4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng chủ tịch

Trí Nguyên: Cuối cùng thì chiếc ghế chủ tịch này cũng thuộc về ta

Trí Nguyên vui vẻ đi đến chiếc ghế mà mình hằng ao ước có được cười đắc thắng ngồi lên đó

Anh Vũ: Chủ tịch, sao cô lại.....

Trí Nguyên: Tôi biết chú đang muốn hỏi điều gì nhưng trước khi Tôn Ái Di và Khánh Đan chưa cắt đứt quan hệ thì tôi không thể để cho Khánh Đan làm chủ tịch của Hào Kiện. Nó sẽ bị người ta lợi dụng tình yêu của nó mà chiếm lấy chiếc ghế chủ tịch này

Cạch

Khánh Đan: Chị hai

Khánh Đan đẩy cửa bước vào cùng Thiên Nghi đi đến sofa ngồi xuống

Trí Nguyên: Chị định tìm hai đứa để nói về chuyện lúc nãy

Thiên Nghi: Em cũng muốn nghe về chuyện đó chẳng phải chị nói sẽ để Khánh Đan làm chủ tịch của Hào Kiện sao giờ lại.....

Trí Nguyên: Chừng nào Khánh Đan chấm dứt mối quan hệ của mình và nhà họ Tôn đó thì tính tiếp. Em thừa biết Khánh Đan là người sống tình cảm như thế nào chị không muốn Khánh Đan bị lợi dụng

Khánh Đan nghe xong nhìn Trí Nguyên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi liền đứng lên đi ra ngoài. Khánh Đan vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra phía đối diện đầu bên kia Ái Di cũng đang đi dọc hành lang vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ gì đó chợt hai ánh mắt trầm buồn ấy vô tình chạm nhau, cả hai nhìn nhau đầy những muộn phiền một người cố gắng bước đến một người cố chấp lùi bước

Khánh Đan: Ái Di

Khánh Đan gọi tên Ái Di định tiến đến gần thì Ái Di liền quay lưng bỏ đi thật nhanh Khánh Đan liền chạy nhanh theo cô

Khánh Đan: Ái Di, chờ đã

Sân thượng

Ái Di chạy đến đây không còn sức để chạy nữa dừng lại mà lấy lại hơi thở Khánh Đan cũng kiên trì đuổi theo cô cũng đứng lại mà thở hồng hộc nhưng nhanh chóng lấy lại hơi thở thật nhanh rồi tiến đến nắm lấy bàn tay của Ái Di

Khánh Đan: Ái Di, nghe em nói có được không ?

Điều hòa được hơi thở Ái Di quay mặt lại đối diện với Khánh Đan nhưng mặt thì cố không tỏ ra có chút cảm xúc gương mặt lạnh tanh nhìn Khánh Đan

Ái Di: Chúng ta còn gì để nói sao ?

Khánh Đan: Làm ơn hãy nghe em giải thích. Thật ra em và cô ấy không có gì hết

Ái Di: Không có gì mà cô ta lại ôm em còn nói yêu em nữa như thế mà em nói không có gì sao

Nhắc đến chuyện đó làm Ái Di tức giận mà hất tay của Khánh Đan ra nhưng người nhanh trí như Khánh Đan làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt này để giải thích mọi chuyện tiếp tục mặt dày mà nắm lấy tay của Ái Di

Khánh Đan: Những gì chị thấy là sự thật

Ái Di nghe Khánh Đan nói thế liền tức giận

Ái Di: Em......

Khánh Đan: Nhưng mà chị chưa nghe hết câu chuyện đó. Đúng là cô ấy đã ôm em và nói yêu em nhưng mà em đã nói là em chỉ yêu mình chị dù cho chị có giận hờn hay trách móc gì thì trái tim em cũng chỉ có một mình chị. Chị có biết là đêm hôm đó em đã rất vui vì chị quay trở lại nhưng thật sự rất đau khi chị nói đó là đêm cuối chúng ta ở bên nhau và còn ký tên vào đơn ly hôn nữa. Chị thật sự không còn yêu em nữa sao ? Chị thật sự muốn chúng ta ly hôn sao ?

Ái Di nhìn thẳng vào mắt của Khánh Đan và cảm nhận được nỗi đau mà Khánh Đan đang chịu đựng khiến trái tim cô tan vỡ và nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống

Khánh Đan: Khánh Đan em chưa bao giờ thất hứa với chị điều gì vậy tại sao chị lại không tin tưởng em

Ái Di: Vậy em nói đi, tôi sẽ phải làm sao với những lời bác sĩ đã nói là em.....

Khánh Đan: Em không có. Em đã nói không có làm là không có làm, em có thể lấy danh dự của Triệu gia ra thề rằng em không có làm chuyện mất nhân tính đó, chị thừa biết em yêu chị và con gái của chúng ta nhiều như thế nào mà làm sao em làm như thế được. Đúng là em đã nhận lại chị gái ruột của mình và đang hợp tác với chị ấy trả thù ba chị nhưng em không muốn làm tổn thương đến chị và em cũng nhiều lần khuyên chị ấy bỏ qua hết mọi chuyện nhưng chị ấy không nghe và em cũng không muốn trả thù gì cả nếu điều đó ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta

Ái Di: Vậy thì làm sao chúng ta có thể sống bên nhau được nữa khi mà chị hai em cứ luôn muốn trả thù ba chị

Khánh Đan: Ái Di, chị có yêu em không ?

Ái Di không ngần ngại nhìn Khánh Đan rồi gật đầu, Khánh Đan mỉm cười rồi nắm chặt lấy hai bàn tay của Ái Di

Khánh Đan: Chị có muốn cùng em đi đến nơi không ai biết đến chúng ta là ai, không ai còn nhớ đến chuyện của quá khứ nữa chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới có được không ?

Ái Di: Khánh Đan, làm sao có thể đi được ?

Khánh Đan: Chỉ cần chị gật đầu thì chúng ta sẽ đi ngay bây giờ

Ái Di nhìn Khánh Đan suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu gỡ tay của Khánh Đan ra khỏi tay mình

Ái Di: Chuyện của chúng ta vốn dĩ là không thể nữa. Em đã giấu tôi về việc Kim Trí Nguyên là chị ruột của em, bây giờ hai người còn khiến cho ba tôi bị mất mặt trước nhiều người như thế thì em nói đi làm sao chúng ta có thể được chứ

Khánh Đan: Không, đó là ý của chị hai em hoàn toàn không muốn như thế

Ái Di: Không muốn vậy tại sao lúc đó em không phản đối khi chị hai em hạ nhục ba tôi còn cướp lấy vị trí chủ tịch Hào Kiện nữa

Khánh Đan: Em xin lỗi vì em không thể làm gì được nhưng em chỉ mong là chúng ta có thể ở bên nhau còn những thứ khác em không cần

Ái Di: ĐỦ RỒI KHÁNH ĐAN. Tỉnh táo lại đi giữa chúng ta là không thể nữa rồi đừng cố chấp nữa. Chúng ta ly hôn với nhau là cách tốt nhất tôi không thể vì tình yêu của chúng ta mà bỏ rơi ba tôi được

Những lời đó của Ái Di như con dao đâm thẳng vào trái tim của Khánh Đan

Khánh Đan: Chị từ bỏ tình yêu của chúng ta sao ? Chị thà chọn ly hôn với em mà ở bên cạnh người đang cố chia rẽ chúng ta còn làm tổn thương chị sao. Tôn Ái Di, từ khi nào chị lại trở nên ích kỉ như thế, em vì chị sẵn sàng từ bỏ hết mọi thứ cùng chị hạnh phúc còn chị thì.......

Ái Di: Đúng, tôi ích kỉ như vậy đó, tôi thà chọn ba mình người mà chắc chắn không bao giờ bỏ rơi tôi còn hơn là sống cùng với người dối trá như em. Em biết gì không, đến tận bây giờ tôi cũng không biết được em đã có bao giờ thật lòng yêu tôi chưa hay tình yêu của em dành cho tôi chỉ là giả dối để lừa gạt lòng tin của tôi

Khánh Đan: Ái Di, chị có thể sỉ nhục hay chà đạp em như thế nào cũng được nhưng em cấm chị không được chà đạp lên tình yêu mà em dành cho chị. Chị nói em không yêu chị sao, nếu không yêu chị thì em không chống lại chị hai mình mà tha cho ba của chị hết lần này đến lần khác, nếu như không yêu chị thì em đã trả thù cho ba mẹ của mình từ lâu rồi

Ái Di: Hahaha cuối cùng thì em cũng nói ra những gì mình nghĩ rồi đúng không ? Được, chúng ta ly hôn đi từ nay về sau không có mối quan hệ nào giữa chúng ta nữa

Khánh Đan im lặng nhìn Ái Di thật lâu rồi khép hờ mắt thở dài rồi để hai tay vịn lấy vai của Ái Di rồi nhìn thẳng vào mắt của Ái Di

Khánh Đan: Chị thật sự muốn ly hôn sao ? Chị thật sự muốn rời xa em thật sao ?

Đôi mắt đỏ ngấn lệ của Ái Di nhìn Khánh Đan rồi hất tay của Khánh Đan ra

Ái Di: ĐÚNG. TÔI THẬT SỰ MUỐN LY HÔN

Khánh Đan: Chị sẽ hạnh phúc nếu chúng ta ly hôn ?

Ái Di: TÔI SẼ HẠNH PHÚC

Nói rồi Ái Di bỏ đi một mạch để lại Khánh Đan đứng đó chết lặng vì trái tim của Khánh Đan đã bị lời nói của Ái Di giết chết, trái tim vốn dĩ đã yếu mềm nay còn bị rỉ máu thì còn nỗi đau nào có thể sánh bằng nỗi đau bị chính người mình yêu bỏ rơi và từ bỏ tình yêu của mình

Khánh Đan: Chỉ cần chị hạnh phúc em sẽ chấp nhấn tất cả kể cả hi sinh cả tính mạng của mình em cũng chấp nhận vì em yêu chị


1 tháng sau

Tập đoàn Hào Kiện

Phòng chủ tịch

Reng reng

Trí Nguyên: Alo, chị nghe đây bà xã

......

Trí Nguyên: Em ở bên đó đã học đến đâu rồi ? Chừng nào về nhà ? Chị nhớ em sắp chết mất rồi vợ à

.....

Cốc cốc

Trí Nguyên: À thôi chị phải làm việc đây chị sẽ gọi em sao. Tạm biệt!

Cạch

Tắt điện thoại để sang một bên Trí Nguyên ngước nhìn người bước vào phòng làm việc của mình không ai khác chính là Lâm Anh Vũ

Trí Nguyên: Chú tìm tôi có chuyện gì không ?

Anh Vũ: Chủ tịch, chẳng phải cô hứa sẽ cho tôi gặp cháu gái của tôi ngay sau khi kết thúc công việc sao ?

Trí Nguyên: Chú à, tôi đã nói rồi Khả Hân đang rất bận lo công việc cho tôi ở Thành Đại tôi đang cố gắng sắp xếp cho Khả Hân và chú gặp nhau đây

Anh Vũ: Nhưng Thành Đại không lẽ chỉ có một mình Khả Hân làm việc sao ?

Trí Nguyên: Như chú cũng biết rồi đó Trí Hiền thì đi công tác rồi còn tôi thì phải ở Hào Kiện để giải quyết lại tất cả hồ sơ, Khánh Đan thì từ ngày ly hôn với Ái Di xong thì đi ra nước ngoài luôn để lại Giai Thuỵ cho tôi và Thiên Nghi quản lý nói đi chỉ vài ngày thôi mà đã 1 tuần rồi cũng chưa chịu về mà cũng chẳng thèm điện thoại cho tôi

Anh Vũ: Vậy tôi có thể tự đến gặp Khả Hân không ?

Trí Nguyên: Cũng được nhưng chỉ sợ nó không chịu thừa nhận chú thôi à mà hình như tối nay Khả Hân sẽ mang hồ sơ qua nhà cho tôi hay là tối nay chú qua nhà tôi đi để cả hai gặp mặt

Anh Vũ nghe Trí Nguyên nói như thế liền vui vẻ hẳn lên

Anh Vũ: Được tôi sẽ ghé qua bây giờ tôi xin phép về chuẩn bị

Trí Nguyên gật đầu nhìn ông rồi Anh Vũ nhanh chóng rời khỏi đó trở về nhà. Trí Nguyên đóng laptop lại rời khỏi ghế làm việc đi lại chỗ cửa sổ đứng nhìn ra ngoài " Khánh Đan, em đang ở đâu mau trở về đi" - Trí Nguyên nghĩ. Suốt hai tháng qua không có tin tức cũng không liên lạc được với Khánh Đan thật sự Trí Nguyên đang rất lo lắng không biết Khánh Đan có xảy ra chuyện gì không mà đi đâu mất biệt không nói là đi đâu làm cho Trí Nguyên rất lo lắng không thể ăn ngon ngủ yên được


Tôn gia

Từ ngày ly hôn, tâm trạng của Ái Di trở nên trầm lặng hơn, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng không đi ra ngoài và cũng không nói chuyện với ai chỉ ở yên trên giường không ngủ thì nằm yên đó nhìn ra phía cửa sổ có khi khóc một mình vì nhớ ai kia. Ái Di là đang trừng phạt bản thân mình tại sao lại ngu ngốc quyết định ly hôn với Khánh Đan trong khi đó cô còn yêu Khánh Đan rất nhiều, Khánh Đan đã nói rất đúng là cô ích kỷ không nghĩ đến cảm xúc của Khánh Đan, lần nói chuyện sau cùng với Khánh Đan cô đã dùng những từ ngữ làm tổn thương đến Khánh Đan trầm trọng. Sau khi việc ly hôn được giải quyết cô đã hối hận và rất muốn gặp Khánh Đan để nói xin lỗi nhưng đã quá muộn vì khi cô đến công ty tìm Khánh Đan thì nhân viên nói Khánh Đan đã đi nước ngoài nhưng đi đâu thì họ không biết mà cô cũng không có cách nào liên lạc với Khánh Đan, cô nghĩ Khánh Đan chắc rất giận cô nên bỏ đi như muốn cô phải hối hận mà thật sự cô đã hối hận từ sau ngày Tôn Như Hoan bị loại khỏi tập đoàn Hào Kiện ông ta như trở thành một con người khác hoàn toàn nhờ như thế cô mới biết được toàn bộ sự thật về việc đứa con tội nghiệp của cô thì cô sụp đổ hoàn toàn cô không ngờ người ba mà cô luôn yêu thương và tin tưởng lại lừa dối và khiến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ như thế này

Phòng khách

Tôn lão gia: Một lũ khốn ! Tụi bây là đồ ăn cháo đá bát. Quản gia đâu rồi !

Quản gia đang ở trong bếp nghe tiếng lão gia gọi liền nhanh chạy ra

Quản gia: Dạ lão gia

Tôn lão gia: Tiểu thư đâu ?

Quản gia: Dạ tiểu thư đang ở trong phòng

Tôn lão gia: Suốt ngày chỉ biết ở trong phòng. Đúng là vô dụng như mẹ của nó vậy

Khả Hân: Cậu

Quản gia: Cô Khả Hân

Tôn lão gia: Đến đây có chuyện gì ?

Khả Hân: Con đến tìm chị Ái Di

Tôn lão gia: Nó ở trong phòng đó

Khả Hân: Con xin phép

Đứng trước cửa phòng của Ái Di, Khả Hân có chút ngập ngừng không dám gõ cửa nhưng đã đi đến đây rồi không thể nào không gặp nên Khả Hân quyết định gõ cửa

Cốc cốc

Khả Hân: Chị Ái Di

Cốc cốc

Khả Hân: Là em, Khả Hân đây chị mở cửa cho em đi

Cốc cốc

Cạch

Không nghe thấy ai trả lời Khả Hân đành tự mở cửa bước vào trước mắt cô là một màu đen thui Khả Hân với tay tìm công tắc đèn rồi bật lên nhìn thấy Ái Di đang ngồi trên giường mặt hướng về cửa sổ Khả Hân nhìn thấy tình cảnh này liền xót vì chẳng phải hình ảnh này giống như cô trước đây khi Trí Hiền muốn ly hôn với cô sao. Đi lại ngồi xuống giường kế bên Ái Di, Khả Hân đặt bàn tay mình lên vai của Ái Di

Khả Hân: Ái Di

Ái Di: Khánh Đan

Khả Hân: Không, là em, Khả Hân đây

Ái Di nghe tiếng ai gọi tên mình cứ tưởng là Khánh Đan nên liền gọi tên người kia quay người lại nhìn với gương mặt ướt đẫm nước mắt kèm theo là sự thất vọng được thể hiện rõ vì sao người gọi tên cô không phải là Khánh Đan nếu là Khánh Đan thì tốt biết mấy

Khả Hân: Đừng khóc, chị à đừng khóc nữa mọi chuyện đã qua rồi

Ái Di nhìn Khả Hân liền bật khóc thành tiếng ôm chặt lấy Khả Hân mà òa khóc như một đứa trẻ, Khả Hân đưa tay vuốt nhẹ lấy tấm lưng đang run bần bật lên từng cơn và cảm nhận được Ái Di đã ốm đi nhiều

Khả Hân: Đừng khóc, bình tĩnh lại nào em ở đây với chị mà

Ái Di: Chị sai rồi, Khả Hân ơi chị sai rồi đáng lẽ chị không nên làm như thế với Khánh Đan, chị không nên ép buộc Khánh Đan ly hôn với chị

Khả Hân: Em biết, em biết là chị không muốn mà. Ngoan, đừng khóc nữa mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà

Ái Di: Bâu giờ chị phải làm sao đây ? Khánh Đan thật sự bỏ rơi chị rồi thật sự rời xa chị rồi. Chị không thể sống nếu không có Khánh Đan vì chị yêu Khánh Đan rất nhiều

Khả Hân: Em biết mà, em biết chị yêu chị Khánh Đan rất nhiều vậy nên chị phải phấn chấn trở lại để tìm Khánh Đan quay về bên chị

Tách cái ôm ra Ái Di đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mình nhìn Khả Hân

Ái Di: Vậy nếu chị ngoan ngoãn không khóc nữa thì Khánh Đan sẽ trở về đúng không ?

Khả Hân: Ừm, đúng rồi

Ái Di: Chị sẽ không khóc nữa, chị sẽ nghe lời mà chị sẽ ngoan ngoãn thì Khánh Đan sẽ về với chị. Chị sẽ ngoan, chị hứa với Khánh Đan chị sẽ ngoan và nghe lời

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_


7 năm sau

New York, Mỹ

Cốc cốc

Thế Tinh: Iris, chị có ở trong phòng không ?

Iris: A chị đang ở trong phòng

Thế Tinh: Vậy em vào nha ?

Iris: À em vào đi

Cạch

Iris: Jasmine, sao tối rồi em không đi ngủ đi ? Có chuyện gì sao ?

Thế Tinh: Tự nhiên em thấy nhớ chị nên qua đây tìm chị

Vừa vào đến phòng Thế Tinh đã leo hẳn lên giường ngã vào lòng của Iris ôm lấy eo vùi đầu vào hõm cổ của Iris mà nhõng nhẽo

Iris: Em đó cứ như con nít vậy

Thế Tinh: Chị không thích sao ?

Iris: À....không thích

Thế Tinh nghe như thế liền ngồi bật dậy nhìn Iris bằng gương mặt buồn bã, đôi mắt rưng rưng nước mắt sắp đỏ lên

Thế Tinh: Chị thật sự không thích sao ?

Iris bỏ cuốn sách mình đang đọc qua một bên nhìn Thế Tinh bị mình trêu ghẹo đến sắp khóc liền dỗ dành

Iris: Thôi nào, chị thích mà, rất thích nữa là khác đừng khóc mà, chị chỉ đùa với em một chút thôi bé con à

Thế Tinh: Còn gọi người ta là bé con nữa, em ghét chị

Thế Tinh biết mình bị trêu liền giận dỗi quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn mặt Iris, Iris mỉm cười lắc đầu tìm cách vuốt giận bé con này

Iris: Thôi mà bé con đừng giận nữa, chị xin lỗi mà hứa sẽ không như thế nữa. Đừng giận chị nữa mà ngày mai là cuối tuần chị dẫn em đi mua sắm có chịu không ?

Thế Tinh: Không thèm

Thế Tinh nghe được Iris dẫn đi mua sắm liền vui lên nhưng không thể hiện ra ngoài mặt mà đang vui trong lòng, ngoài mặt thì vẫn còn tỏ ra giận dỗi Iris

Iris: Đừng giận chị nữa mà. Chị sẽ đưa em đi mua sắm thích mua gì chị cũng sẽ mua cho em hết có chịu không ?

Iris thấy Thế Tinh không thèm trả lời cũng không thèm quay lại nhìn mình liền thở dài nhưng không chịu thua mà tiếp tục mặt dày năn nỉ

Iris: Thôi mà, đừng giận nữa mà bé con

Thế Tinh: Hừ, tha lỗi cho chị đó nhưng mà phải giữ lời hứa là em muốn gì chị cũng phải chiều theo đấy

Iris: Chị hứa mà

Cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi Thế Tinh ngã vào lòng ôm chầm lấy Iris khiến Iris bất ngờ nhưng cũng đáp lại cái ôm của Thế Tinh

Iris: Lại muốn nhõng nhẽo gì nữa sao ?

Thế Tinh: Iris à

Iris: Hửm!? Sao thế ?

Thế Tinh: Chúng ta đã quen và yêu nhau 6 năm rồi

Iris: Ừm, thời gian trôi nhanh thật chị còn nhớ lúc đó em đã cứu chị

Thế Tinh: Chị có muốn nhớ lại quá khứ của mình không ?

Iris: Có, nhiều lúc chị rất muốn mình nhớ lại mọi chuyện trước đây. Chị là ai ? Ở đâu ? Ba mẹ là ai hay bạn bè gì đó nhưng mà có cố gắng cỡ nào cũng không thể

Iris nói mà giọng trầm buồn hẳn, Thế Tinh có thể cảm nhận được mỗi khi nhắc đến chuyện này Iris sẽ như thế sẽ buồn và suy nghĩ nhiều

Thế Tinh: Thôi nào, em tin chắc một ngày nào đó chị sẽ nhớ lại tất cả thôi

Iris: Ừm, mong là vậy. Cảm ơn em vì tất cả

Thế Tinh: Có gì đâu chứ, nhưng mà cũng nhờ như thế mà em mới gặp được chị và yêu chị. Chị biết không, em cảm thấy rất hạnh phúc vì có chị ở bên cạnh

Iris: Chị cũng vậy. Nếu không có ngày hôm đó chị đã không thể gặp được một cô gái vừa đáng yêu vừa tốt bụng như em

Thế Tinh nhìn Iris mỉm cười rồi đưa tay nhéo yêu cái mũi

Thế Tinh: Dẻo miệng quá ta ! Mà em có chuyện muốn nói với chị ?

Iris: Chuyện gì vậy ?

Thế Tinh rời khỏi người của Iris ngồi bật dậy ngay ngắn nắm lấy bàn tay của Iris rồi cả hai nhìn nhau

Thế Tinh: Chúng ta.....chúng ta kết hôn nha

Iris có chút bất ngờ khi ngay lúc này Thế Tinh nghĩ đến chuyện kết hôn

Thế Tinh: Chị đồng ý nha ?

Iris: Jasmine à, chị nghĩ chúng ta......

Thế Tinh: Chị không muốn chúng ta cưới nhau sao ?

Iris: Chị...chị chưa sẵn sàng. Em cũng biết rồi chị còn không biết bản thân mình là ai thì làm sao chúng ta cưới nhau được, ba của em chắc chắn sẽ không đồng ý khi em có một người chồng không rõ lai lịch

Nhìn thấy thái độ ấp a ấp úng của Iris, Thế Tinh có chút thất vọng khi Iris không muốn kết hôn với mình nhưng khi biết rõ lý do Iris mặc cảm với thân phận của mình nên vừa thấy yên lòng mà cũng vừa có chút xót

Thế Tinh: Đừng nghĩ như vậy mà, chị là người em yêu, là người mà em muốn kết hôn không liên quan gì đến việc ba em có đồng ý hay không. Em sẽ đợi đến khi nào chị sẵn sàng thì chúng ta sẽ cưới nhau

Iris nhìn Thế Tinh gật đầu rồi mỉm cười nhìn nhau chợt Thế Tinh tiến mặt mình lại gần mặt của Iris rồi đưa môi mình chạm vào đôi môi kia rồi dứt ra nhìn Iris

Thế Tinh: Đêm nay em muốn ngủ cùng chị

Iris: Sao lại muốn ngủ cùng chị ?

Thế Tinh tiến đến ngã vào lòng của Iris vòng tay ôm lấy eo của Iris

Thế Tinh: Thì tại người ta không muốn ngủ một mình, ngủ một mình lạnh lắm em muốn ôm chị ngủ à

Iris bật cười khi Thế Tinh lại giở cái chiêu con nít ra để nhõng nhẽo với mình liền đưa tay xoa đầu của Thế Tinh

Iris: Jasmine

Thế Tinh: Khoan đã, từ nay đừng gọi tên tiếng anh của em nữa gọi em là Thế Tinh đi

Iris: Được rồi, Thế Tinh được chưa ?

Thế Tinh: Được rồi

Iris: Em buồn ngủ chưa ? Chúng ta ngủ nha

Thế Tinh: Còn sớm mà chị buồn ngủ rồi sao ?

Iris: À chỉ là hơi đau đầu một chút

Thế Tinh: Vậy thôi chúng ta đi ngủ thôi

Cả hai cùng nhau nằm xuống, Iris kéo chăn đắp cho cả hai rồi Thế Tinh chui rúc vào người của Iris mà ôm lấy Iris ngủ ngon lành

Iris: Ngủ ngon nha bé con

Thế Tinh: Ngủ ngon

Nói xong cả hai ôm nhau rồi từ từ chìm vào giấc ngủ

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

7 năm trước

New York, Mỹ

RẦM

Thế Tinh: Nè, đụng người ta rồi bỏ chạy sao

Thế Tinh đang đi dạo ngoài đường cùng vài người bạn thì thấy có một cô gái bị xe tông trúng rồi chiếc xe đó bỏ chạy còn cô gái kia nằm bên đường máu chảy ra nhiều Thế Tinh liền chạy nhanh đến xem tình hình như thế nào thì thấy đầu chảy máu rất nhiều

Thế Tinh: Cô gì ơi, cô có sao không ?

Thấy tình hình nghiêm trọng Thế Tinh nhanh chóng đưa cô gái đó vào bệnh viện

Tại bệnh viện

Bác sĩ: Who is the relative of the patient ? ( Ai là người thân của bệnh nhân )

Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra nhìn xung quanh rồi lên tiếng hỏi, Thế Tinh liền đứng lên đi đến chỗ bác sĩ đang đứng lo lắng hỏi thăm

Thế Tinh: It's me. Is she okay ? ( Là tôi. Cô ấy có sao không ? )

Bác sĩ nhìn Thế Tinh cụp đôi mắt xuống rồi lắc đầu thở dài

Bác sĩ: She was seriously injured in the head and lost a lot of blood. We're trying to stop her bleeding and will contact the blood bank to see if there is a suitable blood type ( Cô ấy bị thương nặng ở đầu và mất rất nhiều máu. Chúng tôi đang cố gắng cầm máu cho cô ấy và sẽ liên lạc với ngân hàng máu để xem có nhóm máu phù hợp không )

Thế Tinh: Oh my god. Please help her ( Ôi chúa ơi, làm ơn hãy giúp cô ấy )

Bác sĩ: Calm down. We'll try ( Bình tĩnh lại. Chúng tôi sẽ cố gắng )

2 tuần sau

Phòng bệnh

Thế Tinh không hiểu lý do vì sao mình phải chịu trách nhiệm cho việc mà mình không gây ra nhưng mỗi khi nhìn thấy cô gái đang nằm bất động trên giường kìa thì không thể nào bỏ mặc được vì chính cô là người đã đưa cô gái này vào bệnh viện, người ta nói đã giúp thì phải giúp cho trót huống chi cô gái này bị thương rất nặng mà lại không có người thân thì một người tốt bụng như Thế Tinh làm sao có thể bỏ mặc được nên ngày nào cũng phải ra vào bệnh viện chăm sóc cho "của nợ" này

Thế Tinh: Nhìn kĩ thì cô gái này thật sự rất xinh đẹp nhưng tại sao cô ấy lại không có người thân ở đây không lẽ là người nước ngoài đến đây chơi sao

Ngồi nhìn ngắm gương mặt thanh tú của cô gái kia khiến Thế Tinh có chút động lòng bởi nhan sắc của cô gái đang nằm trên giường không kìm lòng nổi mà đưa ngón tay đi dọc từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp đó rồi tự mỉm cười dù trên gương mặt có những vết sẹo nhỏ do tai nạn gây ra nhưng gương mặt ấy vẫn tỏa sáng với nét đẹp thanh tú ấy

Thế Tinh: Đúng là xinh đẹp thật !

Tít tít

Tiếng " tít tít" của máy đo nhịp tim vang lên khiến Thế Tinh giật mình rút tay lại nhìn thấy ngón tay của cô gái cử động, mí mắt thì có giật giật liền mở cửa chạy nhanh ra ngoài gọi bác sĩ

20 phút sau

Ngoài hành lang

Cạch

Thế Tinh ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui thấy bác sĩ ra liền chạy đến

Thế Tinh: Doctor. Is she okay ?

Bác sĩ: Her condition has improved but....Her head is severely injured so she has memory loss and don't remember who she is ( Tình trạng của cô ấy đã được cải thiện nhưng...đầu của cô ấy bị thương nặng nên cô ấy bị mất trí nhớ và không nhớ mình là ai )

Thế Tinh: What ? She doesn't remember who she is ( Cái gì ? Cô ấy không nhớ mình là ai )

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong Thế Tinh vẫn chưa tin vào những gì mình nghe từ bác sĩ nhưng biết làm sao khi thật sự tình trạng của cô gái này rất tệ. Thế Tinh hỏi gì cũng lắc đầu nói không nhớ gì cả cũng không biết mình là ai khiến Thế Tinh thật sự rối bời không biết phải làm sao nhưng không hiểu sao Thế Tinh lại có tình cảm đặc biệt dành cho cô gái này nên quyết định tiếp tục chăm sóc và sẽ tìm cách tìm lại người thân cô gái này

3 ngày sau

Cạch

Thế Tinh đẩy cửa bước vào nhìn cô gái ngồi trên giường đang ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý đến ai mở cửa nhanh đi đến chỗ cô gái đó rồi tằng hắn một cái làm cho cô gái đó giật mình quay lại nhìn cô

Thế Tinh: Cô đang suy nghĩ gì vậy ?

Cô gái đó nhìn Thế Tinh rồi lắc đầu, Thế Tinh có thể nhìn thấy được cô gái này có điều gì đó không muốn chia sẻ ra hỏi đến thì chỉ biết lắc đầu cả tên mình cũng không nhớ

Thế Tinh: Cô có nhớ mình tên là gì không ?

Đáp lại lời cô là cái lắc đầu, Thế Tinh nhìn cô gái đó mím môi rồi suy nghĩ gì đó mỉm cười rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô gái kia

Thế Tinh: Vậy từ nay về sau tôi sẽ gọi là Iris nha

Cô gái nhìn Thế Tinh chăm chăm mà có chút sợ hãi, Thế Tinh thấy bàn tay của cô gái run liền đưa tay mình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô gái ấy thì bàn tay liền ngừng run rẩy mà trở nên tự nhiên hơn không còn rụt rè

Thế Tinh: Nhìn cô trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi nên tôi sẽ gọi cô là chị nha còn cô cứ gọi tôi là Jasmine

Cô gái đó nhìn Thế Tinh mỉm cười rồi gật đầu


1 năm sau

Thế Tinh: Chị Iris. Sao mà tối vậy nè ? Chị Iris không có ở nhà sao ? Chị Iris

Trong tâm trạng vui vẻ về đến nhà Thế Tinh đã tìm Iris nhưng trước mắt cô chỉ là một tối thui cố lần mò tìm công tắc đèn mở lên thì thấy nhà cửa được trang trí rất lộng lẫy trên tường còn dòng chữ " HAPPY BIRTHDAY JASMINE" cảm thấy bất ngờ đi vào nhìn ngắm xung quanh nhưng rồi lại tìm kiếm ai kia thì từ phía trong có một cô gái bước ra trên tay cầm bánh kem đi từ từ tiến đến chỗ Thế Tinh đang đứng

Iris: Happy birthday to you, happy birthday to you......happy birthday, happy birthday, happy birthday to you.....Chúc mừng sinh nhật em ! Mau ước nguyện rồi thổi nến đi

Thế Tinh nhắm mắt lại ước nguyện rồi mở mắt ra thổi tắt nến rồi cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi Iris để bánh kem xuống bàn cầm hai ly rượu được chuẩn bị sẵn đưa cho Thế Tinh một ly

Iris: Uống cạn để chúc mừng sinh nhật em

Cả hai cụng ly rồi đưa lên uống cạn, Iris đặt hai ly rượu xuống bàn rồi nhìn Thế Tinh

Iris: Một lần nữa chúc mừng sinh nhật em, chúc em sẽ ngày càng xinh đẹp và sẽ làm được những điều mình thích

Thế Tinh: Cảm ơn chị, em hạnh phúc lắm, chị nhớ hôm nay là sinh nhật của em sao ?

Iris: Làm sao có thể quên được chứ sinh nhật của em mà, chị muốn tạo cho em sự bất ngờ nên đã làm những thứ này cho em đó

Thế Tinh trong lòng hạnh phúc nhào đến ôm chầm lấy Iris

Thế Tinh: Cảm ơn chị. Cảm ơn chị vì tất cả. Em vui lắm, em rất hạnh phúc vì có chị ở bên cạnh

Iris: Miễn em vui và hạnh phúc là được

Nghe lời đó của Iris, Thế Tinh tách cái ôm ra nhìn Iris như thể muốn đem người này là của riêng mình vậy

Iris: Nào, mau ngồi xuống ăn bánh kem đi. Đây là bánh kem chị tự tay làm cho em đó hi vọng là em sẽ thích

Thế Tinh: Bánh của chị làm chắc chắn em sẽ thích

Iris: Thật sao ? Em chưa ăn thử mà

Thế Tinh: Dù chưa ăn thử nhưng em rất thích

Cảm động trước những gì Iris làm cho mình Thế Tinh không kìm chế được bản thân mà chồm đến áp môi mình lên môi Iris mà hôn làm cho Iris bất ngờ mở hai mắt to mà nhìn Thế Tinh " Cô ấy....cô ấy đang hôn mình" - Iris nghĩ. Dứt môi mình ra Thế Tinh nhìn Iris, cả hai trở nên ngượng ngùng chợt Thế Tinh nắm lấy bàn tay của Iris rồi cả hai nhìn nhau

Thế Tinh: Iris, em có chuyện muốn nói với chị

Iris bị hôn bất ngờ như thế nên việc đối mặt nhìn thẳng vào mắt của Thế Tinh có chút bối rối mím môi dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn Thế Tinh

Thế Tinh: Em chưa bao giờ có cảm giác như thế này với bất kì ai cả nhưng mà chị là người đầu tiên em có cảm giác này. Em từng nghĩ cảm giác này có thể chỉ là nhất thời nhưng không, đó là cảm giác thật của em dành cho chị, em không biết mình đã yêu chị từ bao giờ, cảm giác em dành cho chị là cảm giác muốn ở bên cạnh chị, muốn được chị quan tâm mỗi ngày, muốn ở cùng chị dù bất kì nơi nào hay làm gì thì cũng muốn có chị ở bên cạnh, ở bên chị em có cảm giác rất an toàn đó là cảm giác mà em chưa bao giờ cảm nhận được với những người em từng tiếp xúc trước đây. Iris, em yêu chị

Iris bất ngờ khi Thế Tinh tỏ tình với mình theo cách này. Nếu nói Iris không có tình cảm với Thế Tinh cũng không phải, cả hai sống cùng nhau, sinh hoạt hay làm gì cũng làm cùng nhau có đôi khi Thế Tinh còn làm những hành động thân mật với Iris mà chỉ có người yêu mới dành cho nhau, Iris cảm nhận được tình yêu mà Thế Tinh dành cho mình và với Thế Tinh, Iris cũng có chút tình cảm nhưng Iris vẫn chưa xác định đó là tình yêu giữa chị em hay là tình yêu nam nữ nhưng khi nghe và nhìn thấy Thế Tinh thật lòng với mình như thế Iris cũng không thể từ chối được vì nếu làm vậy chắc chắn Thế Tinh sẽ thất vọng, không phải ai cũng can đảm nói lời yêu với một ai đó nhưng nhìn vào mắt của Thế Tinh thì Iris cảm nhận được sự chân thành của Thế Tinh

Iris: À Jasmine.....chị hiểu được những gì em nói nhưng mà chúng ta là con gái......

Thế Tinh: Chị ngại việc chúng ta là con gái sao ?

Iris: Không, không phải như thế

Thế Tinh: Chị không yêu em ?

Iris: Chị.....chị.....

Thế Tinh có chút thất vọng và buồn khi biết Iris không có tình cảm với mình nhưng cũng trách bản thân mình là quá vội vàng tỏ tình với Iris rồi sau này chắc chắn mỗi khi nói chuyện với nhau cả hai sẽ có khoảng cách

Thế Tinh: Em hiểu mà. Từ đầu đến cuối là do em tự đơn phương chị không cần phải cảm thấy có lỗi với em đâu

Nói rồi Thế Tinh buông bàn tay của Iris ra nước mắt của cô cũng rơi xuống trên bàn tay của Iris, Iris cảm nhận được Thế Tinh đang thất vọng như thế nào thấy Thế Tinh buông tay mình liền nhanh chóng bắt lấy tay của Thế Tinh nắm lại làm cho Thế Tinh bất ngờ mà ngước mặt lên nhìn Iris

Iris: Jasmine, chị.....chị cũng có tình cảm với em. Chị vẫn chưa xác định rõ tình cảm này là gì nhưng mà......Jasmine

Chưa kịp nói hết câu Thế Tinh đã nhào vào lòng của Iris đưa tay ôm lấy eo của cô

Thế Tinh: Em biết nhưng em vẫn sẽ chờ đến ngày chị đã xác định rõ cảm giác mà chị dành cho em còn bây giờ em chỉ cần chị là của em mà thôi. Em yêu chị, em yêu chị rất nhiều Iris à

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro