Chương 7: Ngươi là muốn chết (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ngươi là muốn chết  (2)

Hướng Thất Diễm hành lễ qua loa, cũng không đợi Thất Diễm nói miễn lễ liền tự mình đứng lên, đồng thời tiểu mỹ nhân mặc áo hồng quay đầu đối với đại hán canh cửa lao phân phó: “Trương Bưu, ngươi hãy chờ ở bên ngoài , nhớ kỹ, đợi lát nữa phát ra thanh âm gì cũng mặc kệ, với lại ngươi không thể cho bất luận kẻ nào tiến vào.”

“Dạ......” Nhìn hắn trả lời nhanh gọn, loại tình huống này nhất định hắn đã làm nhiều.

Thấy Trương Bưu vừa đi, đồng thời cửa vững chải đóng lại, cả đàn tiểu mỹ nhân mặt đồng thời biến đổi.

Tiểu mỹ nhân áo hồng hai tròng mắt liền phát lạnh, lướt qua tia oán độc:“Ngọc Nhi, Trình Nhi, đem con nha đầu chết tiệt kia tha đi ra......”

Ở nàng vừa dứt lời , lập tức có hai cái tiểu mỹ nhân lên tiếng trả lời đi ra, một phen nắm tóc dài của Thất Diễm đem nàng giống con chó chết lôi đi ra ngoài.

Tiếp theo “Bính” một tiếng vang lớn, Thất Diễm toàn thân đau nhức, cảm giác cốt cách đều vỡ vụn, lập tức nàng bị ném thật mạnh tới trước mặt đàn tiểu mỹ nhân, *ngả chó ăn thỉ*, rất chật vật.

*: Sâu nghĩ lúc này nữ chính của chúng ta bị xô ngã đằng trước giống con chó đang cúi xuống ăn

Đồng thời da đầu lại là đau xót, nàng bị tiểu mỹ nhân áo hồng kia kéo lấy tóc buộc nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Ha ha! Các tỷ muội hãy nhìn xem, con quái dị này chính là người từng được xưng là thiên hạ thứ nhất tiểu mỹ nhân Liệt Hỏa Thất Diễm, thay đại tỷ xuất giá gả cho Tàm Vương Phủ chúng ta Vương Phi, ha ha! Bọn tỷ muội, các ngươi có gặp qua Vương Phi xấu như vậy sao? Ha ha! Ha ha ha......”

Cả đàn tiểu mỹ nhân nhất thời bảy miệng tám lời hướng nàng phê phán.

Áo hồng tiểu mỹ nhân kia đầy mùi tục tằng son phấn phun đến trên mặt của nàng, Thất Diễm khó chịu nhắm mắt, cố nén vị chua đang muốn trào ra.

Nếu không phải trong da dày đang trống không, chỉ sợ lúc này nàng đã muốn phun ra.

Thật sự là *hổ lạc bình dương bị khuyển khi*, không thể tưởng được nàng đường đường là thứ nhất sát thủ danh chấn các quốc gia, cư nhiên lưu lạc tới địa bộ này, hiện tại càng thảm, ai cũng  có thể đến khi nhục nàng !

*: câu này Sâu nhớ đã giải thích ở chương trước.^_^ khuyển=khỉ

Hai tròng mắt băng hàn, Thất Diễm khóe môi cười lạnh dường như cho ta cảm giác lạnh lẽo đến xương.

“Ngươi cười cái gì?”

Sắp chết đến nơi thế nhưng còn cười được? Áo hồng tiểu mỹ nhân kia thật không biết nha đầu chết tiệt này là ngu ngốc hay là thật sự dũng khí hơn người?

Nàng càng giận, Thất Diễm cười càng lúc càng to, cuối cùng lại mạnh mẽ đứng lên.

Thấy nàng bừa bãi cười to, áo hồng tiểu mỹ nhân không hiểu sao cảm thấy phẫn nộ:“ Còn cười?  Còn cười nữa có tin ta bây giờ bóp chết ngươi!”

Áo hồng tiểu mỹ nhân kia trừng lên đôi mắt đầy lửa giận, trong lòng hận nàng hận đến cực điểm, mới không tiện nghi như vậy liền bóp chết nàng, con nha đầu chết tiệt này, đoạt đi vị trí Vương Phi mà nàng một lòng hướng tới, hôm nay nha đầu này chắc chắn phải chết.

Trung cuồng nộ, áo hồng tiểu mỹ nhân dùng sức kéo tóc dài nàng, Thất Diễm thống khổ nhíu mày, nhưng lại rất cốt khí không thốt ra tiếng, mắt đẹp băng hàn, trầm giọng quát:“Buông tay, nếu không buông tay, ta nhất định làm ngươi hối hận đã sinh ra trên đời.”

Áo hồng tiểu mỹ nhân kia bị nàng kích đến sắc mặt đều biến đổi:“Ngươi nói cái gì?”

“Ha ha!” Thất Diễm bừa bãi cười, mâu quang âm hàn:“Ta sẽ nói lại lần nữa, ngươi ,người đàn bà chanh chua, nếu còn không buông tay thì đừng trách ta không khách khí !”

Dựa vào! Nàng nghĩ đến nàng là ai? Dám ra tay đụng đến nàng .

“Ngươi......”

Cái gì? Người đàn bà chanh chua!!!

Tiện nha đầu này dám mắng nàng là người đàn bà chanh chua? Áo hồng tiểu mỹ nhân kia bị Thất Diễm tức giận đến hai mắt lộn ngược, tóc xù xù dựng thẳng lên, tiếp theo “Ba” một tiếng vang lớn, nàng nổi giận tát mạnh một cái , Thất Diễm lập tức bị nàng đánh đến bay ngược đi ra ngoài, thật mạnh đánh lên vách tường, rồi thật mạnh ngã trên nên đất, văng lên vô số bọt nước.

Thất Diễm rơi vào trong nước kia nháy mắt, chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, một cỗ mùi tanh mạnh mẽ sung đến, mãnh liệt đau đớn làm cho nàng cảm giác chính mình sắp chết, mấy ngụm nước dũng mãnh tràn vào yết hầu, làm cho nàng hô hấp khó khăn, một loại tên là tử vong khí hướng nàng đánh úp lại, nhưng lúc này nàng đã không còn dư khí lực để ngẩng đầu lên.

Đang ở nàng nghĩ đến chính mình sẽ bị chết đuối thì da đầu đau xót, tóc đột nhiên bị người nhấc lên, rầm tiếng nước chảy, nàng bị một thân ảnh nhấc lên như con gà con ra khỏi mặt nước.

Nàng tham lam hút mấy mồm khí to, tiếp theo cố gắng đứng lên.

Ai ngờ? Nàng còn chưa hút được bao nhiêu, cổ họng lại bị người xiết chặt, mặt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa đương trường nghẹt thở mà chết, tiếp theo áo hồng tiểu mỹ nhân kia trưng lên khuông mặt dữ tợn bức đến trước mắt:“Dám nói ta là người đàn bà chanh chua, tiểu tiện nhân, ngươi phải chết......”

Áo hồng tiểu mỹ nhân cắn chặt răng, bàn tay mềm không tiếng động dùng sức, đồng thời hướng một bên đàn tiểu mỹ nhân hô:“Chúng tỷ muội, lên cho ta, giết chết nàng, từ nay về sau Tàm Vương Phủ này chính là thiên hạ của chúng ta!”

Chỉ một mình, nàng cũng không dám giết người, bằng không đến lúc Vương Gia trách tội xuống dưới nàng có thể chịu không nổi, vẫn là kéo theo những người này cùng xuống nước!

Đàn tiểu mỹ nhân bất đắc dĩ, chỉ phải tiến lên đối Thất Diễm quyền đấm cước đá, áo hồng mỹ nhân này là bá chủ hậu viện của Tàm Vương Phủ, các nàng cũng không dám đắc tội, bằng không ngày mai chết chính là các nàng.

“Khụ khụ......”

Thất Diễm nghẹn đỏ mặt, khó chịu sắp hít thở không thông, nhưng lúc này nàng chẳng những không sợ hãi đến phát run, mà ngược lại nở nụ cười tuyệt mỹ:“Ngươi...... Các ngươi này đó cùng với người đàn bà chanh chua này, cho dù bóp chết ta, các ngươi cũng không thể chết tử tế, ha ha! Tốt lắm a! Tốt lắm...... Cáp...... Khụ khụ......”

Áo hồng tiểu mỹ nhân vừa nghe, khuông mặt xanh mét lập tức chuyển hồng, nổi giận! Tay đang xiết cổ nàng từ rất nhỏ run run dần dần trở nên kịch liệt, mắt thấy bên cạnh sắp sửa phát cuồng, lực đạo trong tay lại không tiếng động thêm đại.

Thất Diễm khó chịu phun ra đầu lưỡi, nhưng lại không hơi lực tránh khỏi bàn tay giận dữ kia, toàn thân cao thấp bị cả đàn nữ nhân điên tay đấm chân đá tức thì từng trận phát đau, thấy tình thế không đúng, mạng nhỏ khó giữ, biết lần này cả đàn điên nữ nhân là quyết tâm muốn lấy mạng của mình, tuy rằng nàng cũng không sợ chết, nhưng chết ở trong tay các nàng không khỏi quá mức uất ức, huống chi Bắc Cung Mạt Tàm gây cho chính mình sỉ nhục còn chưa trả, cho nên, nàng tuyệt không thể chết.

Ngay tại nàng sắp tắt thở thời điểm, tia máu trong mắt chợt lóe, tàn ác ý cười giương lên bên môi, tiếp theo, bàn tay mềm nguyên bản yếu đuối vô lực đột nhiên bay tứ tung, nhanh như tia chớp hướng đến cổ của áo hồng tiểu mỹ nhân đang cố sức muốn bóp chết nàng, tay nhanh như trảo, giống như có lợi thế về móng tay nhanh chộp lên trên cổ của tiểu mĩ nhân, ngay sau đó, nắm chặt nắm đấm một trận vung mạnh, chỉ nghe “Bang bang phanh” vài tiếng vang lớn, nắm đấm như mưa đánh toàn bộ lên trên khuông mặt xinh đẹp của tiểu mĩ nhân.

Khi tiểu mĩ nhân “A!” hét thảm lên một tiếng, chiếc mũi mỏng mảnh, dĩ nhiên có máu chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro