One Day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

One Day

Tác giả : Rukie

ThanhNhư dịch

Nắng sớm khẽ lướt qua màn cửa , len vào căn phòng của cậu bé đẹp trai , người mà như chúng ta đều biết , có 2 nhân dạng trong 1 con người . Cậu đã để ngỏ cửa sổ suốt đêm . Giờ đây , làn gió nhẹ mềm mại nâng tấm rèm cửa màu tím thẫm lên , mở lối cho những tia nắng đầu tiên luồn vào ..

Cậu đã cảm nhận được hơi ấm bao phủ trên khuôn mặt - ông mặt trời nghịch ngợm rải những tia nắng lên mi mắt cậu rồi lại chợt biến đi nhanh chóng như đang trêu chọc . Cuối cùng , chịu thua trò đùa ấy , cậu mở mắt ra . Cậu với tay về phía chiếc đồng hồ cạnh giường nơi nó được đặt để đánh thức cậu mỗi buổi sáng . Nhưng thật ra hầu như cậu chẳng bao giờ cần đến tiếng chuông báo mà luôn thức dậy trước khi nó reo ... Cậu nhìn đồng hồ - 6 giờ sáng . Quá sớm để thức dậy , nhưng cậu đã ngồi hẳn dậy trên giường .

Vuốt nhẹ mái tóc dài , mắt cậu lướt nhìn khắp phòng - mọi thứ vẫn hệt như tối qua - Dĩ nhiên rồi ! Nhưng lúc nào đó cũng là điều đầu tiên mà cậu làm vào mỗi buổi sáng . Và liệu đó có phải là điều kỳ lạ k , khi cậu nghĩ rằng tất cả chỉ là 1 giấc mơ mà thôi ? Rằng rồi cậu sẽ tỉnh dậy ở Makai ? Nhưng cho đến tận ngày hôm nay , vẫn luôn là căn phòng quen thuộc cất tiếng chào buổi sáng với cậu mỗi ngày .

Cậu đi về phía cửa ra bao lơn , nơi được che phủ bởi 1 tấm màn dài quét đất . Kéo màn ra , cậu mở cửa , lặng ngắm ban ngày xinh đẹp đang trở về . Khu vườn dưới kia trông thật lộng lẫy , tráng lệ - đầy ắp hoa anh đào .

Cậu trai từ từ tập trung tư tưởng , 1 vài đóa anh đào hồng hồng bé xíu bay qua cánh cửa để ngỏ, khẽ đáp xuống bàn tay giơ ra . Cậu đặt nó lên bàn viết và ngồi xuống , tay mở ngăn kéo , lấy ra 1 cuốn sách dệt bằng tơ - 1 vài trang đã bắt đầu ố vàng . Cậu cẩn thận lật từng tờ cho đến khi gặp tờ trống . Thậm chí còn cẩn thận hơn , cậu đặt đóa anh đào vào giữa trang giấy , lấy cây bút thường dùng và bắt đầu viết .

_ Cuộc đời ta tựa như những đóa anh đào . Ở trên cây nó đã trông thật đáng tự hào và vĩnh cửu , nhưng khi đã rời khỏi sự bất tử ấy , nó thăng hoa và sẽ đạt đến được ý nghĩa của sự tồn tại.

Cậu có 1 nét chữ hoàn hảo , thanh mảnh và rõ ràng . Có người cho rằng từ nét chữ của bạn , bạn có thể cho họ biết tính cách của mình . Nhưng với chàng trai này là 1 ngoại lệ . Đó có lẽ chỉ là 1 trong những nét chữ của cậu . Cậu có thể thay đổi nét chữ 1 cách đơn giản nếu cậu thích ...

Cậu đóng cuốn sách lại và cất nó đi .

Trong lúc thay quần áo , cậu nghĩ về bài kiểm tra sẽ làm ngày hôm nay . Nó cũng k khó . Ít ra thì chưa có bài kiểm tra nào đủ khó để buộc cậu phải nghĩ ngợi nhiều hơn khi làm bài tập ở nhà . Thầy cô giáo luôn có vài cách , vài mẫu cho bài kiểm tra , 1 khi bạn hiểu rõ thầy cô , bạn cũng sẽ biết cái cách mà họ sẽ cho trong bài kiểm tra . Thường thì họ thích hỏi bạn về những chi tiết , sự kiện ; hỏi về những điều cơ bản ; hỏi những gì mà họ đã giảng trên lớp , và thế thôi . Cậu có thể dễ dàng nắm được cái kiểu ra bài kiểm tra của họ chỉ sau 1 ( hoặc 2 ) lần tham dự buổi học của họ . Đó chỉ là 1 trò chơi trí tuệ , mà cậu k hề thua ..

Cậu nhìn xuống ngực . Thật may mắn , tất cả những trận đấu đã k để lại trên người cậu vết sẹo nào cả . Cậu đã từng bị thương rất nặng , mất k biết bao nhiêu là máu , nhưng với lá thuốc thích hợp ( lấy từ ma giới ) , những vết thương ấy đã k tạo nên những vết sẹo có thể trông thấy được . Cậu đã trở nên cừơng tráng hơn năm ngoái sau những trận chiến mà cậu đã tham gia .

Cậu khoác đồng phục vào , cài nút như thương lệ . Cậu tự hỏi tại sao trường cậu lại chọn màu này làm đồng phục ? Nó hoàn toàn k phải 1 màu thích hợp cho nam , mặc dù cậu chưa bao giờ gặp rắc rối với nó . Rất nhiều nữ sinh nói với cậu rằng , trông cậu mặc nó vào rất hay : Màu ấy hài hòa với màu tóc của cậu ...

Cậu im lặng đi về phía nhà tắm , cố k đánh thức mẹ . Nhưng rồi cậu nhận thấy bà đã xuống lầu . Cậu nhanh chóng đánh răng , rửa mặt , chải đầu . Hình ảnh phản chiếu trong gương luôn làm cậu hơi giật mình , k biết vì sao , có lẽ bởi vì cậu đã quen trông thấy anh chàng tóc bạch kim với đôi tai cáo và cái nhìn nảy lửa trong suốt mấy ngàn năm nay trong gương rồi , còn giờ đây , cậu trở thành con người của gia đình , thật giản dị . Nhìn vào đôi mắt to xanh lục , trông chúng thật thân thiện vào gần gũi , cậu mỉm cười với bóng ảnh của mình .

Chàng trai đi xuống cầu thang , và trông thấy mẹ trong bếp :

_ Mẹ !?

_ Ôi , Shuichi . Sao hôm nay con dậy sớm thế ? _ Bà cố giấu cái mình đang làm sau lưng và cố giấu cả sự ngạc nhiên nữa .

_ Mẹ đang làm gì thế ? _ giọng nói mềm mại của Shuichi hỏi _ cho con xem với !!

_ K , k có gì đâu ! _ Shiori cố gắng giấu _ Con có muốn ăn sáng k ?

Shuichi cười , mẹ cậu sẽ chẳng bao giờ là 1 người nói dối giỏi .. Nói dối - chẳn khó - chỉ cần 1 vài kỷ xảo , ví dụ như luôn luôn nhìn vào mắt người nghe , tin tưởng vào lời nói dối của mình ; đó là cách duy nhất thực sự thuyết phục , đưa lời nói dối tiêp cận với sự thật , và với cách đó , sự dối trá sẽ giảm đi đến hết mức có thể .

Cậu k muốn lật tẩy mẹ , nếu bà k thích nói , cậu có thể chờ cho đến khi bà muốn nói .

_ Ok , con tính dạo 1 vòng ngắm khu vườn . Hoa anh đào năm nay đẹp tuyệt vời !! Mẹ có thể tiếp tục làm – k cái  gì cả ...

Shuichi nở 1 nụ cười hiền hòa và đi sâu vào trong khu vườn . Mùi hương của hoa và cỏ như mời gọi cậu đến gần hơn và cẩn thận bao lấy cậu . Cậu ngồi trên thảm cỏ mềm , dưới tàng cây anh đào , từ từ nhắm mắt lại . Tiếng hót lảnh lót của chú chim sớm nghe thật rõ ràng và trong trẻo .

Tâm trí của cậu đang phiêu dạt xa xăm trong thế giới mơ mộng , nơi k có gì khác ngoài cậu và khu vườn này , nới đó , bất kể là nhìn đi đâu cũng là những màu sắc tuyệt đẹp .

Chợt , cậu buộc bản thân đừng nghĩ về quá khứ ... Kurama mở mắt ra để quá khứ k xâm nhập vào phá tan cái thế giới xinh đẹp của mình .

Kurama nhìn đồng hồ : 7 giờ A.m . Cậu vẫn còn chút thời gian trước khi phải đi đến trường . Cậu cố nhìn vào trong nhà để xem mẹ thật ra đang làm gì ? Nhưng rồi cậu lại nghĩ , mình nên để mẹ làm những gì bà thích , có lẽ bà đang chuẩn bị gì đó cho người yêu mới của mình - Kazuya . Người đàn ông đó rất dễ thường và tử tế . Kurama mừng rằng cuối cùng thì bà cũng đã tìm ra người có thể thật sự chăm lo cho bà , nói gì đi nữa , cậu cũng là 1 con yêu quái ...

_ Ngay từ ngày đầu tiên , ta đã bảo với bản thân rằng phải trở về Makai càng sớm càng tốt , nhưng ta k thể . Rồi ta cũng bảo với mình rằng k được yêu thương cũng k được quan tâm ai cả , nhưng ta cũng phạm nốt . Người đàn ông đó là cơ hội cuối cùng của ta để ta rời khỏi mẹ ...

1 nụ cười thoáng ngầm xuất hiện trên khuôn mặt dịu dàng của cậu khi có chú chim nhỏ lượn lại gần .

Cậu ngồi đó , lặng ngắm những bước nhảy của chú chim , lắng tai nghe tiếng hót trong trẻo của nó .

Cậu từ từ rời khỏi những suy nghĩ ấy khi cậu nghe tiếng bước chân . Cậu đưa mắt nhìn lên , mẹ cậu đang tiến lại . Bà cũng có nụ cười hiền lành an hòa như Shuichi , nhưng nụ cười của bà luôn ẩn chứa chút gì đó u uẩn , k hiểu tại sao ...

Giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên :

_ Con nên ăn chút gì đó bây giờ rồi đi học , còn k con sẽ bị trễ ...

Kurama lại cười bằng nụ cưòi thừa kế từ mẹ , cậu đáp :

_ Con biết ạ . Con vừa mới nghĩ tới !

Cậu đứng dậy và theo sau bà . Cậu thử nhìn vào bếp , nhưng mẹ cậu đã đậy kỹ những gì bà đang làm . Cậu cầm lấy cặp sách trên đi văng , lấy vài miếng bánh mì trên bàn bếp và đi ra cửa chính . 1 cái móc chìa khóa hình đuôi cáo bé xíu được treo trên cặp cậu , khẽ đu đưa qua lại . Mẹ cậu đã tặng nó cho cậu chừng 1 tháng trước . Bà bảo bà mua bởi vì bà nghĩ cậu thích nó . Nghĩ đến đó , cậu bật cười :

_ Mẹ ơi , có phải với mẹ con giống như 1 con cáo ??

Shiori giật mình , k biết phải nói gì .

_ Ý con là sao ? Shuichi ?

_ K có gì , con chỉ đùa tí thôi .

Cậu lại cười

_ Con phải đi đây . Gặp lại mẹ tối nay . Có thể con sẽ về nhà trễ hơn 1 tí . Con phải hoàn tất kế hoạch của Tổ sinh học .

_ Ok , con đừng lo cho mẹ , mẹ ổn mà !!

Vài giờ sau , cậu hoàn thành bài kiểm tra Toán của mình , chẳng chút khó khăn . Dĩ nhiên rồi ! Đặt cây bút chì xuống , cậu đưa mắt nhìn ra ngoài , tự hỏi rằng sao trường mình lại k có vườn cây để khi rảnh cậu có thể vào đó nghĩ ngơi . Cậu nhắm mắt lại k chủ ý , và , thật chậm rãi , những hồi ức về đại hội võ thuật Bóng Tối lại ùa về trong tâm trí cậu . Cậu vẫn còn ngửi thấy mùi hoa máu trên người Roto , cậu vẫn còn nhớ Karatsu đã bắt được cậu ra sao và đã súyt giết chết cậu như thế nào . ..

1 giọng nói trầm trầm xa xôi vang lên gọi tên ai đó - dường như là 1 cái tên con trai ..?!?

_ Minamino . Minamino Shuichi !

Kurama mở mắt những suy nghĩ vỡ tung và biến mất tựa như chúng sợ hãi những tia nắng mà chúng bị phơi ra . Cậu ngước mắt nhìn thầy giáo :

_ Em xin lỗi thầy !

Cả lớp dồn mắt về phía cậu học sinh đầu lớp

_ Em nghĩ mình đang làm gì thế ? Đây là 1 bài kiểm tra rất quan trọng . Tôi mong em hiểu được điều đó và cũng mong em nhận thức được mình chỉ còn gần 1 giờ nữa thôi để hoàn thành bài kiểm tra của mình đấy .

Vài nữ sinh khẽ rúc rích cười - Rõ ràng đây là thầy giáo Toán mới , bởi vì tất cả những giáo viên khác đều biết rằng Minamino Shuichi chẳng bao giờ cần hơn nửa tiếng đồng hồ để làm bất cứ bài kiểm tra nào . ..

Kurama hơi cảm thấy có lỗi , nhưng cậu bình tĩnh đáp :

_ Thưa thầy em đã làm xong . Nếu em làm phiền các bạn khác trong lớp , em xin phép được đợi ở bên ngoài .

_ Tôi mong em sẽ k phải hối tiếc về quyết định này !!

Bên ngoài lớp học , trên dãy hành lang dài , cậu trông thấy 1 khuôn mặt quen thuộc . Gã trai k cao lắm với mái tóc đen cắt ngắn , Khi trông thấy cậu , gã nhe răng ra cười và tiến lại . Lúc gã đến gần , Kurama trông thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên đôi kính lớn gọng đen của gã , đôi mắt to màu lục của cậu khẽ cười với chính mình ..

_ K có vấn đề gì với bài kiểm tra chứ ? Tớ nghĩ thế ! _ Kaito hỏi .

_ Cũng chỉ như cậu thôi ..

Cả 2 im lặng khẽ cười , k muốn quấy rầy những người đang bù đầu với bài kiểm tra toán , Kurama chỉ tay về phía cầu thang , Kaito khẽ gật đầu ... Họ lẳng lặng băng qua cửa dẫn đến cầu thang . Kaito bước vài bước lên cầu thang , quay lại và ngồi xuống , co gối lên , chống khủy tay đỡ lấy đầu .

_ Năng lực của cậu thế nào ?

Kaito cười toe toét

_ Cậu muốn thách thức tớ à ?

_ K , có lẽ là khi khác ... _ Kurama cười nhẹ , cảm thấy Kaito đang mở rộng lãnh địa của mình .

Họ trò chuyện cho đến lúc chuông reo . Hầu hết là nói về chuyện trường lớp và những kế hoạch cho tương lai , nhưng cũng là nói về Sensui . Thật là bất ngờ và lạ lùng khi cuộc đời con người lại có thể biến chuyển 1 cách đột ngột đến như thế . Liệu đó là số phận hay là sự lựa chọn ? Sensui là 1 con người đầy vinh quang và được đánh giá cao , nhưng chính cái vinh dự ấy đã đưa ông ta vào con đường k lối thoát . Kaito nói những điều mà con yêu cáo k thể nào quên ..

_ Sẽ mau thôi , rồi cũng sẽ có 1 Sensui Shinobu khác , bởi vì con người là như thế . Sensui k phải là người vô địch , ông ta chỉ là người đầu tiên bước đi trên con đường này ..

Kurama cảm thấy bóng đen như lướt qua sau lưng , theo cậu biết thì điều đó đúng . Yusuke và những người khác cũng rõ thế , nhưng tất cả bọn họ k dám nghĩ về nó , hy vọng rằng tốt hơn hết là nó đừng xảy ra nữa ..

Thần đồng kia của trường Cao Trung Meiou đứng lên , phủi bụi và cát trên quần dài - họ đã nghe tiếng cửa phòng học mở và những học sinh tuôn ra ngoài . Dãy hành lang dài vắng lặng bỗng chốc bị lấp đầy bởi những tiếng chuyện trò rôm rả . Có những giọng rất hưng phấn , có những giọng đầy lo lắng và nhóm khác thì im lặng , chắc hẳn đang thầm mong họ có thể vượt qua bài kiểm tra để lên lớp .

_ Gặp lại cậu khi khác nhé , Minamino !

Cậu nhìn theo bóng của Kaito khuất dần trong suối người , cậu biết Kaito khó mà kết bạn ở đây , trước hết là vì cậu ta thông minh hơn hết thảy so với những người con lại . Và , hơn nữa , liệu có ai có thể tin vào câu chuyện về năng lực đặc biệt của cậu ta và về cánh cửa dẫn đến Makai ??

Đôi khi cũng thật là cô độc khi tồn tại trong truờng , Kurama nghĩ . Rất nhiều người ngưỡng mộ cậu , cậu biết , nhưng cuối cùng thì họ cũng chỉ là những người qua đường . Thật k dễ có bạn khi bạn là 1 người khác thường , nổi bật . Đặc biệt là nếu bạn có nhiều nhân dạng khác nhau .

Khi cậu đi với Yusuke và Hiei , cậu cảm thấy mình là Kurama , với những người k biết gì về nhân dạng thật của mình , như mẹ cậu chẳng hạn , thì cậu là Minamino Shuichi . Và đôi khi , lúc ở 1 mình , cậu lại là con Hồ Ly Kurama , tên sát thủ lạnh lùng k biết sợ gì cả ..

Có lúc chúng k hòa hợp trong cuộc sống hiện tại của cậu , nhưng đó cũng là 1 ngã rẽ lớn , 1 nhánh lớn trong cuộc đời cậu . Cậu k thể xem như chưa từng có gì xảy ra . Thậm chí dù cậu có cố , cũng k được . Con yêu hồ vẫn tồn tại ở đó , trong thân thể con người của cậu và trong tâm trí cậu .

Mỗi lần cơ thể cậu chuyển sang nhân dạng hồ ly , 1 cảm giác quen thuộc nhưng lạnh lùng lan truyền từ con tim sang tay chân cậu . Cậu đã cố làm mọi thứ để ru ngủ con thú hoang đang ẩn nấp bên trong cơ thể mình . Nhưng cậu nhận ra rằng con cáo ấy đang ngày càng mạnh hơn - cả về vật chất lẫn tinh thần . Liệu cậu còn có thể khống chế được nó trong bao lâu ? Kurama e rằng rồi sẽ có lúc Shuichi thua về tay con cáo bạc ..

Cầu thang đã đông nghẹt , có vẻ như mọi người ( bất kể họ đã làm bài kiểm tra ra sao ) đều đói kinh khủng . Bọn họ hướng về phía căn-tin , vừa đi vừa chia sẻ với nhau những suy nghĩ , cảm nhận về thầy cô , trường lớp và cả bài kiểm tra nữa ..

Tất cả , tất cả những thứ đó tựa hồ như đang diễn ra ở 1 nơi nào đó rất xa xăm và những gì nơi đây chỉ là những tiếng vọng về ... Ngay khi những âm thanh ấy chạm vào tai cậu , chúng lập tức bị vỡ vụn ra và biến mất ..

Những cái bóng màu Hồng tím lướt trước mắt cậu , nhưng cậu k trông thấy gì cả . Cậu tựa lưng vào tường , lặng thinh , đầu trống rỗng . Cậu thấy tâm tư mình thật an hòa , tĩnh lặng ...

Cậu đã đứng đó bao lâu ? K biết nữa , tâm trí cậu chỉ bị kéo trở về với thực tại khi mà có ai đó vẫy vẫy tay trước mắt cậu . Kurama giật mình , hơi ngạc nhiên trước thái độ bất cẩn của mình - làm sao mà cậu lại có thể để cho ai đó lại gần mà bản thân lại chẳng hề hay biết gì ??

Cậu nhìn vào đôi mắt nâu :

_ Minamino san !

_ Miyagi san !

_ Cậu đang làm gì ở đây vậy ? Trông cậu có vẻ thật cô đơn ..

_ Tôi ? Sao tôi lại thấy cô đơn chứ ? _ Kurama cười thân thiện

_ Tớ k biết nữa , bây giờ là giờ ăn trưa , và cậu chỉ đứng ở đây , nhìn ngắm và suy nghĩ gì đó , thay vì đang ở cạnh bạn bè của mình ... Cậu có vẻ khép kín quá nhỉ !! Cũng thật là khó để làm học sinh đứng đầu trường đúng k ?

Miyagi mỉm cười , 1 nụ cười k kém phần đáng yêu so với nụ cười của Kurama .

_ K tôi k có gì !

Kurama đã biết cô gái này rất tươi sáng , nhưng cậu đã k hay rằng cô cũng rất biết cảm thông và thấu hiểu mọi người . Cô bé nắm giữ thứ hạng khá cao , và mặc cho thân hình mảnh khảnh , cô cũng rất giỏi thể thao , và thậm chí còn đặc biệt hơn : cô có cách giao tiếp luôn làm mọi người cảm thấy thoải mái . Cả nụ cười lẫn cách trò chuyện của cô đều rất êm dịu lòng người . Cô ví như 1 đóa hướng dương , tươi đẹp , chứa chan sức sống và .. thật ngây thơ nữa . Bên cạnh cô cậu cảm thấy thật thoải mái như lúc ngồi trong khu vườn thân yêu .

Nhưng cậu chợt nhớ ra rằng cậu k được phép kết bạn ở trường .

_ Làm sao mà cậu có thể giỏi đều tất cả các môn học thế ? Ý tớ là , có những người giỏi toán và lý , hoặc có nhưng người giỏi sử và kinh tế , còn số khác thì giỏi thể thao .. Nhưng còn cậu , Minamino , cậu giỏi tất cả !!

Kurama cười , nhận ra sự phi lý ấy

_ Tôi k biết , tôi chỉ cố gắng ...

Miyagi cũng cười và đáp

_ Tớ hy vọng cậu sẽ tiết lộ vài điều và tớ sẽ học hỏi được chút ít từ đó ..

Kurama khẽ cười đáp :

_ Ồ , tôi nghĩ rằng mình sẽ đi dạo 1 lát . Gặp lại tại phòng thí nghiệm sinh nhé !!

Kurama đứng lên và chợt nhận ra sự nhỏ bé của cô . Chiều cao ấy nhắc cậu nhớ tới Keiko , nhưng - ít lùn hơn , và , ồ , cả ít hung dữ hơn ...

Cậu mỉm cười , suy nghĩ về Keiko đã bất giác kéo theo hình ảnh của Yusuke ập về trước mắt cậu .

_ Oke ! .. _ Cô gái từ từ hòa mình vào dòng người hướng về căn-tin . Nhưng rồi cô quay lại , bước vài bước lại gần Kurama

_ Tớ chỉ muốn cho cậu biết rằng khi cậu cười , đó là nụ cười ngọt ngào nhất mà tớ đã từng gặp !

Nói rồi , cô nhanh chóng rời khỏi . Nhưng Kurama cũng kịp nhìn thấy ánh hồng ửng lên trên khuôn mặt cô , trước khi cô kịp quay đi

_ Cảm ơn ! _ Cậu la lớn về phía đám đông , Hy vọng rằng lời nói đó có thể vọng đến tai cô bé ...

Mọi thứ xung quanh lại trở nên yên tĩnh . Đó k chỉ là sự tĩnh lặng ở sân trường , mà còn là sự bình yên trong đáy con tim cậu .

Chợt , cậu tự hỏi mẹ đang làm gì , và tại sao bà lại có những cử chỉ lạ lùng nhường ấy buổi sáng nay . Cậu quay vào phòng học vắng vẻ , mọi người đều đã ra ngoài , dĩ nhiên rồi , chỉ còn lại cái cặp với chiếc móc khóa hình đuôi cáo bé xíu nằm lẻ loi ..

Cậu mở cặp , lấy điện thoại ra . Trong khi nhấn số , cậu đưa mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ , dõi theo bóng những học sinh đang chơi bóng chày và bóng rổ dưới sân ..

K có ai bắt máy !?!

_Kỳ lạ ! Mẹ lẽ ra phải ở nhà chứ ... _ Cậu nhìn đồng hồ _ K lẽ nào mẹ lại ra ngoài cửa hàng tạp hóa vào giờ này ...

Cậu nhấn số gọi lại 1 lần nữa để chắc rằng mình đã k gọi nhầm số , nhưng tất cả cũng là sự im lặng đến khó hiểu .

Kurama cố buộc mình k lo lắng , tự nhủ với bản thân rằng có lẽ mẹ đang ở trong phòng tắm nên k thể nghe điện thoại , và chỉ thế thôi .

Nhưng 15 phút sau - vẫn k tín hiệu gì ...

Đủ mọi suy nghĩ u ám ập về trong tâm trí cậu . Những lời nói ban nãy của Kaito dường như lượn lờ bên tai ..

Quơ lấy cặp xách , cậu bắt đầu chạy _ mặc kệ những khuôn mặt đầy ngạc nhiên của bạn học nơi cậu băng ngang - trên sân trường , trên cầu thang , ở cổng trường . Cậu chạy nhanh như 1 làn gió lướt qua ..

Có lúc cậu nghe tiếng ai đó gọi tên mình nhưng cậu k có thời gian quay lại xem đó là ai . Duy chỉ nét mặt xinh xắn quen thuộc níu chân cậu lại ..

_ Miyagi -san ! Tôi phải đi đây . Làm ơn nói với thầy giáo tôi sẽ hoàn thành kế hoạch của tổ vào dịp khác !

Và trước khi cô bé kịp trả lời . Kurama đã chạy biến mất , để lại sau lưng những khuôn mặt ngơ ngác , ngạc nhiên trước tốc độ kinh hồn của mình .

Cậu k thể nhớ nỗi mình đã nghĩ những gì trên quãng đường về nhà . Khi đứng trước cửa , cậu cảm nhận được luồng linh khí của 3 người . 1 trong số đó là mẹ cậu . Cậu nhận ra linh khí của bà từ bất cứ khoảng cách nào , nhưng còn 2 người kia ?? Cậu hít 1 hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại và đưa tay lên mái tóc , rút bông hồng đỏ ra . Luồng linh khí kia hoàn toàn k mạnh , cậu chắc hẳn k cần phải dùng roi gai hoa hồng , nhưng cậu muốn mình phải sẵn sàng để đối phó với tình huống xấu nhất , bất ngờ nhất . Và nếu như mẹ cậu có trông thấy dây roi hoa hồng , thì cậu sẽ dùng Hoa ảo mộng để xóa tan đi những ký ức ấy trong bà .

Cậu giật mạnh cửa , vội vã chạy vào phòng khách .

Khi trông thấy mẹ đứng giữa nhà với chiếc bánh kem trên tay thì ( .. buồn cười wé ...) cậu đang ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu . Còn đứng cạnh bà là người đàn ông vừa mới đưa bà ra ngoài , Kayuza , cả 2 kinh ngạc sững sờ nhìn cậu ...

Kurama còn ngạc nhiên hơn khi cậu nghe giọng trẻ con vui vẻ ngân cao

_ Bố ơi ! Con biết dấu quà ở đâu bây giờ ? _ 1 cậu nhóc chạy vụt ra , trân trối nhìn cậu ...

_ Shuichi , mẹ nhớ là con nói hôm nay con sẽ về trễ ?!? ... vẫn cầm chiếc bánh trên tay , bà thêm _ Và con thậm chí còn chưa cởi giày ra nữa !!

Phải mất vài phút sau , cậu mới nhận ra rằng tất cả những sự lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa . Cậu trở về tư thế bình thương và trong thoáng chốc , giấu cành hồng đi .

_ Anh Shuichi !! _ Cậu nhóc reo lên

_ Bé Shuichi !!

Mọi người bật cười và bé Shuichi nói :

_ Chúng mình quên mất rồi !! Chúng ta phải hát tặng anh Shuichi đi thôi !!

Cả 4 người đứng cạnh nhau , người phụ nữ giơ cao ổ bánh , người đàn ông cắm nến lên trên và cậu nhóc bắt giọng cất tiếng ca

HAPPY BIRTHDAY TO YOU , HAPPY BIRTHDAY TO YOU , HAPPY BIRTHDAY SHUICHI - SAN , HAPPY BIRTHDAY TO YOU ....

Kurama mỉm cười bằng cả trái tim . Cậu hầu như quên mất rằng hôm nay là sinh nhật của mình . Và giờ đây những hành vi kỳ lạ cậu mẹ sáng nay cũng chợt bừng sáng ..

Mùi hoa anh đào , thật ngọt ngào , là mùi hoa anh đào , Chung quanh cậu như bao phủ bởi những đóa anh đào nhảy múa , những cánh hoa hồng hồng bé xíu tung bay khắp nơi ...

_ Cảm ơn rất nhiều !!

Mọi ngươi đứng đó cười với nhau hồi lâu , chợt Kayuza kêu lên

_ Oh , chúng ta quên những ngọn nến này rồi !! _ và họ cười lớn ...

_ Anh Shuichi , món quà này em tặng anh !!

_ Cám ơn em !!

_ Nào Shuichi , Cởi giày rồi cắt bánh và gỡ quà đi con !!

Họ ngồi cạnh nhau lặng im ngắm nhìn Shuichi mở lớp giấy bọc ..

Đó là 1 khung ảnh vơi những đóa hồng nho nhỏ , những dây gai uốn lượn theo nét viền khung ảnh . Thoáng nhìn nó có vẻ từa tựa như dây gai hoa hồng , đang uốn lượn trong 1 làn gió hoa bay ..

Shuichi mỉm cười

_ Ôi nó đẹp tuyệt !! Cảm ơn !!

_ Nào , chúng ta phải chụp 1 tấm ảnh để lồng vào cái khung này !! _ Bé Shuichi hưng phấn kêu lên ..

Cậu nhóc chật vật lắm mới đặt được máy ảnh vào vị trí cần thiết , nó k chịu để cho ai giúp đỡ , muốn tự tay mình hoàn thành món quà cho Shuichi .

Loay hoay 1 lúc , sau cùng cậu nhóc đếm từ 1 đến 3 và ấn nút , chạy nhanh về phía trước , ngồi xuống cạnh bố , ngoác miệng cười .

1 tia sáng màu đỏ khẽ lóe lên báo hiệu , rồi đèn chớp sáng lòa , bao phủ họ , ghi dấu cả nhà vào trong khung hình ...

_ Cám ơn nhé , bé Shuichi !! Đây quả là 1 món quà sinh nhật thật đặc biệt !!

_ Nào đến lượt quà của mẹ !! _ Người phụ nữ tóc nâu nhoẻn miệng cười , bà cắt bánh chia cho con trai và mọi người .

Cả 3 nếm thử và đồng thanh kêu lớn :

_ Ngon tuyệt !!!

Mọi người cười phá lên , những nụ cười ấm ấp ..

Phải !! Cuộc đời ta sẽ là như thế . đây chính là cái cách mà ta muốn được trải qua mỗi ngày sinh nhật trong suốt đời mình . _ Kurama nhủ thầm _ Ta muốn bắt đầu và kết thúc một ngày .. , mỗi ngày của ta như 1 Minamino Shuichi ...

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro