Chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9

- Shi Hoo, tới giờ về rồi

- Anh, bạn của anh đang đứng kế anh à?

- Gần như thế, anh có việc bận rồi, cúp máy nhé!

- Vâng

Anh nhìn cô lần cuối rồi xoay lưng rời đi, chỉ cần có thể bảo vệ hyung và cô an toàn thì mất đi tự do cũng đáng mà.

Ngồi trong xe, anh quay mặt ra ngoài cửa để không chạm mắt với hắn. Người đàn ông ác ma đang ngồi bên cạnh chính là người anh yêu và cũng hận nhất. Anh sợ đối diện với hắn, vì anh sợ mình lại lần nữa yếu lòng và yêu hắn lần nữa.

Đối diện với sự lạnh lùng của anh, hắn cũng chẳng nói gì cả. Bởi vì hắn biết anh không hề muốn nhìn thấy hắn, biết đâu còn ước rằng hắn biến mất khỏi cõi đời này nữa.

- Trước khi quay về thì đưa tôi đến nghĩa trang Seoul một chút. Tôi đến để thăm một người bạn.

- Tôi biết rồi. Hắn nhìn anh rồi nói với tài xế riêng – Lái xe đến nghĩa trang Seoul

- Vâng

...Phòng tưởng niệm....

Không mất quán hiều thời gian, chỉ trong 2 phút anh đã có thể tìm ra hũ tro cốt ghi tên Nam Han Beak. Trên hũ tro cốt đó để hình một người con trai mỉm cười tinh nghịch, người con trai này không ai khác chính là bạn thân của anh, là người mà anh quý trọng và yêu mến nhất trong hội sát thủ và cũng là người đã đỡ đạn cứu anh trong một lần bị tấn công bất ngờ.

- Han Beak, tôi đến thăm cậu đây. Anh cười rồi nói chuyện vớ người con trai trong ảnh – Cậu vẫn đẹp như ngày nào nhỉ? Còn tôi có lẽ đã bắt đầu già nua rồi.

-.........

- Mỗi khi nhìn cậu tôi lại nhớ đến ngày xưa, ngày tôi và cậu cùng chiến đấu với nhau và làm bạn thân từ đó. Sống chết không rời. Mắt anh bắt đầu long lanh, giọt nước mắt sắp rơi ra nhưng anh lại ngửa đầu lên trời để cho nước mắt trở lại vị trí cũ của nó rồi mở cúi xuống như cũ để nói chuyện – Tôi còn chưa dự đám cưới của cậu mà cậu đã đi rồi. Anh mở cửa kính ra và đặt bó hoa vào trong – Tôi nghĩ là hoa hồng trắng hợp với cậu nên đã mua nó, hy vọng cậu sẽ thích.

Hắn đau lòng nhìn bóng lưng run run của anh, có lẽ là anh anh đang khóc... nhưng hắn lại không thể đến và an ủi an được. Vì hắn biết anh không thích người khác thương hại mình. Từ lúc bị hắn giam cầm tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn biết rằng anh đang khóc. Dù đối với hắn khóc là yếu đuối, nhưng có lẽ như vậy mới có thể vơi đi phần nào sự uất ức và nỗi đau của anh.

- Shi Hoo?

- Dong Chun. Là cậu đó à. Anh cười – Lâu rồi không gặp

- Ừ, chiến hữu, lâu rồi không gặp. Đẹp trai nhiều ra nha. Người đang nói cũng chính là một trong những người bạn thân của anh.

- Cảm ơn. Anh cười rồi nhìn lại vào bức ảnh người bạn anh yêu quý nhất – Tôi nhớ Han Beak quá

- Tôi cũng thế, thật không ngờ em ấy lại ra đi sớm như vậy

- Cậu không ghét tôi sao? Chính vì tôi mà cậu mất đi Han Beak mà

- Tôi không ghét cậu. Y lắc đầu nói – Đều là do số phận, dù gì em ấy cũng chết vì bạn thân mà. Tôi nghĩ là nếu như đặt mình vào vị trí của Han Beak thì tôi cũng sẽ làm như thế.

- Cậu cũng như Han Beak, luôn cao thượng như thế.

- Cậu nói quá rồi. Y cười

- Cậu nói chuyện với Han Beak đi, tôi về nhé!

- Ừ, đi đường cẩn thận nhé! Đừng đua xe nữa, em gái cậu rất lo vì cậu cứ hay đua xe đấy.

Nhắn tới cô, anh không nói gì mà chỉ mỉm cười gật đầu rồi quay trở lại xe.

" Đứa em gái ngốc của anh, nhớ phải chăm sóc cả mình nữa. Đừng chỉ biết lo cho người khác, em ngây thơ như vậy anh thật sự rất lo."

Chương 10:

Về đến biệt thự, anh đi thẳng lên phòng và đóng cửa lại. Có lẽ căn phòng này chính là nơi tốt nhất để trốn tránh hắn, mặc dù đối với anh nó như cướp đi tự do vậy. Vì không có việc gì để làm cho nên anh đã bất đắc dĩ mở cửa ra ngoài để nói mấy tên vệ sĩ đưa bút chì, giấy a3 và khung tranh tới. Có được ba thứ đó, anh đóng sầm cửa lại và bắt đầu công cuộc vẽ của mình.

Ngồi trong phòng mình, Kim Kimin chăm chú quan sát khuôn mặt đang vẽ của anh trên tivi hiện đại nhất. Lúc anh chuyên tâm làm chuyện gì đó thật đẹp, khiến hắn ngắm hoài không biết chán. Anh hẳn là đang vẽ về anh em và bạn thân của anh, trong đó có rất nhiều người. Anh vẽ chì rất đẹp, hơn nữa lại còn rất sinh động. Có lẽ chỉ có như vậy, hắn mới có thể dễ dàng ngắm nhìn anh mà không lo anh trốn tránh hắn.

- Shi Hoo, tại sao khoảng cách giữa tôi và em lại mỗi lúc một xa thế này. Hắn buồn bã đưa tay về phía màn hình ti vi  đau lòng nói. Đúng thế, anh hiện tại ở thật gần hắn, nhưng tại sao hắn cảm thấy anh lại xa vời thế này?

Thình thịch, thình thịch

Trái tim hắn đang đập thật nhanh và vật đang nhô lên giữa đũng quần dường như đang khao khát người nam nhân trước mặt, khao khát tạo vật đẹp nhất thế gian này.

- Shi Hoo. Hắn không chịu nổi nữa rồi, ngay lúc này hắn rất muốn ôm anh vào lòng và nghe tiếng rên rỉ của anh, hắn thật sự rất muốn. Sau đó hắn đến trước phòng của anh và đạp tung cửa đi vào, bởi vì hắn biết nếu như người bước vào là hắn thì anh sẽ không bao giờ mở cửa.

- Kim Ki... Chưa để anh nói xong, hắn đã ném anh lên giường và nhanh tay cầm lấy sợi dây xích thép tinh luyện khóa cổ tay anh lại. – Kim Kimin, anh là con chó động dục à?

- Phải. Hắn nhìn anh bằng một ánh mắt đầu dục vọng – Và anh rất muốn em. Nói rồi hắn xé mạnh áo anh ra, bắt đầu chu du khắp cơ thể anh như một con sói đói. Sau một hồi chống trả hoài nhưng bất thành, anh đã nghe theo trái tim và cơ thể mình đáp trả lại hắn.

- Kimin, nhẹ thôi.... Ah... ah ah. Cứ thế, hàng loạt tiếng kêu dâm đãng hoa mỹ của anh vang lên, anh ôm chặt lấy hắn, cảm nhận từng đợt xỏ xuyên từ cây hỏa côn của hắn. Tuy rất đau nhưng cũng thật phấn khích.

- Shi Hoo, Shi Hoo, bảo bối của tôi.

Bảo bối? Có lẽ chỉ trong lúc làm tình hắn mới gọi anh là bảo bối như thế.

" Kim Kimin, rúc cuộc đâu là con người thật của anh? Là một con người tuyệt tình tàn nhẫn hay là một người thích tổn thương người khác?"

- Kim Kimin.... Anh.... Rúc cuộc anh có từng bao giờ thật lòng... Yêu thương tôi không?

Nghe câu hỏi của anh, hắn liền lập tức dừng lại và hôn lên trán anh. Mỉm cười nói:

- Câu trả lời chẳng phải em đã biết rồi sao?

- Tôi không biết gì cả, cũng chẳng thể tin tưởng được anh. Anh quay mặt ra chỗ khác để trốn tránh ánh nhìn của hắn. Cứ cho là yêu rồi thì sao? Tình yêu của hắn có thể tồn tại được bao lâu? Người tàn nhẫn như hắn trong trái tim có tồn tại một thứ gọi là tình yêu sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro