Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

map mo!

Trong ánh nắng của buổi sáng, một y tá đến và nhanh chóng đuổi Izuku ra ngoài—nhắc nhở cậu rằng khách thăm không được phép ngủ lại.

Vì vậy, cặp đôi chia tay nhau, hứa sẽ gặp lại khi Katsuki được xuất viện vào ngày hôm sau. Người anh hùng chuyên nghiệp may mắn chỉ bị chấn thương nhẹ và nỗi xấu hổ của chính mình, xuất phát từ việc không thể đánh bại tên tội phạm. Khi chứng kiến sự thất vọng của Katsuki, Izuku chỉ cười xòa và nói rằng "lần sau hãy đánh bại bọn chúng."

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và học kỳ mới bắt đầu. Izuku và Katsuki thỉnh thoảng gặp nhau trong lịch trình bận rộn của họ, đôi khi là bữa trưa vào cuối tuần, hoặc bữa tối vào những đêm đi học. Katsuki sẽ mang thức ăn đến cho Izuku khi cậu không trả lời tin nhắn anh, và Izuku sẽ bắt anh phải đến nhà cậu xem những bộ phim cũ của All Might khi bị căng thẳng quá mức.

Đó là một sự thay đổi mới, nhưng là một sự thay đổi đáng hoan nghênh. Cả hai vẫn có những cuộc cãi vã, nhưng họ ngày càng gần gũi hơn, có lẽ còn hơn cả tình bạn đang nảy nở, hoặc ít nhất đó là điều mà Izuku hy vọng.

Nhưng chưa bao giờ có một thời điểm thích hợp để nói với Katsuki rằng cậu yêu anh. Để mở lòng và tâm hồn mình, phơi bày tất cả cho Katsuki thấy rõ. Katsuki luôn luôn bận rộn với công việc còn Izuku bận rộn với việc dạy học. Một trong cả hai cần phải trút giận, phàn nàn vì đã có một ngày khó khăn, hoặc có chuyện gì đó xảy ra khiến tâm trạng cả hai trở nên tồi tệ. Izuku không có nhiều kinh nghiệm hẹn hò—làm sao cậu có thể rủ Katsuki đi chơi đây? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Vì vậy họ cứ tiếp tục như trước, lượn lờ quanh nhau như một điệu nhảy phức tạp, khó hiểu.

Một sự thay đổi khác diễn ra sau trận chiến là những cái chạm.

Những cử chỉ nhỏ, bình thường giữa họ trở nên thường xuyên hơn, và mỗi lần đều khiến tim Izuku đập loạn nhịp. Katsuki, bàn tay anh lướt nhẹ qua lưng Izuku khi họ bước đi cạnh nhau. Izuku, tựa đầu vào vai Katsuki vào những buổi tối họ cùng xem phim, những ngón tay Katsuki nhẹ nhàng chạm vào một bên chân cậu. Những cái chạm này, ngày càng nhiều hơn—mỗi ngày đều mang đến một sự vuốt ve mới, một cái chạm thoáng qua cũng khiến Izuku phát điên.

Những cái chạm này thật kích thích, nhưng bằng cách nào đó, Izuku lại thấy mình muốn nhiều hơn.

Ugh, cậu cần phải tỏ tình với Katsuki sớm.

Nhưng, sự thay đổi lớn nhất là ở bảng xếp hạng:

Vị trí anh hùng số 1 của Dynamight đang lung lay dữ dội.

Anh vẫn là số 1, cho đến bây giờ, nhưng anh hùng số hai hiện tại, Shoto, đang dần giành được sự ủng hộ, với Lemillion không kém bên cạnh. Sau thất bại của Dynamight trước tội phạm Mindbender và sự thiếu tôn trọng đối với giới truyền thông, không khó để thấy tại sao công chúng bắt đầu mất niềm tin vào anh. Đó cũng là vì Dynamight bị bắt gặp trốn tránh tuần tra để đến trung tâm thành phố, nhưng vì lý do gì thì công chúng không biết.

Izuku hỏi Katsuki cảm thấy thế nào về chuyện này một ngày nọ khi họ đang ăn trưa, giữa tiếng ve kêu báo hiệu kỳ nghỉ hè sắp đến. Nhưng Katsuki, với cách cư xử khó chịu như thường lệ, chỉ phớt lờ sự lo lắng của Izuku.

"Tao đã nói rồi, tao không quan tâm đến bảng xếp hạng." Katsuki nhắc lại, cắn một miếng từ bữa trưa mà anh đã chuẩn bị cho cả hai.

"Ừ, ừ, tớ biết. Nhưng cậu hoàn toàn có thể giữ vững vị trí số 1 nếu cậu ngừng thô lỗ với các phóng viên." Izuku nhắc nhở.

"Không đời nào. Lũ khốn đó đáng bị như vậy," Katsuki càu nhàu. "thường thôi."

Và thế là hết.

"Dù sao thì," Izuku tiếp tục, vui vẻ xúc thức ăn từ chiếc hộp màu cam của mình, "mẹ tớ muốn mời cậu đến nhà ăn tối vào ngày mai."

Katsuki ngừng nhai và nhìn Izuku, ánh mắt dữ dội. Sau một lúc anh nuốt xuống, khuôn mặt biểu lộ vẻ tối tăm, khó đoán.

"Cái gì cơ?"

"Này, Kacchan! Tỉnh lại nào. Bữa tối, ở nhà mẹ tớ—"

"Tao nghe rồi," Katsuki đáp, đảo mắt, "tao chỉ không hiểu ý của mày."

"Gì chứ, mẹ tớ muốn mời cậu đến nhà ăn tối thôi mà? Có vấn đề gì sao?"

"...Tại sao dì ấy lại muốn mời tao đến nhà ăn tối?" Katsuki nhìn Izuku một cách ranh mãnh, cười nhếch mép.

Mặt Izuku đỏ bừng. "Bởi vì... ừm..."

Cậu nuốt khan, đảo mắt và nhanh chóng trả lời, "Bởi vì mẹ tớ muốn gặp chàng trai đẹp trai nhất mà tớ đã dành hết thời gian ở bên cạnh. Đó là lời của mẹ tớ, không phải của tớ."

Katsuki bật cười, một âm thanh trầm thấp len lỏi từng ngóc ngách cơ thể Izuku. "Ồ?"

"Ừm." Izuku cười khẩy, luồn tay qua những lọn tóc xanh của mình. "Cũng tại cậu cả, chúng ta gặp nhau quá thường xuyên."

"Tao không nghe mày phàn nàn gì về điều đó cả."

"Ừm, nhưng mẹ tớ thì có."

Katsuki lại nhếch môi cười.

Izuku nắm lấy tay Katsuki, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Nhịp đập giờ vang vọng trong đầu ngón tay cậu.

Cậu tự hỏi liệu Katsuki có cảm nhận được điều đó không.

"Vậy cậu có đến không?" Izuku nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.

Sau một lúc, Katsuki gật đầu, siết chặt tay Izuku một cái để xác nhận.

"Ngày mai mấy giờ?" anh hỏi.

"Sáu giờ tối." Izuku trả lời với một nụ cười rạng rỡ. "Đừng đến trễ nhé!"

---

Nhìn Katsuki đứng trước cửa ngôi nhà thời thơ ấu của mình là một cảnh tượng mà Izuku không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy lại.

Anh ấy trông thật tuyệt—rất tuyệt vời. Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần âu, với mái tóc vàng được chải chuốt nhưng vẫn lộn xộn, khiến anh trông trẻ trung hơn, nếu không vì ánh mắt cứng cỏi đã trải qua bao trận chiến. Izuku không thể không nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi về nhà và được nhìn thấy Katsuki như thế này mỗi ngày.

"Chào nha, Kacchan." Izuku mở lời đầy ngại ngùng, tận hưởng khung cảnh trước mắt.

Katsuki hừ một tiếng, cười khẩy, như thể anh có thể nghe thấy những dòng suy nghĩ của Izuku. "Chào."

Anh mang theo một chiếc hộp lớn, màu cam rực rỡ như thường lệ, nhưng với nắp đậy nên Izuku không thể nhìn vào bên trong. Izuku định lấy nó từ tay anh, nhưng Katsuki nhanh chóng giật lại.

"Không được nhìn trộm!" Katsuki lẩm bẩm, và Izuku thề rằng cậu đã thấy tai của Katsuki đã ửng đỏ.

"Nhưng tại sao—"

"Katsuki? Là con đó hả?" Đầu của Inko Midoriya ló ra sau góc khi bà nhanh chóng chạy ra gặp anh. "Rất vui được gặp con!"

Bà lập tức giật lấy chiếc hộp trong tay Katsuki, đưa nó cho Izuku, và ôm chầm lấy Katsuki. Katsuki đứng sững lại, ngạc nhiên trong chốc lát, trước khi vòng tay ôm lại và nở một nụ cười dịu dàng.

"Chào dì. Con cũng rất vui khi gặp lại dì."

Izuku suýt bật khóc ngay tại đó khi nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt Katsuki. Điều đó khiến trái tim cậu dâng trào đến mức cậu quên mất cả việc mở hộp thức ăn trước mặt.

"Vào đi, vào đi." Inko vẫy tay, buông Katsuki ra khỏi vòng tay bà. Katsuki lợi dụng khoảnh khắc yếu lòng của Izuku để giật lại chiếc hộp đó, lè lưỡi trêu cậu khi làm vậy.

Izuku, ban đầu giận bản thân mình vì đã bỏ lỡ cơ hội, sau đó cậu không khỏi bật cười trước sự kỳ quặc của mọi chuyện.

Có những thứ không bao giờ thay đổi, trò đùa của Katsuki là một trong số đó.

Izuku theo họ vào ngôi nhà thời thơ ấu của mình, lắng nghe mẹ mình trò chuyện với người anh hùng tóc vàng.

"—Vậy là tối nay chúng ta sẽ ăn katsudon nếu con đồng ý, Katsuki. Ý dì là, con biết tính Izuku sao rồi đấy. Izuku sẽ không ăn bất cứ món gì khác mà dì làm đâu, và dì phải kéo Izuku về nhà bằng cách đó—"

"—Mẹ! Điều đó hoàn toàn không đúng!"

"Không, con hiểu mà. Nếu không có con, thì cậu ta vẫn sẽ ăn đồ ở trạm xăng." Katsuki chen vào, cả anh và mẹ cậu hoàn toàn phớt lờ Izuku.

"Này! Kacchan!"

"Cảm ơn con, Katsuki." Inko khen một cách chân thành, đặt tay lên vai Katsuki. "Dì rất vui khi thấy con và Izuku lại ở bên nhau."

"Không có gì đâu, dì." Katsuki chỉ trả lời như vậy, rồi quay mặt lại và tặng Izuku một nụ cười xảo trá.

Izuku vỗ trán trước cảnh tượng đó, cậu thở dài. Tốt hơn là họ không nên tiếp tục thế này suốt đêm, cậu tự nhủ khi họ ngồi vào bàn ăn tối.

Nhưng thật ra, Izuku cảm thấy hài lòng hơn nhiều so với trước đây.

---

Sau bữa tối, Katsuki tạo bất ngờ với một mẻ bánh cupcake tự làm, khiến Inko gần như hét lên vì thích thú. Họ thưởng thức những chiếc bánh một cách ngon lành, Inko hỏi Katsuki những câu hỏi về công việc anh hùng, gia đình và dĩ nhiên, cả chuyện tình cảm của anh.

"Công việc anh hùng chắc hẳn vất vả lắm nhỉ?" bà ấy vừa nói vừa nhai một miếng cupcake, vui vẻ thưởng thức với những âm thanh hài lòng nghe giống như Izuku.

"Con có thời gian dành cho bạn gái không, Katsuki?"

Izuku suýt thì sặc bởi chiếc bánh cupcake của mình, lấy tay che miệng khi nói. "Mẹ, mẹ không thể tò mò vào đời tư của người khác như vậy!"

"Không sao đâu." Katsuki nói với Izuku, anh bắt đầu rửa bát mặc dù Inko đã kiên quyết từ chối. Anh nói gì đó về việc mẹ anh đã luôn dạy anh rửa bát khi người khác nấu ăn cho, và khi nhắc đến Mitsuki, Inko cũng bỏ qua.

"Con nghĩ con có thể làm được," Katsuki chỉ trả lời như thế, giấu mặt vào bồn rửa. "nhưng con không thể nói rằng con thật sự hứng thú với con gái."

Miệng Inko há hốc khi bà quay sang Izuku, gõ vào chân cậu hai lần dưới gầm bàn.

"Dừng lại đi mà mẹ!" Izuku nghiến răng, nhìn bà bằng ánh mắt cứng rắn.

"Ồ, dì hiểu rồi." Inko trả lời Katsuki, hoàn toàn phớt lờ con trai mình. "Con biết đấy, Izuku cũng—"

"Được rồi!" Izuku gần như hét lên, cắt ngang lời mẹ mình. "Hôm nay đủ rồi, đừng bàn tán chuyện cá nhân nữa! Chúng ta dọn dẹp thôi." Izuku ăn xong chiếc bánh cupcake trong thời gian kỷ lục, lau sạch bàn và dọn dẹp. Inko miễn cưỡng làm theo, ba người nhanh chóng trở lại với những cuộc trò chuyện thường ngày.

Sau vài giờ trò chuyện, Inko thở hổn hển khi liếc nhìn vào đồng hồ trên tường.

"Ôi, đã muộn lắm rồi! Katsuki, dì không thể để con đi bộ về được. Con có muốn ở lại qua đêm không?"

Izuku và Katsuki nhìn nhau, Katsuki quay lại và nở một nụ cười rạng rỡ. "Dạ được ạ."

Izuku lắc đầu. Katsuki là một anh hùng chuyên nghiệp và—anh ấy sẽ ổn khi đi bộ một mình. Nhưng việc nhìn Katsuki lấy lòng và nịnh nọt mẹ mình thật sự rất buồn cười và quyến rũ, điều đó khiến Izuku không thể rời mắt.

"Ồ, tuyệt quá! Con biết đấy, dì không thể yên tâm để hai đứa ngủ chung giường như hồi còn nhỏ được, vậy—"

"Ghế sofa là được rồi." Katsuki cắt ngang khi mặt Izuku đỏ bừng.

"Được rồi, được rồi, Izuku, con yêu, con có thể mang cho Katsuki mấy cái chăn và gối không?"

"Vâng, thưa mẹ."

"Được rồi, các con nhớ cho dì biết nếu cần gì nhé. Chúc ngủ ngon!"

"Chúc mẹ ngủ ngon!"

"Tạm biệt dì."

Bà đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại, bỏ lại Izuku và Katsuki phía sau. Họ nhìn nhau một lúc rồi phá lên cười.

"Tớ không thể tin là mẹ vừa nói—"

"Và sau bữa tối—"

Họ không thể kìm được những tiếng cười khúc khích, cuối cùng để cho sự thích thú của họ trào ra. Nhưng, sau một phút kể lại những câu nói yêu thích, họ cuối cùng cũng bình tĩnh lại để chuẩn bị giường cho Katsuki.

Izuku lấy một cái gối và một cái chăn từ phòng mình, với hình ảnh của All Might trên đó. Katsuki cầm cái gối lên một cách chế giễu, cười khẩy với một bên lông mày nhướng lên.

"Tao không biết mày là fan của All Might đấy." Katsuki nói với giọng vô cảm. Izuku ném một cái gối tương tự về phía anh để trả đũa.

"Hay lắm!" Izuku đáp, lắc đầu. "Cậu là người đầu tiên ngủ qua đêm ở đây. Nên cậu nhận được những gì cậu đáng phải nhận thôi."

"Tao không có vấn đề gì với nó." Katsuki trả lời, quấn mình trong cái chăn All Might.

"Có vẻ như cậu có đó."

"Ít nhất thì tao không phải ngủ trong phòng đó," Katsuki chỉ vào phòng của Izuku, " khi mà ông ta cứ nhìn chằm chằm vào tao suốt cả đêm."

"Tớ không cần sự bảo vệ của ông ấy nữa," Izuku đáp lại một cách châm biếm, "đặc biệt là khi có anh hùng số 1 khác đang canh chừng tớ."

Nhưng dù có châm biếm, Izuku biết vẫn có sự thật trong lời nói của mình. Cậu quay đi khỏi Katsuki, che giấu biểu cảm của mình.

"Chúc ngủ ngon, Kacchan."

"Ngủ ngon."

Izuku bước vào phòng mình và tắt đèn.

---

Đôi khi, bóng tối trở nên quá sức nặng nề để chịu đựng.

Izuku chỉ là một đứa trẻ, chưa trưởng thành, khi cậu trải qua cuộc chiến khủng khiếp và tàn bạo đó. Nó để lại những vết sẹo trong trái tim cậu mà không bao giờ lành lại hoàn toàn, những tiếng vọng của quá khứ vẫn còn bám chặt vào xương tủy cậu. Cậu đã hồi phục từ từ, chậm rãi nhưng ngay cả bây giờ, nó vẫn làm cậu đau đớn mỗi khi nhìn thấy gương mặt của những người đã rời xa cậu, mỉm cười trong những giấc mơ.

Kéo chăn ra, Izuku đi vào nhà bếp, hy vọng tâm trí mình bình tĩnh hơn, dù chỉ trong một khoảnh khắc, để không bị ám ảnh bởi nỗi đau trong lòng nữa.

"Mày biết bây giờ đã ba giờ sáng rồi không?" Katsuki hỏi, chơp mắt nhìn Izuku với đôi mắt ngái ngủ.

Izuku giật mình khi Katsuki từ từ ngồi dậy trên ghế sofa, rên rỉ khi anh duỗi người.

"Ừm, xin lỗi vì đã làm cậu tỉnh giấc." Izuku thì thầm, rót một cốc nước từ bồn rửa và uống một ngụm nhỏ.

Katsuki đứng dậy để tham gia cùng cậu, dựa vào quầy đối diện Izuku, hai tay khoanh trước ngực. "Sao mày lại dậy thế?"

Izuku nhún vai, không muốn để Katsuki nhìn thấy mình trong tình trạng rối bời như vậy. "Sợ bóng tối à?"

Katsuki khịt mũi, nhận ra ánh mắt lo lắng bối rối của Izuku, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán cậu. "Tao chắc chắn dì có thể mua cho mày một cái đèn ngủ All Might."

Izuku cười khẽ, bóng tối trong cậu được xua tan trong chốc lát. Katsuki mỉm cười, nét mặt thoáng chút tự hào.

"Có lẽ là vào sinh nhật của tớ." Izuku uống thêm một ngụm nước. "Chỉ là..."

Cậu ngừng lại, đôi mắt xanh quay đi, né tránh đôi mắt đỏ, chàng trai kia chăm chú lắng nghe. "Chỉ là khó để buông bỏ quá khứ thôi."  cậu nói.

Katsuki thở dài, gật đầu đồng ý. Anh hiểu, tất nhiên rồi—Katsuki cũng đã suýt chết trong cuộc chiến.

"Tao... cũng thường gặp ác mộng." Katsuki nhẹ nhàng thừa nhận.

Izuku quay đầu lại vì kinh ngạc, mắt cậu mở to. "Cậu á?" cậu hỏi một cách ngạc nhiên.

"Ừ, tao." Katsuki lườm một cái. "Mày không phải là người duy nhất nhìn thấy những chuyện khủng khiếp đó đâu."

Izuku nuốt nước bọt, cảm thấy ngượng ngùng. "Cậu nói đúng," cậu đáp, "có lẽ ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng bị ám ảnh bởi một số thứ."

"Nhưng đó chính là điều khiến chúng ta mạnh mẽ."

Katsuki bước đến gần để vò mái tóc xanh của Izuku, nhìn xuống cậu với ánh mắt đỏ trong veo. "Hãy nhớ kỹ điều đó."

Và trong một khoảnh khắc, họ nhìn nhau, thật sự nhìn vào nhau, và thấy hình ảnh phản chiếu bên trong nó.

Katsuki trở lại vị trí trên ghế sofa của mình, vẫy vẫy tay. "Lần sau, hãy biết rằng mày không phải là người duy nhất."

"Được rồi." Izuku nhẹ nhàng đáp, rồi quay lại phòng mình để ngủ.

Đó chính là điều khiến chúng ta mạnh mẽ.

Chúng ta.

Izuku ngủ thiếp đi với âm thanh của những lời đó vang vọng trong tâm trí mình.



Ban đầu tính 1 ngày 1 chap vì ngắn á, mà bị cái phát hiện nhiều hố muốn lấp ghê...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku