Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Katsuki's pov!

Gần hai năm rồi. Midoriya Izuku đã khiến Katsuki phát điên suốt gần hai năm qua, vậy mà bằng cách nào đó, họ thậm chí vẫn chưa tiến xa hơn việc nắm tay.

Khi Katsuki tuần tra qua những hàng cây phủ đầy tuyết dường như vô tận, ngay cả anh cũng phải thừa nhận rằng mối quan hệ của mình với Izuku đang tiến triển quá chậm. Thực ra, tất cả là lỗi của Izuku. Katsuki rất tệ trong việc thể hiện cảm xúc của mình, luôn như vậy và có lẽ sẽ mãi như vậy. Nhưng Izuku? Izuku lại rất giỏi trong việc đó!

Vậy tại sao đến giờ Izuku vẫn chưa tỏ tình?

Katsuki không ngốc. Anh có thể nhận ra những tín hiệu, sự căng thẳng. Izuku cảm thấy như thế nào đối với anh, dù là thu hút về thể xác, nhưng thích hay yêu—điều đó thì anh chưa rõ. Nhưng anh ước Izuku sẽ nói ra.

Ugh. Anh đang lún càng sâu vào rắc rối lớn rồi.

Và rắc rối đó dường như chẳng có hồi kết, nhất là khi Katsuki bị tụt hạng trong bảng xếp hạng anh hùng. Ban đầu, việc rớt xuống vị trí thứ hai đã khiến anh đau đớn và sẵn sàng đấm thủng tường. Nhưng càng nghĩ, anh càng cảm thấy điều đó không còn quan trọng nữa. Chỉ có một điều thật sự quan trọng—Izuku. Sự cạnh tranh của họ, mối quan hệ hợp tác của họ, Izuku thúc đẩy anh tiến tới đỉnh cao.

Đó chính là nơi Katsuki tìm thấy mục đích sống của mình.

Và dù sao thì đó cũng là lỗi của anh thôi, khi cứ trốn tránh nhiệm vụ anh hùng để đến Hatsume Industries.

Nói đến nơi đó, Katsuki thực sự cần hoàn thành việc chế tạo thiết bị cho Izuku. Anh kiểm tra điện thoại của mình, nhắn tin để xem liệu Hatsume và All Might có rảnh hôm nay để tiếp tục nghiên cứu không. Càng sớm hoàn thành, Izuku càng có thể sớm được quay lại chiến trường, đúng nơi mà cậu thuộc về—bên cạnh Katsuki. Izuku muốn trở thành anh hùng một lần nữa; chính cậu đã nói vậy. Và Katsuki quyết tâm giúp cậu đạt được điều đó, bằng mọi giá.

Khi nhận được tin trả lời, Katsuki rẽ qua góc phố, vẫy tay chào tạm biệt khi Kirishima hoàn thành ca tuần tra của họ, sẵn sàng giúp đỡ Dynamight. Dù sao tất cả mọi người trong lớp 1-A đều tham gia kế hoạch này, nên chỉ cần giải thích đôi chút là thằng Tóc Chỉa sẽ sẵn sàng giúp đỡ anh.

Katsuki sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để biến ước mơ của Izuku và của chính anh thành hiện thực.

---

Katsuki thức dậy với cảm giác như mình vừa mới trúng số.

Sau khi gặp Izuku tối qua và cuối cùng cũng lấy hết can đảm để rủ cậu ấy đi chơi, Katsuki không khỏi cảm thấy chiến thắng.

Ban đầu, cơn giận dữ đã tràn ngập trong lòng anh khi nhận được cuộc gọi từ Izuku lúc hai giờ sáng. Thằng mọt sách đấy biết anh quý trọng giấc ngủ của mình đến mức nào, nên nếu cậu ta đang muốn gọi điện để tìm một người làm chuyện bậy bạ lúc giữa đêm... thì Katsuki không phải là người đó.

Nhưng sau khi nghe giọng nói của Izuku, đứt quãng và vỡ vụn—nó đã đánh thức một điều gì đó trong anh. Một điều gì đó đã âm ỉ từ lâu dưới bề mặt.

Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì Izuku, bất cứ điều gì cậu cần... và sẽ tiêu diệt bất kỳ ai làm hại cậu, dù là anh hùng hay không.

Nhưng khi Katsuki đến nơi, phá cửa xông vào, Izuku không bị thương... ít nhất là không phải ở bên ngoài. Sự đau khổ về mặt tinh thần, một nỗi thống khổ mà Katsuki hiểu rõ hơn ai hết đã chiếm lấy linh hồn của Izuku, cơn hoảng loạn rung chuyển cơ thể cậu. Chỉ trong khoảnh khắc, Katsuki đã lấy lại bình tĩnh và ôm chặt lấy thằng mọt sách vào lòng, giữ chặt cậu cho đến khi những cơn ác mộng tan biến vào màn đêm.

Katsuki không biết tại sao mình lại làm thế—tại sao lại chọn đúng khoảnh khắc đó để nói với thằng mọt sách rằng anh muốn đi chơi với cậu, có lẽ là để hẹn hò. Có thể là do ánh trăng nhẹ nhàng chiếu rọi lên đôi má đầy tàn nhang của Izuku, chúng vẫn còn ửng đỏ vì khóc, hoặc có lẽ là do đôi mắt to tròn xanh thẳm của cậu, nổi bật trên làn da tái nhợt. Hoặc có lẽ là do những lời thì thầm của Izuku, nhẹ nhàng hòa vào không gian căng thẳng, sự đối đáp giữa họ làm dịu đi sức nặng của màn đêm đen. Dù là gì đi nữa, khoảnh khắc đó đã khiến Katsuki không thể kìm nén lời nói của mình.

Và, ừm, có vẻ như Izuku muốn hôn anh.

Điều đó không ổn, xét đến hoàn cảnh lúc đó. Izuku không thể nào hiểu được Katsuki muốn hôn cậu đến mức nào, muốn đắm chìm trong đôi môi mà anh đã luôn luôn lén nhìn. Nhưng Izuku vừa mới trải qua cơn hoảng loạn, chết tiệt—và cậu vẫn đang cố gắng lấy lại tỉnh táo. Katsuki không muốn nụ hôn đầu của họ bị vấy bẩn bởi sự bồng bột, liều lĩnh của chính mình.

Vì vậy, Katsuki đã kiềm chế bản thân. Anh lùi lại, rủ Izuku đi chơi một cách đàng hoàng, có lẽ trông anh ngốc nghếch lắm khi đi làm điều đó. Và thế là hết.

Bây giờ đã đến lúc mọi chuyện thực sự bắt đầu. 

Katsuki, người mà mọi người nghĩ là chẳng biết thể hiện cảm xúc, đã làm được điều đó. Anh cho mình tự hào một chút cũng phải thôi.

Nhưng việc tiếp theo trong danh sách là việc lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò thật sự tuyệt vời.

Trước tiên phải sửa cửa trước đã, Katsuki tự nhủ, bắt đầu lập danh sách thực sự lên mặt sau của một tờ biên lai ngẫu nhiên nào đó, theo kiểu của thằng mọt sách.

Rồi ăn trưa. Sau đó... đến khu trò chơi điện tử gần đây? Hay là công viên giải trí? Katsuki dừng lại một lúc, rồi lắc đầu dữ dội, Đang mùa đông mà, công viên giải trí cái con khỉ. Khu trò chơi điện tử đi.

Anh dành buổi sáng sớm để ghi chép những ý tưởng và tìm kiếm những địa điểm họ có thể đến trong ngày hôm nay. Katsuki hiểu Izuku như lòng bàn tay, nên anh không lo lắng về các hoạt động—họ sẽ cùng nhau tìm cách tận hưởng nó một cách vui vẻ thôi.

Khi đồng hồ điểm mười giờ, Katsuki nghĩ rằng đã đủ muộn để ghé qua căn hộ của Izuku. Dù có một đêm tồi tệ, nhưng có những việc Katsuki muốn làm cùng cậu, những nơi anh muốn khám phá. Và điều đó cần phải có sự giúp đỡ của một thầy giáo tóc xanh lá cây nào đó.

Với suy nghĩ đó trong đầu, Katsuki khoác áo và quàng khăn quàng cổ rồi bước ra khỏi cửa với quyết tâm và mong đợi tràn đầy trong từng bước chân của anh. Anh bước lên bốn tầng cầu thang quen thuộc, thậm chí còn suýt huýt sáo. Có phải anh đang háo hức không? Ừ, có lẽ là một chút. Không phải là anh đã chờ đợi ngày này suốt hai năm chết tiệt đâu—

...Khoan đã, tại sao cửa nhà Izuku lại mở?

Tay nắm cửa treo lỏng lẻo, cửa để hé một cách nguy hiểm, và nhịp tim Katsuki đập nhanh hơn. Anh biết mình đã làm hỏng khóa, nhưng chuyện này... chuyện này khác hẳn. Chết tiệt—có thể có người đã phá hỏng tay nắm cửa và đột nhập vào trong.

Trái tim Katsuki đập càng lúc càng mạnh khi anh tiến đến lối vào, mọi giác quan đều cảnh báo anh rằng có điều gì đó không ổn, không ổn, không ổn—

Anh đẩy cửa mở, bản lề kêu lên những tiếng kẽo kẹt đáng sợ vào bầu không khí im lặng đó. Đèn đã tắt, nhưng ánh sáng ban mai lọt được qua những ô cửa sổ, chúng chiếu những bóng dài lên sàn nhà. Katsuki bước vào, mắt quét qua mọi góc để tìm bất kỳ dấu hiệu nào kỳ lạ, mọi cơ bắp của anh căng thẳng khi anh tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của kẻ xâm nhập. Căn hộ yên ắng một cách kỳ lạ, và sự im lặng chỉ làm tăng thêm sự bất an trong lòng anh.

"Izuku?" Katsuki khẽ gọi, giọng nói chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.

Sự im lặng thật ngột ngạt, và Katsuki mong đợi kẻ đột nhập đó lao ra từ bóng tối, bất cứ thứ gì để phá vỡ sự căng thẳng đang thắt chặt trong lồng ngực anh. Nhưng không có gì xảy ra cả. Không có âm thanh nào, không có thứ gì cử động. Thứ duy nhất Katsuki có thể nghe thấy là tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Giả thuyết rằng—suy nghĩ về việc Izuku có thể đã bị thương hoặc tệ hơn—là điều không thể chịu đựng nổi.

Mẹ kiếp, cậu ta đang ở đâu?

Katsuki bước về phía phòng ngủ, thấy nó vẫn ở trong tình trạng y như đêm qua. Ga trải giường xộc xệch, gối và chăn nằm vương vãi khắp nơi, nhưng lần này, không có Izuku. Anh kiểm tra phòng tắm, nhà bếp, và phòng khách, nhưng tất cả đều không bị động đến. Chỉ khi anh quay trở lại lối vào chính, anh mới thấy điều mà mình đã lo sợ—

Máu khô, sẫm màu và rõ rệt, vấy bẩn lên cánh cửa trắng vốn từng sạch sẽ.

Tim Katsuki đập mạnh hơn khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó. Hơi thở của anh trở nên ngắn ngủi, gấp gáp, nhưng anh ép bản thân mình phải tập trung. Anh cần phải tìm Izuku, và anh phải làm điều đó thật nhanh chóng. Bỏ qua nỗi hoảng loạn đang dâng lên, anh rút điện thoại ra và gọi cho Izuku, cầu nguyện được đáp lời.

Điện thoại anh reo trong tai vài giây, rồi vang lên tiếng rung vang vọng từ bên trong đống ga giường của Izuku. Katsuki quay lại phòng ngủ để nhặt điện thoại của Izuku, thấy biệt danh của chính mình hiện lên trên màn hình. Chết tiệt.

Không còn manh mối nào khác, Katsuki lao ra khỏi căn hộ và chạy ra đường. Anh nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào hoặc điều gì có thể dẫn anh đến nơi Izuku đang ở.

Tâm trí anh chạy đua với hàng loạt khả năng. Izuku đã bị bắt cóc sao? Cậu ấy có gặp nguy hiểm không? Ý nghĩ đó khiến dạ dày Katsuki quặn lại vì tội lỗi. Tất cả là lỗi của anh vì đã phá hỏng cái ổ khóa chết tiệt đó.

Anh bấm một số khác—của Kirishima. Trong những lúc như thế này, khi Katsuki cảm thấy quá tải và không biết phải nhờ giúp đỡ như thế nào, Kirishima là người duy nhất mà anh tin tưởng để liên lạc. Điện thoại reo hai lần trước khi anh nghe thấy giọng Kirishima, bình tĩnh nhưng pha chút lo lắng.

"Bakugo? Có chuyện gì vậy?" Kirishima hỏi, giọng đầy lo âu.

"Kirishima, tình hình tệ lắm." Katsuki gấp gáp trả lời. "Tao đang ở nhà Izuku, và có máu—tao không biết là của ai. Và tao không thể tìm thấy cậu ta ở bất cứ đâu cả... Tao cần mày giúp. Ngay bây giờ."

Có một hơi thở gấp gáp ở đầu dây bên kia. "Được rồi, được rồi, tớ đến ngay đây. Đừng làm điều gì ngu ngốc đấy. Tớ sẽ gọi hỗ trợ và chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra." Có một khoảng dừng ở đầu dây bên kia. "Tớ nói thật đấy, Bakugo—đừng lo. Chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy."

Katsuki kết thúc cuộc gọi và ngồi thụp xuống tường, gục đầu vào giữa hai gối.

Izuku, mày đâu rồi? Anh gọi vào khoảng không trong tâm trí của mình, nhưng không ai trả lời.

Không có ai để nổ tung, không có ai để chiến đấu. Katsuki thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Khi không có mối đe dọa nào ngay trước mắt và không có dấu vết nào về nơi thủ phạm đã đi, vị anh hùng chuyên nghiệp gần như trở nên vô dụng.

Tao đã làm mày thất vọng rồi, Izuku. Tất cả là lỗi của tao.

---

Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến và tuyên bố căn hộ là hiện trường vụ án. Katsuki báo cáo mọi thứ anh biết và sau đó tham gia một cuộc họp với vài anh hùng được giao nhiệm vụ điều tra. Mọi người đều cố gắng hết sức để giúp đỡ—thậm chí Hawks cũng đã gửi một vài chiếc lông vũ để tìm kiếm và thu thập thông tin, nhưng với Katsuki, như thế vẫn chưa đủ.

Họ cần phải tìm ra Izuku ngay lập tức.

Sau mười hai giờ nỗ lực không ngừng nghỉ, nhóm điều tra khăng khăng yêu cầu Katsuki nghỉ ngơi. Họ thúc giục anh về nhà, ăn chút gì đó và lấy lại sức trước khi tiếp tục lao vào tìm kiếm. Dù biết không thể ngăn cản anh tiếp tục suốt đêm, nhưng ít nhất họ muốn anh chăm sóc bản thân và duy trì được năng lượng.

Katsuki miễn cưỡng đồng ý và quay về căn hộ của mình lúc mười giờ để ăn bữa đầu tiên trong ngày.

Anh đổ đầy nước vào ấm và đặt lên bếp, chuẩn bị pha trà. Khi anh nấu bữa tối, suy nghĩ của Katsuki vẫn bị Izuku chiếm lĩnh.

Cậu ta có thể ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Mỗi tiếng leng keng của dao nĩa và tiếng xèo xèo của chảo dường như vang vọng lại những câu hỏi chưa có lời đáp đó.

Thật khó chịu khi tâm trạng của anh lại thay đổi mạnh mẽ đến vậy chỉ trong một ngày—mới phút trước anh còn đang lên kế hoạch cho một buổi hẹn, phút sau anh đã bị cuốn vào cuộc tìm kiếm tuyệt vọng, lo lắng cho người mà mình yêu thương.

Chết tiệt—anh thật sự đã yêu Izuku.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm Katsuki thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh cau mày mở cửa và quát lên, "Gì đấy?!" trước khi mắt anh dừng lại ở người đứng trước mặt—

Midoriya Izuku.

Tâm trí Katsuki trở nên trống rỗng, và miệng anh há hốc.

Chiếc quần ngủ của Izuku bị rách, để lộ một vài vết xước đang chảy máu trên chân. Những lọn tóc xanh lá của cậu, vốn luôn sáng bóng, giờ bết lại với bụi bẩn và mảnh vụn, khiến cậu trông luộm thuộm và vô cùng xơ xác. Tim Katsuki thắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng đó, anh khẩn trương muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra khi anh nhìn kỹ những vết thương của Izuku.

"Ừm thì," Izuku bắt đầu, nụ cười của cậu gượng gạo nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, "nhà tớ hiện đang là hiện trường vụ án. Cậu không ngại cho tớ vào trong chứ?"

Chiếc ấm trên bếp rít lên khe khẽ phía sau, và Katsuki, vẫn đang xử lý cảnh tượng trước mắt, gần như không nhận ra âm thanh đó.

"Izuku?" Giọng Katsuki vỡ ra vì xúc động khi nhìn thấy người mà mình đã tuyệt vọng tìm kiếm.

Sự hiện diện của Izuku giống như liều thuốc an thần cho những dây thần kinh căng thẳng của Katsuki, cảnh tượng cậu ấy xoa dịu nỗi sợ hãi đã đè nặng trong lồng ngực anh. Khi họ nhìn nhau, đôi tay Katsuki khẽ run vì nhẹ nhõm.

Izuku đang ở đây.

Izuku đang ở đây này.





Bất ngờ chưaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku