Chương 8: Lợn giống Vương Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Lợn giống Vương Gia

Thừa dịp cả đàn tiểu mỹ nhân còn đang kinh hách, thân mình Thất Diễm đột nhiên ngay tại chỗ lượn vòng một cái, giơ chân quét ngang, chỉ một chiêu “Quét ngang ngàn quân” mạnh mẽ như báo, một trận “Bính bính bính” tiếng vang lớn, cả đàn mỹ nhân dĩ nhiên nhất ngã , văng lên vô số bọt nước.

Thất Diễm giận dữ, từ nhỏ đến lớn, đều là nàng muốn làm gì thì làm, thích đùa bỡn mạng người , chưa từng chịu quá bực này vũ nhục?

Mà đám điên nữ nhân này, cả người đàn bà chanh chua kia, thừa dịp nàng trọng thương thế nhưng dám đứng trên đầu nàng khi dễ! Thật sự là không biết chữ chết là viết như thế nào ? Ngọn lửa phẫn nộ ở trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, nguyên bản đã bị Bắc Cung Mạt Tàm chọc giận, bây giờ xuất ra hết lên đám người này .

Lập tức một phát một lên, ngồi ở trên người nữ nhân này mạnh mẽ đánh một trận, hơn nữa tất cả đều bắt khuông mặt xinh đẹp của các nàng đi lãnh, dám mắng nàng là người quái dị, nàng quả thật muốn xem cuối cùng là ai xấu nhất?

Thất Diễm lần này là nổi điên thật sự, một đấm một đấm không một chút lưu tình.

Nhất thời, toàn bộ thủy lao liên tục kêu thảm thiết, tiếng kêu cứu mạng không ngừng.

Nhưng là, lúc trước Trương Bưu được áo hồng tiểu mỹ nhân dặn dò, hơn nữa còn bắt hắn nhớ kỹ, đợi lát nữa mặc kệ phát ra thanh âm gì, cũng không được cho bất luận kẻ nào tiến vào.

Mà tên Trương Bưu này lại là cái người phi thường biết nhìn, hơn nữa, hắn biết các nàng nhóm người này đến để khi dễ Vương Phi, các nàng là tuyệt sẽ không chịu thiệt .

Tuy rằng thủy lao liên tục kêu thảm thiết, cứu mạng thanh âm không ngừng, nhưng trước đó đã được phân phó, hắn phải canh giữ ở cửa không cho người đi vào trong, nói không chừng đây chính là mưu kế do nữ nhân này bài bố, miễn đến lúc giết chết Vương Phi sẽ bị trừng phạt.

Lần đầu tiên, Trương Bưu vì sự thông minh của mình mà đắc ý, đợi lát nữa không biết nhóm di thái thái (vợ bé) này lại đem cái gì ban cho hắn đây?

Ha ha......

Trong thủy lao, Thất Diễm dùng hết một hơi cuối cùng, điên cuồng đem đám nữ nhân này đánh đến cả khuông mặt đều biến đổi, tuy rằng thể lực hiện tại của nàng đã sắp chống đỡ hết nổi, nhưng dùng để đối phó đám nữ nhân không có võ công này vẫn là dư dả.

Nhìn cả đàn tiểu mỹ nhân vừa mới như hoa như ngọc lúc này bị nàng đánh đến hoàn toàn thay đổi, nàng vô lực ngã ngồi, vui vẻ nở nụ cười! Nghĩ đến, đám điên nữ nhân này tất cả chắc đều là người của Bắc Cung Mạt Tàm đi! Bằng không cũng sẽ không “Vất vả vất vả” chạy đến thủy lao này tìm nàng phiền toái.

Con lợn giống Bắc Cung Mạt Tàm kia, gia gia , thế nhưng có đến mười bảy cái tuyệt sắc tiểu mỹ nhân! Không thể nói hắn là ngựa đực, nói ngựa đực là còn đề cao hắn, ở nàng trong mắt, hắn chính là một con không hơn không kém lợn giống.

Hắn cùng nàng là kẻ thù không đội trời chung! Làm nàng trọng thương, hủy dung, còn làm cho nữ nhân của hắn đến làm nhục rồi ở phía sau sát nàng, xem ra cái kết này là không chết không ngừng !

Vương Gia? Vương Phi? Ha ha! Thật sự là càng ngày càng kỳ quái ! Những người này vì sao một đám đều kêu nàng Vương Phi?

Nâng mắt nhìn phía đám nữ nhân bên này bị nàng đánh ngã xuống đất không dậy nổi, nàng trong lòng nghi ngờ càng sâu , các nàng mặc kệ là bộ dáng, quần áo, vẫn là lời nói hành động, đều lộ ra mùi cổ xưa.

Còn có cái kia tuyệt mỹ vô cùng yêu nghiệt Bắc Cung Mạt Tàm? Mở miệng ngậm miệng chính là bổn Vương? Lúc trước phát sinh hết thảy??? Tất cả đều ở Thất Diễm trong đầu nhất nhất phát sáng!!!

Trong lòng hoảng hốt, đồng thời một cái ý niệm đáng sợ trong đầu vô địch lủi vào trong óc, làm cho luôn luôn bình tĩnh bình tĩnh Thất Diễm cũng toàn thân bối rối.

Chẳng...... Chẳng lẽ? Nàng đúng như mấy cuốn tiểu thuyết ngu ngốc viết , nàng xuyên...... xuyên qua thời không !

Oanh......

Khả năng này làm cho nàng như bị sét đánh, nhất thời kinh ngạc quá độ, trong đầu óc một mảnh mơ hồ hướng nàng đánh úp lại! Tùy theo ý thức càng phiêu càng xa, dần dần bị hắc ám cắn nuốt......

Thất Diễm thật muốn khóc a!

Người ta nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, thân thể luôn luôn khỏe mạnh, tuy rằng bị huấn luyện thành sát thủ, nhưng từ nhỏ đến lớn ngay cả bệnh cảm thông thường cũng chưa mắc phải, Thất Diễm rốt cục *“Hoa lệ lệ” *ngã bệnh!

*: Sâu không biết, Sâu nghĩ là yếu như hoa, lệ lệ là khóc.Nếu không đúng bạn sửa lại cho Sâu nhé.

Kỳ thật chuyện này đối với nàng cũng không lạ, lúc trước bị Bắc Cung Mạt Tàm đánh cho trọng thương đến hộc máu lại bị in chữ, sau ở trong thủy lao một đêm đã sớm suy yếu không chịu nổi, mà cuối cùng đám điên nữ nhân kia vô tình một phen ép buộc làm cho nàng thương càng thêm thương, tâm tình bực nhọc, Thất Diễm toàn bộ uể oải xuống dưới.

Toàn thân càng ngày càng nóng, vừa vặn thân thể lại cảm giác được vô cùng rét lạnh, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng, mí mắt thật mạnh đè ép xuống dưới, một mảnh hắc ám, làm cho nàng không còn nhìn thấy gì .

Lưu lại trong hình ảnh, giống như nàng bị người tha đi ra ngoài, giống như nghe thấy hơi thở của ánh mặt trời, tiếp theo, nàng cái gì cũng không biết .

Sau trong cuộc sống, nàng nhiệt độ cao không lùi, hỗn loạn, suy nghĩ sớm không biết đã ở phương nào.

Thời gian như thoi đưa! ( Chỗ này nói thời gian qua nhanh)

Thất Diễm này nhất hôn liền hôn mê bảy ngày, vì không có đúng lúc trị liệu bệnh trạng nên toàn bộ đều phát tác đi ra, vết thương trên mặt, Bắc Cung Mạt Tàm một chưởng kia, khí huyết lỗ lã, đều nhất nhất hiện lên, đem cái thái y tiến đến vì nàng trị liệu hù đến luống cuống tay chân.

Cũng may Bắc Cung Mạt Tàm lần này tìm đến cái thái y hoàng gia, thái y y thuật quả thật rất cao tay, luống cuống tay chân cư nhiên cũng đem Thất Diễm một ngày chữa tốt hơn một ngày.

Ngày thứ bảy khi mặt trời đã lên cao, Thất Diễm ở trong một mảnh yên tĩnh chậm rãi tỉnh lại, nhìn căn phòng cổ kính này, suy nghĩ trong nháy mắt mờ mịt, trống rỗng.

Đây là chỗ nào? Chính mình thân ở nơi nào nàng phân không rõ.

Thân thể tuy rằng không còn thấy đau đớn, nhưng lại có chút mềm yếu vô lực.

Lông mi dài nhẹ nhàng nhất động, mắt đồng chuyển động, trước mắt một mảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, thế này mới phát hiện chính mình đang ở trong phòng cổ kính, nhưng toàn bộ bố trí lại rất đơn sơ, lúc này mình đang nằm trên tấm ván gỗ rất cứng rắn gọi là giường, tấm ván gỗ giường như vậy thật sự là ngủ khó chịu vô cùng, sao có thể so sánh với nơi ở riêng của nàng? Thật sự ngủ làm nàng thắt lưng đều cứng ngắc !

Mắt đồng nhẹ nhàng chợt lóe, nàng nâng tay cố chết cắn một ngụm: Hô! Đau......

Nàng thế này mới ai oán thở dài! Nàng vẫn hy vọng hết thảy đều là tự mình đang nằm mơ, cho nên thật lâu không muốn tỉnh lại, nàng thật sự không muốn tỉnh lại đối mặt  nàng xuyên qua thời không chuyện này là thật.

Nâng lên cánh tay bị mình cắn một ngụm, Thất Diễm trong lòng cả kinh, ngón tay trắng noãn dấu răng hiện lên rõ ràng, tuy rằng sớm có đoán trước, nhưng khi thực nhìn đến chứng cớ vẫn là làm cho nàng phi thường hoảng, lúc trước không có nhìn kỹ, lúc này nàng đã phi thường khẳng định, đây không phải tay nàng.

Cánh tay lúc trước không có nhuyễn nhuyễn đầy tinh tế , vừa thấy là biết mười ngón không dính qua nước mùa xuân. Quan trọng nhất là so với tay nàng rất nhỏ.

Nàng ở hiện đại dĩ nhiên hai mươi sáu hai mươi bảy, hơn nữa mỗi năm nắm thương cầm đao, tay làm sao có thể như vậy nhẵn nhụi trắng noãn? Hai tay này thoạt nhìn, chình mình thân thể này chỉ sợ chỉ có mười bốn mười lăm tuổi đi?

Bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài, hiện tại nàng đã phi thường khẳng định, nàng đúng là xuyên không, hơn nữa thân mình chủ nhân này còn gả cho một cái Vương Gia, hơn nữa cái kia Vương Gia còn là cái lợn giống, còn có mười bảy cái như hoa như ngọc mĩ thiếp.

A......

Nàng lôi kéo tóc của mình, cố chết kinh thanh thét chói tai, ông trời vì sao phải như thế ép buộc nàng? Còn ngại cuộc sống của nàng không đủ phấn khích sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro