- Áo Qua Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yêu nhau, cởi áo qua đầu

Phủ lấy thân nhau dù nắng mưa dãi dầu

Thương nhau, nắm lấy dây trầu

Giữ lấy buồng câu cho đến khi bạc đầu"

Ông nhỏ Mẫn Chí Mẫn nhìn Nam Tuấn đang rơi nước mắt thương tâm mà nói -"Đến bây giờ tôi mới hiểu một điều, tình yêu, nó không bị ngăn cấm giữa giới tính hay tuổi tác, mà nó bị ngăn cấm bởi định kiến của xã hội "

Kim Nam Tuấn khoác chiếc áo lên vai ông nhỏ Mẫn Chí Mẫn, rồi cười lộ cả má lúm đồng tiền.

Cậu ta cười hiền lắm, nhưng nụ cười mang đầy sự thương tâm, nụ cười nhớ nhung, nụ cười của sự mòn mỏi chờ đợi một người.

Chờ lời hồi đáp từ người mà mình xem là cả nhân gian trong tim, ông nhỏ Mẫn Chí Mẫn, là ông thật sự không biết, hay ông chỉ đang giả vờ ngu ngơ không biết tình cảm của Nam Tuấn dành cho mình?

-"Xã hội này bất công với chúng ta nhỉ? Nếu không có định kiến ngoài kia, chẳng phải hai chúng ta cũng có thể hay sao?" ông nhỏ đưa tay sờ vào mảnh áo mà Nam Tuấn khoác lên cho mình khi nãy, kéo một phần áo đưa lên mũi, hít một hơi rất dài, đón nhận mùi hương từ người đã thương thầm ông nhỏ.

Ngay bây giờ khi ngồi cạnh cậu ta, ông nhỏ mới nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho Hiệu Tích, vốn dĩ chỉ là tình thương, muốn che chở mà thôi. Người ngồi cạnh ông bây giờ mới là người ông thật lòng đem cả tâm can của mình mà đặt vào.

-"Nam Tuấn này" ông nhỏ thủ thỉ

Người kia cũng liếc qua rồi trả lời bằng giọng mũi -"Hửm?"

-"Nếu xã hội bất công quá thì mình hẹn kiếp sau nhé? Nếu kiếp sau vẫn có duyên gặp lại, vẫn yêu thương nhau như bây giờ nhé? Sẽ đến được với nhau nhé?"

"Yêu nhau không lấy được nhau

Người ta thường hẹn, kiếp sau sẽ chờ

Nghĩa trang sương khói mịt mờ

Kiếp này không được, đừng chờ kiếp sau"

Mẫn Chí Mẫn níu giữ vạt áo Kim Nam Tuấn mà khóc nghẹn, năm đó Kim Nam Tuấn để lại bài thơ cho Mẫn Chí Mẫn nhưng mãi không có hồi âm, hóa ra ông nhỏ chưa từng mở ra và đọc lấy nó một lần.

"Chàng khờ lấy bút làm thơ

Viết về người ấy, thờ ơ với mình

Viết ra cả tấm chân tình

Khờ này nhận lại, là tình đơn phương"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro