ix

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mmm"

Im Youngmin trầm giọng rên rỉ trong mơ khi trước ngực bị vật gì đó đè nặng trĩu khiến hắn khó thở. Hắn khẽ trở mình nhưng cục nặng kia cũng chẳng biến mất. Cảm giác ươn ướt trên môi dưới khiến mí mắt hắn bật mở.

"Chào buổi sáng, chú Im"

Cậu nhóc đang nằm sấp trên người Youngmin mỉm cười. Đôi mắt to long lanh nhìn hắn chớp chớp.

Youngmin như bị điện giật cong lưng bật dậy. Ai ngờ Kim Donghyun bất chợt vươn cổ tới. Cằm hắn đập vào trán Donghyun đau điếng người. Kế hoạch ngồi dậy của Im Youngmin thất bại, Donghyun được nước ấn hắn xuống giường dùng thân thể đè lên người hắn. Youngmin toát mồ hôi hột cảnh báo.

"Nhóc... nhóc con đừng làm liều! Chúng ta không thể đâu!"

Donghyun cắn môi - "Tại sao? Anh cũng thích em mà phải không?"

Nói rồi cậu đưa tay vuốt ve gò má hắn khiến tim Youngmin đập chả theo một trật tự nào.

Không, hãy nói là không, trả lời đi! Nội tâm Im Youngmin gào thét nhưng miệng hắn thì cứ đóng mở mấy hồi chẳng nói được từ nào ra hồn.

Donghyun mỉm cười ghé sát vào tai Youngmin thổi nhẹ.

"Vậy là có phải không?"

Chụt một cái, tai hắn đỏ rộ. Im Youngmin định thần lại đã thấy hai cánh môi quyến rũ của Kim Donghyun kề sát môi mình, mút nhẹ. Môi dưới của hắn lại có cảm giác nóng ướt hệt lúc ban đầu.

"Không được"

Im Youngmin hét lên rồi vùng dậy. Hắn thở dồn dập mở mắt nhìn xung quanh.

"Meow~"

Tiểu Tam từ trên người hắn trèo xuống, liếm láp rửa mặt. Im Youngmin bần thần nhìn cái lưỡi hồng của con mèo rồi đưa tay sờ sờ môi. Chắc không phải...

Youngmin thở phào nhẹ nhõm. Thì ra không phải Donghyun hôn hắn. Giấc mơ vừa rồi chân thực quá đỗi khiến hai tai hắn vẫn còn nóng rực. Youngmin sờ sờ tai, hồi tưởng lại cảnh trong mơ còn khiến trong lồng ngực hắn đập thùm thụp. Nếu không phải là mơ thì sẽ ra sao? Im Youngmin tự tát vào má mình. Hắn đang tiếc cái gì mà tiếc! Thằng bé còn nhỏ như thế mà hắn cũng dám nuôi loại mộng tưởng tà ma ngoại đạo thế này. Thật là!

"Chú Im"

"Mẹ ơi!" - Hắn giật mình hô thành tiếng.

Donghyun cầm cái muỗng tựa vào cửa. Không hiểu Im Youngmin bị gì mà như người mất hồn.

"Cháu nấu bữa sáng sắp xong rồi. Chú đói bụng chưa?"

"À ờ... tôi ra ngay đây" - Youngmin trườn xuống giường.

"Dạ"

Donghyun khép cửa lại, vừa đi vừa tủm tỉm cười. Cái đầu ổ quạ đó trông hợp với hắn lắm.

Khi Donghyun hoàn thành bữa sáng Youngmin cũng từ nhà vệ sinh đi ra. Hắn ngồi vào bàn, tự nhủ bản thân phải quên cái giấc mơ đáng chết kia đi. Nhưng quên thế nào khi chính chủ cứ lượn lờ trước mắt hắn.

Donghyun đổ hạt đầy khay của mèo. Tiểu Tam cùng lúc bắt đầu bữa sáng của nó. Cậu tháo tạp dề ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn. Thấy Im Youngmin đang tần ngần Donghyun cười.

"Chú đang chờ cháu ạ?"

Hắn không đáp. Donghyun dùng răng xé gói tương cà, đổ nó lên hai đĩa trứng cuộn cơm vàng ươm đang bốc khói. Một đĩa được đẩy đến trước mặt Youngmin nhưng sự chú ý của hắn đang hoàn toàn nằm ở đôi môi Kim Donghyun.

Gói tương cà lúc nãy có vẻ hơi dai. Donghyun dùng sức giật một cái làm tương dính lên khóe miệng. Cậu nhóc bận rộn xáy miếng trứng, chỉ đành dùng lưỡi cứ liếm rồi lại liếm để làm sạch vết tương đỏ.

Đột nhiên một bàn tay từ đối diện vươn tới quệt đi tương cà dính bên khóe môi Donghyun. Donghyun ngơ ngác nhìn hắn, Youngmin cũng ngạc nhiên không kém nhìn tay mình. Hắn rụt tay lại cúi đầu ăn cơm, trong lòng tự rủa bản thân một nghìn lần. Nhưng đúng là giấc mơ kia không dối trá hắn ở khoản môi Donghyun rất mềm. Donghyun không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ xúc miếng cơm bỏ miệng.

"Chú, hôm nay chúng ta đưa Tiểu Tam đi thú y được không?"

Tiểu Tam được Donghyun nhặt được, từ lúc đem nó về nhà đến giờ vẫn chưa khám tổng thể lần nào. Nếu phát hiện bệnh tật có thể sớm điều trị, nếu không thì tiêm phòng một mũi cũng tốt. Hôm nay là chủ nhật, nếu ghé thú y xong vẫn còn thời gian thì còn có thể cùng hắn dạo phố một lúc, không tệ chút nào.

Im Youngmin gật đầu - "Vậy ăn xong tôi đưa nhóc đi"

Cả hai nói bâng quơ vài câu chuyện chó mèo rận rệt. Khi trên đĩa chỉ còn một muỗng cơm Donghyun đã dắn đo suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng cậu đã quyết định.

Im Youngmin ngẩng lên. Lại chú ý được bên miệng Donghyun có dính hạt cơm, hắn dùng cử chỉ ra hiệu cho cậu trên mặt dính cơm nhưng Donghyun không hiểu. Im Youngmin nhanh trí dùng cái muỗng trong tay khều hạt cơm rơi xuống. Sau đó hắn xếp chồng hai cái đĩa mang bỏ vào bồn, tiện thể cầm luôn khay hạt trống trơn của Tiểu Tam đi.

Hắn gãi gãi đầu con mèo ba màu đang liếm láp sau bữa ăn no.

"Ăn sạch ghê!"

Ba chữ này cắm phập vào ngực Kim Donghyun. Cậu ngẫn ra, trong lòng đầy ai oán. Tại sao không thể ân cần như lần đầu cơ chứ!

...

Sau khi khám cho mèo xong anh bác sĩ thú y điển trai đưa túi thuốc be bé cho Donghyun dặn.

"Cho nó uống thuốc theo đơn anh đã kê. Chú ý vệ sinh thân thể và chải lông thường xuyên. À còn phải phơi nắng nhiều một chút, mèo nuôi trong nhà lâu dễ mắc chứng rụng nhiều lông"

"Dạ vâng, cảm ơn anh"

Donghyun bỏ Tiểu Tam vào ba lô thú cưng. Cũng may là không mắc bệnh gì nặng.

"Em bị dị ứng lông mèo à?"

Donghyun cười cười kéo cái khẩu trang trên mũi - "Dạ, có một chút"

Bác sĩ chỉ ra bóng người mặc áo măng tô đang nghe điện thoại ngoài cửa phòng khám.

"Vậy mà ba em vẫn cho nuôi sao?"

"Dạ?!" - Donghyun trố mắt.

Anh bác sĩ vẫn chưa nhận ra vấn đề gì, vui vẻ nói tiếp - "Lúc nãy nhìn áo khoác đắt tiền của ổng dính đầy lông mèo anh đã nghĩ, chà, ba thương em thật đấy. Bây giờ không phải phụ huynh nào cũng tâm lí được như thế đâu"

"A... anh ơi, không phải"

Donghyun đang cật lực xua tay thì xuất hiện một bàn tay đưa thẻ thanh toán. Cậu nhìn lên, trên trán đã vã mồ hôi hột.

Bác sĩ nam cười đon đả nhận lấy thẻ quẹt vào máy. Còn không khen thêm một câu.

"Nói không phải khen chứ trông anh trẻ thật đấy. Trẻ như vậy đã có con lớn thế này. Tụi nhỏ bây giờ lớn nhanh thật"

Youngmin mỉm cười gât gật - "Phải, lớn rất nhanh"

Donghyun chột dạ nhìn áo hoodie in nhân vật hoạt hình trên người. Sao hôm nay cậu lại mặc cái áo trẻ con này không biết?!

"Cũng may là tôi tinh mặt, nhìn phát là nhận ra ngay ha ha"

Bác sĩ nam nói xong thì cười ha hả, giọng điệu vô cùng tự hào. Trong khi đó mặt mũi Donghyun xám ngoét như mặt đường nhựa, trong bụng cậu chỉ muốn lấy cỏ mèo cho anh ta hít một hơi lăn quay ra đó.

"Lần sau lại đến nhé!"

Donghyun đeo ba lô ngậm ngùi chào vị bác sĩ "vui tính" ra về, định bụng sẽ không bao giờ quay lại chỗ này nữa.

Lên xe cậu ngó qua trông mặt hắn. Không có biểu cảm gì.

"Chú, chú đừng để bụng lời bác sĩ nói"

Đột nhiên Youngmin bật cười - "Không ngờ cảm giác được làm phụ huynh là như vậy"

"Chú... không sao đấy chứ?"

Hắn quay sang nhìn Donghyun. Áo có mũ và quần ôm làm cậu trông như một học sinh cấp ba. Kim Donghyun vẫn còn đậm vẻ non nớt như cái độ tuổi của cậu. Đúng vậy, hắn và cậu không thể nào. Hắn không nên nghĩ nhiều. Có lẽ câu chuyện đơn phương ba năm kia đúng là của một ai đó khác chứ không phải kể về hắn và Donghyun.

"Không sao"

Youngmin vỗ lên tóc Donghyun hai cái rồi quay qua khởi động xe.

Donghyun vì cái chạm kia mà đầu tai ửng hồng. Không biết vài giây im lặng vừa rồi trong đầu hắn nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro