vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú Im chú giận đấy à?"

Donghyun bước lên phía trước tò mò ngó sắc mặt xám xịt của Im Youngmin sau khi bị mèo ị vào chân.

Hắn chẳng nói chẳng rằng tập trung tìm đường đến cửa hàng có bán hạt và cát vệ sinh cho mèo. Youngmin không giận, hắn chỉ muốn xách cổ con mèo cái kia tống ra khỏi nhà cho rảnh nợ.

Donghyun mím môi - "Nếu chú không thoải mái thì cháu sẽ mang Tiểu Tam đi gửi cho bạn"

Nói xong mặt mũi thằng bé trông rõ buồn.

"Hoặc là rao tìm chủ mới cho nó"

Donghyun thở hắt ra - "Dù sao thì nuôi động vật cũng khá là phiền cho chú..."

"Không phiền"

Donghyun như không tin vào tai mình, cậu ngạc nhiên nhìn hắn.

"Dạ?"

"Tôi nói tôi không phiền. Cứ nuôi đi"

Youngmin nói mà chẳng có tí biểu cảm nào.

Donghyun cười híp cả mắt vào, giọng điệu nịnh bợ thấy rõ nhưng hắn nghe vẫn rất thuận tai.

"Cháu biết chú rất tốt bụng mà"

"Nhưng mà cẩn thận cái mũi của nhóc đấy"

Hắn nghiêm mặt nhắc nhở sau đó dẫn Donghyun quẹo vào cửa hàng ven đường.

Donghyun vui vẻ - "Dạ"

Lúc mua hàng, trong khi Donghyun chỉ chăm chăm chọn đồ cho mèo thì Youngmin tiện tay lấy thêm mấy hộp khăn giấy và miếng lăn bụi. Nếu không có mấy thứ này Donghyun sẽ sống chung với hai hàng nước mũi chảy ròng rã mất. Hắn chỉ không muốn gặp cảnh khó nói với ông cậu cà chớn của Donghyun thôi chứ chả phải vì thương xót gì thằng bé đâu.

Ở quầy thanh toán, Donghyun vừa rút ví ra thì Youngmin đã đưa thẻ cho nhân viên tính tiền.

"Để cháu trả tiền cho chú"

Thằng bé móc tiền ra bị hắn gạt đi.

"Cất đi. Mèo này nhóc bỏ công tôi bỏ tiền"

Donghyun nhất định nhét tiền vào túi áo hắn.

"Sao có thể, chú đã không lấy tiền nhà rồi..."

"Tôi nói nhóc không nghe phải không?"

Đột nhiên Im Youngmin nghiêm mặt, vẻ mặt này vô cùng giống mẹ Donghyun lúc bà rầy la cậu. Bị dọa một phen xong thì Donghyun cất ngay tiền đi, nhỏ giọng đồng ý.

"Cháu biết rồi ạ"

Nhìn thằng bé vì một cái trừng mắt sợ đến rụt cổ lại trong lòng hắn cũng hơi áy náy. Youngmin chìa cái kẹo lúc nãy tiện tay bốc thêm ở quầy hàng khuyến mãi ra trước mặt Donghyun.

Donghyun khá bất ngờ hỏi lại hắn.
"Cho cháu ạ?"

Youngmin gật đầu. Thằng bé tủm tỉm nhận lấy viên kẹo trên tay hắn xong thì bóc ngay cho vào miệng.

"Cháu biết thật ra chú Im không phải kiểu người lạnh lùng như người ta nói"

"Ai nói với nhóc tôi lạnh lùng?"

Ngoài miệng thì hắn hỏi nhưng thực chất trong bụng đã có câu trả lời còn ai ngoài gã bạn thân lâu năm của hắn.

Thằng bé lắp bắp nói mãi không ra. Hắn tiếp lời.

"Còn tùy đối với ai"

Donghyun chăm chú quan sát góc nghiêng nam tính của người đàn ông đi cạnh. Nghe hắn ngầm thừa nhận đối xử với cậu có chút đặc biệt trong lòng Donghyun bỗng nổi lên cảm giác ấm cúng.

Cả hai trò truyện vui vẻ cho đến khi về tận nhà. Donghyun cảm thấy vậy còn về phần Youngmin hắn chẳng hề để lộ tí vui tươi nào trên mặt. Có điều Donghyun biết hắn không ghét trò chuyện với cậu.

...

Donghyun ôm Tiểu Tam thơm phức mùi sữa tắm đi về phía phòng ngủ thì bị Im Youngmin chặn đường.

"Chú chưa ngủ ạ?"

Donghyun mỉm cười bế con mèo muốn lách qua Youngmin nhưng hắn không tránh đường. Mặt cậu tông thẳng vào vai hắn.

"Nhóc không được ngủ chung với nó đâu"

Nhớ đến lời hắn dặn Donghyun cười cười bào chữa.

"Mũi cháu không sao, không để nó đến gần mặt chắc là được"

Hắn không chừa cho cậu nhóc cơ hội thương lượng mà ngay lập tức ra lệnh như một vị phụ huynh thực thụ.

"Đưa mèo cho tôi rồi về phòng ngủ đi"

Donghyun không dám cãi lại chỉ giương mắt uất ức nhìn hắn. Tay cậu vuốt vuốt tấm thân êm mượt không muốn buông mặc cho hắn đã chìa tay ra.

Donghyun đã chần chừ vài giây cho đến khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của người đàn ông đối diện.

"Chú Im ngủ ngon"

"Meo~"

Con mèo rời khỏi tay Donghyun kêu lên một tiếng tiếc nuối.

"Nhóc giận tôi đấy à?"

"Dạ không có"

Youngmin ôm mèo trong lòng nhìn thằng bé lầm lũi về phòng một mình. Cửa phòng Donghyun khép lại hắn cũng quay về phòng ngủ.

Donghyun nằm trên giường trong lòng có chút xíu oán giận. Chỉ chút xíu thôi vì cậu biết hắn lo cho cái mũi nhạy cảm của mình.

Im Youngmin đặt con mèo ba màu trên bụng, càng nhìn hắn càng thấy cặp mắt to tròn sáng trưng này có nét giống Kim Donghyun. Có lẽ vì vậy mà nó có vẻ quý Donghyun hơn hắn nhiều. Tiểu Tam chỉ chịu nằm cùng hắn lúc ban đầu. Sau đó không lâu con vật bốn chân bắt đầu nhảy loạn trong phòng tìm đồ chơi mặc cho Youngmin có nài nỉ khuyên bảo thế nào.

Cứ thế...

cho đến sáng.

Chẳng lẽ đây báo ứng vì hắn đã làm thằng bé buồn, Im Youngmin tự lẩm bẩm trong đầu khi vào chỗ làm việc.

Đồng nghiệp họ Kang tỏ ra kiếp vía khi bắt được dung nhan tiều tụy của Youngmin. Sở dĩ anh ngạc nhiên là vì Im Youngmin mà anh biết sẽ chẳng bao giờ thức khuya đến độ vác bộ mặt mệt mỏi này đi làm cả.

"Cậu sao vậy? Tối qua mất ngủ à?"

"Ừm" - Hắn với tay bật máy tính.

Anh đồng nghiệp cười dí dỏm huých tay hắn.

"Bị cô vợ hờ quấy quả à?"

"Không phải vợ mà là Tiểu Tam"

Hắn đùa lại khiến anh Kang há hốc mồm.

"Tôi không ngờ cậu lại thích trò một  chân đạp hai thuyền như vậy đấy!"

Hắn cười - "Đùa chút thôi. Mà này, nghe bảo vợ cậu có nuôi thú cưng"

Chẳng chờ hắn nói hết, chỉ nghe đến hai từ "thú cưng" đồng nghiệp Kang đã thở dài ngao ngán.

"Đâu phải thú cưng, cô ấy coi nó là con trai cưng bắt tôi tối ngày chăm bẵm y hệt chăm con vậy, có đôi khi còn coi con cún đó trọng hơn cả tôi"

Anh Kang đang than vãn chợt nhìn Youngmin đầy đồng cảm.

"Đừng nói cái người sống cùng cậu cũng nuôi thú cưng đấy"

Ánh mắt Youngmin ngầm thừa nhận nhưng hắn không biết dùng từ gì để nói về Donghyun. Hắn ngập ngừng.

"Người đó..."

"Vợ cậu?"

Hắn xua tay - "Không phải vợ"

"Người yêu cậu? Bạn đời? Bạn chia phòng?"

"Đúng, bạn chia phòng, bọn tôi vừa mới quyết định nuôi mèo hôm qua"

"Vậy để tôi thông báo cho cậu một tin. Cậu sắp ra rìa rồi"

"Thật à?"

Người đàn ông họ Kang gật đầu chắc nịch như một kẻ đã có kinh nghiệm xương máu.

"Tối qua vợ cậu có đòi ngủ chung với mèo không?"

Hắn thật thà gật đầu.

"Cậu không cho, cô ấy giận, cậu hỏi cô ấy giận đấy à, cô ấy nói không nhưng mặt mũi dúm lại một cục như mớ giấy lộn"

Hắn gật đầu lia lịa.

Đồng nghiệp Kang vỗ đùi - "Vậy thì y hệt vợ tôi. Tối nay thế nào vợ cậu cũng bày ra đủ kiểu làm nũng xin xỏ mang mèo về ngủ cùng, sau đó là chuỗi ngày  cậu bị đuổi ra sô pha"

"Vậy cậu làm sao?" - Youngmin thành tâm hỏi.

"Cậu có thể không thích lũ mèo đó nhưng nhất định phải ngủ chung, không những vậy mà còn phải nằm giữa tách bọn họ ra. Sau đó thừa lúc vợ cậu ngủ say thì đá con mèo ra khỏi phòng"

Youngmin nghe xong chỉ biết câm nín. Đúng là hắn có ý định tách Donghyun và Tiểu Tam ra nhưng cách này thì có hơi...

Sau một tràng dài luyên thuyên người ngồi cạnh bỗng nhìn tóc hắn bất ngờ thốt lên.

"Cậu có tóc bạc này!"

Im Youngmin cầm sợi trắng trắng đồng nghiệp đưa cho, hoài nghi nhìn.

Đây đâu phải tóc hắn. Đây là lông mèo.

Có lẽ hắn sẽ cân nhắc về biện pháp trên kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro