toàn thân thế nhưng như bị kim châm, đau đớn đến xương.

“A......”

Thân thể của nàng chỉ vừa mới động nhẹ, tác động đến vết thương trước ngực, làm cho Thất Diễm không khỏi đau hô ra tiếng, sự đau đớn kích thích thần kinh, làm cho suy nghĩ mơ hồ của nàng cũng dần dần rõ ràng hơn.

Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng bây giờ mới phát hiện, thân của mình thế nhưng ngâm ở trong nước, một trận gió lạnh đánh úp lại, làm cho nàng đánh cái rùng mình, cơn lạnh truyền khắp người.

Nghĩ đến, nơi này là một cái động tự nhiên rộng rãi, nơi nơi giọt giọt đát đát những giọt nước, thỉnh thoảng có giọt nước mưa ở trên mặt nàng, trên người, chỉ thế nhưng lạnh thấu tâm.

Không thể tưởng được Bắc Cung Mạt Tàm cái tên biến thái kia, ngay cả thủy lao cũng biến thái như vậy.

Cái động rộng rãi này xem ra có chút quê mùa , cũng không biết được xây ở nơi nào? Trên núi sao? Bất quá thủy lao này dựng thật sự là thô ráp , nhưng rất âm hàn.

Mà chính mình lúc này chính là ghé vào trên phiến đá lạnh lẽo, chắc là phủ vệ áp nàng vào đây sợ nàng trong mê mang bị chết đuối, cho nên tìm chỗ nước có vẻ cạn đi!

Cố hết sức nhẹ nhàng dời đi thân mình, Thất Diễm dùng hết sức của chín trâu hai hổ rốt cục chuyển người dựa vào vách đá, dĩ nhiên thở hổn hển vù vù.

Bên má phải nhức nhức đau đớn, Thất Diễm nghiến răng. Không thể tưởng được Bắc Cung Mạt Tàm kia thế nhưng nhẫn tâm như vậy, thật sự hủy dung của nàng.

Chẳng lẽ hắn không biết dung mạo đối với một phụ nữ mà nói có bao nhiêu quan trọng sao? Về sau nàng lấy cái mặt gì đi gặp người a!

Cho nên, món nợ máu này nàng chắc chắn sẽ nhớ kỹ.

Nhớ kỹ ngươi Bắc Cung Mạt Tàm ! Thất Diễm trong mắt hiện lên hung ác, thù này không báo nàng sẽ không là thứ nhất sát thủ danh chấn các quốc gia Thất Diễm.

Thất Diễm ôm nỗi hận đem mười tám đời tổ tông của Bắc Cung Mạt Tàm hung hăng chửi một lần , bất quá, chuyện quan trọng nhất trước mắt là, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thoát đi khỏi nơi này mới được, nàng cũng không nghĩ sẽ bị chết oan chết không minh bạch ở đây a.

Thủy lao này được xây dựng phi thường đơn sơ, nếu như đổi lại là bình thường nàng không phí bao nhiêu lực là có thể dễ dàng thoát ra, nhưng lúc này bản thân nàng bị trọng thương, thân thể tình trạng thật sự rất tệ, ngay cả chuyển động một chút đều phi thường khó khăn, thì làm sao mà  thoát được ra ngoài đây?

Cũng không biết chính mình bị nhốt vào thủy lao này đã bao lâu? Lúc này rất là đói khát, nếu mấy ngày nữa không cho nàng ăn cơm, xem ra nơi này chính là chỗ chôn cốt của nàng.

Cái tên Vân Hạo chết tiệt kia, không nghĩ tới còn chưa nhìn thấy mặt hắn, nàng sẽ vứt bỏ mạng nhỏ ! Lúc trước để giết hắn nàng tìm không ít tâm kế, cuối cùng liền ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng tới ! Không thể tưởng được vẫn là không giết được hắn, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nàng chết sao?

Thất Diễm cười khổ, không thể tưởng được chính mình thế nhưng lại có một ngày xuống tới mức này? Tại địa phương xa lạ này còn có thể cảm nhận được loại cảm giác “Đói khổ lạnh lẽo” này, quả thực theo như lời người thường hay nói, *ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây *a!

*: Sâu ko biết a! Ai biết giúp Sâu a !

Chẳng lẽ thật sự mình sẽ bị đói chết, đông chết ở trong này sao? Nếu vậy cũng thật phải xin lỗi thân thủ đã được huấn luyện ra này!

Nhưng là? Chuyện phát sinh kế tiếp, không biết có phải hay không kêu là*“Họa vô đơn chí”*.

*: có nghĩa họa không đến chỉ 1 lần

Đột nhiên --

“Phanh......” một tiếng vang lớn, cửa lao nguyên bản cũ nát kia thiếu chút nữa bị người đạp một cái bay đi, tiếp theo một thân thể áo giáp sắt từ từ tiến vào, đứng thẳng một bên, đối người ở phía sau hắn làm cái tay mời:“Mời các vị đi vào , Vương Phi được nhốt ở bên trong.”

Thất Diễm sửng sốt, nhất thời nới rộng tầm mắt.

“Tỷ tỷ, bọn muội muội hướng ngươi thỉnh an ! Ngươi có khỏe không?” Người chưa đến, tiếng đã tới trước, một trận gió thơm đánh úp lại, thanh âm kia kiều mỵ tận xương.

Cái thân thể áo giáp sắt kia vừa tránh ra, một nhóm tiểu mỹ nhân thướt tha đi vào.

Nói là một nhóm, không bằng nói một đàn, một đàn thật dài, rất dài rất dài lần lượt đi vào tự động sắp xếp, hơn nữa người người như hoa như ngọc, *hoàn phì yến gầy,* hồng xanh tím lục, mọi thứ đều có.

*: có nghĩa nói có đủ mọi thân hình, mập, ốm, thon, gầy

Một, hai, ba, bốn......... sáu, bảy, tám......... mười......... mười bốn, mười lăm......... Trời! Thế nhưng có tới mười sáu cái.

Hơn nữa người người cổ trang,nhất tề hoàn mĩ, làm chật kín thủy lao.

Làm cái gì vậy? Tuyển hoa hậu sao? Đến lúc này, Thất Diễm rốt cục mới phát hiện có chỗ nào không đúng ! Nếu nói này hết thảy đều là tiểu tử Vân Hạo kia an bài một tuồng kịch, kia cổ vị không khỏi quá dày đặc đi.[ ai! Thỉnh tha thứ nữ chủ của chúng ta đi! Nàng luôn luôn thông minh vô cùng ở đối mặt sự tình xuyên qua này cũng quá quá chậm tiêu chút.]

Một loại dự cảm không tốt, lặng yên nhảy ra trong đầu nàng.

“Muội muội gặp qua tỷ tỷ, tỷ tỷ mạnh khỏe......” Kia một nhóm tiểu mỹ nhân nhất tề hạ bái, nhưng là trên mặt cũng không có vẻ mặt cung kính, chỉ có giả tạo, nhìn thấy mặt của nàng bị hủy dung, vui vẻ thiếu chút nữa kìm chế không được nhảy lên.

Đây là tình trạng gì? Thất Diễm khó hiểu, cái gì tỷ tỷ muội muội? Cái gì...........?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro