Chương 61 : Người yêu cũ của QUẾ Hải !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 3 tháng qua cậu và anh sống rất bình yên và hạnh phúc , sáng thì anh chở cậu tới học viện để tập luyện chiều thì rước cậu về , nếu nào anh và cậu thi đấu thì sẽ ở học viện hay là câu lạc bộ . Anh chăm cậu rất kỹ nào là thuốc bôi xẹo hay thuốc xoa bóp , hôm nào cậu thi đấu thì anh còn nấu cả thuốc bắc để bồi bổ . Sau lần đổ vỡ trước thì lần này anh chăm cậu rất kỹ , lại còn lấy lòng ba mẹ cậu nữa chú , giờ trong nhà cậu lâu lâu lại  hỏi Quế Hải sau rồi , lúc cậu rảnh về nhà thì cũng chỉ hỏi đến Quế Hải khiến cho cậu khóc không nên lời . 

Hôm nay anh cùng cậu đến học viện HAGL thì có thư gửi đến . Anh mở ra thì  một đống hình của anh và người yêu cũ .  

Cậu nhìn đống hình, rồi lại nhìn Anh, ánh mắt bỡn cợt: "Hoá ra là hồng nhan tri kỷ của cậu vẫn chưa chịu thôi à? Hay là còn tính đòi nợ xưa đây?"

Anh im lặng không nói gì, thật ra là hắn đang suy nghĩ. Minh Anh ngày trước mang một tấm chân tình đến giải bày với hắn rằng cô rất yêu anh , mong anh và cô có thể trở lại như cũ ,nay lại gửi hình tới nhà  Chẳng lẽ những lời nói đó đều là giả dối?

"Tôi không rõ nữa, tôi sẽ tìm cô ta hỏi ra lẽ. Toàn, cậu đi cùng tôi."

Cậu xoay người nơi khác: "Cậu tự giải quyết đi, tôi không tiện đến cho lắm đâu. Dù sao thì...." - ngừng lại một giây - "Tôi tin cậu"

Cậu giao cho anh  toàn quyền. Vì sao ư? Vì trong trí nhớ của cậu, Minh Anh không phải người xấu, sự việc xảy ra ngày hôm nay có thể Minh Anh cũng không hề hay biết gì về việc cậu và anh đang yêu nhau. Nếu anh muốn gặp người con gái đó để hỏi cho ra lẽ, cậu hoàn toàn ủng hộ. Không một chút chần chừ.

Nhưng Anh rất dứt khoát: "Cậu không đi cùng tôi, vậy tôi không đi "

Cậu hiểu, tìm Minh Anh là phương pháp tốt nhất, nhưng bây giờ cậu không đi cùng anh thì khẳng định hắn sẽ không chịu đi. Nên rốt cuộc vẫn chấp nhận:

"Tìm Minh Anh. Tôi đi với cậu."

Cậu  mới mở miệng hỏi: "Cậu không cần thám tử điều tra? Cậu còn giữ liên lạc với cô ta sao?"

Anh nghe thấy có mùi giấm rất nồng nặc đâu đây, đưa đôi mắt liếc sáng phía người hỏi, vô lại trả lời: "Đúng. Tôi không những giữ liên lạc mà còn qua lại tình thú nữa. Bảo bối, cậu ghen sao?"

Cậu nheo mắt lại nhìn vẻ mặt khó ưa của tên kia: "Qua lại tình thú? Vậy thì tôi không nên ghen rồi....."

Anh không đợi người nói hết, vừa nghe thấy cậu không thèm quan tâm mình thì lập tức lộ nguyên hình: "Tại sao cậu lại không ghen? Cậu hết yêu tôi rồi phải không? Con mẹ nó cậu trong lòng đang có ai rồi?"

Hùng hùng hổ hổ tiến đến ép người trên sofa.

Cậu điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cậu qua lại tình thú với người khác thì tôi không ghen làm gì, trực tiếp đá cậu ra khỏi nhà là tốt nhất. Không phải sao?"

"Vậy là.... có ghen không?" -Quế Đần, không chừa đường cho ai đần chung hết.

"Không thèm nói với cậu" - đưa tay chỉ chỉ vào trán.Anh né tránh qua một bên, vòng tay ôm cổ Cậu: "Mặc tôi. Cậu nói đi, vậy là có ghen hay không?"

Tên ngu ngốc này vẫn không chịu hiểu, lúc nào cũng bắt người ta nói trắng ra. Thật tức chết với hắn. Nhưng cậu có kinh nghiệm rồi, trong những trường hợp như thế này thì nên đổi chủ đề là tốt nhất.

"Cậu định gặp Minh anh sẽ nói gì?"

Anh nghiêm mặt trở lại: "Hỏi cô ta có muốn gì ?"

" OKi "

Nói rồi anh và cậu đi đến sân bóng , hôm nay anh và cậu phải luyện tập cho giải đấu nên gát chuyện Minh Anh qua một bên.

-------------------------------------------------------------------------------------

Cậu đang suy nghĩ chuyện về Minh Anh sao lại tìm đến Quế HẢi không phải từ lâu rồi cả hai không nói chuyện hay sao . LẦn này tìm đến là ý gì đây không biết . BỖng quả bóng trúng vào đầu của cậu

" Mày nghĩ gì vậy hả "

" Không có gì "

Tập luyện xong thì cậu nhận được tin nhắn của anh 

"Tôi có có việc gấp không về nhà. Cậu tự về nhà nha . Tôi sẽ sớm trở về."

Vậy đó. Rồi đi luôn.

Không về ôm vợ cái nào, cũng không tranh thủ làm vài lần, cứ thế đành lòng đi.

Nói trắng ra thì bề ngoài cậu ngạo kiều thế nhưng vẫn là tên đàn ông già đầu nghịch ngợm. Đối với việc anh đột nhiên để lại tin nhắn rồi ra đi khiến cậu không thoải mái cho lắm. Song, vùng vằng một chút thì thôi, triệt để bỏ qua để còn lo công việc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro