4. Ashikaga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15

Thủ đô Tokyo giờ đây đã chìm vào bão tuyết. Những ngọn gió cuồn cuộn rồi dằn xé vào mọi ngóc ngách của thành đô, như cách mà nỗi sợ vô hình đang tác động lên tấm lòng của dân đen nơi đây vậy.

Những con phố cũng không còn dành cho dân buôn nữa, hơn một nghìn người phải đi tìm việc khác, và dân ngoại thành thì đành miễn cưỡng trở về nhà của mình.

Giữa lòng Kyoto có một ngôi chùa rất cao cũng không nằm ngoài sức ảnh hưởng của hiện tượng đó. Nhưng không phải do các tu sĩ không thể đi lại, mà là do tuyết quá nhiều nên quân lính đành phải trú lại nơi này.

Ashikaga Kameyama được đặc cách nghỉ ngơi trong một phòng riêng vì những hầu cận đều mong cầu sức khỏe chủ mình được hồi phục nhanh chóng, ấy thế mà hiện tại ông ta còn không buồn đóng cửa sổ lại. Ashikaga chỉ nằm trên sàn nhà rồi đọc đi đọc lại mọi con chữ trên mẫu giấy nhỏ trước mặt.

"Ba trăm người vận chuyển hàng hóa cho nhà Tsugikuni đã đi đến nơi khác, đa số là về lại vùng Satou, phần còn lại vẫn tiếp tục đi, tuy nhiều hướng khác nhau nhưng tất cả đều là lộ trình đến những mảnh đất của nhà Tsugikuni đã mua trong ba năm nay."

Ông ta cứ đung đưa nó cho đến khi không thể chịu được lạnh nữa thì mới đứng dậy mà đóng cửa sổ lại.

Căn phòng trở nên ấm áp, nhưng tối mịt. Cũng không còn âm thanh gì ngoài tiếng gió hú được những mảng gỗ truyền tới.

16

Yoriichi không thể hiểu tại sao Michikatsu cho người ngoài đưa Antoku vượt rừng Kagami. Y cố giải đáp thắc mắc này khi nhìn mặt trăng dần lặn, nhưng khi bình minh đã hết, y vẫn không thể tìm ra.

Yoriichi trở về Kyoto, nơi có "nhà" của y.

Đến một khoảng sân vườn chỉ tuyết và một cái hồ đã đóng băng, Yoriichi chỉ đứng đó vì không thể quyết định đi tiếp hay không. Mỗi lúc trở về nơi này, nơi mà y đã tự chối bỏ, thì cơ thể liền trở nên ì ạch.

"Mình ghét phải thăm thứ đã nguyền rủa mình..."

Vì những chuyện khủng khiếp mà mình đã chứng kiến, Yoriichi tự cho rằng căn nhà đã nguyền rủa y sau khi y rời bỏ nó. Nó nguyền rủa bằng cách cho vợ và con của y chết tức tưởi. Bây giờ người thân duy nhất để nương tựa là người anh cả thì căn nhà đã nguyền rủa người thân đó.

Michikatsu giải quyết vấn đề này bằng cách bảo giai nhân đưa em trai mình vào trong.

Yoriichi được một cô bé nắm tay kéo vào đến tận phòng của chủ dinh thự.

Tsugikuni Michikatsu nằm trong phòng đọc sách, không đóng cửa, không có người hầu hạ và không có khả năng gây hại cho Yoriichi. Hắn chỉ nằm đó tiếp tục đọc sách. Yoriichi biết đó là dấu hiệu của việc ra lệnh mình hãy nói trước.

"Antoku đã đến đó an toàn. Quả thật bọn họ đi rất chậm. Không có em thì sẽ khó tới kịp lúc." Yoriichi thì thào những từ không liền mạch như thể miệng đang ngậm sỏi.

Michikatsu vốn không quan tâm gì đến y nên chỉ nói về công việc: "Mặc kệ bọn đó đi." Michikatsu lấy một tờ giấy ra và nhìn nó thay vì em trai: "Trước khi em về, đã có một trận bão tuyết rất to nên Ashikaga đã tạm trú trong chùa. Giờ tuyết đã rơi ít đi nên hắn lại lên đường. Hắn sẽ đến bến cảng. Mà với cái kiệu và đống của cải đó thì chỉ có đường cái là đi được. Vậy tức là hắn sẽ đi ngang qua nhà ta. Nên bây giờ em đi nghỉ ngơi đi."

Nghe đến đây, lòng Yoriichi lại càng não nề. Anh trưởng không hề quan tâm đến y. Cái gọi là nghỉ ngơi của hắn, bao giờ cũng là dùng những thứ xa hoa đắp lên người rồi đi nịnh bợ hoặc ám sát người khác.

17

Trầm ngâm một lát, Ashikaga lại nằm xuống sàn nhà trong tiếng rên rỉ của chính mình.

"Này! Tamahashi!" Ashikaga đưa một hơi dài tới cặp cửa gỗ.

Chỉ trong giây lát, một người đàn ông vận quần Hakama phối cùng áo xanh trơn bước vào. Người đó đang trông rất phấn khích. Gương mặt bầu bĩnh và làn da màu trà cố gửi một nụ cười thật tươi tới chúa công của mình thay cho câu hỏi có chuyện gì.

"Xác Kazan như thế nào rồi?"

"Ông ta hòa làm một với cái giếng rồi." Người đó quỳ xuống và ghé sát mặt mình với đối phương rồi nói một cách giễu cợt. Dứt lời, ông ta ngửa mặt lên trời rồi cười lớn, âm thanh đó cứ tăng lên và vang khắp phòng, thậm chí còn áp cả tiếng gió hú.

"Đừng cười lớn." Ashikaga không hài lòng về thái độ này, ông muốn dạy lại người nọ nhưng cơ thể đang trong trạng thái kiệt sức. Đặc biệt những khối thịt cứ gửi cơn đau nhứt đến ông làm ham muốn áp cơ thể sát vào sàn gỗ lạnh lẽo cứ lấn áp.

"Tại sao không? Một ông già đầu năm mươi, còn là trưởng họ Oohashi. Thế mà bị một thằng khốn nhỏ gấp rưỡi tuổi con mình hại chết."

"Nếu Tsugikuni làm thế với ngươi, ngươi sẽ đối phó thế nào?"

"Tôi không biết vì tôi chưa nghĩ đến chuyện đó bao giờ." Tamahashi cuối cùng cũng ngừng cười.

Cơn lười nhác của Ashikaga cũng tan biến, ông ta vừa mới nhớ lại việc Michikatsu đã rời khỏi đoàn diệt quỷ, Tamahashi cũng nhận thấy cảm xúc của chủ mình thay đổi nhưng ông cũng không phản ứng gì.

"Biết đâu nó sẽ đột ngột tấn công chúng ta ở một nơi nào đó, hoặc tấn công một lãnh chúa khác? Thế thì đó là ai? Cái họ Oohashi là một thứ làm chệch hết hướng suy nghĩ của ta. Họ của hắn nghĩa là cây cầu, thằng khốn đó sẽ dùng nó để qua đâu? Hay chỉ là trùng hợp, càng nghĩ càng rối, thật phiền phức." Ashikaga biết Michikatsu đã giết một Lãnh Chúa nhưng đối với người ngoài, người này lại giả vờ như mình không biết.

"Chúa công nghĩ nhiều sẽ hại sức khỏe đấy. Thế mạnh của chúng ta là phòng thủ, nếu Tsugikuni tấn công thì giết sạch là được rồi mà."

"Chúa công..." Một người đàn ông lén lút gọi Ashikaga ngoài cửa. Ông ta không trả lời, chỉ nhìn lấy người đó một cái như ra hiệu tiếp tục: "Yoriichi lại về dinh thự Tsugikuni rồi."

"Chắc là mệt mỏi lắm... Phải theo dõi một kẻ như thế mà." Tamahashi lại giễu cợt.

"Ta muốn đến đó. Cứ lấy cớ là đến bến cảng rồi tuyết to hay cái quái gì đó đi." Ashikaga nói dứt khoát.

Hắn muốn gặp Michikatsu và Yoriichi, hắn vừa nơm nớp lo sợ, vừa thấy vui thích khi có một mối nguy hại đang lớn dần mà hắn đã không nhận ra sớm.

18

"Chúa công, quân lính của Mạc Phủ sắp đi qua nhà ta rồi."

"Được rồi. Nhờ ngươi bảo Yoriichi nhanh lên." Michikatsu nói mà chẳng suy nghĩ gì. Hắn chỉ có thể lo lắng hoặc phấn khích khi không biết quả báo gì sẽ đến với mình. Rồi sau hai giờ nằm trong phòng, Michikatsu đã chịu di chuyển, hắn ra ngoài ban công để cố nhìn nhận sự việc.

Cả giai nhân của Tsugikuni và người dân cũng ngó đầu ra ngoài. Trong số đó, không ngưỡng mộ thì là chướng tai gai mắt với đoàn người nọ. Hai cái kiệu lớn và vô số thùng hàng đi qua vài căn nhà rồi dừng lại ở giữa một ngã tư. Một người đàn ông mập mạp bước ra từ một trong hai cái kiệu lớn. Ông ta vận giáp đen, trên tay còn cầm một thứ được gói theo phong cách furoshiki. Người đó đi đến cổng dinh thự Tsugikuni thì dừng lại.

Michikatsu nhận ra đó là Tamahashi.

Quản gia của Tsugikuni vội chạy ra đón tiếp người đó. Michikatsu bắt đầu mặc thêm áo.

"Chủ của ngươi có ở nhà không?" Tamahashi vừa nói vừa híp mắt nhằm ra vẻ mình là một người dễ gần.

"Thưa, có ạ. Ông ấy đang chuẩn bị, sẽ ra ng..."

Người đó còn chưa dứt lời thì chủ của ông ta đã bước ra. Lớp áo ngoài cùng của hắn là lụa tím khâu vài đường chỉ bạc, trên cổ quấn một cái khăn rất dày, theo sau là một giai nhân khác che dù cho hắn.

Tamahashi khinh bỉ cảnh tượng đó, nhưng mặt vẫn cười híp cả mắt.

"Ông Tamahashi, xin chào." Michikatsu nở một nụ cười: "Có chuyện gì gấp sao?" Rồi vào thẳng vấn đề vì không muốn giữ khẽ hay nịnh bợ gì một kẻ như thế này.

"Chúa công của ta có việc gấp phải đến bến cảng, nhưng cuối cùng lại không chịu được lạnh, cho bọn ta tá túc tại dinh thự cho đến khi tuyết ngừng rơi nhé?"

"Chúa công của ông? Không lẽ..." Hắn giả vờ không biết vì thật ra hắn nhận được tin này từ một kẻ làm việc cho mình.

"Phải... Là Tướng Quân, haha." Tamahashi nói khe khẽ.

"Vậy là chúng tôi đã không phải phép!"

"Không sao! Không sao! Xin đừng làm lớn chuyện, thật ra đây là bí mật đấy!"

"À vâng." Michikatsu giả vờ ngượng nghịu rồi quay sang quản gia của mình: "Yamamoto, chỉ họ nhà kho lớn nhất của chúng ta, nơi họ có thể để kiệu và hàng hóa."

19

Yoriichi đi được một nửa hành lang thì nghe được hai giọng nói xa lạ. Khi đến được gian phòng Michikatsu bảo thì lại thấy chỗ ngồi vốn của anh cả đang bị một người xa lạ ngồi lên. Và anh cả của y thì ngồi ở một góc phòng, cười cười với kẻ đó.

Michikatsu nhìn y một cái rồi hướng mắt xuống dưới chân y. Thế là Yoriichi liền đặt kiếm xuống sàn rồi quỳ rạp xuống.

"Chà... ra đây là Yoriichi sao?" Ashikaga cố bày hết lòng ngưỡng mộ của mình qua giọng nói: "Ta rất ngưỡng mộ ngươi, một người với tài năng kiếm đạo như thế mà chỉ giúp đỡ những người nghèo khổ và kém may mắn thay vì bám vào phú quý. Thật là một người cao quý!"

"Không.... Không ạ... Tài năng của tôi là do trời ban để giúp người..." Yoriichi ghét phải nói chuyện trong bầu không khí này, càng ghét khi phải nói đến chủ đề này.

"Quả thật là một người không có điểm yếu!" Ashikaga vừa nói vừa cười rồi tùy tiện bỏ một cái wagashi vào miệng, vừa nhai nhắm mắt lại, giả vờ như mình đang tận hưởng hương vị.

Tướng Quân đương nhiệm của Nhật Bản luôn cho người tìm tòi về điểm yếu của kiếm sĩ mạnh nhất hiện tại. Nhưng kỳ lạ là càng tìm thì lại càng có được một điều gì đó khác thay vì điểm yếu của Yoriichi. Một trong những điều đó là điểm yếu của Tsugikuni Michikatsu, đó là "tay chân" của kẻ này hoạt động không được ăn khớp cho lắm.

Trong tầng lớp kiếm sĩ cũ, Michikatsu có một cánh tay đắc lực là Yomei. Tuy là hai anh em họ nhưng mối quan hệ không khác gì chủ và đầy tớ. Nhưng người này lại không ghen ghét điều đó. Trái lại còn biết đi nịnh nọt kẻ khác để đem điều tốt về cho chủ mình. "Có đầu óc, thoắt ẩn thoắt hiện chẳng biết đường nào mà lần." Ashikaga thoáng nhớ lại thời gian mình biết về Yomei, hắn vui mừng chốt lại một câu về người này vì hắn biết đây là một nhân tố quan trọng trong kế hoạch diệt trừ trưởng họ thứ hai mươi hai của Tsugikuni: "Không thể nghi ngờ gì nữa, rõ ràng Yomei biết rõ mọi kế hoạch của chủ nó, nhưng sao nó trung thành thế nhỉ?" Nhưng Ashikaga không tìm nguyên nhân cho việc đó, vì ngay sau đó, Tamahashi thêm vào một thông tin có thể diệt trừ "điểm mạnh" này: "Tôi chắc chắn rằng nó không thích Yoriichi."

Trong giới kiếm sĩ mới, tức là những kẻ cầm kiếm chỉ để giết quỷ cứu người, Michikatsu có Yoriichi. Chưa được hai mươi lăm nhưng Yoriichi gần như trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thiên hạ. Một lần, Tamahashi sai người đến hỏi thử xem y có nhận xét gì về Yomei. Nhưng đứng trời trồng một hồi Yoriichi mới nhớ Yomei là người nào. Rồi y trả lời bằng một gương mặt rất thành thật là: "Tôi không tiếp xúc nhiều với người đó nên không thể đưa ra nhận xét."

"Nhưng sao Yoriichi lại về nhà? Không, phải là về lại bên cạnh anh trưởng của nó mới phải." Lúc này, Ashikaga dần nhận ra điều không phải, dường như chỉ có một mình Yomei là trung thành với Michikatsu: "Tư tưởng của Yoriichi và anh sinh đôi của nó khác nhau như thế, làm sao Yoriichi chịu làm tay chân cho nó được?"

"Theo tôi nghĩ... Là để tìm Muzan. Vợ con Yoriichi bị quỷ giết chết mà, nó quay lại Kyoto cũng vì không muốn ai giống vợ con mình nữa. Không như mọi người nghĩ, Yoriichi thật ra là một cánh tay trái dị tật của Michikatsu. Mà cánh tay này chỉ chịu hoạt động khi hắn chịu tìm cái nó muốn, là Kibutsuji Muzan."

"Và việc kéo một bầy quỷ đến nhà Oohashi đã quá rõ ràng."

"Việc phải thỏa mãn ham muốn của bầy tôi thay vì liên kết chúng lại là một sai lầm!" Ashikaga tự kết luận về Tsugikuni Michikatsu khi cảm thấy đã đủ thông tin từ những kẻ ngoài cuộc.

"Sẵn đã đến đây, ta muốn nói về đoàn diệt quỷ và Kibutsuji Muzan." Lôi kéo người khác về với mình bằng việc trao cho thứ người đó muốn là điều mà Ashikaga rất giỏi. Nên hắn tự tin về việc bắt được chúa quỷ.

Nhưng suy cho cùng, Ashikaga Kameyama cũng không phải là Tsugikuni Yoriichi.

20

Ashikaga luôn phải chống chọi với chuyện "chó phản chủ", hắn tôn vinh rồi lan truyền câu chuyện của các kiếm sĩ trung thành cũng như chăm lo cho hậu duệ của cận vệ trung thành.

Về phần Michikatsu, không khi nào hắn không khinh bỉ những câu chuyện mà tên tướng quân lan truyền.

"Nếu có tài, sao lại sợ bọn chúng?" Michikatsu khinh khỉnh. Giọng của hắn không nhỏ cũng không đủ để gọi là to, nhưng do nơi được cất lên là gian nhà riêng nên vẫn có thể bị người khác nghe thấy.

"Đúng rồi, không thì như cha của ông, bị chính con mình phản bội." Một giọng nói khinh khỉnh hùa vào.

"Cố mà giữ cái mạng cho thật tốt, Garuda." Michikatsu không có vẻ gì là giật mình hay lo sợ. Cái vẻ khinh khỉnh của hắn càng được bồi thêm khi tự ý bỏ kiểu ngồi quỳ, cả người hắn giãn ra, một tay chống lên sàn, một tay cầm lấy quyển sách trên bàn.

"Dạo này ông càng ngày càng cư xử như bọn mà ông gọi là heo rồi đấy. Có phải thảnh thơi quá rồi không? Làm sao ông không để tâm tới Yoriichi?"

"Yoriichi phản bội tôi thì được lợi gì? Có thể đến chết cũng không giết được Muzan."

"Tôi cũng nghĩ anh ta sẽ không chủ động phản bội. Chỉ là... Một tình huống nào đó như bị lừa..."

"Em trai tôi có trí óc. Michikatsu này chắc chắn rằng nó đáng tin hơn con linh cẩu là anh, Garuda."

"Nếu ông đã tin tưởng và quý mến em trai mình như thế thì nên thể hiện ra. Kẻo cậu con trai cả của ông hành hạ chú nó đến chết đấy."

"Antoku làm sao?" Cuối cùng Michikatsu cũng quay trở về trạng thái cơ bản của hắn, ngồi thẳng lưng và chấp hai chân vào nhau. Mặt hắn đanh lại, có thể là phấn khích vì rút được lỗi sai, không thì biết bản thân sắp phải giải quyết một quyết định ngu dốt nào đó.

"Ông không trông chừng con trai mình tốt giống y như cha ông. Thằng bé thường xuyên chơi với đám nịnh nọt, lại thấy ông coi thường chú mình, nghĩ mà xem, trẻ con có thể suy nghĩ sâu xa nhưng không xét được nhiều mặt đâu."

"Vậy sao, vậy để ta suy xét lại." Michikatsu lại nằm ườn ra sàn.

Gurada mở to mắt, nhưng rồi, đó là hành động thái quá duy nhất mà anh làm trong buổi nói chuyện đó. Gần như ngay lập tức, mặt Garuda đanh lại, không còn híp mắt, cũng không có nụ cười rộng đến mức chỉ thiếu điều chạm đến mang tai.

Vậy là anh có thêm một lần sai, những tưởng có thể chọc điên chủ mình nhưng cuối cùng lại nhục mặt vì anh mới là kẻ không biết gì.

21

Phủ của Ashikaga được xây dựng rất kỳ công, nó chi tiết đến mức con người xem rừng là thứ không thể sánh bằng.

Có tổng cộng ba mươi hai rãnh suối đi qua nơi này. Rải rác các bên bờ là tám vườn thiền, tám cây cây anh đào và gần như không có cỏ dại vì toàn bộ phần đất trống đã bị hoa cúc chiếm lấy.

Tất cả số lượng và cách bài trí là do Ashikaga đưa thầy phong thủy về sắp xếp. Hắn làm thế chỉ với mục đích làm cho tài vận tốt lên, không có ý ngắm nhìn. Điển hình là hôm nay, tên tưởng quân này đã đi đi lại lại tất thảy tám mươi mốt bước trong vườn nhưng sự bực tức bên trong vẫn không thuyên giảm. Không phải hắn bỏ bê việc nước. Hắn đã làm đủ phần việc của hôm nay nên lũ thầy thuốc của hắn không cho hắn làm việc tiếp vì "sức khỏe là quan trọng nhất".

"Thưa, tại sao người không đi thăm Tsugikuni Antoku nữa?" Tamahashi hỏi.

"Chuyện đó vô bổ đồ ngu ạ. Nhìn là biết thằng nhóc đó sẽ kế thừa di sản gia tộc còn cha của nó sẽ làm bại hoại gia tộc."

"Thưa, vậy còn lão già trên núi Ayama thì sao?"

"Không chắc chắn được gì, không có cách nào biết bộ xương đó là lão già đó."

Mọi ý tưởng mà Tamahashi đề ra đều không khả thi. Ngoài vợ con ra, không điều gì có thể uy hiếp trưởng dòng họ thứ hai mươi hai của gia tộc Tsugikuni nữa.

Nhưng may thay cho ông, bầu không khí không trở nên khó xử vì một giai nhân khác đã đến báo tin rằng lãnh chúa mới của Kyoto đang "săn bắt" ở Ayama.

"Hả... Theo lý thì lão già đó chết rồi, hắn lên đó làm gì..."

"Nấu cơm." Chưa đợi Tamahashi nói hết câu, tên tướng quân đã trả lời ngay.

22

Khi Michikatsu bảy tuổi, nền đất của quán rượu Domyoji vẫn còn là một phần của rừng. Và đây thường là địa điểm mà Michikatsu thả diều cùng Yoriichi, mẹ của họ cũng đi cùng họ được ba lần.

Ở đó không có cây thân gỗ, chỉ toàn là thân cỏ hoặc bụi, như diên vĩ và hương đào. Mà nhiều cây bụi thì ắt nhiều bướm. Nơi này nhiều bướm đến mức, xuất hiện xác của động vật cũng là lúc bàn tiệc hiện ra, thứ thối rữa đó bị chúng bu đến kín hết da thịt. Michikatsu thấy cảnh tượng đó khá nhiều lần nên quyết định đặt tên cho nơi này là Ổ Bướm.

Cũng lúc này, thành phố này rất đáng sống, ít nhất là đối với Yoriichi. Khái niệm về "thừa kế" là một thứ mờ nhạt và chưa cần hiểu, nụ cười vẫn còn hiện diện trên mặt Michikatsu và mẹ vẫn còn sống.

Khi Michikatsu hai mươi tuổi là lúc Yoriichi trở về. Đây cũng là lúc người anh cả ra lệnh phá hủy mọi sự sống ở Ổ Bướm để xây nên một quán rượu.

Michikatsu đã mất hết hứng thú với loài bướm và cây bụi. Trong mắt hắn chỉ còn lại một nỗi ngứa ngáy và vướng víu trước những thứ khỏe mạnh và tốt đẹp đó.

"Chúng hút hết dinh dưỡng, che đi những thứ kinh tởm và gây hại."

...

"Thưa, đoàn vẫn hoạt động tốt. Các kiếm sĩ vẫn có đủ lương thực và dụng cụ cần thiết nhờ sự trả ơn của những người mà họ đã giúp." Michikatsu đưa ra một lời nói dối.

"Ta nghe phong thanh là đoàn thiếu kiếm sĩ, còn tâm lý của những người đang hoạt động thì bị khủng hoảng. Và ngươi đã rời khỏi đoàn?" Ashikaga lại tò mò.

"Thưa, không có những chuyện đó đâu ạ. Số lượng kiếm sĩ luôn ở mức tốt, nếu tâm lý không ổn thì cho nghỉ ngơi và dùng thuốc vài ngày là khỏi. Phần tôi, tôi chỉ lui xuống làm hậu cần chứ không rời đi, trừ phi chết. Còn Muzan..." Michikatsu sẽ không bao giờ nói thật trước hai kẻ trước mắt: "Yoriichi vẫn đang lùng tìm hắn ta đó."

Ashikaga nghe thế thì đương nhiên sẽ không tin, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm thế.

Cứ cho rằng Yoriichi là một cánh tay dị tật của Michikatsu, vậy khi Muzan bị giết thì y trở thành cái gì?

Yoriichi, nghĩ theo phương diện nào thì cũng được Ashikaga phong là người tốt, cũng có thể là hiện thân của Nữ thần Mặt Trời. Vậy nên, dù cho y là một khẩu súng thần công, thì khả năng vì anh trai mà làm chuyện xấu là một điều khó xảy ra. Nhưng gần đây, tên tướng quân này buộc phải thay đổi suy nghĩ. Michikatsu đã giết một lãnh chúa, còn mạng của lũ cướp trở thành số lượng không thể đếm, cuối cùng hắn không bị ai xử phạt cả, vì kẻ thực sự làm là bọn quỷ. Về phần Yoriichi, y không phản đối gì trong chuyện này.

Nhưng dù Yoriichi có là gì thì cái rủi của Ashikaga, rằng Muzan là là một kẻ đần độn, sẽ không bao giờ có thể khắc phục.

Thế là Ashikaga không đến bến cảng nữa, hắn quyết định trở về thủ đô của mình bằng đường bộ. Trong quãng đường đó, tuyết rơi rồi ngưng rồi lại rơi tổng cộng ba lần.

Không có nắng thì vài con quỷ sẽ hiện ra. Được lệnh, chúng sẽ không bao giờ tấn công tướng quân của Nhật Bản, nhưng thật khó để răm rắp nghe theo, vì quỷ thường tham lam.

Ashikaga cũng vì thế mà rời kiệu. Hắn tự mình cầm dù và thong dong bước đi. Hắn cũng không thể rời mắt khỏi lũ người không ra người, ma không ra ma kia.

Ashikaga tin rằng Nữ thần Mặt Trời có thật, việc phục hồi quyền lực và của cải cho Hoàng thất Nhật Bản là một minh chứng. Nhưng đôi khi tín ngưỡng bị vùi dập bởi những trải nghiệm. Ashikaga không đủ tài giỏi như tổ tông của mình, vậy nên hắn phải lựa chọn con đường khác. Ban đầu, Ashikaga xem việc lợi dụng quỷ là một bước đi khác, phù hợp cho một kẻ yếu kém là hắn. Nhưng bây giờ, ý nghĩ "Yoriichi là một khẩu súng thần công" cứ lẩn quẩn trong đầu hắn, nếu như những đồn đoán về Yoriichi là sự thật thì những việc Ashikaga đã làm trước đây chẳng khác gì "mượn gió bẻ măng".

"Nếu mình không chuộc lỗi thì kẻ tiếp theo bị trừng phạt chính là mình."

Thành ra, khi trở về Edo, kẻ đứng đầu Mạc phủ ra một thông báo: "Ta sẽ phong Tsugikuni Michikatsu làm lãnh chúa Kyoto."

Đương nhiên những người trong phủ đã phản đối kịch liệt. Michikatsu còn quá trẻ, gần như nhỏ gấp đôi độ tuổi trung bình của một lãnh chúa. Đã thế, Kyoto còn là một trong những nơi quan trọng nhất của đất nước, giao thương, buôn bán và nghệ thuật đều phát triển đủ cả, để một kẻ trẻ như thế lên làm lãnh chúa thật sự quá nguy hiểm.

"Các ngươi quên gia thế của Michikatsu rồi à!" Ashikaga gầm lên.

Trước khi gả cho nhà Tsugikuni, họ của Akeno là Minamoto. Nói cách khác, người phụ nữ đó là hậu duệ của Minamoto Yoritomo, với lai lịch thế này, dù con của cô có muốn lật đổ Akashika để trở thành tướng quân cũng là một chuyện có thể xảy ra. Và tại sao cha của Michikatsu được lấy Akeno? Vì ông ta là bạn nối khố với Thiên hoàng hiện tại, lại còn nhiều lần cứu sống Thiên hoàng.

"Để đối đáp công ơn nhiều lần cứu sống Thiên hoàng, ta sẽ để con trai cả của ông ta làm lãnh chúa của Kyoto. Mọi chuyện đến đây thôi."

Và rồi, kéo theo chức tước cao quý này là việc vợ và hai con của Michikatsu sẽ bị chuyển đến Edo. Cũng sẽ có nhiều thời điểm, rải rác khắp cuộc đời mình, hắn sẽ phải rời khỏi Kyoto để sống ở Edo một năm. Chuyện có vẻ khó khăn, nhưng thực tế không có gì là khó với nhà Tsugikuni vào thời điểm này, Yoriichi vẫn còn sống là một kỳ tích và Ashikaga vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Akihito.

Trở lại chuyện lãnh chúa mới, cả Mạc phủ và nhà Tsugikuni đều nhất trí không làm lễ sắc phong quá lớn.

Việc bãi bỏ quyền lực của nhà Oohashi cũng vậy. Ashikaga đưa ra phán quyết: "Oohashi Kazan đã nuôi một số thứ không nên nuôi để đổi lấy thịnh vượng cho gia tộc. Nói cách khác là lạm dụng quyền lực, vậy nên ta sẽ đày ải và thu hồi tài sản của gia tộc Oohashi."

Trong chuyện này, thật ra là dù có chuyện gì xảy ra thì điều Ashikara để tâm nhất vẫn là Yoriichi. Y không xuất hiện ở lễ sắc phong, cũng không ai nói về đoàn diệt quỷ. Đúng là hắn bịt kín thực trạng quỷ tồn tại, nhưng đến mức không một tên dân đen nào ở Edo nói về chúng vào thời điểm này thì thật kỳ lạ.

Như Ashikaga đã luôn nghĩ, kiếm đạo của Yoriichi như một khẩu súng thần công. Thế mà y chẳng có gì, tài sản, quyền lực, hôn nhân chính trị đều rơi vào kẻ có kỹ năng kiếm đạo tầm thường là Michikatsu.Khi rừng Kagami vào thu, nắng sẽ trở thành một thứ hiếm hoi đối với sinh vật nơi đây.

Những cành cây bắt đầu xác xơ bởi mùa lá rụng, những con cá cũng bắt đầu tiến về phía nam vì nhiệt độ ở khúc sông Kagami lúc này không dành cho chúng nữa. Ở bìa rừng, gió cũng lộng lên như muốn thổi bay toàn bộ sự sống, và phía trên, những đám mây không trồng lên nhau thì chen chúc trong cùng một tầng khí. Chúng che hết mọi ánh vàng của mặt trời khiến cho nơi này chỉ còn một sắc xanh ảm đạm.

Một quang cảnh khắc nghiệt như thế đã diễn ra suốt hàng trăm năm nay, và trở thành ác mộng của những nông phu. Ấy thế mà giới quý tộc lại coi nó như một thời điểm tuyệt vời để nghỉ dưỡng.

Sau khi được mẹ khoác ba lớp vải bông và một lớp lông thú, Antoku hào hứng ngồi lên lưng ngựa rồi vẫy tay chào bà.

Cơ thể nhỏ bé của cậu chưa thể cưỡi ngựa. Nhưng Michikatsu vẫn buộc Antoku phải ngồi lên lưng chúng mỗi khi đi đường xa cho quen dần, việc còn lại là do Uda lo liệu.

"Sau này con sẽ cưỡi ngựa hơn nửa ngày trời mỗi ngày đấy. Nên tập làm quen dần là vừa." Cái mặt bầu bĩnh thở nhẹ một hơi dài khi nghĩ đến lời nói của cha dạy.

"Uda, đừng căng thẳng như thế chứ." Yamamoto huých người đang dắt ngựa một cái.

"Tôi không căng thẳng, mặt tôi vốn như thế."

"Anh đang đổ mồ hôi giữa cái rét đấy."

Với kinh nghiệm hơn hai mươi năm tiếp xúc với ngựa, Uda cố gắng lờ đi những tiếng cười nhạo và chăm chú nhìn con đường mà ngựa anh sắp bước qua. Nhưng sâu bên trong, Uda thật sự căng thẳng. Mặc dù đã có hơn hai mươi năm dạy cưỡi ngựa, anh vẫn cảm thấy mình sẽ mắc sai lầm khi dạy kỹ năng này cho con cháu nhà Tsugikuni.

"Không được lơ là! Không được lơ là! Nó mà ngã thì đầu mình cũng rụng theo mất! Tập trung! Tập trung!"

"Nhìn kìa!" Đột nhiên Antoku đứng thẳng lên rồi ngồi phịch xuống, con ngựa cũng vì thế mà giật nảy lên một cái. Còn Uda, như một phản xạ vô điều kiện, anh liền ôm lấy con vật như thể đó là cái cây duy nhất giúp mình thoát khỏi vực thẳm.

"Như cha ta nói, rừng thưa lá làm ta thấy mấy con hươu dễ hơn." Antoku chẳng quan tâm những sự việc dưới chân mình, cậu chỉ tiếp tục nhìn một thứ đang vùn vụt giữa rừng cây và hành động như động tác thúc ngựa đi thêm hai lần nữa.

"Thấy chưa, đã nói là đang căng thẳng..." Yamamoto đang định cười cợt thì liền ngậm chặt miệng vì cảm nhận thấy có ai đó đang tiến đến.

Cảm nhận đó đã khiến đôi mắt híp của hắn mở to ra. KHông một chút hốt hoảng nào trong đó, đôi mắt đó chỉ có đầy tính hăm dọa và những tia máu chằng chịt. Yamamoto chẳng nói năng gì nữa, hắn cong người lại rồi liền nắm chặt cây kiếm bên hong mình.

Quả thật đang có một bóng người đang nhảy vùn vụt trên những cành cây, những kiếm sĩ vốn đang cùng hướng với cậu chủ của mình cũng đã quay về phía đó.

Đến khi người đó chỉ còn cách họ ba thân cây, Yamamoto mới nhận ra đó là Yoriichi, nhưng hắn vẫn không ra lệnh cho những người kia dừng cảnh giác.

"Nếu đó là một kẻ giả mạo thì đầu mình sẽ lìa mất." Nghĩ đoạn, hắn tuốt kiếm khỏi vỏ rồi tiến đến ba bước. Đến khi đôi chân người nọ vừa mới chạm đất, cổ của y đã bị lưỡi kiếm lạnh lẽo của tên kiếm sĩ giáp đỏ chạm vào.

Mặc dù đang trong tình huống căng thẳng như thế, cậu chủ nhỏ trên lưng ngựa không có tí sợ sệt nào, cậu còn ngầm phấn khích khi lại được tận mắt thấy thanh kiếm kỳ quặc của Yamamoto.

Đúng như những gì hắn dự đoán, đôi mắt xếch và cái bớt đỏ như máu hệt như ông chủ mình hiện rõ mồn một trước mắt Yamamoto.

Yoriichi nhìn năm người một lát rồi đưa cho kẻ đang chĩa mũi kiếm vào mình một tờ giấy: "Anh ta gửi cho ngươi đấy."

Biết rằng mọi thứ đã an toàn, mí mắt của Yamamoto lại duỗi ra. Hắn cũng không nhận bức thư ngay mà chầm chậm nhét kiếm lại vào bao rồi mới nhận lấy nó.

Khi Yamamoto đang chăm chú đọc, Uda cũng tiến tới hòng muốn xem nội dung của bức thứ. Nhưng anh chỉ mới đi được hai bước thì tên ranh mãnh đó đã gấp bức thư lại rồi còn cẩn thận nhét nó vào ngực áo.

"Cho tôi đọc với." Uda lay nhẹ cánh tay của trước mắt.

"Đừng tò mò thế, đây là thư dành riêng cho tôi." Nói rồi Yamamoto lại giở cái điệu cười "không đứng đắn đối với lớp quý tộc" ra nhằm giễu cợt người nọ.

"Con không được phấn khích như vậy khi ngồi trên lưng ngựa. Nếu ngựa hoảng sợ thì sẽ rất nguy hiểm." Yoriichi tự dặn mình phải tiếp xúc với đứa bé nếu muốn đọc kỹ đôi mắt của nó.

"Chú Yamamoto, chú cho con cầm kiếm của chú đi!" Lần này thằng bé không nâng người lên nữa, cũng không chịu để chú mình vào mắt, nó thẳng thừng vươn đến Yamamoto rồi vịnh chặt vai hắn.

"A! Đây không phải đồ chơi!" Bị một thằng nhóc giật mạnh mà chẳng dám phản kháng lại làm Yamamoto loạng choạng.

"Khốn nạn! Mình phải làm sao để thằng giặc trời này yên mà không bị chém đầu nhỉ?" Hắn vừa nghĩ vừa vịnh chặt lấy cánh tay Yoriichi rồi đưa tới y một ánh mắt cầu cứu.

Yoriichi hết sức phiền lòng nhưng mặt vẫn không có cảm xúc gì, sau khi nhớ ra thằng bé này không coi trọng mình thì liền ngậm chặt miệng, nghĩ đoạn, y bế nó xuống ngựa.

Antoku nhăn mày một cái rồi lại quay lại hành trình giật lấy cây kiếm từ tay thuộc hạ của cha mình.

Trong khi Yamamoto chỉ biết vươn tay rồi kéo về thì Yoriichi vẫn bình thản: "Để nó cầm."

Thằng bé nhảy cẫng lên khi cuối cùng cũng có được thứ mình thích, chẳng nói chẳng rằng với ai, nó chạy ù tới một góc cây rồi ngồi phịch xuống.

Nâng niu phần kiếm đang nằm yên trong vỏ chưa đủ, Antoku thẳng thừng kéo hẳn thanh kiếm ra làm những người vận đầy giáp phải hốt hoảng, âm thanh hai miếng kim loại cào vào nhau càng làm cái cảm xúc đó tăng lên, bọn người đó cố gửi đến Yoriichi một ánh mắt như thể cầu xin y giúp họ thoát khỏi án hành hình, nhưng Yoriichi chỉ yên lặng đứng nhìn đứa trẻ có khuôn mặt y hệt anh trai mình lúc nhỏ.

Hai bàn tay nhỏ bé và đầy thịt của nó giơ bao kiếm và thanh kiếm sáng loáng ngang tầm với mắt mình. Nụ cười nó vốn đã tươi, khi nhìn gần kỷ vật này thì càng tươi hơn nữa.

Quả thật, tận mắt nhìn thấy một mảnh kim loại lạnh tanh có màu xanh không phải là một chuyện dễ trải nghiệm.

Hết nhìn vào sóng kiếm trắng sáng, nó lại hướng xuống phần lưỡi kiếm mang màu xanh của lá cây.

Nhưng phần bao kiếm mới là thứ mà Antoku thích thú nhất, nó chưa thấy ai lấy kim loại làm vỏ kiếm bao giờ. Cái bao kiếm phủ đầy sắc xanh sáng loáng như phần còn lại của thanh kiếm, chỉ có những đường khắc chìm vẽ biểu tượng của nhà Tsugikuni nằm ở bụng nó là màu bạc.

Đến bây giờ, nó và người đã cầm thanh kiếm suốt đó mười năm là Yamamoto vẫn chẳng biết tại sao thợ rèn có thể làm được như thế.

Yoriichi cẩn thận nhìn vào đôi mắt đang sáng rực do ánh sáng từ kim loại hắt vào đó. Ánh mắt đó rõ ràng là của một đứa trẻ, nhưng khi Antoku nhìn vào những thứ nó ghét, y chưa từng thấy ánh mắt đó hiện ra.

Đột nhiên sắc xanh bên lưỡi kiếm nhạt đi, đến khi Antoku kịp nhận thấy hiện tượng đó, phần thân kiếm chỉ còn một màu bạc. Nụ cười toe toét vỡ đi ngay lập tức, nó bần thần một hồi thì nhớ ra một chuyện gì đó.

Thế là đứa con cả của Michikatsu nhắm mắt lại, nó đưa thanh kiếm lại gần mũi mình rồi cẩn thận hít thở, mùi tanh tưởi của máu người và hương da của quỷ dữ từ lưỡi kiếm và phần kiếm cách hình hoa hương đào xộc thẳng vào khoang mũi nó.

"Chúng ta phải đi thôi, phải rời khỏi đây trước khi mặt trời lại mọc lên." Yoriichi ngẩng mặt nhìn về khoảng xa xăm rồi cất cao giọng.

"Thưa, việc tìm trụ sở mới đến đâu rồi?" Chẳng thể nào vùi lấp sự tò mò của mình, Uda đành ép mình hỏi người em song sinh của ông chủ.

"Đã có thêm tám mảnh đất ở phía bắc rồi, chỉ còn tìm kỹ cái lợi và cái hại thôi." Sau khi bế Antoku lên ngựa, Yoriichi cũng dứt khoát lên ngựa rồi thúc nó chạy vào rừng sâu.

Trong khi Uda chỉ biết ngơ ngác nhìn con vật của mình chạy mất thì Yamamoto lại thì thầm một cách ngán ngẩm với anh: "Ái chà, Yoriichi vẫn cứ là Yoriichi." Rồi hắn đổi nét mặt thành hào hứng khi nhìn ba cấp dưới của mình đằng sau: "Đi thôi mọi người!"

...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro