xi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im Youngmin một mình ngồi trước bàn ăn. Trên bàn xếp đầy đủ các món cần có cho bữa tối nhưng sao hắn thấy trống trải quá. Hình như là thiếu thiếu điều gì đó. Youngmin nhìn sang ghế đối diện rồi chợt nhận ra sự trống vắng đó là gì.

Donghyun không ở đây.

Thằng bé nói tối nay có hẹn đi ăn mừng kết thúc học kì với bạn nhưng vẫn chu đáo chuẩn bị bữa tối cho hắn. Trước khi có sự tồn tại của thằng bé trong căn nhà này không phải hắn vẫn đều đặn ăn ba bữa mỗi ngày một mình đó sao. Sao bây giờ hắn lại quan trọng hóa vấn đề lên. Chỉ là một bữa ăn thôi.

Nhìn Tiểu Tam ngủ cả buổi chiều bắt đầu đi tìm khay hạt, Im Youngmin bưng bát cơm xuống ngồi cạnh nhìn nó.

"Meooo"

Nó cũng nhìn hắn, ánh mắt đầy thương cảm. Cả hai bắt đầu ăn tối.

Kết thúc bữa ăn trong buồn chán, hắn dọn bát đĩa vào bồn rửa. Điện thoại trên bàn bỗng phát nhạc chuông. Hắn bật loa ngoài.

"Chào người anh em"

"Đang rửa bát. Chuyện gì nói luôn đi"

"Dongdong đâu, để tôi nói chuyện với thằng bé chút"

"Đi chơi với bạn rồi"

"Đi đâu?"

"Không biết. Cậu gọi cho nó là biết rồi"

"Gọi được tôi còn cần cậu à. Bây giờ là mấy giờ cậu nhìn xem. Thằng bé đi đâu cậu còn không biết. Thành phố rộng lớn nguy hiểm như thế sao cậu có thể..."

"Này tôi đâu phải ba thằng bé, chân mọc trên người nó đi đâu làm sao tôi quản được. Hơn nữa bây giờ còn chưa đến chín giờ"

"Đồ nhẫn tâm, độc ác, cậu vừa già vừa ế là có lí do hết đấy"

"..."

"Mau đi tìm nó đi!"

Im Youngmin còn đang lưỡng lự thì Tiểu Tam cào ống quần hắn.

"Meoooo"

Hắn thỏa hiệp - "Biết rồi biết rồi. Đợi rửa bát xong tôi đi liền"

Bên kia hài lòng cúp máy. Hắn thở dài. Hắn làm thế có phải là đang can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của Donghyun không? Vốn dĩ giữa hai người cũng chẳng có quan hệ gì.

Đắn đo là thế nhưng hắn vẫn thay đồ rồi xách xe đến địa chỉ mà Donghyun nói trước khi rời khỏi nhà.

Tại quán KTV.

Donghyun cầm điện thoại lên nhấn mấy phát màn hình đều không sáng. Hết pin rồi. Cậu khều người bạn bên cạnh đang hăng say lắc lư theo bài hát đang phát.

"Cậu biết mấy giờ rồi không?"

Cậu bạn kia mở điện thoại ra xem rồi báo lại - "Chín giờ đúng"

Donghyun đã nói với Im Youngmin sẽ về trước mười giờ. Chỗ này cách căn hộ của hắn cũng không gần. Giờ này chuẩn bị ra bến xe buýt thì may ra còn kịp đón chuyến cuối. Nghĩ vậy nhưng vừa nhớm dậy thì micro đã truyền đến tay cậu. Donghyun từ chối.

"Tới giờ tôi phải về rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi"

"Về gì chứ còn sớm lắm. Ở lại hát xong bài này đi rồi tôi đưa cậu về"

"Đúng đó, Donghyun hát hay lắm. Cậu vẫn chưa hát bài nào mà"

Mọi người xúm tụm kéo cậu lại không cho đi. Donghyun cũng không làm gì hơn là cầm lấy mic hát bài "Where's my heart" của Kyuhyun.

Hát hết một lời bỗng dưng cậu bạn ngồi cạnh nổi hứng cụng ly của mình vào ly cocktail của Donghyun đòi trăm phần trăm. Vui bạn vui bè Donghyun cũng ngửa cổ uống. Uống xong mới thấy hối hận. Donghyun hát hết bài, mặc kệ xung vỗ tay hò reo cậu lập tức bật dậy tìm đường đến nhà vệ sinh.

Đụng trúng nhân viên nam trực ở hành lang, Donghyun hỏi.

"Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?"

Hình ảnh của người kia trong mắt cậu đã tách làm ba làm bốn, chỉ nghe thấy chất giọng anh ta không được bình thường.

"Đi xuống cầu thang rẽ phải"

"Cảm ơn"

Donghyun chầm chạp bước vì hơi choáng, đầu óc nặng nề. Người kia thấy thế nắm lấy vai cậu.

"Em say rồi. Để tôi đưa em đi"

Donghyun nghiêng người để tay anh ta tuột ra. Cậu lịch sự từ chối.

"Cảm ơn. Tôi tự đi được"

Lần này anh ta không chạm vào Donghyun những vẫn đi theo sau cậu, nhiệt tình bắt chuyện.

"Em tên gì? Trông em thật sự rất dễ thương"

Đứng trước cầu thang Donghyun bắt đầu lo lắng. Nếu cậu cứ thế vào wc thì còn chưa biết người đàn ông này dám làm gì. Chợt Donghyun quay ngược lại.

"Xin lỗi tôi không cần nhà vệ sinh nữa"

"Vậy em có cần tôi đặt xe giúp không. Giờ này cũng muộn rồi. Nếu em muốn thì KTV bọn anh có dịch vụ đưa về tận nhà đấy"

Người nhân viên cứ nhân lúc hỏi han áp sát vào người cậu. Tay chân cố tình đụng chạm không cần thiết.

"Anh làm gì vậy?"

"Em say rồi. Tôi chỉ đang cố gắng giúp em thôi"

Thấy góc cầu thang cũng không có ai anh ta toan nắm cổ tay Donghyun nhưng cậu vùng ra.

Đang trong lúc hoảng loạn nam nhân viên KTV bị một người khác kéo dạt ra. Anh ta ngã dúi dụi vào chân tường còn Donghyun thì bị Im Youngmin kéo đi mất hút. Sự việc xảy ra quá nhanh đến mức cậu còn không dám tin người cứu mình vừa rồi chính là hắn. Đến khi gió ngoài trời tạt vào mặt Donghyun mới tỉnh ra vài phần.

"Chú Im?"

"Ừm"

Youngmin mở cửa xe nhét Donghyun vào. Hắn ngồi vào bên ghế còn lại. Thấy hắn chồm qua người Donghyun căng cứng.

"Chú làm gì vậy?"

Youngmin ngẩng lên - "Cài dây an toàn. Chứ nhóc tưởng gì?"

"Cháu còn tưởng chú muốn ôm cháu"

Gương mặt thằng bé ửng hồng bất thường cùng với hơi cồn phảng phất từ câu nói vừa rồi khiến hắn đi đến kết luận.

"Nhóc say rồi"

Donghyun lắc đầu cười - "Cháu không say. Chỉ hơi nặng đầu thôi, buồn ngủ nữa"

"Vậy chính là say đó"

Donghyun thò ngón tay vẽ vẽ trên kính xe - "Cháu không có say. Nhưng sao chú lại ở đây? Đến đón cháu phải không?"

Hắn khởi động xe chầm chậm chạy đi.

"Sao điện thoại nhóc gọi không được?"

Donghyun giở điện thoại ra xem rồi cười - "Hết pin rồi ạ"

"Tại vì gọi không được cho nên cậu của nhóc mới lo, bảo tôi đi đón hộ"

Thằng bé quay lại uất ức nhìn hắn.

"Chú thì sao? Chú không lo cho cháu sao?"

"Không phải tôi..."

"Chú muốn cháu ngủ ngoài đường sao?"

Youngmin im lặng. Thì ra đây là dáng vẻ lúc thằng bé say xỉn. Nghĩ cái gì là nói cái đó.

"Cháu biết rồi, cháu xuống xe liền đây"

Youngmin nhanh tay nhấn nút khóa cửa trước khi Donghyun tung cửa nhảy xuống lòng đường trong khi xe đang chạy.

"Sao mở không được vậy? Cho cháu xuống kia đi"

"Donghyun ngồi yên đi. Tôi đang lái xe" - Hắn nắm tay cậu kéo xuống.

"Cháu biết rồi. Chú ghét cháu"

Donghyun nghẻo cổ dựa vào cửa. Khi xe đi qua vạch giảm tốc độ trán Donghyun va vào kính nghe lộp cộp. 

Hắn nắm đỉnh đầu Donghyun kéo về, đặt tay lên trán nhấn thằng bé dựa vào ghế đệm phía sau. Donghyun lờ mờ thấy tóc mái mình bị kéo lên.

"Chú, tay chú to thật đấy. Rất vừa để..."

Hắn tò mò - "Để làm gì?"

Cậu nhóc cười ngốc - "Ôm cháu"

Youngmin tét lên trán Donghyun rồi rút tay lại. Donghyun sờ sờ trán. Công nhận là bị người mình thích đánh cũng thấy ngọt ngào nữa.

Xe thắng trước ngã tư đèn đỏ. Donghyun đổ cái rầm vào vai hắn. Hắn nhìn lên gương kiểm tra, tay gõ gõ lên trán thằng bé gọi.

"Donghyun"

"..."

"Nhóc ngủ đấy à?"

"Cháu chưa ngủ"

Donghyun mở mắt làm Youngmin giật mình. Đèn chuyển xanh hắn cài số đạp ga. Sắp đến nhà rồi.

"Chú lén nhìn cháu"

"Không có" - Hắn phủ nhận.

"Chú có nhìn" - Thằng bé dí mặt lại gần - "Chú thích cháu phải không?"

"Nhóc con say rồi, ngủ đi"

"Có thích không?"

"Không thích"

"Không thích thì thôi" - Donghyun thất thểu chống đầu vào cửa xe, há miệng hà hơi lên kính vẽ một trái tim vỡ làm đôi.

Im Youngmin mở dây an toàn, mở cửa - "Đến nơi rồi, xuống xe đi"

Hắn xuống xe đóng cửa bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Thằng bé lại ngủ gật rồi. Hắn loay hoay kéo Donghyun từ ghế phụ lên lưng mình đi đến thang máy.

"Chú"

Donghyun gọi bằng giọng mè nheo. Im Youngmin bấm số tầng.

"Ngủ đi"

Thằng bé cười khì khì bên tai hắn, vòng tay ôm cổ hắn.

"Chú, hôm nay lúc chú cứu cháu trông chú ngầu lắm. SuperMin!"

Im Youngmin cười. Đây là câu khen ngợi đáng yêu nhất mà hắn từng nghe. Hắn xốc Donghyun lên.

"Chú"

"Ơi"

"Cháu có thể không gọi chú là chú nữa được không?"

"Không được"

Hắn mở cửa, mang Donghyun vào phòng.

"Tại sao ạ?"

"Không tại sao cả. Ngủ đi"

Youngmin nghiêng người thả Donghyun xuống giường nhưng thằng bé bấu chặt lưng hắn.

"Donghyun, xuống giường ngủ đi"

"Cháu muốn vào nhà vệ sinh"

"Xuống đi rồi vào nhà vệ sinh"

"Chú cõng cháu đi cơ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro