6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc buổi học mệt mỏi đó tôi cũng được thư giãn, tôi nằm lên giường, ngước lên nhìn bức tường mà tôi hay dán những tờ giấy note be bé lên, bây giờ nó cũng có khá nhiều tờ, nhưng nhìn còn thưa thớt quá, tôi ngồi dậy nhìn xung quanh phòng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt nằm xuống. Tôi cũng không biết làm hành động này có mục đích gì nhưng tôi lại thích làm vậy lắm. Điện thoại tôi chợt rung lên, tôi nhấc máy.

- " Jimin à! Mày rảnh không?"

Là Yoongi, hôm nay thế lực nào đã bắt cậu ấy gọi cho tôi vậy? Tôi có gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại cậu:

- " Có gì không?"

- " Định rủ mày đi chơi ấy mà"

- " Tôi không rảnh!"

Câu nói thẳng thừng tôi vừa nói ra, bên kia im lặng lâu rồi tắt máy. Tôi có quá đáng quá không? Nhưng cũng hoan nghênh với sự mạnh mẽ của tôi, tôi đã giữ được bình tĩnh mà đáp lại, khá tài năng!

Tôi lại nhắm mắt nằm xuống, định đánh một giấc ngủ ngon lành thì tiếng chuông lại reo lên. Tôi lười nhác chườm tới nhấc máy.

- " Có thật là mai mày không rảnh không?"

Là là tên chết bầm đáng ghét này, tại sao hôm nay cậu ấy lại gọi cho tôi lại thêm một lỗi nói nhiều nữa chứ. Uống nhầm thuốc à?

- " Thật!"

- " Mai là chủ nhật, mày bận gì?"

- " Không cần cậu quan tâm, nếu không còn gì tôi cúp máy đây, tôi còn phải ngủ để tối còn có sc làm bài tập na"

- " Khoan đã! Mai mày đến quán hôm trước tao vi mày đến ăn, tao có chuyện muốn nói"

Tôi không trả lời mà nhanh tay cúp máy, thật sự hôm nay cậu ấy có vấn đề, tôi cũng không muốn nghĩ tới nữa, tôi nhắm mắt lại rồi đi ngủ.
' Mai mày đến quán hôm trước tao vi mày đến ăn, tao có chuyện muốn nói'

' Mai mày đến quán hôm trước tao vi mày đến ăn, tao có chuyện muốn nói'

...

Nó luôn lãng vãn trong đầu tôi.

Qua hôm sau, tôi lo ham chơi nên quên mất việc đi học, việc học bây giờ đối với tôi không quan trọng nữa nên tôi không bận tâm lắm, ba mẹ và anh hai tôi đều đến Cty làm việc hết ở nhà chỉ còn một mình tôi. Tôi đang xem ti vi ở phòng khách thì tiếng nhấn chuông liên hồi vang lên, tôi ngỡ là ba mẹ về nhưng ra kiểm tra thì người nhấn chuông là Yoongi. Tôi quay mặc vào trong không có ý định mở cửa nhưng lại sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa nên tôi đã đi ra mở cửa cho cậu ấy vào.

-" Cậu đến đây làm gì?"

Tôi cố gắng giữ sắc mặt lạnh nhất để giao tiếp với cậu ấy.

-" Thăm cậu"

Cách xưng hô thay đổi rồi nhưng tôi không tin những lời cậu ấy nói, những lời nói đường mật đó đã rót vào tai tôi một lần rồi và nó chỉ là giả dối, bây giờ có giết tôi tôi cũng không tin.

-" Hôm nay chắc tụi nó cũng vào trể như lần trước nhỉ?"

Tôi cố tình nói móc cậu ấy, cậu ấy có vẻ hiểu nên đánh qua chuyện khác.

-" Cậu không định mời tôi vào à?"

Tôi nhường đường cho cậu ấy đi qua, mùi hương thơm bát ngát trên cơ thể cậu ấy nó thật quyến rũ, tôi nhém xíu nữa quên đi sự lạnh lùng đó.

-" Nếu đến đây thăm tôi thì bây giờ về được rồi"

Tôi không muốn nhìn mặt cậu ấy nên muốn đuổi cậu ấy về, nhưng cậu ấy quá thông minh trả lời lại làm cho tôi ngại ngùng mà cứng họng.

-" Tôi chưa kịp ngồi lên chiếc ghế sofa nhà cậu nữa đó, chưa hỏi han quan tâm gì mà sao đuổi về?"

Tôi đi theo sau cậu, tôi và cậu ngồi đối diện nhau, tôi không muốn nói chuyện với cậu ấy nhưng cậu ấy luôn mở miệng hỏi tôi quá trời nên tôi đành phải trả lời. Một lát sau cậu ấy mò mẫn gì trong cặp, hình như đang tìm kím gì đó, tôi không quan tâm.

Cậu ấy đưa hộp quà ra trước mặt tôi rồi lên tiếng:

-" Cho tôi xin lỗi chuyện lúc trước"

-" Tình cảm tôi không phải để cậu đùa giỡn, nó không phải một món đồ chơi rẻ tiền mà cậu muốn chọc ghẹo nó thì chọc. Đừng làm vậy với tôi"

Dường như tôi mất đi kiểm soát, nổi nóng mà quát lớn lên, tôi đã bộc phát ra hết rồi. Tôi đã rất mạnh mẽ khi đúng trước mặt cậu ấy rồi. Tôi đã rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc rồi, cậu ấy lại muốn tôi phải giỏi trong việc gì nữa đây? Chịu đựng?

-" Nổi nóng rồi à? Tôi không làm gì có lỗi cả"

Tôi kiềm chế không được nữa rồi nước mắt tôi rơi, tôi bỏ mặt cậu ấy ở lại đó mà chạy nhanh lên phòng chốt cửa. Đây là thói quen của tôi, tôi không muốn những người tôi yêu thương thấy tôi yếu đuối, vì trong mắt họ tôi là con trai. Con trai thường rất mạnh mẽ!

Tôi đi lại gần lấy tờ giấy note ra ghi lên, do nước mắt vẫn còn đọng đầy trên khoé mắt nên việc viết lên đó hơi khó, tôi sụt sùi viết lên:

" Tôi ghét cậu lắm...Min Yoongi😭
20/2/2019"

Sau đó tôi thật mình trên giường, không nghe tiếng động gì khác ngoài tiếng nghẹt mũi của tôi, chắc cậu ấy đã về, tôi chợt nhắm mắt. Cậu thật ác độc, cậu có biết đã có lỗi với tôi bao nhiều lần không hã?

Tiếng cửa chợt vang lên, tôi lớn tiếng:

-" Cậu mau đi ra khỏi nhà tôi!"

-" Là anh đây, em mau mở của cho anh đi"

Là anh hai tôi. Sao hôm nay về sớm vậy? Tôi đi rửa mặt rồi mới dám ra mở cửa cho anh.

-" Anh hai, sao hôm nay anh về sớm vậy?"

-" Ba gọi anh về nhà lấy hồ sơ. Em không đi học à?"

-" Ơ? Hôm nay...trường cho nghỉ

Tôi nói dối anh hai tôi.

-" Mà sao anh hai biết em ở trong đây mà gõ của vậy?"

-" Nghe tiếng..."

Anh đi về phòng lấy tập hồ sơ, tôi cũng đóng cửa phòng lại. Nó lại mít ướt với tôi rồi, đôi mắt tôi nó không nghe lời tôi, nó tự ý rơi nước mắt rồi.

Bỗng dưng một cảm giác bất lực trong tôi nổi dậy, quá mệt mỏi, chẳng hiểu sao tôi lại muốn biến mất khỏi thế giới này, tôi không muốn làm cho người khác bận tâm nữa, tôi không muốn nuôi cái tình cảm không bao giờ chịu lớn này nữa, tôi sẽ bỏ nó, nó sẽ mãi bé nhỏ ở lại, tôi sẽ đi sang thế giới khác, thế giới sẽ không có tiếng ồn, không tình yêu, không tai tiếng và đau khổ.

Tôi tự tử bằng cách treo cổ, có lẽ nó quá quen thuộc với mọi người đúng không? Nó thường xuất hiện trong mấy bộ phim tình cảm đấy. Tôi cũng lấy cảm hứng từ mấy bộ phim đó. Tôi bắt đầu treo lên, chân đạo mạnh cái ghế ra.

[ Ở phòng khách, Yoongi đã quay lại nhà Jimin vì muốn rủ cậu ấy đi chơi để tau lỗi và cùng lúc đó, anh của Jimin cũng từ trong phòng bước ra, anh ấy không bận tâm đến phòng Jimin cho lắm vì tưởng cậu ấy ngủ nên đóng của phòng lại như thường lệ, cả hai chạm mặt nhau.

-" Cậu là ai mà vào nhà tôi?"

-" Em là bạn của Jimin, anh có thấy cậu ấy đâu không?"

-" À, đang ngủ trong phòng đấy. Em và Jimin học cùng lớp à?"

-" Vâng ạ"

-" Ở lớp Jimin học tốt không em?"

-" Dạ? Dạ...rất...rất tốt, cậu ấy làm lớp trưởng đấy ạ"

-" Không biết tại sao dạo gần đây Jimin hay buồn lắm, ở trường có ai ức hiếp Jimin không em?"

Chẳng lẽ cậu ấy lại tự bán đừng bản thân đành phải nói dối vậy.

-" Dạ không chắc tại cậu ấy sợ kì thi sắp tới bị điểm kém"

-" Thôi anh đi đây, trễ rồi"

-" Vâng"

Yoongi định quay về vì anh của Jimin nói cậu đã ngủ, không muốn làm phiền Jimin nhưng bỗng có gì đó thúc giục cậu lên phòng Jimin.

-" Jimin à! Cậu mở của đi, tôi muốn nói chuyện nói cậu chút xíu"

Không thấy dộng tĩnh gì hết, cậu lại vừa gõ cửa vừa kêu, hơn mười lần như vậy, cậu chuyển sang gọi và nhắn tin, cũng chẳng có động tĩnh gì, cậu từ bỏ rồi quay đi]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro