vii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm tối xong Im Youngmin vừa cất chén dĩa sạch bong lên giá vừa vắt óc nghĩ. Dù kế hoạch là ngủ chung thế nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra nên tiến hành ra sao. Bỗng dưng...

"Donghyun à sang ngủ với tôi đi". Nói thế này nghe có chút mất giá. 

"Donghyun à tối nay tôi qua ngủ với nhóc nhé!". Thế này nghe hơi biến thái.

"Donghyun, tối nay ngủ cùng nhau đi". Nghe thế nào cũng thật đê tiện.

Không được! Dù đổi kiểu nào Youngmin cũng chẳng thể thốt ra những câu đại loại thế. Hắn thật là hết cách rồi. Giá mà ông trời giúp đỡ hắn một chút.

"Chú Im..."

Im Youngmin đang lau khô tay giật mình quay đầu. Donghyun thấy hắn có vẻ mất hồn nên giọng nói cũng nhỏ lại. Nhìn thằng bé lấp ló ở cạnh tường, hắn ngoài mặt bình tĩnh hỏi.

"Nhóc có chuyện gì sao?'

"Cháu có một bài tập nhóm cần sử dụng máy tính. Cháu có thể mượn của chú không, chỉ tạm thời thôi ạ"

"Được" - Youngmin gật đầu - "Ở trong phòng tôi"

Nói rồi hắn dẫn Donghyun về phòng mình. Donghyun mon men theo sau, chỉ không ngờ máy của hắn lại pc chứ không phải laptop. Hắn khởi động máy kéo ghế để cậu ngồi vào.

Từ cửa phòng đang mở Tiểu Tam chạy vào quấn lấy chân Donghyun. Thấy Tiểu Tam định nhảy lên đùi thằng bé Youngmin ôm nó lên.

"Chú ấn mặt khẩu đi ạ" - Donghyun chỉ vào màn hình.

"2512iym"

Donghyun hơi bất ngờ vì Im Youngmin đọc luôn mật khẩu riêng tư để cậu tự mở. Nói rồi hắn ôm Tiểu Tam đi ra phòng khách chải lông.

Donghyun nhìn màn hình chính chẳng có gì nhiều ngoài mấy tựa game cũng thầm đoán được bộ máy đắt tiền này hắn sắm mục đích chính là để cày game. Hình như đàn ông độc thân đến độ tuổi này đều như vậy, thích ôm pc hơn là ôm người yêu. Càng nghĩ càng thấy gian nan, Donghyun thở dài bắt đầu lên mạng tìm tài liệu tham khảo.

Youngmin chải lông cho Tiểu Tam xong thì đặt nó trên đùi, hắn ôm mèo ngồi xem thời sự. Vừa xem vừa tiếp tục nghĩ cách rủ thằng bé ngủ chung.

Thời gian trôi, trôi đến mười giờ. Cửa phòng Donghyun đang ngồi miệt mài làm bài bỗng mở.

"Chưa xong nữa à?"

Donghyun ỉu xìu - "Một chút nữa... Chú ngủ ngay chưa ạ?"

"Chưa đâu, nhóc cứ làm đi" - Hắn lấy cuốn sách ưa thích rồi bật thêm đèn leo lên giường ngồi.

"Dạ"

Donghyun tiếp tục mày mò làm bài thuyết trình còn dang dở. Cuốn sách trên tay Im Youngmin lúc lúc lại sang trang mới. Giữa căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng click chuột và tiếng lật giấy loạt xoạt.

Lúc lật đến trang cuối cùng hắn ngẩng lên thì thấy cậu nhóc đã gục đầu trước bàn phím.

"Donghyun?" - Hắn gọi.

Donghyun không đáp. Youngmin nhìn đồng hồ dựng đầu giường, mới đó mà đã nửa đêm. Hắn cất sách vào ngăn kéo, lại xem Donghyun thế nào.

Thằng bé tì má trên bàn ngủ có vẻ ngon giấc lắm làm hắn không nỡ đánh thức. Hắn làm vài thao tác lưu lại phần bài tập của Donghyun rồi tắt máy.

Youngmin tắt đèn phòng bật đèn ngủ. Donghyun ở trong tay hắn khẽ cựa quậy, cậu vừa chớm tỉnh thì cả người được đặt lên chăn nệm êm ái Donghyun liền tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp. Trong lúc đó ở phòng Donghyun, Tiểu Tam sau khi tự chơi một mình suốt hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mệt mỏi cuộn người trong chiếc ổ màu hồng ngủ ngon lành.

Youngmin nằm vào nửa giường còn lại, kéo chăn lên người miệng hắn khẽ mỉm cười. Kế hoạch thế mà thành công mĩ mãn không tưởng.

Đêm nay tạm thời là thế, thế còn những đêm sau thì sao? Im Youngmin chưa kịp nghĩ thêm gì bộ não sắp hết hạn sử dụng kéo hắn chìm vào giấc ngủ sâu. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như buổi sáng của Youngmin không bắt đầu bằng chuông báo thức như thường lệ. Thay vì báo thức thì có thứ gì đó đang tấp trên mặt Youngmin khiến hắn thấy khó thở.

Không thở nổi nữa! Hắn bừng tỉnh, đưa tay kéo ngay thứ đang trùm trên mặt ra.

Một cái quần ngủ!

Hắn luồn tay vào dưới chăn sờ soạng thân dưới vẫn nguyên vẹn của mình. Vậy quần này từ đâu ra? Câu trả lời có ngay khi Im Youngmin liếc sang người trần như nhộng bên cạnh. Đôi mắt Youngmin tự giác trôi xuống đúng hai cái mông hồng hào đang phơi bày của Donghyun. Hắn nhắm tịt mắt lấy chăn phủ lên người thằng bé.

Donghyun trở mình, cái chăn tuột ra, bộ phận hồng hào căng tròn kia một lần nữa đập vào mắt hắn. Im Youngmin dùng chân gắp chăn tấp lên lại. Lần này hắn quyết tâm dùng chăn cuộn Donghyun thành một cái kimbap nhân đào.

Chật vật một lúc thằng bé bị hắn quấn chặt cứng. Lúc này Youngmin mới yên tâm dùng mắt nhìn thẳng Donghyun. Hắn thế mà lại quên mất thằng bé có cái tật lột vỏ khi ngủ. Có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp ngăn chặn thói quen nguy hiểm này từ lúc lên giường.

Im Youngmin tắt báo thức còn chưa kịp kêu bỏ vào phòng vệ sinh buổi sáng. Sau khi hắn xách cặp đi làm được nửa tiếng thì Donghyun tỉnh giấc vì nóng. Cậu ngọ nguậy cố đạp chăn ra nhúng không được vì bị quấn quá chặt.

Donghyun bơ phờ ngồi dậy gỡ chăn ra khỏi người. Hai mảnh pijama nằm bên cạnh khiến cậu nhóc dừng tay mà chuyển qua ôm đầu. Donghyun vò đầu bứt tai trong ăn năn. Chắc hẳn tình huống lúc đó ngượng ngùng lắm nếu không Im Youngmin đã không "cuốn kimbap" ngay trên giường thế này.

Bây giờ mới tám giờ, buổi chiều Donghyun mới có tiết. Chợt nhớ đến bài thuyết trình chẳng biết đã lưu hay chưa Donghyun trùm chăn mò đến bên bàn mở máy tính.

Máy vừa khởi động xong đập vào mắt cậu là một thư mục nằm chình ình ngay giữa màn hình mang tên "Bài tập của nhóc ở trong này này". Donghyun tủm tỉm cười nhấp vào thư mục, quả nhiên tất cả những thứ làm được hôm qua đều ở trong đấy.

Cậu có nên làm gì đấy để cảm ơn hắn không nhỉ?







............................................................
Chờ chap mới hơi lâu phải hông ^^" sorry nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro