2. Em thật kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul, 27032020

Nhật kí à

Hôm nay Hoseok đã chịu mở miệng nói, nhưng là mở miệng cầu xin tôi. Tôi thấy cậu ấy không khỏe nên đã đến gần hỏi han, tay tôi theo bản năng mà chìa ra, chẳng hiểu sao Hoseok lại tỏ vẻ sợ hãi, mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vươn ra của tôi. Hoseok vội thu người lại và mở miệng nói, nhưng sao lại là "Xin...đừng chạm vào tôi" chứ?

Lúc đấy nhìn cậu ấy thật tội nghiệp, tôi tự cảm thấy như mình vừa phạm lỗi gì đó rất nặng nề, bèn bỏ tay xuống rồi nói câu "xin lỗi" lí nhí. Hoseok nhìn tôi rồi lại quay sang bên cửa sổ mà đưa mắt xa xăm. Tôi cũng vội lui đi, thật đáng sợ.

Rồi còn đêm đó, tôi thức dậy vì lạnh, mở mắt để kéo chăn lại đắp thì tôi thấy Hoseok đứng ở cửa sổ, gió thổi tung bộ quần áo bệnh nhân màu xanh rộng thùng thình. Tôi liếc đồng hồ, bấy giờ là 3 giờ 18 phút sáng, là Hoseok dậy sớm hay cậu ấy không ngủ? Thế là tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy quay lại. Và dưới ánh trăng hắt từ cửa sổ, tôi thấy Hoseok khóc, giọt nước mắt long lanh chảy dài trên khuôn mặt gầy gò, làn mi dày được lấp đầy bởi những viên ngọc lóng lánh, nhưng không tài nào che đi được tròng mắt sâu thẳm, vô hồn đó. Tôi kinh ngạc ngồi dậy, miệng lắp bắp hỏi Hoseok rằng sao cậu ấy lại khóc. Như thường lệ, Hoseok không đáp, nhưng cậu ấy nhìn tôi thật lâu, rồi khuỵu xuống, vùi mặt vào đầu gối. Tâm tôi có chút hoảng loạn, vội đến chỗ Hoseok, người cậu ấy run lên từng hồi, nếu gần thì có thể nghe tiếng khóc rấm rức, nhỏ nhoi như thốt ra từ tận thâm tâm. Tôi muốn quàng vai Hoseok an ủi, hay thậm chí ôm lấy như tôi thường làm với bọn nhóc trong nhà. Nhưng tôi lại nhớ đến buổi sáng nay, nhớ lại gương mặt tội nghiệp mở miệng cầu xin tôi đừng chạm vào mình. Điều đó làm tôi vội rụt tay lại, tôi không thể làm gì được nữa, đành ngồi cạnh Hoseok để nghe những tiếng khóc rưng rức, và hi vọng rằng tôi có thể san sẻ một phần nào đau khổ mà cậu ấy đã âm thầm chịu đựng, một cách lặng lẽ nhất.

Hoseok thật kì lạ, kì lạ của kì lạ. Thường thì tôi sẽ làm lơ mỗi khi tôi thấy tò mò, nhưng với cậu ấy, tôi lại có cảm giác muốn lún sâu vào nó hơn, mong muốn mãnh liệt được hiểu thêm về cậu trai này, dù chỉ là một chút.

#Cam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro