Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....

"Ưm~"

Sau tiếng ngáp nhỏ xíu, Park Jimin lờ mờ mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Cậu liếc mắt ra ngoài khung cửa sổ nhưng rồi lại vội vàng nheo đôi mắt vì chưa kịp thích nghi với thứ ánh sáng chói chang của Mặt Trời.

Buổi sáng mùa đông tại London thường âm u, ảm đạm, sương mù giây giăng khắp lối, hiếm khi nhìn thấy được Mặt Trời như hiện tại. Park Jimin ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mặt rồi ngẫm nghĩ, bằng một cách nào đó mà hôm qua cậu ngủ rất ngon, không bị giật mình tỉnh giấc giống như trước kia, cũng vì thế mà cậu nhận thấy toàn thân mình tràn trề sinh lực, thoải mái cực độ.

Cậu ngồi dậy, tính đi vệ sinh cá nhân thì nhận ra bản thân mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp. Lưng cậu áp sát vào lồng ngực lớn của người đàn ông, cánh tay ngày nào còn cắm đầy thứ dây chuyền giờ đã rắn chắc ôm lấy eo cậu.

Park Jimin chậm rãi quay đầu về phía sau. Giây phút khi bốn mắt chạm nhau, cậu cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, niềm vui sướng cực độ hiện hữu trên gương mặt còn ửng đỏ sau giấc ngủ

"Yoongi.."

Hắn nở một nụ cười nhẹ nhưng lại  quá đỗi đẹp đẽ, đẹp đến mức tròng mắt cậu đỏ lên, những giọt lệ trong suốt như pha lê không ngừng trào ra khỏi khóe mắt

"Bảo bối, anh về với em rồi đây"

Min Yoongi xoa xoa gáy cậu, một lần nữa đem mái đầu ấy ấn vào ngực mình. Hắn ôm cậu như đang nâng niu thứ trân bảo quý giá nhất trên đời

"Anh đã rất nhớ em, vậy em có nhớ anh chút nào không ?"

Cậu vẫn không đáp lời, một mực áp mặt vào ngực người đàn ông. Mãi cho đến khi Min Yoongi cảm nhận được từng giọt nước nóng hổi rơi lã chã trên da thịt mình mới vội vàng kéo cậu ra. Ôn nhu cùng đau lòng lau nước mắt cho người nhỏ

"Sao lại khóc như vậy chứ. Mèo nhỏ của anh mới sáng sớm đã khóc nhè rồi, không có ngoan gì cả"

Cậu ủy khuất ngước đôi mắt đỏ hoen vẫn còn ướt đẫm lên nhìn hắn, mở miệng trách móc

"A..anh quá đáng lắm có biết không ? Anh..tỉnh lại lúc nào sa..sao lại không n..nói..hức..hức.."

Jimin vừa khóc vừa nói, giọng đứt quãng từng hơi kèm những tiếng nấc nghẹn ngào đan xen.

Min Yoongi vuốt mái tóc màu bạch kim của cậu, nói

"Anh tỉnh lại vào tối qua, cũng tính nói cho em nhưng không nỡ làm em thức giấc"

Vào đêm qua khi hắn tỉnh dậy, điều đầu tiên mà hắn cảm nhận được là một cơn đau đầu kinh khủng ập đến, khiến hắn phải nhắm mắt một lúc mới qua đi. Mở mắt ra lần hai Min Yoongi chỉ thấy thứ ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ không xa, qua vài giây thì nhận ra bản thân mình đang ở bệnh viện, trên người có vô số thứ dây chuyền vướng víu. Và cũng trong lúc ấy, hắn nhận ra mình đã nhìn thấy được sau hai năm sống trong bóng tối.

Min Yoongi vui đến mức phát điên nhưng chưa kịp vui mừng lâu thì một hình ảnh chợt xẹt qua tâm trí của hắn. Park Jimin, Min nhi của hắn đâu ?

Hắn vội vàng đảo mắt xung quanh mình nhưng chẳng có một bóng người nào, đang trong lúc bối rối bỗng bên cạnh có thứ gì đó động đậy. Min Yoongi liếc mắt sang, nhận ra cậu đang nằm ngủ ngay bên cạnh mình !

Trái tim lạnh giá của người đàn ông như được sưởi ấm, lớp băng cứng cáp lạnh lẽo bao quanh nơi trái tim giờ đã tan chảy thành nước rồi bốc hơi không còn dấu vết.

Gắng gượng cơn đau nhức, Min Yoongi xịch người về phía cậu gần hơn một chút, rồi một chút, tận cho đến khi đem cậu ôm chặt trong ngực mình mới thôi.

Cậu nghe hắn nói thế đã khóc lại càng khóc to hơn, lập tức ngồi bật dậy trên giường

"Anh quá..đáng, dù thế nào cũng..cũng phải nói chứ, làm..người ta lo..hức..muốn chết..hức..anh có biết e..em đã sợ như..thế nào không hả tên đáng ghét này.."

Park Jimin khóc oa oa như trẻ con, không khỏi khiến Min Yoongi bị dọa sợ. Hắn muốn ngồi dậy nhưng cơ thể vẫn còn quá mệt, chỉ đành kéo cậu nằm xuống bên mình, nhỏ giọng an ủi

"Được rồi được rồi, anh xin lỗi, đừng khóc nữa mà, xin em đấy"

Đây là lần thứ hai hắn thấy cậu khóc nhiều như thế này. Nhớ đến lần đầu là vào đêm trước khi chuẩn bị phẫu thuật, cậu đã nằm trong lòng hắn mà khóc đến mức kiệt sức ngủ thiếp đi, đồng thời cũng đem lòng hắn thiêu đốt thành tàn tro.

Park Jimin vừa hậm hực vừa đau lòng đấm nhẹ vào người hắn một cái, muốn tên đã làm cho cậu lo lắng ngày đêm này đem đi xử trảm

"Ây da"

Hắn không kìm được mà kêu lên một tiếng nhỏ

"Em làm anh đau sao ? Em xin lỗi.."

Cậu liền ngồi bật dậy xoa xoa vào chỗ đã đánh hắn, trong ánh mắt là sự quan tâm không hề che giấu.

Hắn tuy đau nhưng cũng có cảm giác thành tựu không ít. Nhoẻn miệng cười một cái xấu xa mà nói thêm

"Min nhi của anh hung dữ quá à, làm anh đau chết rồi, bắt đền em phải hôn anh một cái mới chịu"

Park Jimin biết thừa hắn đang giả vờ giả vịt nhưng cậu là vẫn không lột tẩy ra. Có trời mới biết khoảng thời gian qua cậu đã nhớ hắn như thế nào, nhớ đến phát điên.

*Chụt~*

Tiếng chụt giòn tan vang lên, tai cậu đỏ bừng nhìn chằm chặp vào hắn, còn Min Yoongi thì ngơ ra nhìn cậu. Hắn tính dở trò đòi cậu hôn nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy nên nhất thời chưa thích ứng được. Dư vị nơi đầu môi vẫn còn đó, rất ngọt, đôi môi căng mọng của cậu cũng rất mềm !

Đôi mắt to tròn đang chăm chú nhìn hắn, má còn phảng phất vài vệt mây hồng khiến lòng của Min Yoongi hắn nhộn nhạo không yên.

Chết tiệt, hắn muốn bản thân mình khỏe lại ngay lập tức !

"Được..được rồi chứ ? Vậy..vậy em đi gọi bác..bác sĩ cho anh nha"

Park Jimin gãi gãi vành tai đỏ bừng của mình, không dám nhìn hắn nửa mà nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Dục vọng trần trụi hiện rõ trên gương mặt điển trai ấy vô thức làm thân thể cậu run rẩy. Đừng mà, đừng nhìn em như vậy ! Cậu nhắm mắt, thầm nhũ trong tiềm thức.

Cậu lúng túng bước xuống giường nhưng chưa kịp bước đã bị một bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy cổ tay, cậu bị một lực nhẹ kéo xuống mặt đối mặt với hắn. Cả hai gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương.

Park Jimin chống hai tay lên ngực người lớn, xấu hổ không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dời tầm mắt xuống nhìn vào phần yết hầu nhấp nhô liên tục của ai kia.

Khuôn mặt khả ái được hắn nâng lên rồi từ từ chiếm đóng lấy hơi thở của nó. Min Yoongi nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi mà hắn mong muốn bấy lâu nay. Duỗi thẳng đầu lưỡi rồi cạ cạ vào hàm răng trắng của người nhỏ, ý tứ của hắn hiện ra một cách rõ ràng nhất. Park Jimin như bị thôi miên, không thừa thãi giây phút nào mà hé miệng ra để đầu lưỡi hắn len lỏi vào, cuốn lấy mình. Cũng bởi khoảng khắc này cậu đã mong đợi từ rất lâu.

Cậu nhớ mùi hương của hắn, vô cùng nhớ..

Min Yoongi nghiêng đầu sang một bên hòng để cả hai hôn nhau được sâu hơn. Một tay hắn để sau gáy còn một tay ôm gọn lấy vòng eo cậu. Min Yoongi ác ý đùa bỡn kéo lưỡi cậu dài ra rồi cắn cắn nhẹ lên nó, hơi thở nóng rực phả vào cơ thể khiến cậu run rẩy không ngừng.

Min Yoongi duy trì nụ hôn rất lâu, bao nhiêu sự quyến luyến, nóng bỏng đều được anh phô bày ra trong nụ hôn. Từng sợi thần kinh mẫn cảm của Park Jimin bị kéo căng,  thật sự còn khó chịu hơn lúc bị chiếm đoạt trong cơn kích tình.

Thân thể cậu mềm mại nằm rạp trong lòng hắn, ý thức trở nên mơ hồ. Hơi thở Min Yoongi dồn dập hơn, hắn cúi xuống cắn mút làn da trắng trẻo ở hõm cổ cậu, để lại vài dấu vết đỏ hồng bắt mắt, làn da Park Jimin trở nên bóng loáng vì nước miếng nơi đầu lưỡi của người đàn ông

"Đừng.."

Cậu nghiêng đầu sang một bên, né tránh sự tấn công của hắn, dùng giọng mũi nghèn nghẹt mà cầu xin

"Bây giờ không được..ưm..dừng lại đi mà.."

Min Yoongi cố gắng để lại một vết cắn nữa mới chịu buông cậu ra nhưng ánh mắt nóng rực cùng dục vọng trần trụi vẫn chiếu vào cậu.

Park Jimin không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố gượng dậy, mặt mũi đỏ như sắp bốc khói chạy ra khỏi phòng

"Em..em đi gọi bác sĩ..anh nằm..nằm yên đó đi"

Để lại một câu, hình ảnh cậu khuất dần sau cánh cửa.

Min Yoongi vẫn nhìn chằm chằm nơi cậu vừa mới khuất bóng rồi lại nhìn vào nơi ở hạ thân. Nơi đó đã trở thành một túp liều...hắn bất lực mỉm cười rồi thở dài, đem tấm chăn dày phủ lên đó, hòng che đi sự phóng túng của mình. Đúng là chỉ có Park Jimin mới có thể khiến hắn chật vật như vậy !

.....

Tác phẩm gốc của tác giả Yunki33, độc quyền trên Wattpad !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro