Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối năm, khi các đài tin tức công bố bảng xếp hạng anh hùng mới, Izuku lập tức chạy ngay đến căn hộ của Katsuki.

"Kacchan!" Izuku gọi lớn khi xông vào, bỏ qua cả việc gõ cửa. Katsuki đang ngồi ở bàn ăn, thoải mái thưởng thức một bát cà ri trong khi tivi phát những tin cập nhật từ phía sau.

"Tớ sẽ đập nát cái tường...hoặc làm cái gì đó thật điên rồ! Tớ vẫn chưa quyết định được đây!" Izuku tuyên bố, rõ ràng đang vô cùng tức giận khi cậu ném khăn quàng và găng tay lên ghế sofa.

"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi, ác nhân Deku." Katsuki nói mà không cần ngẩng đầu lên nhìn, tiếp tục múc thêm một thìa cà ri nóng hổi từ bát của mình. "Tao còn phải ăn hết nồi cà ri cay này."

Izuku bĩu môi đáp lại.

Điều này đã trở thành thói quen của họ, những lần thường xuyên đến thăm nhà nhau, luôn kết thúc bằng vài câu bông đùa hoặc những khoảnh khắc căng thẳng. Nhưng hôm nay không giống như thế, Izuku quyết định. Mình cần bàn luận về thứ hạng và phải chắc chắn rằng Kacchan—

"Trước khi mày hỏi, tao bực đấy, nhưng tao ổn." Katsuki đứng dậy lấy thêm phần ăn, nhìn chằm chằm vào Izuku khi anh làm vậy. Katsuki luôn có thể hiểu được suy nghĩ của cậu như thế. "Tao sẽ làm việc chăm chỉ hơn để trở thành người giỏi nhất."

Shoto đã chính thức thay thế Dynamight trở thành anh hùng số 1, và ai ai cũng đều phát cuồng vì điều đó. Katsuki luôn là đối tượng bị chỉ trích nặng nề: anh ghét truyền thông, không bao giờ trả lời phỏng vấn, và chửi bậy đến mức các đài phải cắt bỏ âm thanh mỗi khi anh chiến đấu với tội phạm. Nhưng với Shoto... tính cách điềm tĩnh, những lời nói cẩn trọng và câu trả lời sắc bén của cậu rõ ràng đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ trong suốt năm qua.

Nhìn thấy biểu tượng chiến thắng của Izuku tụt hạng, dù chỉ là xuống vị trí thứ hai, cũng đã là cú sốc lớn.

"Tại sao cậu lại không tức giận?" Izuku tò mò hỏi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Katsuki ở bàn ăn. "Tớ nghĩ cậu sẽ tức giận lắm chứ?"

"Thì có," Katsuki trả lời, đưa cho Izuku một bát cà ri mà cậu vui vẻ bắt đầu ăn. "nhưng..." anh ngập ngừng, để lại câu nói lửng lơ khiến Izuku nhướn mày thắc mắc.

"Nhưng...?"

"Nhưng tao nhận ra rằng việc trở thành anh hùng số 1 không như những gì tao từng nghĩ."

Izuku không thể giấu được vẻ mặt ngạc nhiên của mình. "Thật sao?" cậu hỏi một cách không thể tin nổi. "Tớ tưởng cậu thích làm anh hùng mà."

"Có chứ. Nhưng việc không có đối thủ cạnh tranh, không có ai thúc đẩy tao vượt qua giới hạn của mình... thì hơi chán." Katsuki nhún vai, nhưng Izuku không chấp nhận điều đó.

"Todoroki vừa vượt qua cậu trong bảng xếp hạng! Cậu ấy không được tính là đối thủ sao?"

"Không." Katsuki nói nhanh, giấu mặt vào bát thức ăn. "Không, cậu ta không tính."

Izuku tái mặt, định tiếp tục đặt câu hỏi nhưng Katsuki cắt ngang bằng một câu hỏi khác.

"Mày không bao giờ nghĩ đến việc làm anh hùng nữa à?" Katsuki hỏi, giọng anh điềm tĩnh.

Izuku do dự, cậu bị bất ngờ bởi câu hỏi này. "Ý cậu là? Tất nhiên là có. Nhưng tớ sẽ không bao giờ có thể—"

"—Nhưng nếu mày có thể?" Katsuki nhấn mạnh, ánh mắt mãnh liệt của anh khóa chặt vào đôi mắt xanh lá của Izuku.

Deku, lại được làm anh hùng...

"...Nếu tớ có thể," Izuku trả lời, giọng nhỏ dần nhưng dần trở nên mạnh mẽ hơn, "tớ sẽ làm. Không chút do dự."

Những lời đó thốt ra dễ dàng khiến Izuku giật mình. Katsuki chính là người đã cho cậu mục đích sống, cho cậu thấy cuộc sống không chỉ xoay quanh quirk và việc trở thành anh hùng: giống như trở thành một giáo viên. Thế nhưng, ngay cả vậy...

Tất nhiên, cậu muốn trở thành Deku một lần nữa. Tất nhiên, cậu rất muốn.

"Tao hiểu rồi." Katsuki đáp lại sau một lúc, anh ăn thêm một miếng cà ri mà không bình luận gì thêm, rõ ràng đang suy nghĩ về điều gì đó.

Izuku bắt chước anh, suy ngẫm xem còn điều gì ẩn sâu trong tâm hồn mình, bị che giấu bởi nỗi ám ảnh với việc hoàn thành những gì cần phải làm thay vì những gì cậu thực sự muốn.

Được trở thành anh hùng một lần nữa... ừm, đúng là một giấc mơ.

---

Izuku vẫn cảm nhận được Katsuki đang chết dần trong những cơn ác mộng.

Cậu cảm nhận từng bước chân, từng hơi thở nặng nề khi cậu chạy đến bên anh. Cậu cảm nhận mái tóc vàng của anh trong bàn tay mình, máu, rất nhiều máu, tuôn ra từ vết thương trên đầu và nhuộm đỏ đôi tay cậu. Cậu cảm nhận sự sống dần rời xa anh, đôi mắt anh trở nên trống rỗng, không còn nhìn thấy chàng trai khao khát cậu trong từng sợi tơ của tâm hồn nữa.

Đau, đau quá—

Rồi Izuku bắt đầu gào khóc, thét lên vì người bạn thời thơ ấu, đối thủ, và cũng là người quan trọng nhất của mình khi Katsuki vẫn nằm bất động trong vòng tay cậu.

Đó thường là lúc cậu tỉnh giấc, nước mắt thấm đẫm đôi má lấm tấm tàn nhang.

Hôm nay cũng không khác biệt gì khi Izuku giật mình tỉnh giấc, nước mắt ướt đẫm trên gương mặt. Cậu cố gắng ra khỏi giường, như mọi khi vào những đêm thế này, để uống một ly nước và làm đầu óc tỉnh táo, nhưng bằng cách nào đó cậu không thể.

Katsuki không chết—Izuku và Kirishima đã cứu anh. Anh vẫn còn sống và khỏe mạnh, ngay cả khi vị trí anh hùng của anh bị đe dọa. Izuku biết điều đó, biết rằng Katsuki chỉ cách mình một tòa nhà, nhưng...

Cậu vẫn không thể. Cậu vẫn không thể tìm được đường trở về với thế giới, tìm đường trở về với chính tâm trí mình.

Hơi thở của Izuku trở nên gấp gáp, ngắt quãng khi cậu cố gắng ổn định trái tim mình. Cậu co người lại, đặt tay lên ngực, cố gắng ép mình ngừng thở dốc, ngừng cảm giác ngạt thở trong bốn bức tường phòng ngủ của mình. Mọi thứ sẽ ổn, mọi thứ đều—

Izuku nhấc điện thoại lên và bấm số trước khi kịp suy nghĩ.

Katsuki bắt máy sau tiếng chuông thứ hai.

"Cái gì đấy? Tại sao mày lại—"

"Katsuki," Izuku thở hổn hển, nghẹn ngào trong từng lời nói của mình, nghe như thể cậu sắp vỡ tung ra. Bây giờ cậu thực sự cảm thấy như vậy, không thể suy nghĩ gì, không thể thở—

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng của Katsuki trở nên lạnh như băng, cứng rắn trước mối đe dọa tiềm tàng. Nhưng Izuku không thể tìm thấy lời nào để giải thích, vì vậy cậu chỉ giữ chặt điện thoại, như một sợi dây cứu sinh giữa thực tại và giấc mơ, giọng nói của Katsuki treo lơ lửng giữa chúng.

"Mày biết không, tao không quan tâm. Tao sẽ đến đấy liền." Nói xong, anh cúp máy.

Izuku thu mình lại, bóng tối tan dần vào tâm trí cậu. Katsuki cũng bỏ cậu mà đi sao? Anh ấy, giống như những người mà Izuku đã trân trọng tận đáy lòng, đã mãi mãi biến mất trong gió sao? Máu, tất cả những gì cậu có thể nhớ là máu—

Tiếng cửa bị đập mạnh rồi bị đá tung ra khiến Izuku giật mình thoát khỏi cơn hoảng loạn. Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ và mờ mịt, nhìn chằm chằm vào bóng tối tìm câu trả lời, không thể di chuyển.

Nhưng Katsuki đứng yên ở đó, bất động ở ngưỡng cửa.

Kacchan.

Anh ấy vẫn sống.

Izuku hẳn trông rất tàn tạ vì Katsuki chỉ đứng nhìn chằm chằm cậu một lúc, miệng há hốc và không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. "Chết tiệt, Izuku." Katsuki khẽ chửi thề, rồi đi vòng qua giường và ngồi xuống bên cạnh cậu.

Izuku cảm nhận rõ cánh tay của Katsuki trượt qua người mình, kéo cậu sát vào bên cạnh anh.

"Không sao đâu." Katsuki thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng xoa những vòng tròn an ủi xuống lưng Izuku.

"Mày ổn chứ? Tao đang ở đây. Chúng ta còn sống."

Giọng nói Katsuki không hề dao động khi anh tiếp tục thì thầm nhẹ nhàng, trấn an Izuku về những người bạn của họ, về nơi họ đang ở, họ thực sự vẫn an toàn và khỏe mạnh.

Katsuki vẫn tiếp tục an ủi khi Izuku dựa vào người anh, nước mắt vẫn lăn dài trên đôi má nhợt nhạt. Nhưng lúc này cậu đã bình tĩnh lại, những cơn ác mộng dần tan biến và đầu óc cậu cũng đang dần trở nên sáng suốt. Sự hiện diện của Katsuki đã tiếp thêm cho cậu can đảm, như mọi khi—lòng can đảm để đối mặt với những nỗi sợ hãi của mình, mặc dù giờ đây dưới một góc nhìn khác.

Có thể là năm phút hoặc có thể là mãi mãi, nhưng họ vẫn cứ như vậy, Katsuki ôm chặt lấy Izuku lâu hơn mức cần thiết. Đó chính là điều mà Izuku luôn thích ở Katsuki—anh luôn dồn hết 100% tâm sức vào mọi việc, ngay cả khi an ủi một người bạn như cậu ấy. Vì vậy, họ cứ ngồi cạnh nhau thật lâu, ôm lấy nhau, trong khi những bóng ma của họ trở thành những người bạn trong màn đêm.

Khi cuối cùng cũng sẵn sàng, Izuku ngả người ra sau, cảm nhận cơn lạnh bất ngờ khi cánh tay của Katsuki buông khỏi vai cậu.

"Này.." Izuku bắt đầu dè dặt, lau đi giọt nước mắt cuối cùng trên khóe mắt.

"Hửm?" Katsuki thì thầm đáp lại, đôi mắt anh dán chặt vào Izuku. "Mày ổn chứ?"

"Ừm. Giờ thì tớ ổn rồi." Và cậu thực sự có ý đó—với sự có mặt của Katsuki, Izuku đã có thể vượt qua được những bóng đen bao trùm lấy mình. Cậu chỉ hy vọng rằng Katsuki nhìn thấy sự thật trong đó. "Cảm ơn vì đã đến. Chuyện này thường...không đến mức như vậy."

"Ồ vậy sao? Vậy thường thì thế nào?"

"Thường thì tớ dễ kiểm soát hơn."

Izuku nuốt khan, không chắc nên thú nhận bao nhiêu. Nhưng sau màn trình diễn đáng thương mà cậu đã thể hiện trước mặt người mình thầm thương tối nay, cậu không thể không muốn Katsuki hiểu cậu hơn một chút, hiểu cậu ở một mức độ sâu sắc hơn.

"Nhưng tối nay... mọi thứ trở nên quá sức với tớ. Những cơn ác mộng về việc cậu chết đi. Những người bạn của chúng ta cũng vậy." Izuku cười, một âm thanh rất trống rỗng. "Và tớ không thể làm gì để cứu họ."

Katsuki im lặng lắng nghe, tiếp thu từng lời cậu nói.

"Còn cậu thì sao?" Izuku hỏi, giọng cậu có chút yếu đuối.

"À, với tao thì... ừm, cũng giống vậy." Katsuki tựa người vào gối, hai tay đặt sau đầu như hồi tưởng điều gì đó mà Izuku không thể nhìn thấy.

"Nhiều thứ từ cuộc chiến. Nhiều hơn là việc phải đứng bên lề." Katsuki thừa nhận, liếc nhìn Izuku. "Khi mà tao bất lực, chỉ có thể nhìn những người mà tao muốn bảo vệ bị giết ngay trước mắt mình. Những điều chưa từng xảy ra và không thể xảy ra, nhưng rồi..." Anh dừng lại, thở dài rồi lắc đầu.

"Chính là khả năng đó, mày biết đấy. Khả năng tao có thể thất bại trong việc bảo vệ những người mà tao yêu thương. Đó mới là thứ khiến tao không thể ngủ vào ban đêm."

À. Izuku hiểu rồi. Hiểu Katsuki dễ dàng như việc hít thở, dễ như việc yêu anh vậy. Trong khoảnh khắc đó, Izuku cảm thấy thật an toàn. Được hiểu. Dù họ khác nhau theo nhiều cách, nhưng sâu bên trong—

Họ luôn hiểu nhau.

Izuku lại cười, một âm thanh ma mị vang vọng trong màn đêm. "Chúng ta đúng là hai mặt của một đồng xu, cậu và tớ."

Katsuki cũng cười nhẹ, đưa tay qua để khẽ vuốt ngón tay cái Izuku. Cậu không thể không dựa lại vào lồng ngực ấm áp của Katsuki, tựa má lên vai anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa vào từng thớ thịt... Đợi đã—

"Sao da cậu lại ấm thế?" Izuku ngạc nhiên hỏi, dùng tay chạm thử vào những chỗ khác nhau trên cơ thể Katsuki. Trời ơi, chỗ nào cũng nóng như lò lửa!

"Tớ không biết là cậu có thể làm thế đấy! Tớ tưởng da cậu chỉ ấm lên khi adrenaline tăng cao trong các trận chiến thôi—"

Izuku có thể thề rằng, dù trong bóng tối nhưng cậu có thể nhìn thấy tai Katsuki đang đỏ lên.

"—Im đi, đồ mọt sách. Cứ tận hưởng đi. Mày run như cây sậy ấy!" Katsuki cằn nhằn, giấu mặt đi khi cánh tay anh lại vòng qua người Izuku.

"Nhưng nó thật sự rất ngầu mà! Nó hoạt động như thế nào thế? Khi cậu—"

"Tao đã bảo im đi, đồ mọt sách!"

"Kacchan—" Izuku rên rỉ.

"Tao sẽ không làm vậy nữa đâu." Katsuki đe dọa.

"Gì cơ?! Đừng mà!"

"Đó là hình phạt vì việc hỏi quá nhiều câu hỏi chết tiệt!"

"Tớ mới hỏi có hai câu thôi mà!"

"Hai câu đã là quá nhiều rồi."

"Tớ không thể tin nổi cậu lại..." Izuku ngập ngừng, cuối cùng cũng nhận ra họ đang ở gần nhau đến mức nào.

Với cánh tay anh vòng quanh vai Izuku, họ đã xích lại gần nhau hơn, hơi thở của họ hòa quyện và trái tim đập cùng một nhịp. Izuku cảm nhận được hơi ấm của cơ thể Katsuki và nhịp tim loạn nhịp của anh, nó hòa cùng với nhịp đập của cậu. Sự gần gũi vừa ấm áp vừa đầy cảm xúc này khiến Izuku dần cảm thấy choáng ngợp trước sức hút mãnh liệt của Katsuki.

Cậu có nên nói cho anh biết, ngay bây giờ, khi khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt không? Thổ lộ hết mọi cảm xúc trong lòng và để lời nói quyết định số phận của mình? Sự cám dỗ quá đỗi chân thực, và suy nghĩ về việc hôn Katsuki—

"Này, đợi đã!" Katsuki lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Izuku.

Izuku nuốt khan, cậu lo lắng. Giờ anh ấy sẽ nói gì đây? Và tại sao anh ấy luôn biết cậu đang nghĩ gì?

"Tao muốn làm điều này cho đúng," Katsuki tiếp tục, giọng anh trầm hơn. "và không phải vào giữa đêm. Nhất là sau một đêm đầy căng thẳng thế này."

Khoan, khoan, khoan... anh ấy định...

Trời ơi. Trời ơi. Trời ơi—

"Ngày mai tao đưa mày đi chơi nhé."

Đầu óc Izuku hoàn toàn trống rỗng.

"Đợi đã... ý cậu là như thế á...?"

"Ừ." Katsuki cười, giọng nói anh có chút lo lắng. Izuku chưa bao giờ thấy Katsuki thật sự lo lắng mà không phải là do cố tình tỏ ra như vậy trước đây.

"Mày rảnh không?" Katsuki kết thúc, để lại Izuku với những suy nghĩ xoáy tròn trong tâm trí.

"Ừm! Chắc chắn rồi! Tớ hoàn toàn rảnh!" Izuku lắp bắp, câu trả lời của cậu nghe có vẻ lúng túng ngay cả với chính cậu.

Nhưng cậu không quan tâm. Một chút cũng không. Bởi vì Katsuki—

"Tốt!" Katsuki nói, vẻ mặt của anh trở lại bình tĩnh một cách dễ dàng, và Izuku không thể nhớ Katsuki từng trông quyến rũ như vậy.

"Chắc là đến giờ đi ngủ rồi nhỉ?"

Katsuki đứng dậy để về nhà, và Izuku đi theo, mọi suy nghĩ về những lo lắng và khủng hoảng đều bị bỏ lại phía sau. Có Katsuki bên cạnh, cảm giác như mặt trời đã ló dạng, xua tan những bóng tối ám ảnh cậu.

Khi họ đến gần cửa vào căn hộ của Izuku, cậu va vào lưng Katsuki. "Này! Có chuyện gì thế—" Izuku bắt đầu, nhưng lời nói của cậu bị nghẹn lại khi nhìn thấy thảm cảnh ở trước mắt.

Ổ khóa cửa trước bị hỏng, tay cầm treo lủng lẳng như thể ai đó đã đá văng nó ra. Một dấu vết của giày làm vấy bẩn lớp sơn trắng tinh khôi, chúng hoàn toàn chứng minh thủ phạm là ai. Katsuki quay lại, trông có vẻ ngượng ngùng khi đối diện với ánh mắt sửng sốt của Izuku.

"Kacchan.." Izuku rên rỉ, vùi mặt vào tay mình.

"Việc đầu tiên trong danh sách ngày mai đó là: mua cho mày một cái ổ khóa mới." Katsuki báo cáo, kiểm tra mức độ thiệt hại.

"Tớ sẽ giết cậu." Izuku nói tiếp.

"Mày có thể đợi cho đến khi tao sửa khóa được không?"

"Thật là hào hiệp quá đi."

"Tao có thể trở thành một chàng trai hào hiệp!"

"Thật vậy sao? Sẽ là trước hay sau khi cậu gọi tớ là 'thằng mọt sách chết tiệt'?"

"Cả trước và sau." Katsuki kiểm tra xong cánh cửa và quay lại với Izuku, nhẹ nhàng đưa tay vuốt những lọn tóc xanh rối bù của cậu. "Qua nhà tao đi, mày có thể ngủ trên ghế sofa."

"Không, tớ ổn mà. Cửa vẫn đóng được, đúng không?" Izuku hỏi, không dám động đậy khi Katsuki tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Katsuki gật đầu xác nhận. "Ừ, không hoàn hảo, nhưng tạm thời thì được."

Izuku thở dài. Cậu không thể tức giận, làm sao cậu có thể chứ? Katsuki đã dùng vũ lực để vào trong, đảm bảo Izuku an toàn và không bị thương. Anh ấy đang mặc đồ ngủ—có lẽ đã chạy đến đây dù trời đang lạnh cóng. Bất kỳ ai cũng sẽ sợ chết khiếp vì cuộc gọi đó... cậu thật sự nên đánh giá cao Katsuki hơn một chút.

Và dù sao thì Nhật Bản cũng an toàn hơn bao giờ hết. Một đêm thì có sao chứ?

"Tớ sẽ tạo nên một hàng rào bằng đồ đạc cho đêm nay. Sau đó ngày mai, chúng ta có thể sửa chữa nó." Izuku kết luận một cách chắc nịch. Rồi, sau một lúc cậu thêm vào, "Cùng nhau."

Biểu cảm của Katsuki dịu lại khi nghe vậy. Anh nhẹ nhàng vén những lọn tóc của Izuku ra khỏi trán, và từ từ, như thể đang cho Izuku cơ hội rút lui, anh nghiêng người và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán của Izuku.

"Chúc ngủ ngon." Katsuki thì thầm, hơi thở ấm áp của anh phả trên làn da của Izuku.

Izuku hít một hơi thật sâu, tận hưởng sự gần gũi đó. "Chúc cậu ngủ ngon." cậu thì thầm đáp lại.

Và rồi Katsuki rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng.

Họ có kế hoạch cho ngày mai—có vẻ rất giống kế hoạch hẹn hò. Izuku khó có thể kìm được sự phấn khích của mình, ngay cả khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.

Nhưng hiện tại, chỉ có những giấc mơ đang chờ đợi Izuku, những cơn ác mộng đã bị xua tan bởi sự ấm áp và an ủi của mặt trời.



chap sau không có hẹn hò đâu nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku