Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          05

Trương Gia Nguyên nửa đêm vẫn phải xuống giường lao vào phòng vệ sinh nôn, sau khi nôn xong mới để ý tới trên sofa hình như có người đang nằm khiến cậu giật mình.

Này... Cái gì kia?

Trương Gia Nguyên cẩn thận đi qua, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn rõ người kia.

Là Châu Kha Vũ.

Hả? ?

Châu Kha Vũ đến đây khi nào, sao mà lại ngủ ở nhà cậu?

Ghé sát vào một chút liền ngửi thấy trên người Châu Kha Vũ có mùi rượu rum quen thuộc xen lẫn với mùi rượu khác.

Châu Kha Vũ uống say sao? Như thế nào lại chạy đến nhà cậu?

Trương Gia Nguyên trở lại nhà tắm lấy khăn mặt sạch thấm nước ấm rồi vội cầm tới lau mặt cho Châu Kha Vũ.

Từ cái trán đến lông mày, không thể không nói Châu Kha Vũ quả thực là cmn quá đẹp trai.

Châu Kha Vũ đột nhiên vươn tay bắt được bàn tay đang lau mặt cho hắn của Trương Gia Nguyên, mơ mơ màng màng gọi "Nguyên nhi" trầm thấp tê dại.

Tai Trương Gia Nguyên lại bắt đầu nóng lên.

Liêm sỉ đâu rồi Trương Gia Nguyên???

Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên Châu Kha Vũ gọi Trương Gia Nguyên thân mật như vậy.

Châu Kha Vũ đã tỉnh, hắn chậm rãi ngồi dậy, Trương Gia Nguyên cũng đứng lên.

"Xin lỗi, đánh thức anh mất rồi, vốn muốn lau mặt cho anh thôi." Trương Gia Nguyên vẫy vẫy khăn mặt trong tay.

Hình như Châu Kha Vũ rất đau đầu, đưa tay day huyệt thái dương, vẻ mặt hoàn toàn sững sờ.

"Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Tôi làm sao biết được vì sao anh lại ở chỗ này.

"Anh dọa tôi hoảng sợ luôn đó, còn tưởng rằng trong nhà có trộm." Trương Gia Nguyên cười nói.

Châu Kha Vũ vươn tay lấy khăn mặt tới "Thật xin lỗi đã quấy rầy em, anh về ngay."

Nói xong hắn định đứng dậy, Trương Gia Nguyên liền ấn hắn trở về.

"Hiện tại cũng đã trễ thế này rồi, anh về đến nhà sẽ lại trằn trọc rất lâu, ở lại đây ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt."

Sau khi nói xong Trương Gia Nguyên lập tức hối hận, trong nhà chỉ có một cái giường, cũng không thể để cho Châu Kha Vũ lại ngủ ghế sô pha đi?

Ghế sô pha quá nhỏ, Châu Kha Vũ căn bản không ngủ không nổi, một nửa đôi chân đều phải duỗi ra ngoài.

"... Vậy anh mượn sofa của em ngủ một đêm vậy." Châu Kha Vũ cầm khăn lau mặt.

Trương Gia Nguyên có chút xoắn xuýt, ấp úng nói "Anh, nếu không thì anh ngủ cùng tôi đi?"

Thoáng cái Châu Kha Vũ ngây ngẩn cả người.

May mắn bây giờ là buổi tối, trong phòng khách cũng không có bật đèn nên Châu Kha Vũ mới không nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang đỏ mặt.

Dù sao cũng chỉ đơn thuần là ngủ cùng nhau, đơn thuần cùng nhau ngủ một giấc thì có vấn đề gì?

"Thôi được rồi."

"Mỗi người ngủ một bên, cũng không phải là không ngủ được. Tôi ngủ rất thành thật, sẽ không quấy rầy đến anh."

Trước kia không yên nhưng bây giờ buộc phải yên rồi, dù sao trong bụng cũng có một đứa nhỏ, nếu cậu không thành thật một chút thôi thì bảo bảo cũng có thể bị cậu đè chết.

Châu Kha Vũ còn muốn nói gì đó nhưng Trương Gia Nguyên đã trực tiếp kéo hắn vào phòng ấn lên giường.

"Đi ngủ đi ngủ."

Cậu không thấy khó chịu thì thôi, Châu Kha Vũ còn nhăn nhó cái gì chứ.

Trương Gia Nguyên đứng ở cửa nhìn Châu Kha Vũ có chút xấu hổ.

"Ngủ đi, tôi tắt đèn đây."

"... Được."

Trương Gia Nguyên tắt đèn, trong phòng lại quay về với bóng tồi, Trương Gia Nguyên cẩn thận trèo lên nằm ở một bên giường.

Nói thật là bây giờ cậu rất lo lắng, cũng không phải cậu sợ Châu Kha Vũ sẽ làm gì mình, chỉ là... đây là lần đầu tiên cậu ngủ chung giường cùng một alpha.

Được rồi, là lần đầu tiên khi ý thức thanh tỉnh lại ngủ cùng giường với một alpha.

Không cần nghĩ nhiều không cần nghĩ nhiều, coi như đang nằm bên cạnh mình là một con búp bê khổng lồ vậy, ngủ ngủ.

Sau đó bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên biết là Châu Kha Vũ đã ngủ rồi nhưng cậu lại không ngủ được nữa.

Mịa nó, cậu vẫn thấy thật kích thích.

Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng trở mình, nhìn bóng lưng của Châu Kha Vũ.

Tuyến thể trên cổ lộ ra ngoài, chỗ đó vẫn luôn tản mát ra mùi rượu rum khiến cho tuyến thể của Trương Gia Nguyên cũng nóng lên, nơi đó của cậu cũng dần phát nhiệt, chầm chậm tản ra mùi kem ngọt ngào.

Ngược lại Châu Kha Vũ đã ngủ rồi nên cái gì cũng không biết.

Thế nhưng Trương Gia Nguyên vẫn ngửi thấy hai mùi tin tức tố đang đan xen vào nhau trong không khí khiến cậu âm thầm đỏ mặt.

Liêm sỉ liêm sỉ, liêm sỉ của mày đâu rồi hả Trương Gia Nguyên?

Thật đáng giận.

Tất cả đều là do bản năng trời sinh hấp dẫn nhau của alpha và omega.

Trương Gia Nguyên cũng không biết mình ngủ từ khi nào, dù sao cũng đã khuya, dĩ nhiên là chưa tới lúc cậu hoàn toàn thức dậy.

Còn đang ngủ ngon thì đột nhiên cậu cảm thấy khó thở, toàn thân trở nên nặng trĩu.

Trương Gia Nguyên mở miệng muốn hô hấp, vừa mở mắt ra lại bị cưỡng hôn, nụ hôn càng ngày càng sâu, người trên người cậu đã đưa tay bắt đầu mở nút áo.

Lúc này Trương Gia Nguyên đã tỉnh táo, cậu vô ý đẩy Châu Kha Vũ ra nhưng hắn hoàn toàn bất động, đôi mắt Châu Kha Vũ đỏ rực, không khí tràn ngập tin tức tố bá đạo đậm đặc của alpha giống như muốn nghiền nát người khác.

Lúc này trong đầu Trương Gia Nguyên chỉ có một câu —— Kỳ dịch cảm của Châu Kha Vũ đến rồi.

Trời ạ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

"Châu Kha Vũ?" Trương Gia Nguyên thở mạnh.

"Khó chịu quá, Nguyên nhi." Châu Kha Vũ ủy khuất ghé vào trên người Trương Gia Nguyên.

Cảm giác được Châu Kha Vũ hơi đè lên bụng mình, Trương Gia Nguyên liền duỗi một tay ra che chở bụng.

Được được được, ông đây biết là anh khó chịu nhưng anh khó chịu cũng đừng làm phiền tôi, ông đây cũng không phải là thuốc ức chế ——

Có vẻ như hiện tại Trương Gia Nguyên quả thực là thuốc ức chế trời sinh của Châu Kha Vũ.

CMN anh...

"Giúp anh đi, Nguyên nhi..."

Hiện tại chắc chắn là thần trí của Châu Kha Vũ đã không còn rõ ràng, omega mình đã đánh dấu đang ở dưới thân mình, hắn chỉ đang dựa vào bản năng làm những việc giúp hắn bớt khó chịu.

Tin tức tố của alpha quá dày đặc khiến cho bản năng Trương Gia Nguyên muốn thần phục, toàn thân cậu như nhũn ra nhưng trong đầu vẫn cố giữ tỉnh táo.

Bây giờ cậu đang mang thai.

"Không, không được, Châu Kha Vũ, dừng lại."

Alpha trong kỳ dịch cảm vốn đã mất lý trí, hiện tại cậu còn mang thai, làm sao chịu nổi Châu Kha Vũ giày vò?

Trương Gia Nguyên lập tức khóc lên.

Đm anh Châu Kha Vũ, anh là tên khốn kiếp.


Châu Kha Vũ hôn dọc từ tuyến thể lên môi cậu, ôn nhu trước đây đã không còn, chỉ còn lại bản năng hoang dã của alpha.

Trong lòng Trương Gia Nguyên liên tục mắng Châu Kha Vũ, cậu nhắm mắt lại run bần bật, đang tuyệt vọng nghĩ có phải là mình sẽ thật sự bị cưỡng bức không thì đột nhiên Châu Kha Vũ ngừng lại.

Châu Kha Vũ lật người xuống, lấy chăn tự quấn mình lại, lầm bầm trong chăn nói "Đi ra ngoài."

Cái gì gọi là hi vọng giữa hiểm cảnh? Trương Gia Nguyên hiện tại đã cảm nhận được rõ ràng điều này.

Cậu nhanh chóng chạy ra ngoài đóng sập cửa lại.

Dựa vào cửa vô lực trượt xuống đất, tim Trương Gia Nguyên vẫn đập liên hồi, nỗi sợ hãi vẫn chưa tiêu tán, cậu đưa tay lên che mặt mới phát hiện ra đều là nước mắt nóng hổi.

Lúc này Trương Gia Nguyên mới phát hiện ra là mình khóc.

Trương Gia Nguyên xoa xoa nước mắt, cầm chìa khóa đi ra cửa, một đường chạy tới tiệm thuốc mua thuốc ức chế.

Lúc đến cửa hiệu thuốc mới dừng lại thở dốc.

Bộ dạng của Trương Gia Nguyên lúc này đã trực tiếp dọa sợ người bán hàng.

"... Có cần báo cảnh sát giúp ngài không?" Nhân viên cửa hàng run run rẩy rẩy hỏi.

Bây giờ Trương Gia Nguyên mới phát hiện nút áo của mình vẫn chưa cài lại, quần áo mất trật tự, trên mặt còn có vệt nước mắt, toàn thân đều bọc trong một tầng tin tức tố alpha cường thế, xem ra là bị alpha cường bạo vừa dốc sức liều mạng chạy thoát ra.

"Không, không cần."

Trương Gia Nguyên có chút xấu hổ, vội vội vàng vàng cài lại nút áo.

"Tôi muốn mua một hộp thuốc ức chế cho alpha."

Trương Gia Nguyên đi đến trước quầy nói "Lại thêm một hộp miếng dán ức chế."

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy thuốc cho cậu, lúc tính tiền còn hỏi một câu.

"Thật sự không cần sao?"

"À? Không cần không cần, thực sự không cần, tôi không sao."

Trương Gia Nguyên cầm túi lên vội vàng về nhà.

Nhân viên cửa hàng cảm giác thế giới của mình vừa bị chấn động, đầu nhỏ hết sức nghi hoặc.




Trương Gia Nguyên về đến nhà liền đem thuốc ức chế nhét vào khe cửa cho Châu Kha Vũ.

Bên trong một tiếng động cũng không có.

"Châu Kha Vũ? Anh còn sống không Châu Kha Vũ?" Trương Gia Nguyên nằm sấp bên cửa sốt ruột hỏi.

Cậu không biết kỳ dịch cảm của alpha là như thế nào, nếu Châu Kha Vũ xảy ra chuyện gì thì cậu chính là người có tội lớn.

Một lát sau mới nghe được thanh âm trầm thấp của Châu Kha Vũ, sau đó lại nghe tiếng bước chân hắn đi tới, Trương Gia Nguyên lập tức lùi ra xa.

Ai da, hữu kinh vô hiểm hữu kinh vô hiểm (Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm).

Trương Gia Nguyên ngồi vào trên ghế sofa ổn định lại tâm tình của mình.

Mịa nó, đời này cũng chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Bây giờ nghĩ lại Trương Gia Nguyên mới bắt đầu sợ hãi.

Lúc nãy cậu ra ngoài chỉ mang dép lê còn chạy nhanh như vậy, nếu không may bị ngã thì... hôm nay cả cậu và Châu Kha Vũ đều xong đời.

Vẫn may là không có chuyện gì.

Bụng đột nhiên co rút đau đớn, Trương Gia Nguyên sợ hãi nhanh chóng xoa bụng.

Bảo Bảo đừng sợ, đừng sợ, gió yên sóng lặng gió yên sóng lặng, không có việc gì đâu.


Toàn thân Trương Gia Nguyên đổ mồ hôi, cơn nôn nghén sáng nay cũng không tới.

Không biết cái này có được tính là trong họa có phúc không.

Trương Gia Nguyên vọt đi tắm rửa rồi lại làm cho mình chút đồ ăn sáng.

Trong phòng ngủ vẫn một mực yên tĩnh, Châu Kha Vũ hẳn là đã ngủ.

Bất kể là omega yếu ớt hay là alpha cường đại, vào thời kì đặc thù nếu không có bạn lữ trấn an thì khi uống thuốc ức chế đều sẽ đặc biệt mệt mỏi.

Cho nên Trương Gia Nguyên cũng không muốn gọi Châu Kha Vũ ra ăn cơm.

Mà nói thật là cậu cũng không dám, cậu thật là sợ rồi.

Hôm nay cậu cuối cùng cũng cảm thấy được kỳ dịch cảm của alpha nguy hiểm như thế nào.

Vẫn may là Châu Kha Vũ vẫn còn một chút lý trí.

Châu Kha Vũ ngủ một ngày, cũng không biết vì sao có thể ngủ nhiều như vậy, còn không cần ăn cơm, Trương Gia Nguyên cũng cảm thấy thật thần kỳ.

Kỳ dịch cảm của alpha hóa ra là thế này sao?

Trương Gia Nguyên ngồi chơi một mình tỏng phòng khách, ăn uống vui chơi như thường ngày, buổi tối tự chuẩn bị cho mình một cái chăn nhỏ rồi nằm ngủ trên ghế sofa.

Nói thật là cậu cũng sợ mình lăn xuống đất.

——

Lời tác giả: Tôi có điều muốn nói: Nguyên nhi, thực ra không phải kỳ dịch cảm của tất cả các alpha đều sẽ ngủ nguyên một ngày giống như Châu Dan vậy đâu, tự cưng hãy cẩn thận suy nghĩ một chút xem là vì cái gì, động não nhỏ đi nào ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

ps: Hình như gần đây truyện rất ngọt 🌝

--------------------------

       Ủa chứ vì lý do gì mà kỳ dịch cảm của đồng chí Châu lại khác biệt vậy? Có cao nhân nào rành về ABO có thể chỉ giáo thêm không?

       Với cả mọi người cũn thấy dòng ps của bạn tác giả rồi đó, coi bộ những tháng ngày sắp tới sẽ không còn dui tánh nữa đâu nha ^ ^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro