Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5.

Đường Phàm, học sinh giỏi nhất trốn học vào sáng thứ hai.

Tuy cậu dậy muộn nhưng vẫn kịp giờ đến lớp, lúc ở cổng trường cậu có gặp một người đang đợi mình.

Một cô gái ăn mặc rất thời trang, mái tóc uốn xoăn kiểu hoa lê và trang điểm nhẹ nhàng, nhìn như con nhà giàu có, đó là chị họ Đường Phàm gọi là Đường Thi Du, hai người có mối quan hệ khá tốt, cô hai mươi hai tuổi và sắp tốt nghiệp đại học.

"Nói chuyện nhé?"

"Ừm."

"Em có muốn vào trường để xin nghỉ không?"

Đường Phàm lắc đầu, vẻ mặt cậu lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Đường Thi Du không nói gì thêm, gọi xe đi đến một khách sạn cao cấp ở khu xã Nam Môn mà cô đã đặt trước qua điện thoại.

"Đây là khách sạn tốt nhất ở cái thị trấn nghèo nàn này, thật là tệ hết sức." Đường Thi Du bước vào phòng, đóng cửa lại và ném chiếc túi xách nhỏ của mình lên giường.

Đường Phàm ngồi trên ghế không nói gì, vì đã quen với cái tính tiểu thư của cô.

Người nhà họ Đường có lẽ đã quên rằng cái thị trấn nghèo nàn này là quê hương của mẹ cậu.

"Đường Phàm, em nói đi, khi nào em mới chịu về, lãng phí thời gian ở đây làm gì, với lại chương trình học cấp ba căng thẳng, em mau trở về nhận lỗi là xong chuyện rồi." Đường Thi Du cũng coi như thật lòng suy nghĩ cho Đường Phàm về điều kiện giáo dục hoặc môi trường sống.

"Ba em bảo chị tới à? Hay là bác."

"Cả hai."

Đường Phàm gật đầu, giọng cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ừm, chị về nói lại với ông ấy là nhanh chóng sửa hộ khẩu càng sớm càng tốt."

Come out chỉ là một động cơ mà thôi, cậu đã muốn rời khỏi ngôi nhà đó từ lâu, mẹ cậu cũng mất sớm, không có lý do gì cậu vẫn dành thời gian ở đó?

Vẻ mặt Đường Thi Du tỏ ra không thể tin được, cô cho rằng mình chỉ đến đây để truyền đạt lại.

"Có phải vì chú hai muốn tái hôn không?"

"Không chỉ vậy. Đúng ra, ông ấy muốn tái hôn với người phụ nữ đó. Là vì bọn họ đã qua lại với nhau trước khi mẹ em qua đời." Đường Phàm cười như có như không nhìn Đường Thi Du và đúng như dự đoán, vẻ mặt cô dần dần trở nên tệ đi.

Cái gia tộc đó thật nực cười, bọn họ giàu sang chỉ mới được mười, hai mươi năm, làm gì có nội hàm căn cơ mà học rập khuôn theo những quy tắc cũ rích của dòng trâm anh thế phiệt để trở nên hoàn toàn khác biệt, bắt đầu chú trọng tới vợ cả và con trai trưởng.

Rõ ràng chỉ là một gia tộc nhỏ kiếm được chút tiền trong những năm gần đây mà làm giống như muốn khôi phục lại nhà Thanh, còn luôn coi thường mẹ cậu, kể cả bây giờ, chê bai khinh khi cái nơi này ở trước mặt cậu.

Thật là nỗi sỉ nhục lớn lao khi có sự gắn kết với một gia đình như vậy.

"Cái gì! Người phụ nữ đó là nhân tình à?!" Đường Thi Du cau mày không hài lòng.

"Nhưng những điều đó không còn liên quan đến em nữa. Chị ơi, nể tình vì mối quan hệ tốt đẹp của hai chúng ta, chị hãy thuật lại nguyên xi những lời em nói cho ông ấy biết, em không muốn gì cả, chỉ cần ông ấy nhanh chóng chuyển hộ khẩu của em sang hộ khẩu của ông ngoại là được".

"Cứ vậy trước đã, giờ em đi học đây."

Tay vừa chạm vào chuôi nắm cửa, cậu đã bị gọi lại nhưng may mắn không phải khuyên bảo cậu.

"Ba chị đi công tác ở thủ đô, lúc về có mang cho em một ít quà, em cầm lấy đi."

"Cảm ơn bác giúp em nhé." Đường Phàm cầm lấy hai hộp quà rồi rời đi không chút tiếc nuối, cậu xuống lầu bắt taxi về nhà mà không đến trường.

Tình cờ hai ông bà ngoại đều ở nhà nên họ khó hiểu khi thấy cậu về vào giờ này.

"Chị họ vừa mới tới tìm cháu." Đường Phàm nói như vậy, tất nhiên hai ông bà sẽ hiểu đó là ba cậu có chuyện muốn truyền đạt.

"Ông ngoại xin nghỉ giúp cháu hôm nay nhé."

"...Ừ"

Thật ra Đường Phàm cũng không phiền muộn gì, chỉ là trong lòng có chút trống rỗng nên cậu lựa chọn về nhà, một ngôi nhà ấm áp tạm thời mới đến ở không lâu.

. . .

"Đường Phàm!"

Lý Hiểu Bắc vội vàng chạy đến bên cạnh Đường Phàm vừa mới vào trường, hôm nay cậu ta cố ý dậy sớm để chờ hóng chuyện: "Hôm qua ông không đi học, nói đi, ông đã làm chuyện tốt gì hả?"

Lúc này Đường Phàm cảm thấy trong mắt Lý Hiểu Bắc có hai chữ: Bỉ ổi.

"Ở nhà nghỉ ngơi thôi."

Lý Hiểu Bắc hất cằm: "Ồ, tôi biết ông sẽ không nói mà."

"... Gì?"

"Hôm qua, Khỉ Ốm nhìn thấy ông dẫn một cô gái vào khách sạn Vân Tinh, nghe nói còn quá giờ nữa." Đôi mắt Lý Hiểu Bắc lóe lên ánh sáng, cậu ta tiến đến bên tai cậu thì thầm: "Đắt lắm đúng không?"

Đường Phàm không biết nên nói gì chỉ nhìn Lý Hiểu Bắc, có hơi đau lòng, một cậu con trai rất tuấn tú nhưng trong đầu lại tràn ngập chơi gái.

"Đó là chị họ tôi."

Lý Hiểu Bắc che miệng lại, là cọng dây thần kinh nào cho rằng học sinh gương mẫu trốn học đi chơi gái vậy, nhất định là Khỉ Ốm kể chuyện gây hiểu lầm quá mạnh.

"Ờm... Buổi chiều tan học tôi với ông tới chỗ anh Triệu chơi nhé? Tối nay không có giáo viên trông tiết tự học."

Đường Phàm cũng không suy nghĩ lâu liền đồng ý.

Từ đó trở đi, Lý Hiểu Bắc thường xuyên lôi kéo cậu đến tiệm sửa xe máy của Triệu Thời vào tiết tự học buổi tối, cũng vì hay qua lại mà quen thuộc lẫn nhau.

Cậu thường xuyên mang sách đến tiệm Triệu Thời xem hoặc mang đề thi tới làm, dần dần cậu quen với mùi dầu máy và những trò đùa bậy bạ của họ, hai bên đối lập rõ ràng nhưng cảnh tượng lại hài hòa đến không ngờ. Triệu Thời và Lão Quân rất săn sóc cho cậu, Triệu Thời luôn lặng lẽ chuẩn bị kẹo sữa mà Lão Quân mang đủ loại hoa quả từ trong cửa hàng đến.

Mãi đến khi trước lễ Giáng sinh, Lý Hiểu Bắc gây ra chuyện xấu.

Giữa tháng 12, mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng vẫn rét lạnh buốt thấu xương, giữa trưa thứ bảy Đường Phàm mặc cái áo lông nhung màu trắng đến chỗ Triệu Thời để đưa bài ghi chép của mình cho Lý Hiểu Bắc mượn.

Mọi người đều ở đông đủ, Xương Sườn, Lão Quân và Khỉ Ốm đều đang ăn cơm hộp trước cửa tiệm Triệu Thời.

"Hiểu Bắc đang ở bên trong." Triệu Thời ngẩng đầu nhìn cậu rồi cúi đầu ăn tiếp.

Đường Phàm bước vào tiệm vén rèm lên, nhìn thấy Lý Hiểu Bắc đang nằm ngủ say sưa trên mấy chiếc ghế đẩu xếp chồng lên nhau làm giường, trên người còn phủ mấy chiếc áo khoác quen thuộc, trong đó có áo của Xương Sườn và Khỉ Ốm.

"Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, Hiểu Bắc." Đường Phàm đẩy cậu ta

Chắc là ngủ thế này khó chịu lắm, cậu vừa gọi thì Lý Hiểu Bắc vừa tỉnh, hai tay dùng sức xoa mặt cho tỉnh táo: "Ông tới rồi à."

"Sao ông không về nhà ngủ?" Đường Phàm chỉ nghĩ đến việc nằm trên mấy chiếc ghế lạnh lẽo trong ngày lạnh giá, đã thấy khó chịu rồi.

"Ba mẹ tôi sang huyện bên cạnh nhập hàng mà tôi quên chìa khóa ở trong nhà nên không vào được." Lý Hiểu Bắc cười toe toét.

"Không phải lầu hai là nhà của anh Triệu sao, ông lên đó ngủ cũng được mà."

". . . Trên lầu chỉ có một cái giường mà anh Triệu không cho người khác nằm, lên đó cũng phải lăn ra sàn mà ngủ thôi." Lý Hiểu Bắc gãi đầu.

Đường Phàm gật đầu, đặt cuốn ghi chép sang một bên: "Tôi để bản ghi chép ở đây nhé."

Lý Hiểu Bắc cũng đứng dậy không ngủ nữa, cậu ta ngủ đến mức eo đau lưng đau, đầu choáng váng, chắc là sắp bị cảm lạnh, chợt cậu ta nhớ ra điều gì đó, cười ranh mãnh: "Này Đường Phàm, suốt đêm qua tôi có xem cuốn truyện tranh hay lắm, ông có muốn xem thử không?"

Đường Phàm liếc cậu ta, có lẽ không phải thứ đứng đắn gì: "Không cần." Nói xong liền đi ra ngoài.

Lý Hiểu Bắc chợt nảy ra ý trêu chọc, cầm lấy cuốn truyện tranh đi theo, nhét vào trong túi vải của cậu: "Tuyệt đối ông sẽ được mở mang tầm mắt."

"Cái gì vậy, cái gì mà được mở mang tầm mắt! Để tụi này nhìn xem nào!" Xương Sườn nhanh tay giật lấy cuốn truyện tranh sau đó hóa đá ngay tại chỗ.

Gió thổi cuốn truyện tranh rơi xuống đất mở ra, chẳng những không phải truyện tranh đứng đắn nghiêm túc mà lại là truyện tranh đồi trụy.

Cảnh nóng được phác họa bằng hình ảnh nóng bỏng của hai đứa con trai.

Lý Hiểu Bắc sợ hãi, cảm nhận được ánh mắt lia tới của các anh em, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Cậu ta... dường như luôn tò mò về lĩnh vực đó, nếu truyện tranh đã có vậy có nghĩa là chuyện giữa hai đứa con trai... có thật đúng không? Cậu ta chỉ muốn trêu chọc Đường Phàm, trong tiềm thức cậu ta cảm thấy có lẽ Đường Phàm không gay gắt đến thế.

Nhưng mấy anh em uy vũ hùng tráng thì khác!

Khuôn mặt Đường Phàm lóe qua chút kinh ngạc, trong sự im lặng của mọi người, cậu ngồi xổm xuống, cầm cuốn truyện tranh lên đưa cho Lý Hiểu Bắc: "Tôi không xem truyện tranh, tôi về nhà trước đây, đừng có làm mất bài ghi chép của tôi nhé." "

"... Được được được." Lý Hiểu Bắc ngơ ngác gật đầu, ánh mắt của đám anh em khiến da đầu cậu ta tê dại.

Đường Phàm tạm biệt mọi người rồi bắt taxi đi mất.

"Hiểu Bắc, sao khẩu vị của mày đột nhiên nặng vậy?" Lão Quân sầm mặt, cho dù có tò mò thì cũng không nên tò mò về chuyện đó.

". . . " Lý Hiểu Bắc không có cách nào giải thích nhưng rõ ràng thái độ khó hiểu của Lão Quân vẫn khiến cậu ta có chút lúng túng.

Cậu ta sẽ bị coi là một kẻ điên rồ...

"Hiểu Bắc, cái thứ này mà mày cũng mua xem à?!" Xương Sườn càng sốc hơn.

Lý Hiểu Bắc mím môi, nhìn Xương Sườn như có như không: "Có cái gì mà không được xem, tao về trước đây."

"Ê, không phải anh quên chìa khóa ở nhà à?" Khỉ Ốm vội vàng hoà giải.

"Tao trèo cửa sổ." Lý Hiểu Bắc xua tay rời đi: "Anh Triệu, em đi đây."

Suốt cả quá trình Triệu Thời không nói một lời, không ai biết anh nghĩ gì, vừa rồi anh để ý tới Đường Phàm và phát hiện cậu quá điềm tĩnh...

Con trai... và con trai?

Có trời mới biết Đường Phàm ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn lên rồi.

Về đến nhà, cậu vùi mình vào ghế sofa còn về chỗ Triệu Thời...

Sau này có lẽ cậu sẽ không đến đó, mặc dù ở cùng với bọn họ rất hòa hợp rất nhẹ nhàng nhưng chuyện vừa rồi làm cho cậu nhớ đến cậu bạn cùng lớp bị bắt nạt khi còn học ở tỉnh.

Nếu cậu tiếp tục ở chung cùng với đám Triệu Thời, nếu một ngày nào đó xu hướng tính dục của cậu bị phát hiện, liệu họ có chán ghét không? Cậu là loại người không nên ràng buộc trong một quần thể.

Thà rằng ở một mình, độc lai độc vãng để bản thân càng an toàn hơn, cậu không bao giờ hy vọng xa vời mong người khác thấu hiểu và bao dung chuyện như vậy, người thân thiết nhất của cậu chính là hai ông bà ngoại, mà họ đều hiểu và chấp nhận điều đó, cậu không sợ sự kỳ thị cùng chỉ trỏ của những người xa lạ.

Tốt nhất hãy giữ khoảng cách với những người kia, kẻo một ngày nào đó cậu sẽ nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của họ... và sẽ thất vọng.

. . .

"Đường Phàm! Tối thứ năm tụi mình trốn tiết tự học đi, đêm giáng sinh tụi mình đến chỗ anh Triệu chơi nhé." Lý Hiểu Bắc vẫn mời như thường lệ, như thể chuyện ngày hôm đó không hề ảnh hưởng gì.

"Mọi người cứ chơi đi, tôi còn mấy bài đề thi chưa làm xong."

"Cũng được." Lý Hiểu Bắc cũng không suy nghĩ nhiều.

Mãi cho đến cuối tháng, cậu ta muốn kéo Đường Phàm cùng đi tới chỗ Triệu Thời mấy lần nhưng đều bị từ chối, Lý Hiểu Bắc dù có vô tâm đến mấy cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cậu ta cũng không thể làm gì được.

"Gần đây sao không thấy Đường Phàm tới nhỉ?" Lúc ăn cơm Xương Sườn vừa ăn vừa hỏi.

Bây giờ mọi người đang ăn liên hoan ở chỗ Triệu Thời.

"Mày chọc nó hả?" Lão Quân liếc nhìn Lý Hiểu Bắc.

Một người thường đến đây rồi đột nhiên không đến, tất nhiên mọi người đều lo lắng.

"Em á?! Em đâu có làm gì nó! Gần cuối học kỳ rồi, nó nói đang bận ôn tập..." Giọng Lý Hiểu Bắc càng lúc càng nhỏ, ngay cả bản thân cậu ta cũng không tin.

Khỉ Ốm muốn nói có lẽ Đường Phàm cảm thấy xấu hổ vì cuốn truyện tranh nhưng nhìn mấy anh em không vui vẻ gì nên nó chọn cách im lặng ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro